Hứa Tiên Chí
Chương 32: Ngăn cản rượu
Hứa Tiên hơi buồn bực với những thanh âm này, chỉ là hắn chú ý người được xưng là Giang Nam đệ nhất tài tử, vừa rồi Sơ Tuyết chiếm hạng nhất chính là người này. Cận Thiên thư viện duy nhất một lần không không được Sơ Tuyết đệ nhất, Vương Thủ Nghĩa mặc dù không có tài nghệ trấn áp quần hùng, nhưng mà tính toán thứ tự cũng phải xếp hàng đệ nhất. Bất quá nguyên nhân để cho Hứa Tiên khắc sâu nhớ kỹ chính là cái danh tự khôi hài của Vương Thủ Nghĩa. Đồ chơi này đúng là dùng được nhiều năm a.
Bất quá này Vương Thủ Nghĩa ngược lại hào sảng vô cùng, đối với người nào cũng cực kỳ nhiệt tình. Nhưng Hứa Tiên luôn cảm thấy cái loại hào sảng này ẩn chứa vài phần hương vị giả bộ bên trong, không giống Lý Tư Minh đích thực tiêu sái, cũng không có loại hào khí như Yến Xích Hà.
Đồng dạng học sinh của bọn hắn bên này, đồng bạn bên người Vương Thủ Nghĩa là người còn trầm mặc hơn cả Hứa Tiên. Người không cao, làn da đen sẫm gầy teo, dung mạo bình thường, chỉ là một đôi mắt thỉnh thoảng xẹt qua Phan Ngọc, Hứa Tiên hôm nay cũng có linh thức vì thế cảm nhận được người này phát ra một loại địch ý độc ác khiến Hứa Tiên không khỏi âm thầm nhíu mày. Kim Lăng thư viện hôm nay là lai giả bất thiện ah!
Bất quá một kẻ có tên tuổi đều ôm địch ý lớn như vậy sao?
Rượu đến lúc này, tuy là người đọc sách cũng muốn tại trên bàn rượu phân ra cao thấp.
Vương Thủ Nghĩa hào sảng cười nói:
– Phan huynh nếu có thể tại tửu lượng còn hơn ta, ta lập tức nhận thua.
Đương nhiên, lời hắn nói amng theo hàm nghĩa vui đùa, ai cũng không cho là thật. Hơn nữa càng ra vẻ mình phóng khoáng không bị trói buộc. Nhưng tư thái khiêu khích khó làm cho người ta không thể không tiếp.
Nhưng Phan Ngọc trong miệng ngậm lấy túy ngọc, làm sao có thể sợ hắn. Chỉ là túy ngọc thật sự rất tốt, nhưng tửu thủy chỉ miệng thoáng qua một cái đã hút hết hơi cồn, chỉ còn một ít nước chui vào bụng rất dễ uống. Vương Thủ Nghĩa phảng phất thật là rộng lượng, Phan Ngọc tuy rằng bất động thanh sắc, Hứa Tiên lại có thể cảm thụ nàng rất chán ghét người này.
Hứa Tiên nhìn chướng mắt, vì thế bất chấp cái gì cấp bậc lễ nghĩa:
– Vương huynh, ta tới cùng ngươi uống vài chén.
Nói rồi Hứa Tiên cười cười tiếp lấy chén rượu. Vương Thủ Nghĩa sững sờ, thầm nghĩ ngươi là ai, nhưng nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm tiêu sái:
– Tốt, vậy thì để cho ta tới bồi Hứa huynh.
Lý Tư Minh đưa qua một ánh mắt tán dương, thân phận của hắn tự nhiên không thể đối ẩm cngf tiểu bối.
Mà Phan Ngọc thấy Hứa Tiên cùng Vương Thủ Nghĩa lá mặt lá trái, trong lòng nghĩ: hắn là ghét nhất xã giao, nhưng vì chính mình uống rượu, trong nàng nàng có vẻ như ăn mật ngọt, rất là ngọt a.
Hứa Tiên không hổ là tiểu bạch kiểm giá áo túi cơm tửu lượng bất phàm, đối mặt với mười ba vạc rượu vẫn không ngại, rượu vào bụng như đổ nước xuống giết, sau không thấy đáy. Hứa Tiên tuy rằng đạo pháp thành công, nhưng thân thể vẫn là phàm nahan, chỉ là tỉnh rượu cực nhanh nên có thể miễn cưỡng chèo chống.
Hứa Tiên đầu cháng váng não trướng, trong dạ dày bốc lên, xin lỗi một tiếng rồi mượn cớ đi tiểu. Ra tới bên ngoài gió thổi lạnh lẽo khiến hắn thanh tỉnh không ít. Vùa hít sâu ôột hơi thì đột nhiên có người đập vào vai mình nói khẽ:
– Hán văn, ngươi coi như không tồi!
Hứa Tiên quay đầu lại, Phan Ngọc đang đứng đợi, đôi má đỏ bừng thiế đi sự lạnh nhạt thường ngày, có một cảm giác vô cùng xinh đẹp động lòng người:
– Cũng may, bất quá tiểu tử kia thật lợi hại, ta đã lớn như vậy còn chưa thấy qua người nào uống được như hắn.
Mặt của Phan Ngọc dưới đèn tựa hồ đỏ hơn, nàng hơi do dự một chút rồi duỗi tay lấy ở trong tay áo ra một cái khăn lụa màu trắng, bên trên để một miếng ngọc trắng hình chiếc lá.
– Cái này cho ngươi.
Phan Ngọc không tự chủ được tránh đi ánh mắt của Hứa Tiên, giờ phút này nàng hơi say rượu nên lòng phòng bị cũng giảm tới mức thấp nhất.
– Đây là cái gì?
Lời nói của Hứa Tiên để cho trong nội tâm nàng một hồi bối rối, nhưng rất nhanh sau khi ổn định tâm thần giải thích một lần, khối ngọc này nàng đã dùng nước xử lý qua, hơn nữa cẩn thận lau lau một phen mới lấy ra.
Hứa Tiên nghe xong rất là tán thưởng:
– Thần khí ah, xem ta trở về giết chết tiểu tử kia.
Tiếp nhận túy ngọc ngậm vào miệng, cảm thấy một hồi ý nghĩ ngọt ngào, thần trí hắn không khỏi thanh tỉnh trong mọt thời gian ngắn, nhưng không nghĩ được trước đó miếng ngọc này từ chỗ nào lấy ra, quay người liền đi vào đại sảnh.
Phan Ngọc nhìn thân ảnh rời đi nhàng lui một bước, tránh ánh nến trên đỉnh đầu ẩn thân vào óng tối, trên mặt nóng như lửa đốt, nhưng nàng không hối hận: Haizzz! Học bộ dáng thở dài của Hứa Tiên, nàng hít mọt hơi thật dài rồi thở ra, muốn làm cho mình thanh tỉnh một chút, nhưng trong lòng toát ra rất nhiều thanh âm “Say một lần thì có làm sao đâu này? “Thâu đắc phù sinh phiến khắc túy ba!
Tửu lượng của hai người rất nhanh là kinh động cả bốn phía, thư viện mở tiệc chiêu đãi, rượu đều là nữ nhi hồng là thượng hạng. Tuy rằng số độ còn không bằng hiện đại, nhưng cũng đủ đô rồi, Hứa Tiên cùng Vương Thủ Nghĩa đụng rượu, chính mình mỗi uống một chén Cận Thiên thư viện bên này kêu một tiếng hay. Mà Vương Thủ Nghĩa mỗi lần uống một chén, đám người bên kia cũng như thế. Hào khí cảu tiệc rượu nhất thời vì hai người mà lên tới đỉnh cao.
Chỉ là tiệc rượu này một mực uống tới cuối cùng, Hứa Tiên cũng không thể chén sạch mười ba vò rượu này, nhưng nhìn ra đằng sau hắn có nhiều người đang ủng hộ, trước đó nói vài câu xong thì vội vàng cáo lui. Hứa Tiên trong lòng đắc ý:
– Uống rượu của mình, để cho người khác nhả đi thôi!
Mà hai người uống hết ba vò rượu đầy, đến cuối cùng mọi người thấy hai người đã cùng thấy quái vật không sai biệt lắm, ngay cả trầm trồ khen ngợi đều đã quên.
Hứa Tiên dám đánh cuộc đối phương nhất định cũng dùng thủ đoạn không tệ, người tửu lượng có lớn có nhỏ, nhưng tóm lại là trên dưới một trăm cân thịt, từ lúc bắt đầu tới giờ đã vượt qua cực hạn nhân thể của con người rồi.
Ánh mắt Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên hơi có chút mê ly, lúc nãy có uống mấy chén, hơn nữa tửu lượng của nàng không cao vì thế rất nhanh đã bốc hơi men say. Ngược lại Hứa Tiên ỷ có túy ngọc, uống rượu như uống nước không khác biệt lắm, hơn nữa đã có chút đạo hạnh, giờ phút này thần trí ngược lại thanh minh rất nhiều.
Vịn Phan Ngọc hướng phòng ngủ đi đến, tối nay một phen nâng ly cũng rất thống khoái.
– Hạ huynh, chúng ta cũng cần phải trở về!
Vương An mời Hạ Tử Kỳ nói, Hứa Tiên vốn nên cùng hương cùng phòng Vương An đổi với nhau, ngược lại biến thành hai người bọn họ cùng phòng. Hạ Tử Kỳ cắn răng nhìn thân ảnh Hứa Tiên rời đi. Loại vinh dự này đáng lẽ phải thuộc về hắn mới đúng, hắn đường đường Thông phán chi tử mà không được ngồi ở chủ bàn, ngồi ở một bên thấy Hứa Tiên cùng người của Bạch Lộc Thư Viện đàm luận, hắn nghiến dường như muốn nát cả răng. Hư danh sao? Nhưng luôn làm cho người ta khó có thể nhịn được.
Vãn Phong Viên ở phái tây của thư viện chuyên môn là phòng nghỉ cho khách tới từ Bạch Lộc Thư Viện, ngoài phòng là một rừng trúc, giờ phút này Vương Thủ Nghĩa đang nắm lấy cây trúc mà nôn mửa. Bên cạnh hắn là một bóng người gầy còn đen đủi, tên này lạnh lùng đứng ở đó, không đi đỡ Vương Thủ Nghĩa.
Vương Thủ Nghĩa ói ra, oán giận nói:
– Hồ Khắc, ngươi không phải nói thuốc này ăn vào uống rượu ngàn chén không say sao?
Tên kia tên Hồ Khắc lần đầu mở miệng nói:
– Ngươi uống không ít hơn ngàn chén rượu vẫn không sao a.
Thanh âm của hắn rất cổ quái, không hề rõ một chữ nào, khó trách hắn luôn không nói một lời nào.
Vương Thủ Nghĩa đứng dậy vung tay lên nói:
– Ta bất kể những điều này, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi.
– Chỉ cần hắn uống say là có thể.
– Tốt, chỉ cần Cận Thiên thư viện lại thua một lần, sang năm Sơ Tuyết nên đến Kim Lăng. Ta điều tra qua, trong thư viện, ngoại trừ Phan Ngọc này ra thì không người nào có thể là đối thủ của ta.
– Muốn chết bất đắc kì tử hay là muốn bệnh.
Thanh âm của Hồ Khắc cổ quái mang theo một chút đắc ý bên trong, đó là kóoái ý khi nắm giữ sự sống chết của con người.
– Hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, đại trượng phu làm việc thì tiếc gì một mạng, ta muốn hắn chết.
Vương Thủ Nhân với giọng tàn nhẫn, quả quyết nói.
– Vậy vừa vặn, hồn phách của hắn thoạt nhìn phi thường thích hợp để luyệnchế Ti La Bình ah!
Hồ Khắc trong bóng đêm cười một cách âm trầm.
Vương Thủ Nghĩa mặt giấu trong màn đêm lộ vẻ khinh thường. Tên ải tử đến từ Nam Dương muốn tới học cái gì thiên triều văn hóa, phụ thân lại cho hắn tới thư viện đó sách. Chỉ là không nghĩ tới hắn cũng có chút môn đạo, lần này vừa vặn cần dùng đến hắn. Nhưng đối với mấy cái tiểu đạo này tự nhiên Vương Thủ Nghĩa không để vào mắt, chỉ cần không để cho hắn thời gian chuẩn bị thì một tên lính tầm thường cũng có thể giết hắn. Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chung quy bất quá chỉ là một cái công cụ mà thôi.
Hồ Khắc nói:
– Ta trở về điệu thấp một chút đi.
– Được. Đi thôi.
Vương Thủ Nghĩa tùy ý khoát khoát tay, nhất phái hào hùng phong phạm giống như người có lòng ôm chí lớn.
Hứa Tiên vịn Phan Ngọc vào phòng, trên đường đi quả thực là nằm hẳn vào lòng hắn. Hứa Tiên cũng không nghĩ tới tửu lượng của nàng lại chênh lệch như thế. Bả vai gầy gò không giống cái người luyện võ, hơn nữa trên người còn mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt không biết dùng cái gì hương liệu, chỉ là sóng mắt mê ly, tóc mai rối tung, cho dù hắn cũng không khỏi thất thần. Từ trong miện lấy ra túy ngọc, màu đỏ hồng giống như máu người.
Hứa Tiên đã suy nghĩ cẩn thận khối ngọc này xảy ra chuyện gì, bất quá kiếp trước đồng học người ăn cơm, người ăn mì tôm, một đôi đũa nhiều người ăn, vì thế hắn ngược lại không để trong lòng. Đúg vậy. là hắn tận lực không để trong lòng.
Đặt Phan Ngọc nằm lên giường, Hứa Tiên cũng đổ mồ hôi, vì thế đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều. Phan Ngọc thoạt nhìn cao gầy, chỉ so với Hứa Tiên thấphơn một chút, nhưng không nặng lắm.
– Nước, nước, Hán văn cho ta nước ah!
Phan Ngọc vừa nằm xuống liền ồn ào đòi uống nước, Hứa Tiên mau chóng rót chén nước cho nàng, sau khi uống hết một chén mới chịu ngồi xuống.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc an tĩnh lại, người này tửu lượng rất kém nhưng khi say cũng không khó nhìn lắm.
Trong thư viện, màn đêm đen kịt phía tây Vãn Phong Viên, nơi này có một gian phòng vẫn còn ánh nến. Mấy ngọn nến to bằng cánh tay bập bùng ánh lửa, trên hương án có một cái bình bằng đồng đang run rẩy, Hồ Khắc ăn mặc một thân quần áo và trang sức kỳ dị dùng ngôn ngữ quê quán lẩm bẩm.
Hồ Khắc đột nhiên hét lớn một tiếng, từ trong cái bình đồng bỗng nhiên bay ra một vật, không ngờ là một cái đầu con nít. Thoạt nhìn bất quá bộ dạng sáu bảy tuổi, chỉ là diện mục dữ tợn oán độc gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Khắc. Từ trong miệng Hồ Khắc tiếp tục lẩm bẩm những thanh âm tối nghĩa, đầu tiểu nhi chợt bay ra cửa sổ, ở dưới còn có một đám nội tạng dày đặc.
Hồ Khắc rốt cục thở dài một hơi, trên mặt cũng nhiều thêm vài phần vui vẻ mà dữ tợn.
Thừa dịp ban đêm, đầu tiểu nhi bay thẳng lên trời, sau đó hướng về Tĩnh Tâm Uyển bên trong thư viện, đó là địa phương của đám người Hứa Tiên đang ở. Lúc này trong gian phòng thượng đình đột nhiên phát ra thanh âm đau đớn. Nhưng chỉ có lắng tai mới nghe được tiếng kêu này.
– Ôi. Đau quá. Hán Văn, đầu của ta đau quá ah!
Hứa Tiên đang chuẩn bị cởi áo chìm vào giấc ngủ thì Phan Ngọc lại đột nhiên hô to kêu đau, Hứa Tiên bước lên phía trước, Phan Ngọc bắt được cổ tay của Hứa Tiên, ngã vào trong lòng ngực của hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
– Làm sao vậy? Phan Ngọc???
Hứa Tiên lo lắng hỏi, thân hình của nàng trong ngực hắn vào lúc này càng thêm gầy yếu mỏng manh.
Hứa Tiên lớn tiếng kêu cứu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn rốt cục đã đánh thức đồng học, người này gõ cửa hỏi:
– Làm sao vậy, làm sao vậy?
– Đừng hỏi nữa, mau đi tìm đại phu.
Hứa Tiên rống to một tiếng, hắn muốn chính mình đi tìm đại phu, chỉ là Phan Ngọc ôm thật chặt hắn, bàn tay gắt gao tóm lấy cổ tay hắn khiến cho Hứa Tiên không thể dứt ra.
Không lâu sau, thanh âm gõ cửa lại kịch liệt vang lên:
– Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi, Hứa Tiên mở cửa nhanh ah!
Bên trong Hứa Tiên không khỏi lo lắng vạn phần, hắn cúi người thấp giọng bên tai Phan Ngọc dỗ dành:
– Ngoan, trước buông tay ra, ta đi tìm người giúp ngươi.
Phan Ngọc nhắm chặt lại hai mắt, chậm rãi buông tay, Hứa Tiên lập tức đi mở cửa. Một lão tiên sinh râu trắng thoạt nhìn chính là đại phu, hắn trừng mắt nhìn Hứa Tiên:
– Như thế nào chậm như vậy, làm tổn hại tới tính mạng của cháu trai tổng đốc đại nhân thì ngươi đảm đương được sao? Truyện được copy tại Truyện FULL
Nói xong lão quay người tất tả vào phòng.
Trên bầu trời đen kịt, đầu tiểu nhi xoay hai vòng sau đó bay trở lại Vãn Phong Viên.
Đại phu đang ngủ say thì đột nhiên có người gõ cửa, vốn đang không vui từ từ đứng dậy thì người bên ngoài gõ của nói là cháu trai Tổng đốc đại nhân Phan Ngọc công tử bị bệnh. Hắn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy như bay thẳng tại đây, nhanh nhẹn tới nỗi quần áo còn không mặc chỉnh tề.
Thời điểm này Hứa Tiên làm sao đi so đo với lão, hắn vội vàng mời đại phu xem bệnh, lão đại phu cũng tỏ bộ dáng không so đo với ngươi, lão nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Phan Ngọc.
– Phong tà nhập não, Phan công tử sợ là trúng gió rồi. Bệnh này tới nhanh như thế sợ là không dễ trị liệu, lão phu trở về kê đơn hốt thuốc thử xem.
Đại phu rung đùi đắc ý mà nói.
Mà giờ khắc này Phan Ngọc đã tỉnh, nhìn y phục không bị cởi ra, nàng chắp tay nói:
– Tạ ơn tiên sinh rồi, ta hiện tại đã đỡ nhiều, ngày mai uống thuốc của ngài chắc chắn sẽ khỏi hẳn.
Đại phu trong lòng vui vẻ, hoàn toàn đã quên chẩn đoán bệnh vừa rồi, lão vỗ ngực nói bệnh tình Phan Ngọc không có gì đáng ngại, lại nói vài câu thể diện rồi mới rời đi. Ngoài phòng Hạ Tử Kỳ ngăn lại đại phu nói:
– Phan huynh ra thế nào rồi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!