Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không? - Phần II: Nhà Xuyên Không Lần 2. Chương 56: Ngồi Riêng Với Đại Mỹ Nhân.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?


Phần II: Nhà Xuyên Không Lần 2. Chương 56: Ngồi Riêng Với Đại Mỹ Nhân.


Nam Phong giữ vững tâm của mình trước gái đẹp nhưng với một điều kiện là nó ở trong hoàn cảnh nhiều người biết đến, còn nếu ở hai mình thế này thì đâu biết được.

Hắn chém gió cho cô nàng Mộ Dung Tuyết này há hốc mồm kinh ngạc. Nào là đặc sản quê nhà cho đến máy bay bay đầy trời, hay ô tô đi đầy đất, mỹ nhân đi đầy đường, đều được hắn vắn tắt liệt kê ra hết.

“Không ngờ thật sự có một nơi như thế? Một nơi mà nữ nhân có thể làm mọi điều mình thích, có thể tự do ra đường kể cả khi đã xuất giá. Thật sự muốn biết thế giới đó là như thế nào a?” Mộ Dung Tuyết nghe Nam Phong kể thì không thể tưởng tượng được cái quê hương nơi mà hắn sinh ra lại vô cùng sinh động đến như vậy.

Ở thế giới của nàng, nữ nhân giang hồ như nàng đã ít bị quy tắc của xã hội hơn những cô nàng tiểu thư quyền quý. Thế nhưng, một khi lấy chồng thì vẫn bị những quy tắc đấy chói buộc, như “tam tòng tứ đức, thủ tiết theo chồng hay là hiền thê mẫu mực”, còn không được tự do thoải mái như những nữ nhân mà tên này kể, khiến cho nàng vô cùng ao ước.

Nhưng sau đó, nàng cảm thấy thế giới đó chắc chắn không có tồn tại, mà chỉ là tên này nói ra mà thôi. Thế nhưng, không thể tránh khỏi những tư tưởng cách biệt với thời đại của Nam Phong đã khiến cho Mộ Dung Tuyết phải có cái nhìn khác về hắn.

Hiếm khi có người nam nhân nào có thể vạch ra một thế giới lý tưởng như vậy cho nữ nhân, hầu hết nam nhân chỉ nghĩ đến sự nghiệp và bản thân của họ, mà đâu biết được sự khổ sở đằng sau những thành công đó, luôn có cái bóng của người “hiền thê mẫu mực” này.

“Mẹ nó! Dường như câu chuyện của mình kể hơi lố khiến cho nàng không tin, thôi thì ngừng lại không kể nữa, không thì nàng lại nghĩ mình mắc bệnh thần kinh mất!” Nam Phong cảm thấy có kể tiếp thì cũng đã vượt quá mức suy nghĩ của nàng, thế nên hắn quyết định dừng lại.

Nam Phong lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một chai nước sting đỏ và uống một hơi cho xua đi cơn nóng trong người. Hắn cũng không thích làm thế đâu vì trong ba tháng nay đồ dự trữ trong nhà của hắn cũng không còn nhiều nữa, mất cái nào là tiếc cái đấy, chỉ còn đợi làm xong nhiệm vụ thì mới có thể về nhà thưởng thức tiếp được.

Nhìn thấy nhẫn trữ vật của Nam Phong thì Mộ Dung Tuyết vô cùng kinh ngạc, nàng biết nhẫn trữ vật là gì, đến cả Thiên Long đế quốc mới có được bốn chiếc nhẫn trữ vật mà được coi là bảo vật vô giá, còn tên ngồi ngay trước mặt mình thì nghiễm nhiên sở hữu một chiếc nhẫn mà ai cũng phải ao ước. Nàng còn không biết tên này là đến từ đâu nữa đây.

Cũng không có nhiều người biết đến Thiên Long đế quốc có bốn chiếc nhẫn trữ vật vì nó là bí mật bất truyền của vương tộc. Nàng từ biểu tỷ thân thiết của mình mới biết được điều đấy.

Thế nên khi nhìn thấy nhẫn trữ vật của hắn thì nàng vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại trở thành hâm mộ. Cũng từ đây mà nàng biết được gia thế của tên này không hề đơn giản chút nào.

Nam Phong thấy cô nàng này cứ nhìn chằm chằm tay mình, khiến cho hắn tưởng rằng nàng thấy hiếu kỳ với chai nước trên tay. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lôi ra một chai trà xanh 0 độ từ trong nhẫn trữ vật và đưa cho nàng.

Nam Phong nói: “Mô Dung cô nương nếu thích chai nước trên tay tại hạ thì tại hạ còn có một loại đồ uống khác dành cho cô nương. Loại đồ uống này thanh và nhẹ hơn thứ đang cầm trên tay của tại hạ rất nhiều. Mong Mộ Dung cô nương không chê!”

Mộ Dung Tuyết còn đang hiếu kỳ với nhẫn trữ vật trên tay Nam Phong thì đã thấy hắn đưa ra trước mặt mình một bình nước lạ mắt. Nàng đang định từ chối, thế nhưng khi thấy bình nước này vô cùng lạ mắt, thì tâm tư tò mò của nàng nổi lên và uống thử.

“Ực…!” Ngụm nước đầu tiên vừa từ cuống họng của Mộ Dung Tuyết đi xuống bụng khiến cho nàng đứng khựng lại.

“Thứ…thứ nước này là gì vậy?” Giọng nói của nàng đã có chút lạc nhịp. Mặc dù thứ nước này không hề chứa hàm lượng linh khí gì cả chứng tỏ một điều, nó chỉ là một thứ nước vô cùng bình thường. Thế nhưng, cái thứ nước “vô cùng bình thường” này lại mạng một hương vị vô cùng dễ chịu, thanh mát, ngọt ngào mà không mất đi được vị thảo dược bên trong.

Phải nói rằng đây là thứ nước huyền diệu nhất mà nàng được thưởng thức từ trước đến giờ. Nàng chắc chắn một điều rằng thứ nước này không phải đến từ bàn tay của một con người bình thường làm ra.

(t/g: Tất nhiên rồi! Nó được làm ra từ công nghệ mà!)

Nam Phong không trả lời nàng mà chỉ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gói “snack thảo dược” do chính tay hắn làm và cho lên mồm thưởng thức. Thật sự thì hắn cũng lười giải thích, tại vì những người ngạc nhiên vì đồ ăn mà hắn mang đến không thể tính được bằng bàn tay nữa rồi.

Hắn đưa gói snack ra trước mặt nàng và nói: “Này! Uống mà không ăn gì thì không có hay đâu! Cô hãy thưởng thức đồ ăn vặt mà tôi tự tay làm đi!”

Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhận lấy một miếng snack và cho lên miệng thưởng thức.

BÙM! DOUBLE COMBO!

Lần này thì nàng thật sự không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên của mình nữa rồi. Cái thứ “sờ nác” này còn huyền diệu hơn cả bình nước vừa nãy nữa. Nó giòn giòn, ngon khó cưỡng, đặc biệt nó còn giúp cho lượng chân khí của nàng lưu thông và tăng trưởng một cách dễ dàng.

“Hừ! Không ngạc nhiên thì mới là lạ! Nếu mà nàng biết được miếng snack đấy của nàng ăn được làm từ rất nhiều linh thảo trên nghìn năm thì không biết nàng ấy còn có cảm nhận như thế nào nữa đây? Ít nhiều thì mình cũng từng bị lão già đê tiện kia đuổi đánh vì nó rồi cơ mà! Nhớ lại thì…”

—Back to the past—

“Nam Phong đứng lại! Tên tiểu tử chết tiệt kia, đừng để ta bắt được ngươi!” Lão cái bang tức giận, mặt đỏ bừng, thở phì phò và đang đuổi theo Nam Phong từ phía sau.

“Sư phụ! Người đừng keo kiệt như vậy được không? Có vài gốc linh dược thôi mà!” Nam Phong mặc dù đang cật lực chạy trốn nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại thanh minh.

Dường như lời thanh minh của hắn vừa không làm nguôi ngoai đi cơn giận của lão, mà lại càng khiến cho cơn giận đấy bùng cháy dữ dội.

“Tến tiểu tử thối kia! Vài gốc linh dược của ngươi đấy à? Toàn là linh dược trên 1000 năm mà ta mất công gieo trồng, cái ít nhất cũng là 500 năm tuổi. Nếu hôm nay ta không sử lý ngươi thì thật không được gọi là Diệu Thủ…” Đột nhiên lão dừng lại không nói nữa và tiếp tục đuổi theo Nam Phong.

“Chết tiệt lão hồ ly này! Thiếu chút nữa thôi là lão đã khai tên, khai họ ra rồi!”

Một lúc sau, cuối cùng thì Nam Phong cũng đành phải bó tay chịu chói. Lão cái bang đằng đằng sát khí tiến lại gần và hỏi: “Thế bây giờ đồ đệ yêu quý, con định trói trên cây đu người xuống vực hay là thả từ trên trời độ cao nghìn mét đây?”

“Mẹ kiếp! Kiểu méo gì cũng là rơi tự do vậy!” Nam Phong bực tức nghĩ nhưng mà không dám nói thành lời, hắn chỉ tay vào gói snack thảo dược đang nằm ở dưới đất và nói: “Trước khi hành hình thì sư phụ cũng phải thưởng thức nốt tâm ý cuối cùng của đồ nhi chứ?”

Lão cái bang “hừ” một tiếng nhưng cũng dùng hấp vật nhặt lấy gói snack từ dưới đất lên và cho vào miệng thưởng thức.

Một lúc sau.

“Há há! Đồ nhi ngoan! Đan dược mà con luyện ra đúng thật là ngon hảo hạng, í lộn là “tuyệt thế đan dược”. Con cứ luyện đan tiếp đi, sư phụ còn đầy linh dược nghìn năm cho con chọn nữa mà. Cái gì chứ vật liệu để đồ nhi học tập thì ta đây không có tiếc. Thế nên đồ nhi ngoan, cứ luyện cho thật nhiều vào đấy!”

Phải nói lúc này lão cái bang như kiểu chân chó lấy lòng người khác vậy, trông vô cùng buồn nôn. Nam Phong “hừ” một tiếng và nghĩ: “Tưởng thế nào hoá ra cũng chỉ thế này mà thôi!” Sau đó hắn nói: “Vâng sư phụ! Đồ nhi sẽ luyện THẬT NHIỀU cho sự phụ thưởng thức, à nhầm, cho người lưu giữ.”

“Đồ nhi tốt mà! Thế thôi, để ta đưa con về nếu không con lại phải đi đường mệt mỏi ra!”

“Vâng! ĐA TẠ SỰ PHỤ ĐÃ QUAN TÂM!”

—Back to the present—

“À ha! Muốn ăn nữa à? Tự nhiên đi, tôi còn nhiều mà!” Nam Phong nhiệt tình với Mộ Dung Tuyết. Đùa à! Không nhiệt tình sao được? Có khi đêm nay lại “một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng” cũng nên. Ahihi.

Mô Dung Tuyết nhìn Nam Phong ngại ngùng dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám, sau đó nàng cũng lấy lại quyết tâm và nói: “Cậu có thể cho tôi một chai nước kia được không?”

Ánh mắt nàng long lanh nhìn Nam Phong khiến cho hắn mủi lòng mà nói: “Không có chi! Thứ kia cũng không phải là thứ gì đáng tiền.”

Nói xong hắn mang ra hẳn hai chai 0 độ đưa cho nàng và nói: “Ở đây tại hạ có hai chai. Xin Mộ Dung cô nương nhận lấy và nhận thay cả Lâm cô nương nữa!”

“Hì hì! Vậy thì tiểu muội cũng không có khách sáo nữa!” Mộ Dung Tuyết nhanh chóng nhận lấy hai chai nước từ tay Nam Phong. Nàng cất đi một chai và mở ra một chai để một lần nữa thưởng thức cái vị ngon của chúng. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện khi uống nước của nàng khiến cho Nam Phong bỗng dưng rung động.

Hắn nghĩ: “Nàng thật giống như Mina lần đầu tiên gặp mình a?”

Nam Phong giữ vững tâm của mình trước gái đẹp nhưng với một điều kiện là nó ở trong hoàn cảnh nhiều người biết đến, còn nếu ở hai mình thế này thì đâu biết được.

Hắn chém gió cho cô nàng Mộ Dung Tuyết này há hốc mồm kinh ngạc. Nào là đặc sản quê nhà cho đến máy bay bay đầy trời, hay ô tô đi đầy đất, mỹ nhân đi đầy đường, đều được hắn vắn tắt liệt kê ra hết.

“Không ngờ thật sự có một nơi như thế? Một nơi mà nữ nhân có thể làm mọi điều mình thích, có thể tự do ra đường kể cả khi đã xuất giá. Thật sự muốn biết thế giới đó là như thế nào a?” Mộ Dung Tuyết nghe Nam Phong kể thì không thể tưởng tượng được cái quê hương nơi mà hắn sinh ra lại vô cùng sinh động đến như vậy.

Ở thế giới của nàng, nữ nhân giang hồ như nàng đã ít bị quy tắc của xã hội hơn những cô nàng tiểu thư quyền quý. Thế nhưng, một khi lấy chồng thì vẫn bị những quy tắc đấy chói buộc, như “tam tòng tứ đức, thủ tiết theo chồng hay là hiền thê mẫu mực”, còn không được tự do thoải mái như những nữ nhân mà tên này kể, khiến cho nàng vô cùng ao ước.

Nhưng sau đó, nàng cảm thấy thế giới đó chắc chắn không có tồn tại, mà chỉ là tên này nói ra mà thôi. Thế nhưng, không thể tránh khỏi những tư tưởng cách biệt với thời đại của Nam Phong đã khiến cho Mộ Dung Tuyết phải có cái nhìn khác về hắn.

Hiếm khi có người nam nhân nào có thể vạch ra một thế giới lý tưởng như vậy cho nữ nhân, hầu hết nam nhân chỉ nghĩ đến sự nghiệp và bản thân của họ, mà đâu biết được sự khổ sở đằng sau những thành công đó, luôn có cái bóng của người “hiền thê mẫu mực” này.

“Mẹ nó! Dường như câu chuyện của mình kể hơi lố khiến cho nàng không tin, thôi thì ngừng lại không kể nữa, không thì nàng lại nghĩ mình mắc bệnh thần kinh mất!” Nam Phong cảm thấy có kể tiếp thì cũng đã vượt quá mức suy nghĩ của nàng, thế nên hắn quyết định dừng lại.

Nam Phong lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một chai nước sting đỏ và uống một hơi cho xua đi cơn nóng trong người. Hắn cũng không thích làm thế đâu vì trong ba tháng nay đồ dự trữ trong nhà của hắn cũng không còn nhiều nữa, mất cái nào là tiếc cái đấy, chỉ còn đợi làm xong nhiệm vụ thì mới có thể về nhà thưởng thức tiếp được.

Nhìn thấy nhẫn trữ vật của Nam Phong thì Mộ Dung Tuyết vô cùng kinh ngạc, nàng biết nhẫn trữ vật là gì, đến cả Thiên Long đế quốc mới có được bốn chiếc nhẫn trữ vật mà được coi là bảo vật vô giá, còn tên ngồi ngay trước mặt mình thì nghiễm nhiên sở hữu một chiếc nhẫn mà ai cũng phải ao ước. Nàng còn không biết tên này là đến từ đâu nữa đây.

Cũng không có nhiều người biết đến Thiên Long đế quốc có bốn chiếc nhẫn trữ vật vì nó là bí mật bất truyền của vương tộc. Nàng từ biểu tỷ thân thiết của mình mới biết được điều đấy.

Thế nên khi nhìn thấy nhẫn trữ vật của hắn thì nàng vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại trở thành hâm mộ. Cũng từ đây mà nàng biết được gia thế của tên này không hề đơn giản chút nào.

Nam Phong thấy cô nàng này cứ nhìn chằm chằm tay mình, khiến cho hắn tưởng rằng nàng thấy hiếu kỳ với chai nước trên tay. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng lôi ra một chai trà xanh 0 độ từ trong nhẫn trữ vật và đưa cho nàng.

Nam Phong nói: “Mô Dung cô nương nếu thích chai nước trên tay tại hạ thì tại hạ còn có một loại đồ uống khác dành cho cô nương. Loại đồ uống này thanh và nhẹ hơn thứ đang cầm trên tay của tại hạ rất nhiều. Mong Mộ Dung cô nương không chê!”

Mộ Dung Tuyết còn đang hiếu kỳ với nhẫn trữ vật trên tay Nam Phong thì đã thấy hắn đưa ra trước mặt mình một bình nước lạ mắt. Nàng đang định từ chối, thế nhưng khi thấy bình nước này vô cùng lạ mắt, thì tâm tư tò mò của nàng nổi lên và uống thử.

“Ực…!” Ngụm nước đầu tiên vừa từ cuống họng của Mộ Dung Tuyết đi xuống bụng khiến cho nàng đứng khựng lại.

“Thứ…thứ nước này là gì vậy?” Giọng nói của nàng đã có chút lạc nhịp. Mặc dù thứ nước này không hề chứa hàm lượng linh khí gì cả chứng tỏ một điều, nó chỉ là một thứ nước vô cùng bình thường. Thế nhưng, cái thứ nước “vô cùng bình thường” này lại mạng một hương vị vô cùng dễ chịu, thanh mát, ngọt ngào mà không mất đi được vị thảo dược bên trong.

Phải nói rằng đây là thứ nước huyền diệu nhất mà nàng được thưởng thức từ trước đến giờ. Nàng chắc chắn một điều rằng thứ nước này không phải đến từ bàn tay của một con người bình thường làm ra.

(t/g: Tất nhiên rồi! Nó được làm ra từ công nghệ mà!)

Nam Phong không trả lời nàng mà chỉ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một gói “snack thảo dược” do chính tay hắn làm và cho lên mồm thưởng thức. Thật sự thì hắn cũng lười giải thích, tại vì những người ngạc nhiên vì đồ ăn mà hắn mang đến không thể tính được bằng bàn tay nữa rồi.

Hắn đưa gói snack ra trước mặt nàng và nói: “Này! Uống mà không ăn gì thì không có hay đâu! Cô hãy thưởng thức đồ ăn vặt mà tôi tự tay làm đi!”

Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhận lấy một miếng snack và cho lên miệng thưởng thức.

BÙM! DOUBLE COMBO!

Lần này thì nàng thật sự không thể kiềm chế được sự ngạc nhiên của mình nữa rồi. Cái thứ “sờ nác” này còn huyền diệu hơn cả bình nước vừa nãy nữa. Nó giòn giòn, ngon khó cưỡng, đặc biệt nó còn giúp cho lượng chân khí của nàng lưu thông và tăng trưởng một cách dễ dàng.

“Hừ! Không ngạc nhiên thì mới là lạ! Nếu mà nàng biết được miếng snack đấy của nàng ăn được làm từ rất nhiều linh thảo trên nghìn năm thì không biết nàng ấy còn có cảm nhận như thế nào nữa đây? Ít nhiều thì mình cũng từng bị lão già đê tiện kia đuổi đánh vì nó rồi cơ mà! Nhớ lại thì…”

—Back to the past—

“Nam Phong đứng lại! Tên tiểu tử chết tiệt kia, đừng để ta bắt được ngươi!” Lão cái bang tức giận, mặt đỏ bừng, thở phì phò và đang đuổi theo Nam Phong từ phía sau.

“Sư phụ! Người đừng keo kiệt như vậy được không? Có vài gốc linh dược thôi mà!” Nam Phong mặc dù đang cật lực chạy trốn nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại thanh minh.

Dường như lời thanh minh của hắn vừa không làm nguôi ngoai đi cơn giận của lão, mà lại càng khiến cho cơn giận đấy bùng cháy dữ dội.

“Tến tiểu tử thối kia! Vài gốc linh dược của ngươi đấy à? Toàn là linh dược trên 1000 năm mà ta mất công gieo trồng, cái ít nhất cũng là 500 năm tuổi. Nếu hôm nay ta không sử lý ngươi thì thật không được gọi là Diệu Thủ…” Đột nhiên lão dừng lại không nói nữa và tiếp tục đuổi theo Nam Phong.

“Chết tiệt lão hồ ly này! Thiếu chút nữa thôi là lão đã khai tên, khai họ ra rồi!”

Một lúc sau, cuối cùng thì Nam Phong cũng đành phải bó tay chịu chói. Lão cái bang đằng đằng sát khí tiến lại gần và hỏi: “Thế bây giờ đồ đệ yêu quý, con định trói trên cây đu người xuống vực hay là thả từ trên trời độ cao nghìn mét đây?”

“Mẹ kiếp! Kiểu méo gì cũng là rơi tự do vậy!” Nam Phong bực tức nghĩ nhưng mà không dám nói thành lời, hắn chỉ tay vào gói snack thảo dược đang nằm ở dưới đất và nói: “Trước khi hành hình thì sư phụ cũng phải thưởng thức nốt tâm ý cuối cùng của đồ nhi chứ?”

Lão cái bang “hừ” một tiếng nhưng cũng dùng hấp vật nhặt lấy gói snack từ dưới đất lên và cho vào miệng thưởng thức.

Một lúc sau.

“Há há! Đồ nhi ngoan! Đan dược mà con luyện ra đúng thật là ngon hảo hạng, í lộn là “tuyệt thế đan dược”. Con cứ luyện đan tiếp đi, sư phụ còn đầy linh dược nghìn năm cho con chọn nữa mà. Cái gì chứ vật liệu để đồ nhi học tập thì ta đây không có tiếc. Thế nên đồ nhi ngoan, cứ luyện cho thật nhiều vào đấy!”

Phải nói lúc này lão cái bang như kiểu chân chó lấy lòng người khác vậy, trông vô cùng buồn nôn. Nam Phong “hừ” một tiếng và nghĩ: “Tưởng thế nào hoá ra cũng chỉ thế này mà thôi!” Sau đó hắn nói: “Vâng sư phụ! Đồ nhi sẽ luyện THẬT NHIỀU cho sự phụ thưởng thức, à nhầm, cho người lưu giữ.”

“Đồ nhi tốt mà! Thế thôi, để ta đưa con về nếu không con lại phải đi đường mệt mỏi ra!”

“Vâng! ĐA TẠ SỰ PHỤ ĐÃ QUAN TÂM!”

—Back to the present—

“À ha! Muốn ăn nữa à? Tự nhiên đi, tôi còn nhiều mà!” Nam Phong nhiệt tình với Mộ Dung Tuyết. Đùa à! Không nhiệt tình sao được? Có khi đêm nay lại “một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng” cũng nên. Ahihi.

Mô Dung Tuyết nhìn Nam Phong ngại ngùng dường như có điều muốn nói nhưng lại không dám, sau đó nàng cũng lấy lại quyết tâm và nói: “Cậu có thể cho tôi một chai nước kia được không?”

Ánh mắt nàng long lanh nhìn Nam Phong khiến cho hắn mủi lòng mà nói: “Không có chi! Thứ kia cũng không phải là thứ gì đáng tiền.”

Nói xong hắn mang ra hẳn hai chai 0 độ đưa cho nàng và nói: “Ở đây tại hạ có hai chai. Xin Mộ Dung cô nương nhận lấy và nhận thay cả Lâm cô nương nữa!”

“Hì hì! Vậy thì tiểu muội cũng không có khách sáo nữa!” Mộ Dung Tuyết nhanh chóng nhận lấy hai chai nước từ tay Nam Phong. Nàng cất đi một chai và mở ra một chai để một lần nữa thưởng thức cái vị ngon của chúng. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện khi uống nước của nàng khiến cho Nam Phong bỗng dưng rung động.

Hắn nghĩ: “Nàng thật giống như Mina lần đầu tiên gặp mình a?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN