Gọi tên em là gió
Chương 1: Đặt dấu chấm tròn cho tình yêu
“Có thể cho em biết vì sao không?” Giọng nói cô nhẹ bẫng, như thể hòa vào cùng với gió. Anh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, cảm thấy đáy lòng lóe lên đau đớn mãnh liệt. Anh nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt đã là một vùng trời lạnh buốt.
“Tiểu Điệp, anh yêu người khác.”
“Em không tin. Anh chắc chắn là đang gạt em.”
Thời gian này cô và anh rất ít gặp mặt, cô cũng đã mơ hồ nhận thấy sự thay đổi của anh. Cô nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, chỉ không thể tin anh lại yêu một người khác.
“Quân, chúng ta bên nhau 11 năm, em hiểu rõ anh, anh sẽ không như vậy.”
Lăng Quân lấy ra điện thoại, gọi đi.
“Anh sẽ để em nói chuyện với cô ấy.”
Theo từng hồi chuông dài, tim Phong Điệp dần dần nhấc lên, bất an chờ đợi tiếng vọng từ đầu dây bên kia. Chợt, một giọng nữ ngọt ngào vang lên
“Quân, tìm em có gì sao? Bảo bối đã ngủ rồi, anh gọi đến làm thằng bé suýt thức.”
“Này, hôn lễ của chúng ta anh chuẩn bị đến đâu rồi? Em nói anh rồi, cứ dứt khoát chia tay với cô ta đi, dây dưa làm gì để cả ba cùng khổ.”
“Này, có nghe em nói gì không đấy? Alo, alo…”
Cô gái đó nói rất nhiều, thế nhưng Phong Điệp không nghe thấy gì cả. Đôi mắt cô nhòe đi, cố chấp ngước nhìn về phía anh. Bọn họ có con? Hơn nữa giống như đã bên nhau rất lâu. Cô đang đợi anh giải thích, chỉ cần anh nói không phải, cô liền tin, cũng xem như hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Thế nhưng anh không nói. Đôi mắt của anh là lạnh lùng cùng bình tĩnh, phảng phất không liên quan gì đến mình.
Phong Điệp cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc
“Anh rất yêu cô ta sao?”
“Phải.”
“Anh… có từng yêu em không?”
“Có, nhưng cũng chỉ là đã từng.”
Cô nhắm mắt lại, ngăn không để mình tiếp tục rơi lệ, nhẹ nhàng quay lưng đi
“Vậy, hai chúng ta chia tay đi.” Tiếng nói nhẹ bẫng, theo cơn gió bay đến rồi lập tức tiêu tan.
Quân, em không yếu đuối, chỉ là mắt cay quá nên nước mắt tự chảy ra.
Em không muốn anh thương hại, nên em quay lưng đi.
Em không muốn anh đau khổ, thế nên… chúc anh hạnh phúc.
————————-
Lăng Quân nhìn bóng lưng Phong Điệp biến mất, thân hình nhẹ nhàng trượt xuống, ngồi trên tuyết. Anh đưa tay bưng kín lấy đôi mắt mình
“Tiểu Điệp, xin lỗi. Rời xa anh đi, như thế mới là tốt nhất cho em.”
“Anh.” Một cô gái bé nhỏ chạy đến, đưa tay ôm lấy anh. “Anh yêu chị ấy, tại sao phải làm vậy chứ. Vừa rồi em đã nói như lời anh dặn, thế nhưng em không hiểu. Anh, vì sao muốn dùng cách này để đẩy chị ấy ra?”
“Đừng hỏi nữa, Minh Lan. Mau về đi, mặc kệ anh.” Lăng Quân nhẹ nhàng đẩy tay cô bé.
Lăng Minh Lan gạt lệ trên mặt mình, đứng lên xoay người đi.
Anh, mong rằng anh sẽ không hối hận.
————————-
Phong Điệp đờ đẫn bước đi, đôi mắt không có tiêu cự nhìn vào khoảng không. Chợt, cô cảm thấy có gì đó lao đến, tiếp theo là một trận đau đớn.
“Mau gọi xe cứu thương, có người bị tai nạn.”
“Aiz, thật là tội. Con bé còn trẻ thế kia…”
Thế giới bỗng chốc đều yên tĩnh lại, sau đó từ từ vỡ vụn.
Quân, tạm biệt anh. Nếu có kiếp sau, mong rằng hai chúng ta vĩnh viễn cũng không gặp nhau.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!