Lạc Tranh không thể không thừa nhận, người đang gặp vận xui thì làm chuyện gì cũng không được như ý. Sau khi từ dạ tiệc trở về, đầu óc nàng chỉ có một cảm giác quay cuồng. Sau nửa đêm, toàn thân bắt đầu nóng lên, một lúc sau lại lúc nóng lúc lạnh. Cuối cùng trong cơn mơ màng Lạc Tranh ngủ thiếp đi đến sáng. Khi tỉnh lại, triệu chứng cảm mạo lại càng tăng thêm.Thân nhiệt đã giảm bớt không có nghĩa là bệnh đã đỡ hơn. Ngược lại, các triệu chứng nghẹt mũi, choáng đầu, chảy nước mắt, cổ họng đau rát như phải bỏng liên tục kéo tới. Có lẽ việc tối hôm qua rơi xuống nước đã châm ngòi nổ, lại thêm chuyện từ khi nàng đến Paris căn bản chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái. Xem chừng nàng đã bị bệnh thật.Lạc Tranh là ví dụ điển hình của việc khuất phục thổ nhưỡng. Đương nhiên đó là chỉ thân thể nàng. Còn về mặt tâm lý, nàng tuyệt đối có thể nhanh chóng hoà nhập vào môi trường mới. Nhưng thân thể nàng thực sự không được. Để có thể hoà nhập với hoàn cảnh mới xem ra nàng cần ít nhất vài ngày mới có thể thích ứng một cách thoải mái được. Lạc Tranh thực sự không muốn lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể không quyết định ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Hơn nữa, vừa sáng sớm đã có mấy nhân công chạy tới chạy lui trong hoa viên của biệt thự. Hỏi ra mới biết, mấy nhân công này được lệnh trong thời gian ngắn nhất, đem toàn bộ hoa trong vườn dời đi nơi khác.Lạc Tranh nằm sấp bên cửa sổ, toàn thân vô lực nhìn bóng dáng bận rộn của mấy người nhân công dưới lầu. Chỗ vườn hoa sát cửa sổ kia trước giờ nàng không dám đi qua lối đó, bởi vì phấn hoa sẽ khiến toàn thân nàng không thoải mái. Lạc Tranh còn nhớ rõ đêm đầu tiên Thương Nghiêu đưa nàng tới biệt thự này, nàng liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Không ngờ tới, nhanh như vậy đã có người tới giải quyết vấn đề làm nàng khó chịu.Nhưng… là ai thông báo cho mấy người nhân công này tới?Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có người đàn ông đó mà thôi!Nhưng mà…Lạc Tranh đưa tay đè lên mi tâm, đầu đau nhức dữ dội. Hắn không nên biết chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa mới đúng chứ. Làm sao lại tốt bụng đột nhiên sai nhân công đến di dời vườn hoa như thế này? Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu cũng không tìm được đáp án, cho đến khi mấy người nhân công rời khỏi, Lạc Tranh đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ. Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng cảm thấy thân thể mình bị nhấc bổng lên, được một đôi tay rắn chắc ôm lấy, liền sau đó, đặt lên chiếc giường mềm mại… Lạc Tranh chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, đôi mắt nàng cùng đôi mắt tà mị như chim ưng của hắn bất giác giao nhau, ý cười khẽ ẩn hiện bên khoé môi hắn, khiến tận đáy lòng nàng nổi lên một hồi rung động khó tả…Tâm tư của Lạc Tranh theo sự rung động bên khoé môi hắn bất giác càng lúc càng bất ổn….\”Anh…\” Nàng có chút thất thần, chưa kịp phản ứng, nói năng hơi lắp bắp, \”Anh vào bằng cách nào?”Thương Nghiêu nhếch môi cười, bàn tay dường như say đắm khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Quên rồi sao? Tôi cũng có chìa khoá nơi này.”Lạc Tranh ngây người mất vài giây. Nàng không thể không thừa nhận, người đang bị bệnh đầu óc rất thiếu sáng suốt. Mãi một lúc sau nàng mới nhớ tới sự thật này, khó chịu hơi nhăn mũi, trừng mắt liếc hắn, “Anh tới đây làm gì?”Nói xong, ngây ngây ngô ngô bước xuống giường, đi tới chỗ máy pha cà phê trong phòng khách. Vừa mới cầm lấy cái ly, bàn tay đàn ông to lớn từ phía sau đã nhanh chóng đoạt lấy, cánh tay kia vòng qua eo nhỏ của nàng…\”Bệnh vậy rồi còn muốn uống cà phê?\” Hắn đem cái ly đặt lại về chỗ máy pha cà phê, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói. Lạc Tranh toàn thân không có sức lực, cũng chẳng thể đẩy hắn ra, đành để mặc hắn tuỳ ý ôm mình. Lấy tay khẽ vuốt khoé mắt hơi đau, nàng khó chịu nói, “Tôi muốn uống gì còn cần anh lo sao?”Thương Nghiêu không giận mà còn cười khẽ, kéo nàng đến ngồi trên sofa, xoay người đi vào phòng ăn. Lúc trở ra, trên tay cầm thêm mấy cái đĩa, trên mặt bàn ăn không biết đã có thêm mấy món nóng hổi. \”Bệnh vậy rồi còn không quên cùng tôi tranh cãi.\” Đặt đĩa xuống, hắn thuận thế cũng ngồi ở bên cạnh nàng, cười cười kéo nàng về phía hắn, thái độ vô cùng tự nhiên.\”Ở đây có cháo trắng, gan ngỗng, trứng chiên, salad dưa chuột, còn có nước trái cây đã được giữ ấm. Em đang bệnh, đừng ăn những thứ nhiều dầu mỡ. Chỗ này toàn đồ ăn nhẹ, rất phù hợp với khẩu vị em lúc này.” Lạc Tranh sửng sốt nhìn một bàn đầy đồ ăn bày trước mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, “Những thứ này… căn bản không thể mua được ở bên ngoài?” Tại Paris rất khó có thể mua được cháo trắng. Nhưng mà hầu như người Hongkong nào cũng đều ưa thích món này, Lạc Tranh cũng không ngoại lệ. Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, \”Đây là những thứ tôi tự làm cho em.\”A…Lạc Tranh đầu óc có chút hỗn loạn không theo kịp ý tứ của hắn, “Anh làm? Không phải vừa nấu xong sao? Anh đến đây bao lâu rồi? Tại sao tôi không biết gì hết?”\”Tôi đến từ lúc em thiếp đi bên cửa sổ.” Thương Nghiêu đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực, bàn tay đưa lên sờ trán nàng, “Tối hôm qua sốt rất cao?” \”Ừ.\” Lạc Tranh khẽ xoa xoa mũi. Cảm giác bị nghẹt mũi thật khó chịu, nàng chỉ đành dùng miệng để thở. \”Sao lại nghiêm trọng thế này? Em ngoan ngoãn ăn sáng xong, tôi lập tức đưa em tới bác sỹ.” Thương Nghiêu nói xong, đưa tay bê bát cháo tới gần nàng.\”Đâu còn là trẻ con nữa, cảm mạo một chút liền tới bệnh viện khám bác sỹ, thật phiền chết đi.” Lạc Tranh lập tức từ chối, nàng thật sự rất ghét khung cảnh bệnh viện.Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, \”Vậy thì gọi bác sỹ tới nhà, nhưng mà tới bệnh viện sẽ kiểm tra tốt hơn một chút.” \”Tôi không muốn khám bác sỹ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ thôi.\” Lạc Tranh bực bội nhíu nhíu mày.Thương Nghiêu dường như bị bộ dạng của nàng chọc cười không ít. Xem ra, chỉ có cách cho nàng uống thuốc ở nhà vậy. Bưng bát cháo lên, múc một muỗng đưa đến trước bờ môi nàng, hắn khẽ nói, “Em phải ăn chút gì đó, bệnh mới mau khỏi được, nào….”Có trời biết, hắn lớn từng này rồi đây là lần đầu tiên dỗ dành phụ nữ. Lạc Tranh nhìn hắn, lại nhìn đến muỗng cháo trắng kề sát miệng, có chút lúng túng nói, \”Cái này… anh thật phiền quá đi. Tôi… tự tôi ăn là được rồi…”…Loại chuyện như vậy luôn luôn là việc Húc Khiên vẫn hay làm. Giờ khắc này, một màn này tái diễn khiến cho nàng cảm thấy rất không tự nhiên. Tuy nhiên, Thương Nghiêu vẫn giữ nguyên tay cầm muỗng, xem ra muốn cùng nàng thử độ nhẫn nại. Đôi mắt vẫn ánh lên nét cười nhưng thái độ cũng vô cùng kiên quyết. \”Khoan đã…\” Lạc Tranh sắp xếp lại chút sự kiện đang hỗn loạn trong đầu, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi khẽ. “Anh sáng sớm đã tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?”Thương Nghiêu không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt ám chỉ bữa sáng.Lạc Tranh thực sự bị sốc, \”Anh… Không phải sáng sớm anh chạy tới đây để làm bữa sáng cho tôi chứ? Có khả năng này sao?” Nàng trước giờ vẫn luôn có cảm giác, mỗi một việc người đàn ông này làm đều có mục đích rõ ràng. Thương Nghiêu cười cười, rốt cục cũng mở miệng, \”Em thật là người phụ nữ vô tâm. Chẳng lẽ tôi sáng sớm chạy đến đây để bắt em đi làm. Em yên tâm, em bị bệnh đến vậy rồi, tôi sẽ không ép em làm việc đâu. Vậy có thể ăn được chưa?”Nói dứt lời, cái muỗng lại tiếp tục kề sát bờ môi nàng. Lạc Tranh biết rõ không lay chuyển được hắn. Hơn nữa nàng cũng biết cho dù không đói bụng cũng phải cố ăn cái gì đó, nếu không bệnh nặng thêm càng làm chậm trễ thời gian. Thấy bộ dạng hắn vô cùng kiên trì lại có chút uy hiếp, nàng rốt cuộc đành nhượng bộ, há miệng ngoan ngoãn ăn.
Hồi 4: Mê hoặcChương 5 – Phần 2: Thân bất do kỷ
Đối với việc Lạc Tranh ngoan ngoãn nghe lời, Thương Nghiêu dường như rất hài lòng. Nụ cười bên khoé môi càng lúc càng đậm, hắn vô cùng kiên nhẫn, mỗi lần đều chờ nàng ăn hết mới múc muỗng cháo tiếp theo.Lạc Tranh lại cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Có lẽ bởi vì nàng đang bị cảm, lại thêm hắn kề cận ngay bên cạnh, tóm lại, nàng không cách nào nói rõ được cảm giác của mình lúc này…\”Làm sao anh biết tôi bị bệnh?\” \”Isabel sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, nói em xin nghỉ. Tôi liền qua đây xem thế nào. Thương Nghiêu cắt một phần trứng chiên đưa đến bên môi nàng, nhẹ nhàng nói, “Nhất định là do tối qua bị ngã xuống nước, ăn sáng xong, phải mau uống thuốc mới được.”\”Ừ.\” Lạc Tranh không biết tại sao lại nghe lời hắn như vậy. Có lẽ, lúc bị bệnh người ta đều rất yếu đuối, thích có người quan tâm chăm sóc cho mình.”\”Vườn hoa…\”\”À, những nhân công kia làm em thức giấc sao? Em bị dị ứng phấn hoa như vậy, tôi mới sai người đem vườn hoa dời đi hết, để em có thể được dễ chịu đôi chút.” Thương Nghiêu nói xong, lại cầm lấy ly nước trái cây, ép nàng uống hết. Lạc Tranh tâm tư bất giác run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Chuyện nàng bị dị ứng phấn hoa có rất ít người biết, ngay cả Húc Khiên, đều là vì một lần tặng hoa cho nàng, xém chút hại nàng phải vào bệnh viện nên mới biết, chẳng lẽ hắn… hỏi qua Húc Khiên? Thương Nghiêu thấy nàng chăm chú nhìn mình, khẽ cười, \”Em sao vậy? Không phải em thích những bông hoa kia chứ? Em bị dị ứng phấn hoa thì sau này nên ít tiếp xúc với chúng vẫn tốt hơn.”\”Làm sao anh biết tôi bị dị ứng với phấn hoa?\” Nàng rốt cục nhịn không nổi, cất tiếng hỏi hắn.\”Chẳng lẽ không đúng sao? Em vừa vào biệt thự liền che mũi. Bộ dạng khó chịu đều viết rõ cả trên mặt.” Thương Nghiêu đem chén để xuống, đột nhiên ghé sát mặt lại bên nàng, xấu xa cười, “Em là người phụ nữ tôi thích, tôi không muốn thấy em vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà phải nhập viện chút nào.” Lạc Tranh kinh hoàng vội vàng lui về phía sau, tim lại điên cuồng đập loạn.Nàng không thể không thừa nhận, Thương Nghiêu là một người đàn ông cực kỳ am hiểu lòng người, sự quan sát của hắn lại vô cùng tinh tế khiến người khác phải giật mình. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, thậm chí là một nét biểu cảm thoáng qua cũng khiến hắn có thể đoán chính xác suy nghĩ của người đối diện. Nếu yêu người đàn ông như hắn, thật sự hạnh phúc nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.Hắn có thể dễ dàng hiểu rõ tâm tư phụ nữ, làm cho người phụ nữ hắn yêu hạnh phúc tột cùng. Nhưng mà hắn cũng là người tình nguy hiểm nhất, khiến cho người phụ nữ yêu hắn rơi vào tuyệt vọng.Nghĩ tới đây, trong lòng Lạc Tranh bất chợt cảm thấy lạnh run…Người phụ nữ hắn yêu, nhất định phải rất tài năng… Bất giác, trong đầu nàng lại hiện lên hành vi càn rỡ của hắn tối hôm trước…\”Em sao vậy?\” Thương Nghiêu khẽ nâng khuôn mặt nhỏ bé của nàng, cười hỏi.Lạc Tranh vội vàng quay đi, hơi mất tự nhiên nói, \”Tôi muốn nghỉ ngơi, xin anh hãy về đi.\”Nàng, thật sự không biết làm cách nào để có thể đối mặt với hắn.\”Tranh, em đang bệnh, tôi có thể ở lại chăm sóc em…\”\”Không cần, tôi không thích người khác chăm sóc.\” Lạc Tranh vội đứng dậy, chân trần đi tới, mở cửa ra, \”Thương Nghiêu tiên sinh, bệnh của tôi là chuyện nhỏ, việc công ty mới là chuyện lớn, xin ngài mau về công ty đi, tôi chỉ muốn ở lại một mình.\”Thương Nghiêu cười cười, vững vàng bước tới bên cạnh Lạc Tranh, cũng không chịu đi ra ngoài theo yêu cầu của nàng. Hai tay hắn bóp chặt đôi vai nhỏ, đôi mắt thâm thuý tựa như có thể nhìn thấu tận đáy mắt nàng. \”Tranh, lúc này còn muốn giận dỗi với tôi sao?\”Lạc Tranh ngước lên, nhìn vào ánh mắt vô cùng sắc bén của hắn, lẳng lặng nói, “Thương Nghiêu tiên sinh dùng từ này không được hợp lý lắm. Ngài là ông chủ, tôi chỉ là nhân viên, sao dám giận dỗi chứ? Tôi chỉ muốn ở nhà một mình nghỉ ngơi cho tốt, không muốn bị người khác quấy rầy.”Thương Nghiêu nhìn nàng hồi lâu, sắc mặt vô cùng bình lặng, khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn. Một lúc sau, hắn đột nhiên nhếch môi, khe khẽ cười xoa đầu nàng, giọng nói trầm ấm vô cùng bao dung.\”Được, vậy em nghỉ ngơi cho tốt.\” Nói xong, hắn xoay người rời đi…\”Rầm…\” Lạc Tranh đóng cửa lại, thân thể vô lực dựa lên cánh cửa, khó nhọc thở từng hồi.Đưa mắt nhìn về phía bàn trà, mới phát hiện hắn đã chuẩn bị thuốc rất đầy đủ…Trong nội tâm Lạc Tranh lại dâng lên một hồi hỗn loạn. Nếu như hết thảy những lời này là của Húc Khiên, nàng nhất định sẽ cảm động tới chảy nước mắt. Nhưng mà, hắn lại là bạn tốt của Húc Khiên, rốt cục hắn muốn làm cái gì?Đầu óc của nàng lúc này thật sự mê muội…Hắn chắc hẳn đã kết hôn, có vợ… Hắn nhất định rất yêu vợ của mình. Người như hắn, nếu không yêu thương, sao có thể tuỳ tiện kết hôn chứ? Nếu đã kết hôn, hắn vì cái gì còn đến trêu chọc nàng?Nghĩ tới đây, trong đầu Lạc Tranh thoáng hiện lên một câu Thương Nghiêu đã từng nói trước đây.“Tôi năm nay 34 tuổi, giám đốc tập đoàn RM, chưa từng kết hôn.” Hắn n
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!