Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 12 : QUYỂN 4 : Đêm cuối
Hết giờ làm việc, Lạc Tranh không về thẳng biệt thự mà đến một nhà hàng quen để ăn tối. Đây là nhà hàng Lạc Tranh rất thích, bất luận là đồ ăn hay khung cảnh đều khiến nàng hài lòng. Lạc Tranh chọn một bàn sát cửa sổ ở vị trí khá khuất. Một mình dùng bữa đã là việc khá kỳ quặc rồi, nàng không muốn lại trở thành tiêu điểm của nơi này. Tối nay là đêm cuối cùng Lạc Tranh lưu lại Paris, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ soi rọi cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên một chút phiền muộn. Chọn xong vài món đặc sắc của nhà hàng, Lạc Tranh bất giác ngồi trầm tư nhìn ra ngoài.Lạc Tranh vốn không thích trốn tránh, cho nên mấy ngày nay cứ phải liên tục tránh né hắn khiến cho nàng thống khổ không tả xiết. Nhưng cho dù như vậy, khi nàng bước vào nhà hàng, một cảm giác bất an lại xuất hiện… Nàng biết rõ linh cảm của mình trước giờ rất chính xác, mấy ngày nay đã xảy ra biết bao chuyện, khiến nàng không thể không thừa nhận…người đàn ông kia thực sự đã có vị trí nhất định trong lòng mình, chiếm giữ vị trí ngày càng vững chắc. Lạc Tranh cầm lấy ly nước chanh khẽ nhấp môi, mùi thơm mát cùng vị chua ngọt thực giống như tâm tình nàng đêm đó. Thậm chí, giờ khắc này nàng còn có chút… nhớ hắn. Đây thực sự là một dấu hiệu nguy hiểm. Lạc Tranh cho tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội Húc Khiên, bất kể là về thân thể hay tình cảm. Nhưng mà, một tuần vừa rồi đã khiến tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Thân thể nàng, tâm lý nàng đã vượt khỏi mọi giới hạn đạo đức vẫn luôn tâm niệm. Giờ khắc này, khi ngồi tĩnh tâm lại Lạc Tranh mới phát hiện, không muốn nghĩ đến hắn thực sự là chuyện khó khăn. Loại tâm tình này thực sự phức tạp khiến Lạc Tranh không biết nên xử lý như thế nào. Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, có lẽ vì hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng nên mới bị ám ảnh khó quên như vậy. Xem ra chỉ có sự giải thích này mới cho nàng một đáp án, nhưng còn Húc Khiên, nàng nên làm thế nào đây? Mải chìm vào suy nghĩ, Lạc Tranh không hề phát hiện ra trong nhà hàng có rất nhiều cặp mắt đàn ông đều hướng về phía nàng. Phụ nữ một mình dùng bữa vốn đã khiến người ta chú ý, hơn nữa lại là một phụ nữ phương Đông đẹp như vậy. Trong mắt họ, phụ nữ phương Đông luôn tràn ngập cảm giác thần bí. Chẳng bao lâu, một người đàn ông tiến đến trước mặt nàng, đưa tay phác lên một cử chỉ vô cùng tao nhã, tôn quý. \”Vị tiểu thư này, không ngại cùng ăn tối với tôi chứ?” Lạc Tranh quay đầu nhìn về phía anh ta. Đó là một người đàn ông Pháp khoảng chừng 27, 28 tuổi, ngũ quan cân đối, đôi mắt xanh biếc như nước biển…Lạc Tranh khẽ mỉm cười lịch sự đáp lễ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên quyết khiến đối phương không có cơ hội mơ màng. \”Thật xin lỗi, tôi không được tiện cho lắm.\”Người đàn ông khẽ cười một tiếng có chút tiếc nuối, lịch sự chào nàng, rời đi. Sự yên lặng bị gián đoạn trong chốc lát nhanh chóng được khôi phục lại. Bồi bàn lịch sự đưa đồ ăn lên, Lạc Tranh nhất thời mất đi khẩu vị, cúi đầu, dùng dĩa nhẹ nhàng tách lấy chút thịt ốc biển. Nàng chợt cảm thấy đối diện lại xuất hiện một người đàn ông khác. Nhưng mà lần này người đó không hề lịch sự lên tiếng chào hỏi mà còn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với nàng. Lạc Tranh cũng lười ngẩng lên, không nhìn đến người đàn ông kia. \”Đều là những món em thích, tại sao lại ăn uể oải như vậy?” Người đàn ông đối diện bất ngờ lên tiếng, tiếng nói trầm thấp quen thuộc mang theo thanh âm vô cùng vui vẻ. Tay cầm dĩa của Lạc Tranh khẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang cười cười ngồi đối diện nàng, ánh mắt vốn ảm đạm giờ lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.\”Sao anh lại tới đây?\” Nàng nhẹ nhàng hỏi.Thương Nghiêu nhếch môi cười, nhưng không có trả lời ngay mà nhìn về phía bồi bàn gần đó, dặn dò, “Mang thêm một phần bò bít tết, cùng một chai vang đỏ năm 1978, đã mở ít nhất một giờ.” \”Vâng, xin ngài chờ một chút.\” Bồi bàn lễ phép trả lời.Đợi bồi bàn đi khỏi, Thương Nghiêu rất tự nhiên cầm lấy ly nước chanh của nàng, uống một chút. Đặt ly xuống, hắn hơi nhíu mày nhìn nàng, cất tiếng, “Về công ty tôi mới biết chuyện em phải trở về Hongkong.” \”Văn phòng luật ở Hongkong có chút việc phát sinh, đây cũng là quyết định bất ngờ.” Lạc Tranh cố gắng đè nén tâm trạng đang rung động, dùng giọng bình tĩnh nhất, động tác dùng bữa cũng cố gắng duy trì vẻ thong thả cố hữu. Vang đỏ năm 1978 rất nhanh được đưa lên, vị ngọt thơm nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Thương Nghiêu chậm rãi rót rượu vào hai ly, giọng nói từ tốn vang lên, “Em không có nói cho tôi biết.” \”Thương Nghiêu tiên sinh giống như con thần long kiến thủ bất kiến vỹ, chút chuyện vô nghĩa này căn bản không cần để trong lòng.\” Lạc Tranh chỉ cảm thấy trong hơi thở ngập tràn mùi rượu thơm ngát. Thương Nghiêu vẫn luôn là người biết hưởng thụ cuộc sống, đương nhiên đối với việc phẩm rượu cũng có quy tắc nhất định, có thể lọt vào trong mắt hắn nhất định phải là hàng tinh phẩm của tinh phẩm. \”Đối với tôi mà nói, em không phải người không có ý nghĩa.” Thương Nghiêu khẽ nhấp chút rượu, tựa hồ rất hài lòng với hương vị của nó, nhếch môi. \”Cảm ơn, nhưng mà việc trở về Hongkong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ngay từ đầu tôi cũng chỉ định lưu lại đây một tuần lễ.” Lạc Tranh khẽ thở dài, “Tài liệu tôi đã phân loại cẩn thận để ở chỗ Isabel, muốn tra cứu về sau cũng rất thuận tiện.” Thương Nghiêu không nói gì thêm, bất giác trầm mặc hồi lâu.Đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, từ vầng trán trơn mịn đến gương mặt trái xoan có chút nhợt nhạt, hàng lông mi dài cong vút khẽ lay động. Nàng an tĩnh ngồi trước mặt hắn, lẳng lặng dùng bữa, giống như bức tranh thiếu nữ, tỏa ra hơi thở tinh khiết mềm mại vô cùng đáng yêu. Nàng xinh đẹp cùng thanh nhã như vậy khiến cả thế giới đều muốn vây quanh nàng…Lạc Tranh thấy hắn nhìn mình không hề chớp mắt, có chút không vui liền hỏi, \”Anh sao vậy?\”\”Em nghĩ mình thực sự thích hợp nhận vụ án giám đốc Từ đó?” Thương Nghiêu bất giác hỏi một câu dường như không liên quan. \”Đương nhiên, ông ta là thân chủ…\” Nói được nửa chừng, Lạc Tranh chợt nhạy cảm nhận ra, mỉm cười nhíu mày, \”Anh điều tra tôi sao?Nhất định là như vậy, nếu không hắn làm sao biết những chuyện liên quan tới giám đốc Từ đó.Thương Nghiêu cũng không phủ nhận, chỉ cười cười, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Em là luật sư đại diện của tôi, việc em tiếp nhận những vụ án như thế nào tôi đương nhiên nên tìm hiểu rõ một chút.”Lạc Tranh cũng không muốn tranh cãi cùng hắn, mấy ngày nay nàng đã nhiều lần được lĩnh giáo thói quen không tôn trọng sự riêng tư của người khác của hắn rồi. \”Vụ kiện của giám đốc Từ xảy ra chút vấn đề, tôi phải trở về Hongkong giải quyết, luật sư hiện đang phụ trách việc này không thể đại diện cho tôi thượng tòa.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Thương Nghiêu, “Nhưng mà anh yên tâm, tài liệu pháp vụ của tập đoàn RM tôi sẽ không xem nhẹ.” Thương Nghiêu hơi cong môi, không đồng ý lắc đầu, \”Đối với năng lực của em tôi hoàn toàn tin tưởng. Nhưng mà em nhận thấy lần này phần thắng nắm chắc được bao nhiêu?” \”Đã là thân chủ của tôi, tôi nhất định sẽ tranh thủ mọi khả năng để giành lấy phần thắng.”\”Tôi đã xem qua kết quả những lần thượng tòa của em, thật sự là thần thoại trong ngành tòa án, chưa từng thua kiện bao giờ. Tôi hy vọng lần này kết quả cũng sẽ được như em mong muốn.” Thương Nghiêu khẽ nghiêng người về trước, khuỷu tay chống lên bàn, nụ cười mang theo ý vị vô cùng sâu xa.\”Cảm ơn, tôi cũng sẽ không tham gia một vụ kiện mà không nắm chắc.\” Lạc Tranh nhìn bồi bàn mang đồ ăn lên, nhẹ nhàng cười.
Hồi 4: Mê hoặcChương 12 – Phần 3: Đêm cuối
Thương Nghiêu nhìn nàng, cười cười, \”Rất ít phụ nữ có được sự tự tin như em.”\”Nói ra câu này chứng tỏ anh không hiểu tôi, thậm chí, cũng không hiểu phụ nữ.” Lạc Tranh ăn một chút súp khoai tây, nhẹ nhàng nói. Thương Nghiêu cũng không vội dùng bữa, ánh mắt vô cùng mị hoặc chăm chú nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, \”Em sai rồi, có lẽ, trên đời này không có người nào có thể hiểu rõ em hơn tôi, thậm chí tôi còn hiểu rõ em hơn chính bản thân em. Hiểu rõ cả những việc thậm chí em còn không hề hay biết.” Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nổi lên tia nghi hoặc, câu nói cuối cùng của hắn thật vô cùng hàm nghĩa. Tuy nhiên, Thương Nghiêu dường như không có ý định nói tiếp, cầm lấy dao nĩa, ưu nhã thong thả cắt từng miếng bít tết, sau đó đem từng miếng bỏ sang đĩa của Lạc Tranh. Đặt dao nĩa xuống, hai tay đan vào nhau chống lên cạnh bàn, hắn trầm giọng nói, “Em thật sự muốn kết hôn với Ôn Húc Khiên sao?” Một câu nói của hắn khiến trái tim Lạc Tranh như thắt lại, nhìn từng miếng bít tết được cắt tỉ mỉ trong đĩa của mình, động tác của hắn thực vô cùng tự nhiên, giống như sự quan tâm chăm sóc của những người yêu nhau vậy..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!