Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 22 : QUYỂN 4 : Anh sẽ không đạt được mục đích
Ôn Húc Khiên đứng dậy rót rượu vào ly cho Thương Nghiêu, nhẹ giọng nói, “Đã vậy, tôi cũng không giấu giếm nữa. Là thế này, văn phòng có sự sắp xếp khác cho Tranh Tranh cho nên hiện giờ cô ấy không có cách nào tiếp tục công việc tại tập đoàn cậu. Tôi cũng biết lúc ký hợp đồng, Thương Nghiêu cậu đã chỉ định Tranh Tranh làm luật sư đại diện duy nhất. Nhưng mà tình hình có chút thay đổi, nếu cậu không thể xem xét việc để một luật sư khác thay thế cho Tranh Tranh, vậy theo điều khoản hợp đồng, chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ.” Thương Nghiêu khẽ nhấp một ngụm rượu, không có chút phản ứng, im lặng ngồi nghe Ôn Húc Khiên nói. Đợi Ôn Húc Khiên nói xong, hắn cười cười, nhìn về phía Lạc Tranh, ngón tay thon dài khẽ lướt dọc theo ly rượu, giống như đang mơn trớn thân thể một người phụ nữ…\”Lạc luật sư là cố vấn pháp luật của tôi, loại chuyện như vậy nên trực tiếp giải thích cho tôi mới đúng.” Lạc Tranh ngước mắt nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên tâm tình đang có chút khẩn trương ngồi bên cạnh. Khẽ hít sâu một hơi, nàng dùng thái độ bình tĩnh lạnh nhạt nhất nhìn về phía Thương Nghiêu lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng kiên định. \”Thương Nghiêu tiên sinh, tôi sẽ không giống Húc Khiên nói lòng vòng làm gì. Anh ấy là bạn của anh, nhưng tôi thì không. Thương Nghiêu tiên sinh nếu đã muốn nghe lời nói thật lòng, vậy tôi sẽ nói cho anh biết. Sau khi kết hôn, tôi sẽ nhận lời làm cố vấn luật pháp cho một tập đoàn khác. Đối phương yêu cầu chỉ có thể tận lực làm việc cho tập đoàn của họ mà thôi. Do đó đối với tập đoàn RM, tôi đành hữu tâm vô lực. Thương Nghiêu tiên sinh nếu có thể lựa chọn nhân tài khác tại văn phòng cũng tốt, mà yêu cầu chúng tôi bồi thường theo quy định cũng được, muốn thế nào tuỳ anh quyết định.” \”Tranh Tranh…\” Ôn Húc Khiên không ngờ tới nàng sẽ nói thẳng thắn cùng lạnh lùng như vậy. Sắc mặt hắn đầy vẻ lúng túng, dè dặt nhìn về Thương Nghiêu ngồi phía đối diện. Thật may mắn, sắc mặt của Thương Nghiêu không có vẻ gì là đang tức giận cả. \”Húc Khiên, em cũng chỉ nói sự thật mà thôi. Em thấy Thương Nghiêu tiên sinh luôn thích nghe lời thật lòng, cho nên chẳng thà đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, như vậy cũng là tôn trọng anh ta.” Lạc Tranh chậm rãi lên tiếng.Tối nay, khi nhìn thấy Thương Nghiêu, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm này, nàng không muốn cùng người đàn ông tà mị kia có bất kỳ quan hệ nào nữa. Sau đêm nay, nàng sẽ trở thành vợ Húc Khiên, nàng muốn quên hết thảy mọi chuyện liên quan tới Thương Nghiêu, coi tất cả chỉ như một cơn ác mộng. Chỉ cần không gặp hắn, nàng tin mình sẽ có thể quên hết mọi chuyện đã xảy ra.Nụ cười của Ôn Húc Khiên càng thêm lúng túng, nhìn về phía Thương Nghiêu, khẽ dò ý, “Thương Nghiêu, Tranh Tranh trước giờ vẫn luôn là người thẳng thắn như vậy…”“Tôi biết…” Thương Nghiêu không đợi hắn nói xong, liền lên tiếng ngắt lời, ánh mắt đầy thâm ý, không chút e dè nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như vầng trăng của Lạc Tranh, giọng nói trầm thấp lại vang lên mang theo ý cười không hề che dấu, “Lạc luật sư vẫn luôn luôn thẳng thắn như vậy, bất kể là khi nói chuyện hay…làm việc.” Giọng điệu đầy hàm ý ái muội thực không lời nào tả xiết, từng câu từng chữ của hắn đều vô cùng mập mờ. Nhưng mà Lạc Tranh có thể nghe ra rõ ràng, đáy mắt nàng bỗng nổi lên một tia cảnh giác. Ôn Húc Khiên không để ý tới sự thay đổi trên nét mặt Lạc Tranh, chỉ nhìn xem phản ứng của Thương Nghiêu, “Vậy…Thương Nghiêu…cậu thấy….”\”Húc Khiên…\” Thương Nghiêu dời đi ánh mắt đang chăm chú nhìn vào gương mặt Lạc Tranh, hướng về phía Ôn Húc Khiên, nụ cười trên môi lan tràn trong ánh mắt. “Tôi và cậu là bạn bè nhiều năm, nói chuyện bồi thường thì quá khách khí rồi.” Ánh mắt Ôn Húc Khiên bỗng chốc sáng ngời, “Thương Nghiêu, ý cậu là…” “Nếu đã lựa chọn văn phòng cậu làm đối tượng hợp tác, tôi cũng không có ý định thay đổi. Lạc luật sư đã muốn tìm nơi cao hơn, tôi cũng không cản trở cô ấy phát triển sự nghiệp. Tôi không những đồng ý để luật sư khác thay thế vị trí của cô ấy mà còn có thể gia hạn hợp đồng thêm ba năm nữa, vậy được rồi chứ?” Thương Nghiêu thong thả cất tiếng, bộ dạng như thể đang suy tính kỹ lưỡng mọi chuyện. Lời của hắn vừa thốt ra, chẳng những Ôn Húc Khiên sửng sốt mà ngay cả Lạc Tranh cũng không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy. Ánh mắt nàng có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn. Thương Nghiêu nhếch môi cười, đôi mắt thâm thuý giống như mang theo dòng điện cao thế nhìn thẳng về phía Lạc Tranh, nét tà mị bên khoé môi càng đậm. \”Coi như tôi tặng trước quà kết hôn cho hai người!\”Trong lòng Lạc Tranh bất giác nổi lên chút cảm giác chua xót…Ôn Húc Khiên nghe vậy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tinh thần tự nhiên vô cùng phấn khích, “Thương Nghiêu, không ngờ cậu lại tặng món quà lớn như vậy, thật sự rất cảm ơn cậu…” “Húc Khiên, cậu sai rồi.” Thương Nghiêu lên tiếng cắt ngang sự hưng phấn của hắn, đem ly rượu trong tay uống cạn, thản nhiên nói. “Quà tặng chính thức cho hôn lễ ngày mai mới đưa đến, hai người kết hôn là chuyện vui như vậy, quà của tôi đương nhiên cũng không thể tuỳ tiện.” Tâm tình Lạc Tranh theo lời nói của hắn bắt đầu có chút bất ổn. Nàng vô thức nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, cảm thấy lời nói của hắn chứa đầy hàm ý, hoặc là mang theo một âm mưu vô cùng sâu xa khó lường…\”Thương Nghiêu, cậu quá khách khí rồi. Thực ra cậu có thể tiếp tục hợp tác cùng văn phòng mình đã là món quà lớn nhất rồi.” Bộ dạng Ôn Húc Khiên lúc này quả thực rất kích động. \”Húc Khiên, đứng trên lập trường kinh doanh, văn phòng cậu đương nhiên là một trong số những sự lựa chọn, nhưng trên khía cạnh bạn bè, tôi cũng muốn biểu thị chút thành ý.” Thương Nghiêu khẽ cười. Ôn Húc Khiên còn muốn nói thêm lời cảm ơn nhưng di động của hắn bỗng rung lên. Nhìn thoáng qua màn hình, ánh mắt có chút bối rối, nhìn về phía Lạc Tranh rồi lại hướng sang phía Thương Nghiêu khẽ cười, “Xin lỗi, mình nhận điện thoại chút.”“Cứ tự nhiên!” Thương Nghiêu cũng không để ý, thoải mái lên tiếng. Lạc Tranh thấy Ôn Húc Khiên muốn ra phòng ngoài nhận điện thoại, có chút cuống lên, nắm lấy bàn tay hắn, “Húc Khiên, văn phòng có chuyện gì sao? Em sẽ lập tức về xử lý. Anh ở lại đây cùng Thương Nghiêu tiên sinh đi.” Nàng thực sự không muốn cùng người đàn ông tà mị này đơn độc ở chung một chỗ, dù chỉ một phút cũng không muốn. Nhưng mà…\”Tranh Tranh, không có việc gì, chỉ là một cuộc điện thoại thông thường mà thôi, em thay anh tiếp đãi Thương Nghiêu một chút.” Ôn Húc Khiên cười, vỗ nhẹ bàn tay nhỏ của nàng liền rời khỏi phòng. Không khí dường như có chút ngột ngạt…Tâm tình Lạc Tranh lúc này lại vô cùng khẩn trương. Không cần nhìn về phía người đàn ông đối diện cũng có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của hắn đang nhìn về phía nàng, cơ hồ muốn đem nàng thiêu đốt.Lạc Tranh một chút cũng không cử động, cũng không mở miệng nói chuyện, mà Thương Nghiêu dường như cũng không có ý định nói gì. Không khí yên tĩnh đến mức có một cảm giác chết chóc lan toả…Một lúc lâu sau…“Ly rượu của tôi đã cạn rồi.” Giọng nói trầm thấp có chút chế nhạo vang lên…Lạc Tranh ngước mắt lên, thấy ánh mắt hắn lộ ra chút hứng thú, giống như thể mèo vờn chuột. Khẽ hít sâu một hơi, nàng đứng dậy cầm lấy chai rượu rót vào ly của hắn, khẽ nói, “Xin mời!” Rót xong ly rượu, Lạc Tranh đem chai đặt lại trên giá rượu trên bàn, Còn chưa kịp rút tay về, bàn tay hắn đã bóp chặt lấy cổ tay nàng, mỉm cười tăng thêm chút sức…\”A…\” Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ có hành động này. Còn chưa kịp định thần lại, đã thấy cả người ngả vào vòng tay hắn.
Hồi 4: Mê hoặcChương 22 – Phần 3: Anh sẽ không đạt được mục đích
Mùi hoắc hương thoang thoảng bao trùm toàn thân, khiến tâm tư Lạc Tranh mê muội. Nàng thực không cách nào giữ vững sự tỉnh táo vốn có. Cả buổi tối luôn cảnh giác đề phòng hắn sẽ lại có những hành động quá phận, không ngờ tới giờ khắc này lại bị hắn ôm chặt vào trong ngực. \”Anh muốn làm gì, thả tôi ra!\” Lạc Tranh càng giãy giụa lại càng bị hắn ôm chặt hơn. Nét mặt Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn nàng, “Tại sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy?” \”Buông tôi ra, Húc Khiên sắp quay lại rồi.” Lạc Tranh thật sự cuống lên. Người đàn ông này không bao giờ chịu cư xử như những người bình thường khiến nàng thực không cách nào nắm bắt được tâm tư hắn. “Nói em nhớ tôi!” Giọng nói êm dịu của Thương Nghiêu vang lên mang theo bao nhiêu tình ý cùng quyến luyến. Lạc Tranh ngẩn người, ánh mắt chuyển lạnh băng, nhấn mạnh từng từ, “Anh…đồ thần kinh.” Thương Nghiêu khẽ chau mày, \”Không chịu nói? Được, vậy em cứ ngồi trong lòng tôi đi.” “Rốt cục anh muốn thế nào? Thả tôi ra!” Lạc Tranh thực sự sợ Ôn Húc Khiên sẽ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng. Nụ cười trầm khàn từ yết hầu Thương Nghiêu khẽ bật ra, nhanh chóng lan tràn trên môi. Gương mặt cương nghị của hắn cơ hồ dán sát gương mặt xinh đẹp của nàng, “Tốt nhất em đừng có động đậy, nếu không đừng trách tôi muốn em ngay tại nơi này.” Một câu nói này quả nhiên có sức mạnh khiến Lạc Tranh không dám giãy giụa nữa. Mặc dù nàng không hiểu mấy về hắn, nhưng nàng biết rõ một điều, người đàn ông này luôn nói được làm được. Chuyện chiếm đoạt bạn gái của bạn thân hắn còn có thể làm, vậy còn chuyện gì mà hắn không dám làm nữa?” “Vậy mới ngoan.” Thương Nghiêu thấy nàng nghe lời như vậy, khoé môi hơi nhếch lên tỏ rõ sự hài lòng, tiếng nói ấm áp lại vang lên vô cùng êm ái, “Tranh, nói em nhớ tôi.” Hơi thở đàn ông nóng hổi nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai khiến Lạc Tranh sợ đến nỗi toàn thân nổi da gà. Nàng cố gắng bình ổn tâm trạng, dùng giọng bình thản nhất lên tiếng.\”Thương Nghiêu tiên sinh, xin anh tự trọng một chút, tôi cùng Húc Khiên ngày mai sẽ kết hôn.” \”A? Đó là chuyện của hai người, liên quan gì tới tôi.” Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa. \”Anh…\” \”Tranh, tôi chỉ muốn biết em có nhớ tôi không?” Thương Nghiêu càng siết chặt cánh tay nàng, khiến cho cả người L
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!