Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 16: QUYỂN 9 :Ngỡ ngàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí


Chương 16: QUYỂN 9 :Ngỡ ngàng


Louis Thương Nghiêu đứng đó, trên gương mặt là sự pha trộn của nhiều loại cảm xúc, phức tạp có, đau lòng có. Nhìn sắc mặt nàng đã tái nhợt đi như vậy, lại ói đến mức ruột gan như cuộn lại, đáy mắt hắn lộ rõ sự thương tiếc đến cực độ.

Lạc Tranh vốc nước rửa mặt, ngẩng đầu nhìn hắn qua gương, muốn cười lại không cười nổi, chỉ có thể vô lực dựa vào bồn rửa mặt. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng, “Em không sao, chúng ta ra ngoài thôi.”

Nàng chợt nghĩ đến việc Louis Thương Nghiêu công khai bước vào phòng vệ sinh nữ thế này, hơn nữa còn bá đạo đem tất cả mọi người nhốt bên ngoài, một màn này nếu truyền ra ngoài thật khiến hắn bị mất mặt. Cũng may, hôm nay trên toà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nên chuyện nhỏ thế này sẽ ít bị người ta để ý.

Đợi một hồi lâu không thấy hắn mở miệng nói chuyện, nàng khẽ ngước đôi mắt đầy nghi vấn nhìn hắn, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho kinh sợ. Vừa định cúi đầu tránh đi ánh mắt đó, lại bị bàn tay mạnh mẽ với lực vừa phải của hắn chống lên tấm gương trước mặt, vây lấy nàng. Bức tường kính bốn phía phòng vệ sinh lúc này đều phản xạ thân hình cao lớn ưng nhã của hắn cùng thân hình nhỏ bé xinh xắn có chút bất an của nàng.

“Cuối cùng cũng chịu nhìn vào mắt anh nói chuyện rồi sao?” Hắn cúi xuống nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đáy mắt hiện lên một tia bất an không cách nào che dấu. Giọng nói trầm thấp của hắn có thể nghe ra một chút hàm ý trách cứ nhưng lại có nhiều hơn sự đau lòng cùng không đành lòng.

“Thương Nghiêu…” Tâm tình của Lạc Tranh lại bắt đầu dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, nàng thật muốn né tránh ánh mắt của hắn bởi lúc này trong lòng nàng đang có quá nhiều nghi vấn đồng thời nàng biết hắn cũng giống như mình vậy.

“Tranh, em biết anh không thích em gạt anh bất kỳ chuyện gì.” Louis Thương Nghiêu nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, đôi mắt hắn khẽ nheo lại. Tâm tình hắn lúc này cực kỳ phức tạp cùng mâu thuẫn. Khi thấy nàng ói đến run người đi như vậy hắn vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa thấy đau lòng, thêm nữa còn có chút không vui cùng khẩn trương…

Vui mừng là vì nếu hắn đoán không sai thì nàng đã mang thai con của hắn.

Đau lòng là vì nàng mệt mỏi như vậy mà vẫn vì hắn lên toà làm luật sư biện hộ.

Không vui vì nàng đã mang thai con của hắn nhưng lại không chịu mở miệng nói với hắn, còn muốn gạt hắn lâu như vậy.

Khẩn trương là vì không biết liệu tâm tình của nàng có thể dị thường như những lời mà Ôn Húc Khiên đã nói hay không? Hắn thực không muốn nàng phải thất vọng vì hắn bởi hắn thật sự đã giấu diếm nàng một số chuyện.

Tất cả những suy nghĩ cùng cảm xúc này không ngừng hiện lên trong đầu khiến hắn không cách nào kìm nén sự lo lắng trong lòng.

Lạc Tranh hít sâu một hơi rồi ngước mắt nhìn hắn, “Anh cũng vậy, anh có chuyện vẫn dấu em. Anh nói cho em biết có phải mẹ em vẫn còn sống trên đời, đúng không? Sau khi vụ kiện này kết thúc, anh sẽ cùng em đi thăm bà, đúng không?”

“Tranh…” Sự lo lắng của Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng xảy ra.

“Ôn Húc Khiên nói mẹ của em đã chết, lại nói cái gì mà em giết cha… Anh ta nói dối, mẹ em đang ở viện dưỡng lão sống rất vui vẻ. Lần trước không phải anh còn nói chuyện điện thoại với bà hay sao?” Lạc Tranh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ánh mắt hiện lên chút mờ mịt, nàng giống như một đứa trẻ yếu ớt vô lực khẽ lầm bầm, lại như muốn hỏi ý kiến của hắn, hy vọng có thể từ hắn nhận được câu trả lời chính xác.

Louis Thương Nghiêu thấy vậy cũng không dám hỏi gì thêm nữa, dứt khoát đem nàng kéo lại gần rồi cùng ra khỏi phòng vệ sinh. Hắn cũng thầm hạ quyết tâm sẽ đưa nàng rời khỏi đây, mặc kệ chánh án có nói gì đi nữa. Chỉ cần nàng được bình an thì tốt rồi.

Cảnh sát vẫn luôn có nhiệm vụ giám sát hành động của Louis Thương Nghiêu, lại thấy hắn kéo Lạc Tranh ra ngoài liền đứng lên chắn trước mặt hắn.

“Louis tiên sinh, thật ngại quá! Khi toà còn chưa tuyên án, ngài vẫn là bị cáo, cho nên lúc này ngài không thể tự tiện ra ngoài được.”

“Tránh ra!” Louis Thương Nghiêu đâu có để ý nhiều chuyện như vậy nữa. Có thể ngoan ngoãn chịu sự giám sát của cảnh sát từ trước tới giờ đã là giới hạn cuối cùng của hắn rồi. Chẳng qua lúc trước hắn đã nhận lời với Lạc Tranh nên mới chịu để như vậy. Hiện giờ tình hình của nàng đã trở nên khó kiểm soát thế này, hắn sao còn tâm trạng tuân thủ quy định của pháp luật với toà án nữa chứ.

Cảnh sát cũng kiên quyết không nhường đường, thậm chí những cảnh sát khác cũng lập tức chạy lại tăng cường. Từ vẻ mặt khẩn trương cùng bộ dạng nghiêm túc của bọn họ cho thấy, bọn họ sẵn sàng dùng võ lực để giữ người.

Tình huống lúc này quả thực quá đặc biệt. Bởi vì phiên toà còn chưa kết thúc, bị cáo cũng chưa được tuyên án nên vẫn mang thân phận bị tình nghi. Nếu mạo muội rời đi lúc này sẽ khiến cho ấn tượng tốt của chánh án và bồi thẩm đoàn với hắn bị giảm sút rõ rệt.

Trong lòng Louis Thương Nghiêu đã sớm không màng đến mấy chuyện đó. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt mờ mịt vô lực cùa Lạc Tranh lại càng khiến hắn không đành lòng. Liền đó hắn vung tay lên đem mấy cảnh sát đang chắn trước mặt đẩy qua một bên.

“Tránh đường!”

Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn cho tới khi Kỳ Ưng Diêm đi ra…

“Thương Nghiêu, nếu bây giờ anh rời khỏi đây, chẳng những không giúp gì được cho bản thân mình mà còn khiến tất cả mọi cố gắng của Lạc Tranh đều uống phí. Anh thật sự muốn nhìn thấy cô ấy đau lòng sao?

Bước chân của Louis Thương Nghiêu thoáng ngưng lại…

Kỳ Ưng Diêm thấy vậy liền bước nhanh tới trước mặt hắn, “Phiên toà này còn chưa kết thúc cho nên bất kỳ ai trong hai người cũng không thể rời đi. Tất cả phải chờ nghe quyết định của chánh án xem vụ này sẽ tiếp tục thẩm tra xử lý thế nào hay kết thúc tại đây. Bất kỳ người nào trong chúng ta cũng không được lựa chọn quyền rời đi hay lưu lại nơi này.”

“Lạc Tranh đã không thể kiên trì thêm được nữa rồi. Tôi không quản cái quy định gì đó ra sao hết. Tóm lại phiên toà này dừng tại đây.” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt cũng tràn ngập sự cự tuyệt cực kỳ kiên quyết.

Kỳ Ưng Diêm thấy thái độ của hắn ngang nghạnh như vậy cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ thở dài rồi nhìn về Lạc Tranh ở phía sau, “Cô cũng nghĩ vậy sao?”

Đôi mắt Lạc Tranh lúc này vẫn chìm trong màn sương mờ mịt, nàng nhìn Kỳ Ưng Diêm nhưng dường như không nghe được anh ta đang nói gì.

Kỳ Ưng Diêm dường như bất chấp tất cả nắm lấy tay Lạc Tranh kéo qua một bên rồi quát lớn, “Lạc Tranh, hiện giờ Louis Thương Nghiêu muốn từ bỏ vụ kiện này. Đây là kết quả mà cô muốn sao? Nếu cô thực sự muốn như vậy thì cứ tiếp tục đi đi. Còn không thì mau tỉnh lại cho tôi. Cho dù có chuyện gì thì cũng đợi phiên toà kết thúc rồi tính sau!”

“Buông cô ấy ra!” Louis Thương Nghiêu vươn cánh tay dài kéo Lạc Tranh lại, ôm nàng vào lòng thêm lần nữa. Hàng lông mày rậm của hắn khẽ nhíu lại, cũng không buồn quan tâm hiện trường có bao nhiêu người, chỉ lạnh lùng hướng về Kỳ Ưng Diêm quát lên, “Tôi không quan tâm có thể giành thắng lợi ở phiên toà này hay không. Tôi chỉ biết là vợ mình đã mang thai, tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy trở lại pháp đình.”

“Cái gì?” Kỳ Ưng Diêm kinh ngạc đến sững người.

Tất cả mọi người có mặt ở đó ngoại trừ Vi Như đều cực kỳ ngạc nhiên. Bọn họ thật không nghĩ tới một nữ luật sư uy danh lừng lẫy không ngừng làm mưa làm gió trên pháp đình lại đang mang thai, hơn nữa còn đứng trên toà lâu như vậy.

“Cho nên…” Louis Thương Nghiêu sau khi gầm lên dường như tâm trạng cũng thoải mái đôi chút. Lúc này cảm giác thành tựu đang tràn ngập trong lòng hắn. Hắn chậm rãi bổ sung thêm, “Phiên toà này thắng thua đối với tôi đã không còn quan trọng nữa. Tôi đã có con rồi, giờ tôi chỉ muốn người phụ nữ tôi yêu được an toàn ở bên cạnh mình là đủ rồi.”

Kỳ Ưng Diêm nhìn hắn bằng ánh mắt như thể nhìn thấy một người xa lạ. Biết Louis Thương Nghiêu đã nhiều năm như vậy nhưng cho tới giờ Kỳ Ưng Diêm chưa từng thấy hắn vì bất kỳ người nào mà tự làm khó cho bản thân mình đến vậy. Từ sự khẩn trương trong ánh mắt hắn có thể nhìn ra hắn thật sự quá yêu Lạc Tranh rồi. Nhưng mà…

“Anh thật sự quyết định như vậy sao? Anh nên gắng đợi đến khi toà tuyên án, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.” Kỳ Ưng Diêm có chút vô lực lên tiếng.

“Tôi đã quyết định rồi!” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đáp lại.

Cho tới bây giờ, hắn mới thật sự biết điều mình mong muốn nhất là gì. Khi hắn thấy nàng khó chịu nôn khan cũng là lúc hắn biết được điều quan trọng nhất trên đời này chính là nàng cùng con của hắn. Vì bọn họ, hắn thà rằng rút khỏi thương giới, rút khỏi sự tranh giành đầy thị phi trong gia tộc. Giờ phút này, hắn rốt cục cũng hiểu được quyết định của cha mình năm xưa. Trước đây, hắn vẫn cảm thấy chỉ có quyền lực mới khiến người ta được an toàn. Hắn cũng từng nghĩ rằng nếu năm xưa cha hắn củng cố quyền lực của ông thật vững chắc thì sẽ không lâm vào cảnh âm dương cách biệt đối với mẹ của hắn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn đột nhiên hiểu được, sau tất cả những thị phi này, mong muốn lớn nhất của mình là gì. Giờ hắn đã có thể bình thản cười một tiếng, không cần quan tâm tới cái thứ quyền lực đó nữa bởi vì trước mặt người phụ nữ hắn yêu cùng đứa con của mình, tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng.

Chắc hẳn lúc đó, cha hắn cũng nghĩ như vậy.

Thấy ánh mắt của Louis Thương Nghiêu loé lên sự kiên quyết tột độ, Kỳ Ưng Diêm cũng hiểu rõ hắn đã hạ quyết tâm nên cũng đành thở dài một tiếng, định mở miệng nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng im lặng…

Đúng lúc này…

“Quyền quyết định chuyện này nằm ở trong tay tôi. Bất kỳ người nào, kể cả Thương Nghiêu cũng không thể thay tôi quyết định được.” Giọng nói đầy tỉnh táo của Lạc Tranh nhẹ nhàng vang lên, thanh âm cũng lộ ra mấy phần ngọt ngào.

Louis Thương Nghiêu kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng. Không biết từ khi nào nàng đã thoát khỏi trạng thái mơ hồ lúc trước. Ánh mắt nàng lúc này cực kỳ kiên định hoà cùng giọng nói êm ái quen thuộc, bình thản nhưng cực kỳ quyết đoán.

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu cảm thấy ánh mắt nàng có gì đó không ổn lắm. Thậm chí có vẻ còn tỉnh táo quá mức khiến hắn chợt có cảm giác thà rằng nàng rơi vào trạng thái mờ mịt lúc trước còn đỡ hơn thế này.

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản tựa hồ nước phẳng lặng. Nàng cất tiếng hỏi lại hắn, “Ôn Húc Khiên đã nói cho anh biết toàn bộ sự việc, vậy xin anh cũng đừng lừa gạt em thêm nữa. Em thật sự đã giết cha mình hay sao?”

“Không! Em không làm vậy!” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu mang theo ý khẳng định rõ ràng, ngay cả ánh mắt hắn cũng cực kỳ nghiêm túc, “Lạc Tranh, em không phải là hung thủ giết người. Em cũng không giết cha mình.”

“Được, vậy em hỏi anh một câu cuối cùng.” Ánh mắt Lạc Tranh lúc nào mang đậm sự tỉnh táo khiến người ta phải sợ hãi…

“Mẹ của em đã qua đời rồi sao?”

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút ngưng trọng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nhưng một hồi lâu vẫn không trả lời.

Lạc Tranh cũng không hề thúc giục hắn, chỉ lặng lặng nhìn hắn, kiên nhẫn chờ câu trả lời…

Một lúc lâu sau…

“Phải!” Louis Thương Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà trả lời. Lạc Tranh vốn là người rất thông minh, nếu tiếp tục lừa gạt nàng thêm nữa thực sự quá tàn nhẫn. Nói xong câu này, hắn vội tiếp lời, “Tranh, thật ra…”

“Em biết rồi!” Sự tỉnh táo cùng trấn định của Lạc Tranh lúc này hệt như thể nàng vừa nghe được một chuyện không chút liên quan đến mình vậy. Khẽ gật đầu một cái, nàng lại nhìn về phía hắn lên tiếng, “Thương Nghiêu, em yêu cầu anh hãy thực hiện mọi việc đúng theo trình tự pháp luật. Vụ án này cho dù thế nào đi nữa em cũng muốn theo cho tới cùng. Em nói rồi, em nhất định sẽ khiến anh bình an rời khỏi cánh cửa toà án này, nhưng không phải là hiện giờ.”

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu cho tới giờ cũng chưa từng thấy dáng vẻ quá mức bình tĩnh, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế này của nàng. Hắn vô thức nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không nói thêm câu nào bởi nàng lúc này thực sự quá kỳ lạ…

Kỳ Ưng Diêm dường như cũng không ngờ tới phản ứng này của Lạc Tranh, đôi mắt anh ta trừng lớn nhìn nàng hồi lâu bởi không ngờ nàng nghe dược tin mẹ mình qua đời mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Trừ phi nàng là người máu lạnh vô tình, đối với cha mẹ không có chút tình cảm. Nhưng bọn họ đều biết Lạc Tranh căn bản không phải là người như vậy…

“Ưng Diêm, phía chánh án tình hình sao rồi?” Lạc Tranh lúc này chẳng có tâm tình để ý đến vẻ mặt của bọn họ, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

“Chánh án đang đợi lời giải thích của cô. Còn có đại diện của công hội luật sư cũng đã tới, bọn họ cũng đang chờ nghe cô giải thích.” Kỳ Ưng Diêm than nhẹ một tiếng. Thu dọn cục diện rối mù này thật sự là chuyện rất đau đầu.

Lạc Tranh gật đầu xoay người đi về hướng văn phòng nhưng lại bị Louis Thương Nghiêu giữ chặt lại…

“Tranh, chuyện em cần làm bây giờ không phải là đi giải thích cái gì cả mà là ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện.” Đối với biểu hiện của Lạc Tranh lúc này, hắn thật sự rất lo lắng. Cho dù là đàn ông trong lúc nhất thời nghe được nhiều chuyện như vậy cũng khó có thể tiếp nhận ngay được huống hồ là nàng. Sao nàng lại có thể bình thản như vậy?

Lạc Tranh nhìn hắn một hồi, trên môi khẽ nở nụ cười nhẹ, ý cười cũng nhanh chóng lan tràn tận đáy mắt…

“Thương Nghiêu, để cho em đi đi. Không phải vì anh mà là vì chúng ta.” Nói xong nàng lập tức rời đi không hề ngoái đầu lại.

“Tranh!” Louis Thương Nghiêu đương nhiên không yên lòng, vừa muốn đuổi theo nàng liền bị Kỳ Ưng Diêm ngăn cản…

“Nếu như anh yêu cô ấy thì hãy tôn trọng sự chọn lựa của cô ấy đi.”

“Nhưng mà cô ấy…”

“Yên tâm, tôi lập tức qua đó xem tình hình thế nào. Hội đồng bình phán của công hội luật sư có một người là sư phụ tôi, tôi nghĩ ông nhất định sẽ nể lời tôi mà giúp đỡ. Lúc này, anh tôn trọng sự lựa chọn của Lạc Tranh mới là sự giúp đỡ tốt nhất với cô ấy.” Kỳ Ưng Diêm nói xong mấy lời này khẽ đưa tay vỗ vai hắn rồi lập tức rời đi.

Bàn tay Louis Thương Nghiêu vô thức nắm lại rất nhanh, mà cảnh sát thấy tình hình có chuyển biến tốt cũng nhanh chóng tản đi.

***

Phòng nghỉ của chánh án…

Bảy, tám vị nhân sĩ đầy quyền uy cùng có mặt ở nơi này khiến không khí trong căn phòng lớn có chút cảm giác ngột ngạt bởi bầu không khí khá nghiêm túc.

“Bởi tình tiết vụ án này quá phức tạp, cũng không ngờ tới luật sư biện hộ lại phát sinh vấn đề như vậy nên tôi chỉ có thể đem tình hình này báo lại với công hội luật sư để tìm cách xử lý.”

Khi Lạc Tranh cùng Kỳ Ưng Diêm trước sau tiến vào phòng, nhìn thấy một vị nhân sĩ đứng tuổi với gương mặt ngời sáng, không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng, “Sư phụ!” rồi cả hai lại kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Người được hai người họ gọi là sư phụ chỉ cười cười, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ qua đó ngồi xuống.

Chánh án thấy vậy, trong mắt cũng không dấu nổi sự kinh ngạc, nhìn về phía vị nhân sỹ kia, “Tân lão, không ngờ cả hai vị này đều là học trò của ông.”

Tân lão cất tiếng cười cực kỳ mãn nguyện, lên tiếng, “Tôi cũng chỉ mới biết được hai đứa đồ đệ này lại đấu với nhau một trận ác liệt như vậy…”

Tân lão là người rất có danh vọng trong luật giới. Ông không chỉ tinh thông luật pháp của nhiều quốc gia mà còn yêu thích việc nghiên cứu những vấn đề liên quan đến luật pháp. Rất nhiều điều khoản cùng quy định pháp luật hiện hành đều do ông tự mình biên soạn và thẩm tra. Chỉ là hành tung của ông vốn luôn bất định, thường xuyên đi khắp các nước trên thế giới khiến các học trò của ông cũng không có cơ hội gặp mặt.

Lạc Tranh cùng Kỳ Ưng Diêm đầu tiên là quay sang nhìn nhau một hồi, rồi sau đó lẳng lặng ngồi xuống. Cả hai người họ đều không nghĩ tới tình hình lại thành ra thế này. Sau khi mọi người đã yên vị, chánh án là người đầu tiên lên tiếng, “Lạc luật sư, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào? Thời hạn tái thẩm có định kéo dài hay không? Cô cũng biết tình hình trên toà vừa rồi thật sự khiến người ta khó mà tin nổi. Với thân phận chánh án, tôi có thể toàn quyền tuyên bố lùi lại thời gian tái thẩm nhưng vì cô là học trò của Tân lão nên tôi hy vọng có thể nghe được lời giải thích hợp lý từ phía cô.”

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi rồi lên tiếng, “Trước khi phiên toà này diễn ra, việc tôi đơn phương gặp mặt nhân chứng bên nguyên, tôi xin nhận sự kiểm điểm từ phía công hội luật sư, nhưng tôi thấy đó không phải là việc không tuân theo đạo đức nghề nghiệp của luật sư tố tụng. Đúng là luật sư khi làm việc cần phải dựa vào chứng cứ nhưng khi chứng cứ đó phát sinh biểu hiện nghi vấn thì phải làm sao để xác định đây? Phiên toà hôm nay cũng chính là một ví dụ điển hình.”

“Lạc Tranh, lúc trước cô đã có thông báo với công hội luật sư về mối quan hệ của mình đối với bị cáo. Chúng tôi xét thấy biểu hiện thường ngày của cô không có bất kỳ điểm hiềm nghi nào nên mới đồng ý để cô làm luật sư biện hộ. Nhưng hôm nay, trên toà cô lại bị nhân chứng bên nguyên tố cáo với tội danh giết người. Chuyện đó cô giải thích ra sao?” Một vị nhân sỹ khác khẽ cất tiếng hỏi với ngữ điệu đầy hà khắc.

“Chân tướng sự việc ra sao tôi nghĩ khi ngài chánh án xem xét các chứng cứ liên quan sẽ có kết luận chính xác nhất. Tôi cũng vừa mới biết được rằng mẹ mình đã qua đời. Nhưng cái chết của cha tôi thực sự là ngoài ý muốn. Về điểm này các bằng chứng bên phía cảnh sát có thể chứng minh cho sự trong sạch của tôi. Trên tất cả, phiên toà hôm nay nhất định phải tiếp tục. Tôi đảm bảo tinh thần của mình rất tốt, sẽ không làm ảnh hưởng tới tiến trình xử án.” Thanh âm mạnh mẽ đầy kiên định của Lạc Tranh thể hiện rõ quyết tâm sẽ không lùi bước cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Mấy vị nhân sỹ kia đưa mắt nhìn nhau…

Kỳ Ưng Diêm lúc này cũng lên tiếng đưa ra ý kiến của mình, đương nhiên, anh ta hoàn toàn đứng về phía Lạc Tranh.

Một lúc lâu sau, Tân lão mới chậm rãi lên tiếng, “Không biết các vị ở đây có thể nghe tôi nói vài câu hay không?”
“Đương nhiên rồi, mời Tân lão.” Vị nhân sỹ nghiêm khắc lúc này khẽ lên tiếng tỏ rõ sự kính trọng.

Tân lão nhìn thoáng qua phía Lạc Tranh rồi nhẹ nhàng cất lời, “Tôi hiểu rất rõ tính tình đứa học trò này của mình. Con bé là người công tư rất rõ ràng. Từ ngày đầu tiên khi người ta đưa con bé tới gặp tôi, tôi đã biết con bé là một nhân tài hiếm có của luật giới. Tình hình vụ án này thế nào tôi cũng đã xem xét rồi. Đây là một vụ án rất phức tạp cũng rất nguy hiểm. Nhưng tôi thật sự rất tự hào vì đứa học trò này của mình. Con bé không hề mắc chứng bệnh mà mấy kẻ xấu xa kia gọi là tâm lý không bình thường. Hơn nữa trong vụ án này, cảnh sát cùng thương nhân câu kết với nhau bày ra biết bao mưa toan thâm độc nhưng con bé vẫn có thể khám phá ra được thật sự khiến tôi phải kính nể.

Về phần những hành vi của Lạc Tranh có phần mạo hiểm…Ha ha…tôi đã sớm nhìn quen rồi. Nha đầu này cũng như Ưng Diêm, vì muốn tìm được chứng cứ xác thực nhất có thể liều lĩnh đến vậy đều là do bị tôi dạy hư. Về chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên toà, tôi tin tưởng Lạc Tranh sẽ có cách thức riêng của mình để giải quyết. Nếu nói con bé là hung thủ giết người thì phía cảnh sát cũng sẽ bắt tay vào điều tra chứ không thể dựa vào lời nói của một người để kết luận được. Phiên xử này cũng chỉ còn thiếu chút nữa là có thể hoàn thành rồi. Nếu như tiếp tục hoãn lại sẽ khiến người vô tội càng phải chịu uỷ khuất. Không biết các vị có đồng ý với suy nghĩ của tôi hay không?”

Mấy vị bình phán trong công hội luật sư nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, sau đó một người trong số họ lên tiếng, “Căn cứ vào tình hình thực tế, việc lý giải mọi chuyện như vậy chúng tôi hoàn toàn hiểu được. Nhưng hành vi của Lạc Tranh nhất định sẽ không tránh được chuyện có người khiếu nại và khiển trách. Những chuyện hợp tình nhưng không hợp lý và ngược lại, sau khi phiên toà kết thúc, phía công hội sẽ có quyết định chính thức.”

Chánh án suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Vừa nãy trên toà náo loạn như vậy, không biết tinh thần của Lạc luật sư có thể điều chỉnh lại cho tốt hay không?”

Lạc Tranh chậm rãi đứng dậy chân thành trả lời, “Tôi có thể. Vụ án này tôi nhất định phải tiếp tục, hơn nữa còn nhất định phải giành thắng lợi bởi vì đây là lần cuối cùng tôi đứng trên pháp đình.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, nhất là Tân lão. Ông thật không ngờ Lạc Tranh sẽ nói ra những lời thế này.

Kỳ Ưng Diêm cũng ngây người một lúc, sau đó khẽ cúi đầu nói nhỏ, “Lạc Tranh, cô điên rồi. Sao có thể nói ra những lời như vậy?”

Một lúc lâu sau…

“Lạc Tranh à, công hội luật sư đối với hành vi của con sẽ có sự điều tra và phán xét công bằng. Đây cũng là chuyện rất bình thường, không có nghĩa là công hội sẽ thu hồi và huỷ bằng luật sư của con…”

“Sư phụ….” Lạc Tranh nhẹ nhàng ngắt lời Tân lão rồi hướng về phía mấy vị nhân sỹ trong hội khom người cúi chào đầy lịch thiệp, “Tôi không hề nói nhảm. Đây là quyết định chính thức của tôi bởi tôi nhận thấy hiện giờ trí nhớ của mình đã nảy sinh chút vấn đề. Có rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ được, thậm chí còn cảm thấy hoang mang vì điều đó. Xin thứ lỗi cho tôi vì đến giờ này mới phát hiện ra tình trạng của mình. Thân là luật sư, điều quan trọng nhất chính là trí nhớ. Nếu như trí nhớ của bản thân có vấn đề thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với công việc. Sau khi phiên toà này kết thúc, tôi sẽ rút khỏi luật giới. Đối với mọi chuyện đã xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Nhưng tôi xin bảo đảm với các vị ở đây rằng mọi chuyện diễn ra từ trước tới giờ cùng với quyết định và phán đoán của tôi đều cực kỳ lý trí, không chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ nhân tố nào.”

Tất cả mọi người lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Tân lão đau lòng nhìn Lạc Tranh một hồi rồi khẽ thở dài lên tiếng, “Đây là quyết định cuối cùng của con sao?”

“Vâng ạ!”

Tân lão buồn bã nhìn về phía chánh án, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối, chậm rãi lên tiếng, “Ngài chánh án, vậy cũng không cần kéo dài thời gian tái thẩm nữa. Có thể tiếp tục xử được rồi!”

Trên thực tế, mỗi một luật sư có năng lực như Lạc Tranh đều là nhân tài khó kiếm với luật giới. Với tư chất thiên bẩm cùng bản lĩnh ứng biến linh hoạt của mình, việc Lạc Tranh quyết định rút lui khỏi luật giới thực sự là một việc khiến mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.

“Cảm ơn các vị! Cảm ơn sư phụ!” Lạc Tranh cất tiếng nói tràn ngập sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

Kỳ Ưng Diêm đưa mắt nhìn Lạc Tranh lần nữa, cảm thấy nàng có chút gì đó rất lạ nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào thì anh ta không tài nào nói ra được. Chỉ là anh ta cảm thấy sự tỉnh táo lúc này của Lạc Tranh thực khiến người ta sợ hãi.

***

Một lần nữa, phiên toà lại được tiếp tục. Sau khi chánh án hướng về phía bồi thẩm đoàn tổng kết hết thảy tình hình, khung cảnh phiên xử lại khôi phục sự an tĩnh vốn có. Suốt cả quá trình, vương phi Monaco đều chăm chú nhìn về phía Lạc Tranh. Từ lúc nàng khoác áo luật sư trở lại phiên toà, ánh mắt bà thoáng hiện ra chút phức tạp.

Giai đoạn tranh biện trên toà đã kết thúc. Lúc này khi phiên toà tiếp tục, cả hai phía sẽ bước vào giai đoạn biện luận cuối cùng. Sau khi Kỳ Ưng Diêm đứng dậy làm xong phần thuyết trình của mình, đến lượt Lạc Tranh chậm rãi đứng dậy. Lúc này, tất cả thành viên trong bồi thẩm đoàn đều ngừng lại việc ghi chép và chăm chú nhìn nàng.

Vụ án quá mức phức tạp và ẩn chứa nhiều tình tiết bất ngờ khiến tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng khiến lòng tin của mọi người đối với phía cảnh sát và thương giới bị giảm sút nghiêm trọng. Bồi thẩm đoàn cũng hiểu được tầm quan trọng của mọi việc nên đều suy nghĩ rất thận trọng.

Đối với đại luật sư Lạc Tranh, trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều điểm nghi vấn, nhất là quan hệ rắc rối giữa nàng và bị cáo, nhân chứng. Lúc này, nếu như Lạc Tranh thắng kiện cũng đồng nghĩa với việc hai nhân chứng bên nguyên sẽ phải tiếp nhận việc điều tra từ phía cảnh sát. Hơn nữa căn cứ vào thông tin về đầu đạn do Lạc Tranh cung cấp, gia tộc Louis cũng không tránh khỏi việc bị điều tra. Rốt cuộc sức mạnh nào đã khiến Lạc Tranh có thể đứng giữa pháp đình ứng chiến với nhiều thế lực như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN