Kỳ Ưng Diêm nghe vậy trên môi liền nổi lên nụ cười đầy tà ý rồi nhìn về phía Lưu Ly lên tiếng, “Vậy chỉ có một cách thức duy nhất mà thôi.” Lưu Ly còn đang sững sờ, không kịp phản ứng đã bị cánh tay mạnh mẽ của Kỳ Ưng Diêm kéo lấy, đến khi hoàn hồn trở lại thì cô đã ngồi trên phần đùi ấm áp của anh ta, một đôi tay rắn chắc ấm áp đặt hai bên vòng eo nhỏ nhắn của cô. Kỳ Ưng Diêm từ phía sau ôm lấy cô rồi cầm lấy đồ ăn trên bàn nên Lưu Ly cứ như vậy bị khóa ở trong ngực anh ta. “Anh làm cái gì thế?” Lưu Ly cảm thấy tư thế này thật khiến mình có chút mất tự nhiên. Cô lớn như vậy rồi chưa từng ngồi trên đùi đàn ông thế này bao giờ. Một màn này thực sự quá kỳ quái. “Anh thích mùi hương trên người em. Chỉ có thế này mới có thể vẹn cả đôi đường. Em không cần ăn, còn đầu của anh cũng không đau nữa. Như vậy thật tuyệt!” Kỳ Ưng Diêm cúi đầu kề sát vành tai cô, khẽ cười nhẹ. Bởi thân hình anh ta khá cao lớn nên Lưu Ly ở trong ngực anh ta chẳng khác nào một chú chim nhỏ bị khóa chặt dưới móng vuốt diều hâu. “Anh…” “Suỵt…” Kỳ Ưng Diêm khẽ ngắt lời Lưu Ly nhưng vẫn mặc cho cô tùy ý giãy dụa. Chỉ là câu nói tiếp theo của anh ta khiến cho tất thảy cử động của Lưu Ly đều ngưng lại trong chớp mắt. “Em ngồi trên người anh không ngừng lộn xộn như vậy thật khiến anh mất tự chủ mà muốn em. Anh là người đàn ông sinh lý rất bình thường, nếu em còn tiếp tục giãy dụa thì em sẽ gặp nguy hiểm đó…”Lưu Ly đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của Kỳ Ưng Diêm nên lập tức không dám cử động nữa, chỉ đành trừng mắt nhìn anh ta rồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng Kỳ Ưng Diêm mặc dù trong lòng rất không tình nguyện. Kỳ Ưng Diêm thấy lời nói của mình có tác dụng liền nở nụ cười vô cùng đắc ý, bắt đầu cầm lấy dao nĩa thưởng thức một bàn mỹ thực trước mặt. ***Cuối chiều, từng rặng mây trên trời đã chuyển sang sắc hồng…Tại bãi đậu xe của trường, trong một chiếc xe thể thao xa hoa là một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang quấn lấy một thanh niên cao lớn. Cô ta nhiệt tình muốn cùng cậu thanh niên kia triền miên một hồi nhưng lập tức bị cậu ta đẩy ra, trên gương mặt cậu thanh niên còn hiện lên sự bực bội. “Liệt, anh sao vậy?” Cô gái kia có mái tóc đỏ tuyệt đẹp, tính cả khuôn mặt được trang điểm khá tỉ mỉ kia thì xem ra cô ta quyết biến Liệt thành mục tiêu chinh phục đêm nay. Cô gái này là sinh viên khoa kinh tế của một trường khá danh tiếng. Trước đây, cô ta cũng đã nghe nói Liệt là một tay chơi điển hình, cũng biết cậu ta đã từng qua lại với rất nhiều cô nhưng khi chiếc xe thể thao của Liệt dừng lại trước mặt, cánh cửa xe vừa mở ra, cô ta đã lập tức leo ngay lên xe mà không cần Liệt phải tốn lấy một lời. Trong ánh mắt Liệt dường như có chút suy tư, đối với câu hỏi của cô ta Liệt cũng chỉ lặng thinh không trả lời. “Liệt…” Cô gái quyến rũ kia vùi mình vào trong ngực Liệt, một ngón tay khẽ luồn vào trong áo cậu ta, bắt đầu mơn trớn lồng ngực vạm vỡ với những cơ bắp rắn chắc. “Đêm nay anh muốn đưa em đi đâu đây?” “Cô muốn đi đâu?” Tâm tư Liệt hiển nhiên cũng không đặt vào câu hỏi vừa rồi, ngữ điệu cũng cực kỳ hờ hững. Cô gái kia suy nghĩ một chút rồi cố tình đem phần ngực đầy cám dỗ của mình dán chặt vào người cậu ta, “Nhà anh được không?” Vừa thoáng nhớ tới sự giận dữ của Vi Như, một nỗi buồn bực vô cớ lập tức xâm chiếm tâm trạng Liệt khiến cậu ta đưa tay đẩy ngay cô gái trên người ra.“Xuống xe!” “Gì cơ?” Cô gái kia còn tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác nhìn cậu ta. “Tôi kêu cô xuống xe!” Liệt lặp lại một lần nữa nhưng ngữ khí của cậu ta lúc này không hề che dấu sự bực bội trong đó. “Liệt, anh như vậy là có ý gì?” Cảm thấy thái độ của Liệt phát sinh biến hóa, cô ta vội vàng cất tiếng hỏi…“Ý của tôi rất đơn giản, chính là tôi không có hứng thú với cô. Xuống xe!” Cô gái kia sau khi nghe ra liền cảm thấy như bị sỉ nhục, giận dữ nhìn về phía Liệt…“Anh không có hứng thú với tôi? Anh có lầm hay không vậy? Không có hứng thú với tôi sao anh còn tới tìm tôi? Ngay cả nhìn tôi anh còn chưa nhìn, sao biết không có hứng thú với tôi. Tôi không tin trước kia anh từng chạm tới người phụ nữ có kỹ thuật tốt hơn tôi.” Liệt cũng không muốn nghe mấy lời lải nhải của cô ta nên lập tức bước ra khỏi xe, vòng qua phía cửa xe bên ghế lái phụ, mở cửa, đem cô gái kia kéo ra ngoài không một chút dịu dàng hay thương hương tiếc ngọc. “Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Cô gái kia tức giận đứng đó hướng theo phía lưng Liệt hét lên. Mà Liệt cũng nhanh chóng trở lại xe, không thèm để ý đến cô ta dù chỉ một chút, lập tức dẫm ga nhanh chóng rời đi. ***Trong biệt thự, KITY chạy như điên như khùng hết lầu trên tới lầu dưới. Nó còn đeo một cái nơ bướm mà Vi Như mới mua cho. Khoảng chừng 10 phút sau, nó lại ngậm một món đồ chơi chạy từ trên lầu xuống, tới bên cạnh Liệt, kêu ư ư hai tiếng ý bảo Liệt chơi cùng nó. Nếu là lúc bình thường, Liệt đã sớm chơi đùa với nó rồi. Nhưng đêm nay, cậu ta lại chẳng có chút hứng thú nào, cảm thấy chẳng có tinh thần để làm bất cứ chuyện gì cả. Cầm lấy di động lên xem rồi lại ném nó vào góc sofa, Liệt khẽ mắng thầm, “Nha đầu Vi Như đáng chết, dám không nhận điện thoại.” KITY…Quay đầu nhìn thoáng qua con chó nhỏ đang đùa giỡn với quả bóng, Liệt khẽ gọi tên nó…KITY vô cùng hào hứng xoay người chạy về phía quả bóng, ngậm lấy nó rồi đi bằng hai chân sau đến trước mặt Liệt, nhảy lên sofa rồi mới nhả quả bóng vào tay cậu ta, sau đó khoan khoái vẫy đuôi. “Chó ngoan…” Liệt bế nó lên rồi khẽ đưa tay xoa đầu KITY, “Mày nói xem Vi Như có phải quá đáng lắm hay không? Ta gọi cho cô ấy hơn mười lần mà một cú điện thoại cô ấy cũng không buồn gọi lại.” KITY ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn Liệt, không hiểu cậu ta nói gì nên lại chuyển hướng về phía quả bóng đồ chơi.“Ta cảm thấy…cảm thấy tên Harry không phải người tốt đẹp gì. KITY, mày cảm thấy thế nào? Nha đầu ngốc Vi Như kia không cẩn thận sẽ phải chịu thiệt như chơi. Đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng nha đầu đó. Mày nói xem cô ấy có phải quá lắm rồi không? Một cô bé sao có thể ở ngoài muộn đến vậy?” Ẳng ẳng… KITY khẽ sủa hai tiếng. “Mày cũng cảm thấy cô ấy quá đáng phải không? Nếu lát nữa cô ấy gọi điện, mày nhất định phải kêu thật thảm để cô ấy nghe thấy mà đau lòng trở về, biết không?” Liệt vừa nói vừa đưa tay vuốt đầu KITY. Ư..ư…KITY khẽ bày tỏ sự phản kháng yếu ớt…Vừa nói tới đây, di động của Liệt liền rung lên. Trên màn hình hiển thị số của Vi Như gọi tới. “KITY, chuẩn bị xong chưa? Mày lập tức phải kêu thật thảm đó.” Liệt vừa nói vừa đưa tay bấm nút nhận cuộc gọi…“Cô đang ở đâu vậy?” Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm có chút lười biếng của Vi Như, “Ở suối nước nóng. Không ngờ ngay trong thành phố này lại có một khu suối nước nóng tuyệt như vậy.” “Cái gì? Suối nước nóng?” Liệt nghe vậy liền đứng bật dậy, thanh âm cũng tăng vọt dọa cho KITY giật thót mình hoảng sợ.Liệt nhìn theo bóng KITY đang chạy biến đi, không khỏi nhủ thầm, “Con quỷ nhỏ này, thời điểm mấu chốt chẳng thể trông cậy được tí gì cả.”
Đem di động bỏ qua một bên, Vi Như thực có chút bối rối. Người đàn ông này đúng là quái vật mà. Gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, đến khi cô biết mà gọi lại thì nói có hai câu đã cúp máy. Đúng là thần kinh có vấn đề! Cũng chẳng muốn để ý đến Liệt thêm nữa, Vi Như khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác ấm áp khi ngâm mình trong dòng suối nước nóng. Trước kia ở Hongkong, cô đã rất thích tắm suối nước nóng, chỉ là bây giờ mới có dịp trải nghiệm cảm giác nhàn nhã này mà thôi. Hôm nay Vi Như tới đây là do theo chân Harry tham gia một hoạt động của câu lạc bộ của trường. Harry giao thiệp rộng nên bạn bè của anh ta khá nhiều. Vi Như lại học luật, mà làm luật sư cần phải tiếp xúc với nhiều người nên cô mới không chút do dự tiếp nhận lời mời của Harry. Sau khi cùng tham gia hoạt động định kỳ của câu lạc bộ, Vi Như liền nhân tiện tới suối nước nóng này nghỉ ngơi bởi trưa hôm sau cô mới phải về trường đi học. Ước chừng khoảng nửa giờ đồng hồ, Vi Như mới rời khỏi suối nước nóng để trở về phòng. Phong cảnh bên ngoài căn phòng của cô rất đẹp, tất cả đều do Harry tỉ mỉ giúp cô chuẩn bị chỗ ở cho đêm này khiến Vi Như cực kỳ hài lòng. Vừa mới tắm lại xong, còn chưa kịp thay đồ thì chuông cửa đã vang lên. Vi Như thuận tay với lấy áo choàng tắm mặc vào rồi chạy ra mở cửa. Người đang đợi bên ngoài cửa là Harry. Hôm nay anh ta cũng mặc trang phục rất thoải mái. Thấy Vi Như ra mở cửa, Harry khẽ mỉm cười hỏi, “Em thấy sao? Đã quen với nơi này hơn chưa?” Vi Như cũng mỉm cười để anh ta bước vào phòng rồi mới trả lời, “Nơi này rất tuyệt, nhất là suối nước nóng.” “Nơi này là suối nước nóng rất nổi tiếng mà!” Thanh âm của Harry cũng lộ rõ sự vui vẻ. “Đúng vậy, nơi này khiến người ta thật sự cảm thấy thư giãn.” Đặt một ly cà phê trước mặt Harry, Vi Như khẽ nở nụ cười thẹn thùng, “Thật ngại quá, vừa rồi em còn chưa kịp thay xong đồ. Như thế này thật thất lễ quá.” “Không, Vi Như, em như vậy rất đẹp. Anh thích em như thế này!” Harry chăm chú nhìn cô. Vi Như khẽ chớp nhẹ đôi mắt để che dấu sự bối rối trong đó. Thật ra đối với đàn anh Harry này, cô vốn rất có cảm tình. Bây giờ nghe anh ta nói vậy lại cảm thấy ngượng đỏ bừng mặt, khẽ nói, “Harry, anh đừng cười em nữa. Chờ em một chút, em sẽ lập tức thay đồ xong ngay.” Vừa dứt lời, cô liền xoay người định đi. “Vi Như…” Harry khẽ cất tiếng gọi rồi đứng dậy đi về phía cô. Trái tim Vi Như bất giác cũng đập loạn lên theo tiếng gọi này. Cô không quay đầu lại nhìn anh ta nhưng có thể cảm nhận rõ ràng anh ta đang bước tới gần mình. Rồi một đôi cánh tay đàn ông rắn chắc từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn khiến cả người cô dán sát vào ngực anh ta.Cảm giác này thực sự rất kỳ quái, khiến trong lòng Vi Như nảy sinh một chút bối rối cùng bất an khó tả. “Harry…” Thanh âm của Vi Như vang lên mang theo chút run rẩy…“Vi Như…” Harry dần siết chặt vòng tay hơn, cúi đầu xuống khẽ thì thầm bên tai cô, “Em có biết anh rất thích em hay không?” Vi Như kinh ngạc quay đầu lại nhìn Harry, đối mặt với đôi mắt tràn ngập ý cười của anh ta. Cô không nghe lầm chứ? Harry thích cô sao? Trời ơi! “Anh không nghĩ rằng em sẽ nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc thế này.” Harry nhìn Vi Như bằng ánh mặt cực kỳ dịu dàng, bởi khoảng cách giữa hai người họ cũng thu hẹp lại nên mùi hương thơm ngát trên người cô lập tức len vào hô hấp của anh ta kh
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!