Loạn Thế Bá Chủ
Chương 23: Nụ hôn đầu
– Cha, có người gây sự.
Điện thoại vừa nối thông, Nguyễn Hữu Dũng đã vội vàng hét lớn.
Đầu dây bên kia, trầm ngâm một lúc, giọng nói của một người đàn ông trung niên trầm thấp vang lên.
– Ở đâu?
Bên cạnh Nguyễn Văn Duy nhìn thấy ánh mắt của Trần Gia Minh nhìn quét qua, đã sợ sắp tè ra quần, run rẩy lẩy bẩy.
– Bác Lực, ở New Hạ Long.. NEW HẠ LONG!! Cứu cháu, cháu sắp bị giết rồi..
Trần Gia Minh thật hết nói nổi, cái gì mà giết người cơ chứ! Hắn còn không có ý định làm gì tên này, chắc hẳn trận đòn hôm bữa đã tạo ra bóng ma trong lòng nó rồi.
Nơi này không tốt ở lại lâu!
Phía sau còn một bà chị đang lè nhè đòi uống nữa, hắn phải mang bả về nhà an đây này.
Mà lại, ai biết bọn xã hội đen này có hàng nóng hay không, vạn nhất bị một đám cầm súng chĩa vào, khó mà bảo đảm chu toàn được.
“Khụ, cảm giác thoải mái gì đây?”
Hai quả cầu thịt mềm mại cách lớp áo vẫn tỏa ra nhiệt độ hừng hực dán lên lưng, khiến hắn một hồi tâm viên ý mãn.
Nhìn thấy thằng Nguyễn Hữu Dũng thế mà ánh mắt hung hăng nhìn mình, một bộ “”mày chết chắc””, Trần Gia Minh cực độ khó chịu. Thằng ôn con này ngày trước bắt nạt hắn, hắn vẫn chưa có dịp hoàn trả, còn muốn làm thịt mình một lần nữa à.
Chọn ngày không bằng gặp ngày!
Hắn cười lạnh lẽo bước tới, không biết học ai vặn vặn nắm đấm răng rắc, nhìn rất có tính uy hiếp.
Nguyễn Hữu Dũng nội tâm run sợ, ngoài miệng nói cứng.
– Mày, mày định làm gì? Cha tao sắp đến đây. Mày đéo muốn sống à?
Trần Gia Minh vui vẻ, một bộ vô hại, cười nói.
– Anh em tâm sự thôi mà, gì căng thẳng thế bạn.
Nguyễn Hữu Dũng nhìn thấy mấy thằng đàn em thế mà trốn lủi đâu hết, nghiến răng, với lấy chai bia hung hăng đập xuống.
Trần Gia Minh đơn giản bắt lấy cổ tay hắn, khẽ bóp một phát. Nguyễn Hữu Dũng thét lên đau đớn, chai bia rơi xuống, bị kẻ đối diện tiếp được.
Thấy thằng này thế mà còn hung hãn như vậy, Trần Gia Minh cũng không muốn bày trò nữa.
Lấy đạo của người trả lại cho người, gấp mười mà trả.
Người tốt với mình, trả ơn gấp mười. Kẻ có ý đồ xấu, haha.
Hắn lắc lắc chai bia, trong ánh mắt hoảng sợ của Nguyễn Hữu Dũng, vung tay.
“Choang”
Âm thanh chói tai do vỏ chai bia hung hăng va chạm với sọ não vang lên, một dòng nước đỏ xen lẫn bọt bia chảy ra.
Nguyễn Hữu Dũng ăn một phát mạnh mẽ lên đỉnh đầu, choáng váng. Hắn cố gắng đứng vững thân thể, không muốn mất mặt ngã xuống, nhưng không biết đó là một quyết định sai lầm.
Trần Gia Minh thấy một phát chưa gục thằng này, nội tâm âm thầm cảm thán mình vẫn là quá nhẹ tay, sợ gây ra nhân mạng.
Hắn cũng không thực sự muốn giết người, nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ.
Thuận tay lấy một chai bia, hắn đập thêm một phát nữa.
Nguyễn Hữu Dũng cặp mắt trắng dã, thân thể to lớn của hắn không bị kiểm soát ngã xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”.
Trần Gia Minh lúc này mới thoát ra một ngụm khẩu khí!
Còn một thằng Hoàng Hoài, đập nó một trận nữa, tâm lý của hắn mới thực sự được thoải mái được.
Hắn quay đầu, không để ý đến ai, cẩn thận dìu bà chị rời đi.
Ra đến ngoài cửa, đã thấy một cái đầu trọc đứng đó, bình tĩnh chờ đợi. Dưới chân hắn, là mười mấy bóng người nằm la liệt, kêu rên.
Trần Gia Minh thoải mái, thằng đệ này có vẻ rất được việc a.
Thích Trai lúc này vẫn không thể tin được, hắn lại có ngày được ăn vào tẩy tủy đan trong truyền thuyết.
Tu vi trúc cơ trung kỳ của hắn, sau khi phục dụng, đả tọa một đêm, thế mà thuận lợi đột phá đến hậu kỳ.
Mặc dù biết, đó là hậu quả của việc thanh lọc trọc khí cơ thể, khiến chân khí tinh thuần trôi chảy hơn, nhưng hắn vẫn không nghĩ đến bình cảnh mấy năm dễ dàng phá tan như vậy.
Nội tâm đang âm thầm cảm thán đan dược tốt, nhận được tin nhắn trong điện thoại.
“đến ngay Club New Hạ Long có việc”
May mắn khách sạn hắn thuê cũng gần, Thích Trai liền không chần chờ đi ngay.
Vừa tiến đến đã thấy một bầy lưu manh, cầm trên tay vũ khí lạnh, bộ dáng hung ác, Thích Trai đã rất chán ghét.
Nghe thấy bên trong vang lên đủ thứ âm thanh ồn ào, đơn giản đoán được bọn này kiểu gì cũng có liên quan đến Trần Gia Minh, hắn rất tự giác chặn ngoài cửa.
Thích Trai nội tâm đã quyết định rồi, hắn sẽ đi theo Trần Gia Minh, để lúc nào đó có thể được dẫn tiến gặp mặt sư phụ hắn.
Môn phái của hắn rất cần một cơ hội để quật khởi trong loạn thế này, vị sư phụ của Trần Gia Minh, theo hắn nghĩ chính là một “cơ hội” như vậy.
Mặc dù rất mơ hồ, nhưng “cơ hội” một khi đã vuột mất, sẽ rất khó có được lần thứ hai.
Trần Gia Minh cũng không biết vị “sư phụ” mà hắn bịa lung tung ra lại khiến Thích Trai hướng tới như vậy, lúc này hắn đang khổ sở với mỹ nữ bên người.
Bà chị này, một hồi nôn ọe, một hồi nói nhảm, xong lại khóc lóc. Nói cái gì mà “chị thật sự hung bạo sao” ” chị không có tình yêu chân thành”..
Trần Gia Minh cũng chỉ cười bồi, không biết nói gì cho đúng, hắn không có kinh nghiệm đối phó nữ nhân a.
Về phần Thích Trai, bỏ đi. Hắn nếu không phải tu luyện vẫn là tu luyện, tiếp xúc khác phái cũng chỉ vì tu luyện mà thôi.
Đang muốn bắt lấy chiếc taxi để đưa cô nàng về văn phòng nghỉ ngơi, đối diện một chiếc xe con màu đen mở cửa ra.
Một tên ăn mặc toàn thân âu phục màu đen, đêm tối như thế này còn mang theo một cặp kính cũng đen nốt, như thể sợ người khác không biết hắn là vệ sĩ, tiến đến cung kính cúi chào.
– Cô chủ, để tôi đưa cô về.
Trần Gia Minh cẩn thận hỏi.
– Anh là ai?
Người mới đến nhìn lấy hắn, dáng vẻ lịch sự, bắt tay.
– Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cô chủ. Mặc dù không cần thiết lắm, nhưng tôi công nhận cậu là bạn bè rồi.
À há, làm bộ làm tịch giống trong phim tàu à. Nếu ông anh đã ngon thế, sao lúc nãy không mò mặt ra giải quyết, không sợ tôi yếu ớt chết oan hay sao. Trần Gia Minh rất không vui, lạnh nhạt trả lời.
– Ồ, nhưng tôi không công nhận anh là bạn nha!
Tên vệ sĩ cũng chẳng có dáng vẻ phật lòng, cung kính mở cửa xe, đưa tay.
– Tôi biết cậu có chút hiểu lầm, lúc nào tôi sẽ bồi tội. Cô chủ, về thôi, ông bà chủ đang chờ!
Hải Yến chật vật hé mở mi mắt, nhìn thấy là người quen, ậm ừ rồi bước lên xe.
Ngồi lên ghế sau, lúc này mới nhớ ra gì đó, cô nàng hạ cửa kính xuống, vẫy Trần Gia Minh lại.
– Đến đây.. Chị nói cái này..
Trần Gia Minh đang cẩn thận nhìn biển số xe, nhỡ có biến gì, khụ, dạo này nhiều vụ bắt cóc buôn người lắm,an toàn vẫn hơn a.
Thấy bà chị gọi, hắnliền tiến đến, cúi đầu nhìn vào, một bộ lắng nghe.
– Đến đây.. gần hơn..
Giọng bà chị lè nhè vang lên, hắn cúi thấp hơn nữa, áp mặt gần như sát vào cửa kính.
“Chụt!”
Hải Yến thế mà hôn hắn một phát trên má, gương mặt cô nàng đỏ rực kiều diễm, vui vẻ đẩy hắn ra, vẫy tay.
– Đây..Quà cảm ơn.. Chị về nhé!
Đoạn cô nàng quay đầu, bỏ mặc Trần Gia Minh sững sờ như trời trồng.
– Đi thôi!
Chiếc ô tô dần dần biến mất trong màn đêm, để lại hiện trường hai tên thanh niên ngơ ngác.
– Nụ hôn đầu của tôi!
Thế mà đơn giản bị tập kích, cướp mất như thế!
Trần Gia Minh hét lớn, âm thanh không biết là bi thống hay vui vẻ vang vọng, khiến Thích Trai nhìn lấy hắn tràn đầy khinh thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!