Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 64 :Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (4))
Từ trong điện thoại không phát ra âm thanh nào nữa. Vũ Vĩ Phong vô thức nới lỏng tay khiến chiếc điện thoại rơi xuống đất. Anh siết chặt nắm đấm, sắc mặt không tốt, tất cả những gì thể hiện ra ngoài đều đang tố cáo tâm trạng hoảng loạn của anh. Vũ Vĩ Phong rất ít khi như vậy, nhưng từ khi Dạ Tuyết Ninh trở lại, anh thường xuyên không khống chế được mình. Lúc này, khi đã biết tin cô mang thai, anh cũng không mấy vui vẻ.
Vũ Vĩ Phong mệt mỏi giơ tay che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Đứa nhỏ ấy, cho dù anh rất chào đón con ra đời, nhưng như vậy cũng không quan trọng bằng tính mạng của Ninh Nhi.
Vũ Vĩ Phong không chút do dự quyết định, nếu lúc nguy cấp bắt buộc phải chọn giữa con và Ninh Nhi, anh sẽ lựa chọn cô. Tuy nhiên, dù đã rất chắc chắn như vậy, nhưng hễ nghĩ tới tình huống đó, cơ thể Vũ Vĩ Phong lại không nhịn được khẽ run run.
Anh buông thõng hai tay rồi từ từ nắm chặt đặt bên người, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định không để chuyện đó xảy ra.
Ý chí mạnh mẽ ấy cự nhiên khiến thân thể Vũ Vĩ Phong đình chỉ run rẩy. Anh chớp nhẹ hai mắt, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện Lô Trí Hùng đang ngẩn người.
Vũ Vĩ Phong cố gắng ổn định tâm tình, anh hơi nhíu mày gọi tên Lô Trí Hùng.
Lô Trí Hùng như vậy mới tỉnh táo lại một chút. Ánh mắt anh ta dại ra, lúc nhìn Vũ Vĩ Phong cũng không còn thấy sắc bén như trước nữa.
Trong lòng anh ta nhói đau. Bọn họ có con từ khi nào?
Chợt, Lô Trí Hùng hoàn toàn tỉnh táo lại. Từ trong ghen tuông, anh ta ý thức được bây giờ không phải là lúc để đố kị. Lô Trí Hùng dần dần mở rộng bàn tay phải, anh ta xoay người chống tay lên giường và ngồi xuống bên cạnh Vũ Vĩ Phong. Đột nhiên như nghĩ ra vấn đề gì đó, Lô Trí Hùng khẩn trương nói: “Mau cho người định vị vị trí của Tuyết Ninh, biết đâu từ cuộc điện thoại này có thể tìm được cô ấy.”
Vũ Vĩ Phong thở dài một tiếng, anh lắc đầu: “Đối phương không phải kẻ ngu, sẽ không dùng điện thoại của bản thân để gọi.” Mặc dù nói vậy nhưng Vũ Vĩ Phong vẫn không từ bỏ hy vọng, anh nhanh chóng cầm điện thoại ở dưới đất lên gọi cho Lãm. Sau khi ủy thác cho cậu ta xong, anh lại lần nữa nhìn sang Lô Trí Hùng, nói: “Cậu trước trở về bệnh viện đi, nếu có tin tức gì của Ninh Nhi, tôi lập tức thông báo cho cậu.”
Nghe được hai từ “bệnh viện”, Lô Trí Hùng lúc này mới cảm giác tay trái đau nhói, hơn nữa cơn đau mỗi lúc một lớn, khiến sắc mặt anh ta thoáng chốc trắng bệch, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Mất đi cánh tay này, anh ta chưa bao giờ cho rằng đó là nỗi của Dạ Tuyết Ninh. Tất cả, đều do anh ta tình nguyện vì cô mà làm.
Lúc nãy, biết tin Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc, anh ta đã quá kích động, dùng lực hơi nhiều khiến tay trái chảy máu, nhìn sơ qua thì không nghiêm trọng lắm, nhưng để an toàn thì vẫn nên trở lại bệnh viện để bác sĩ kiểm tra xem sao.
Chưa tới một tháng mà vết thương của Lô Trí Hùng đã chảy máu mấy lần ngoài ý muốn. Bác sĩ cũng nói như vậy đối với cơ thể anh ta rất không tốt, nhưng nghe tin Tuyết Ninh gặp nguy hiểm, anh ta có thể không kích động sao được chứ.
Lô Trí Hùng cắn chặt môi dưới nén nhịn đau đớn. Anh ta thoáng chần chừ sau đó thì gật đầu: “Vậy được rồi, tôi về trước, nếu có tin tức gì của cô ấy nhất định phải báo tôi biết.”
Vẻ mặt Lô Trí Hùng kiên quyết như muốn nói “nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không đi”.
Vũ Vĩ Phong biết Lô Trí Hùng lo lắng cho cô, điều đó chứng minh anh ta thích Dạ Tuyết Ninh rất nhiều. Vũ Vĩ Phong chợt cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có lý do để nổi giận với Lô Trí Hùng, sau cùng anh buồn bực gật đầu: “Được.”
Lô Trí Hùng rời đi không lâu thì Vũ Vĩ Phong di chuyển sang một phòng ngủ khác. Anh nhanh chóng nằm lên giường, giơ tay túm lấy chăn đưa lên mũi ngửi. Mùi hương quen thuộc xông thẳng vào mũi như một phép màu làm những lo toan trong lòng Vũ Vĩ Phong chợt yên ả.
Ba ngày nay, mỗi khi nhớ Ninh Nhi, anh đều tới phòng cô. Dường như chỉ khi ngửi thấy hương thơm mà cô lưu lại trên giường, anh mới có cảm giác cô vẫn đang ở bên cạnh.
Khóe môi Vũ Vĩ Phong hơi giương cao, anh xoay người nằm sấp, mặt vùi vào gối, không ngừng hít thở mạnh.
Nhiều ngày như vậy, hương thơm đã có chút phai nhạt. Vũ Vĩ Phong gần đây giống như trở nên nghiện hương chanh, mọi thứ phải có mùi thơm này anh mới dùng.
Điên cuồng hít sâu, Vũ Vĩ Phong cũng không biết bản thân đã ngủ quên từ bao giờ. Cũng khó trách, vì mấy ngày nay anh thường thức trắng đêm, dù có muốn ngủ, cũng không tài nào ngủ được, bởi vì vừa mới chợp mắt được một chút, anh lại mơ thấy ác mộng, Vũ Vĩ Phong trước đây chưa từng sợ điều gì, chỉ là gần đây bắt đầu sợ một số thứ. Trong giấc mơ, anh nhìn thấy cô bị treo lơ lửng trên không trung, cô khóc, lần nào cũng nhìn về phía anh thút thít: “Vĩ Phong, cứu em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!