Đồ Ngốc, Anh Yêu Em
Chương 16: Tôi Cõng Cậu
– Tự do muôn năm ( mình ko ghi ai nói ở phía sau tức là hs, người khác nói nha )
– Độc lập muôn năm
– Giải phóng dân tộc
– Đả đảo chế độ phong kiến của nhà Ngô
– Cả lớp, xếp hàng trật tự đi thay đồ rồi tập trung ở sân chạy_ Nhỏ đập bàn hẽt nhưng lời nói của nhỏ bị cả lớp xem như không khí
– M.n xếp hàng đi mà_ Nhỏ giả mếu
” Rầm ” Nó đập thật mạnh vào cái bàn khiến cái bàn gẫy rồi đổ rầm xuống
– Nếu không muốn như cái bàn này thì trật tự mà xếp hàng_ Nó lướt nhìn một vòng quanh lớp rồi nhăn mặt nói
– Bắt đầu triều đại nhà Lục
” Vút ” Cậu con trai kia vừa dứt lời thì nó phi ngay con dao bấm ngay sát mặt cậu ta
– Cậu có tin là tôi ” cố tình ” ném trượt không ?_ Nó nhếch môi nói. Còn cậu con trai kia thì sợ run lên
– Tôi cho tất cả các người 15′ để thay đồ rồi tập trung ở sân chạy. Bắt đầu_ Nó hô to rồi cả lớp chạy vụt đi. Nó cùng nhỏ đi thay đồ. Chàng, cậu với hắn cũng đi ngay sau nó với cô
+ 15′ sau tại sân chạy
Bọn nó thay đồ rồi tập trung ở sân đợi giáo viên thể dục tới
– Ê_ Chàng gọi nhỏ
– Gì ?_ Nó quay người lại
– Linh, Nhi, Thư, Quân với Khánh đâu ?_ Chàng hỏi
– Hôm nay là thứ mấy ?_ Cậu hỏi
– Thứ hai chứ thứ mấy. Đi hocp mà không biết thứ mấy nữa. Thằng óc nho_ Chàng nhăn mặt
– Tao bụp mày giờ_ Cậu giơ tay thành hình nắm đấm lên
– Chớ sao. Nói rõ ràng coi_ Chàng tiếp tục nhăn mặt
– Hôm nay là thứ 2, nhà trường cho lớp trưởng, tv của ban kỉ luật, tv của hội học sinh được nghỉ tiết buổi sáng_ Nhỏ rõng rạc nói
– Vậy đứa nào ban kỉ luật, đứa nào hội học sinh ?_ Chàng hỏi tiếp
– Linh trong ban kỉ luật, Nhi trong hội học sinh còn thằng Khánh là lớp trưởng_ Nhỏ nhăn mặt
– Vậy còn thằng Quân với con Thư_ Cậu hỏi
– Không biết, hỏi My ấy_ Nhỏ chỉ về phía nó
– Ê My_ Chàng chạy lại
– Có_ Nó tháo tai nghe ra
– Sao Thư với Quân nghỉ á ?_ Chàng hỏi
– Thư nghỉ để luyện Violon cuối tuần nó có bài kiểm tra còn thằng Quân thì lát nó đến_ Nó nhìn điện thoại rồi nói
– Ừ. Thanks_ Chàng nói rồi chạy đi
– Xin lỗi thầy đến trễ, chúng ta chia cặp chạy tiếp sức_ Thầy TD nói
Cả lớp chia cặp rồi chạy thi. Nhỏ đang chạy thì bị ngáng chân nên té khiến nhỏ bị bong gân
– Aaaa_ Nhỏ kêu lên
– Có sao không ?_Cậu chạy đến đỡ nhỏ dậy
– Không sao _ Nhỏ cười trừ
– Không sao cái gì, tôi đưa cậu ra kia ngồi_ Cậu nhăn mặt
– Dơ bẩn_ Nó nhìn Hà rồi nói
– Mày nói tao_ Hà chỉ vào mình. Nó nhún vai thay cho cái gật đầu
– Ờ. Tao dơ bẩn…mày nghĩ mày không dơ bẩn sao…mày nghĩ mày là ai….con nhỏ đó đéo xứng với anh Hải…chỉ có mình tao thôi_ Hà vừa nói vừa đẩy vai nó
– Đủ rồi. Trên đời này tôi ghét nhất là loại con gái thủ đoạn như cô_ Cậu hét vào mặt Hà. Hà bỏ chạy
– Đi_ Cậu đỡ nhỏ lên rồi đi ra ghế ngồi nghỉ
– Tui tự đi được_ Nhỏ cười
– Ờ. Tự đi đi_ Cậu buông tay ra, nhỏ loạng choạng ngã nhào vào người cậu. Hai người nhìn nhau rồi đỏ mặt
– Sao cậu dám buông tay ra_ Nhỏ cúi mặt xuống
– Cậu nói tự đi được mà. Ai kiu không nghe lời tui. Để tui đỡ đi ko chịu_ Cậu đỡ lấy tay nhỏ rồi dìu nhỏ đi
– Ờm. Vậy đỡ đi_ Nhỏ nói kguôn mặt đỏ bừng
– Ngồi xuống, đưa chân tôi xem_ Cậu đỡ nhỏ ngồi xuống rồi khẽ đưa tay nâng chân nhỏ lên
– Aaaaa_ Nhỏ khẽ la lên
– Bong gân rồi, tôi đưa cậu xuống phòng y tế_ Cậu cởi nốt chiếc giày còn lại rồi đứng lên nói
– Thôi. Không đi đâu_ Nhỉ nhăn mặt
– Sao không đi ?_ Cậu hỏi
– Phòng y tế trân tầng lận chân tui đau sao lết lên đó được_ Nhỏ nói, khuôn mặt vẫn nhăn vì cái chân đau
– Vậy thì….tôi cõng cậu_ Cậu cúi người đưa lưng về phía nhỏ
– Được ko ?_ Nhỏ hỏi
– Được. Lên đi_ Cậu vừa nói thì nhỏ leo lên lưng cậu. Cậu cõng nhỏ đi đến phòng y tế
( đoạn này là nhỏ với cậu nói chuyện nên khỏi ghi tên nhé )
– Này Hải
– Gì ?
– Đã 10 năm rồi nhỉ. Tình bn của ta cũng đã kéo dài 10 năm rồi
– Ừm
– Đã bao lần cậu phải cõng tôi về nhà do tôi ăn vạ đòi cậu cõng nhỉ ?
– Hì không biết nữa. Nhớ hồi đó thật
Nhỏ đưa tay siết chặt lấy vai cậu
– Tôi muốn được như ngày xưa. Thời ăn vạ đòi cậu cõng về. Thời bắt cậu phải mua kem cho tôi. Thời bắt cậu phải dẫn tôi đi chơi. Thời bắt cậu phải dỗ tôi mỗi khi tôi khóc. Tôi muốn được như vậy mãi
– Bây giờ cũng vậy mà. Tôi đang cõng cậu đấy thôi. Nếu mún chiều tôi sẽ mua kem cho cậu. Mỗi khi cậu khóc hoặc ai định bắt nạn cậu tôi sẽ luôn xuất hiện bảo vệ cậu như lúc nhỏ, là bờ vai để câu dựa vào khi buồn. Bất cứ thứ gì cậu muốn, nếu được tôi sẽ làm ngay
– Hứa nhé
– Ừm. Hứa
– Hứa gì ?
– Tôi hứa sẽ bảo vệ cậu. Tôi hứa sẽ là bờ vai để cậu dựa vào, là gối ôm mỗi khi cậu ngủ, là nơi trút nỗi giận của cậu và hơn thế nữa. Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi hứa, tôi hứa
– Hahaha..ừm
Đến phòng y tế, cậu đặt nhỏ xuống giừơng để cô y tế băng bó cái chân lại. Thấy nhỏ đói thì cậu liền xuống căn tin mua đồ ăn, nước uống cho nhỏ. Cậu càng khiến cho nhỏ yêu cậu nhiều hơn. Nhỏ đang ngồi bấm điện thoại thì cửa mở, Hà bước vào
– Có chuyện gì ?_ Nhỏ ngước mặt lên hỏi
– Còn hỏi cái gì sao. Tao đã cấm mày không được gặp anh Hải rồi mày ko nghe sao ?_ Hà gằn giọng
– Có nghe rồi sao ?_ Nhỏ nhướn mày
– Nghe mà không định làm sao ?_ Hà khinh bỉ nhìn nhỏ
– Không_ Nhỏ nói
– Mày…Tao nói lại lần chót. ĐỪNG ĐỤNG VÀO NGƯỜI CỦA TAO. OK ?
– Ha * nhếch mép * Cô lấy tư cách gì để ra lệnh cho tôi
– Mày láo_ Hà giơ tay tát nhỏ nhưng lại 1 bàn tay khác mảnh mẽ chặn lại
– Tôi đã cảnh cáo cô chưa nhĩ ?_ Cậu nhăn mặt
– Anh Hải_ Hà khẽ gọi
– Đi ngay cho khuầt mắt tôi_ Cậu hét lên. Lần này cậu thực sự tức giận
– Có sao ko ?_ Cậu nhìn nhỏ
– Không sao_ Nhỏ xua tay
– Ừm. Ăn đi, tôi có mua kem, đồ ăn vặt cho cậu đấy_ Cậu đưa 1 bọc toàn bim bim, kẹo, toàn ăn vặt mà nhỏ thích cho nhỏ
– Arigatou~~_ Nhỏ cười tươi
Quan tâm nhau với tư cách là bạn thân cũng đâu hẳn là quá tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!