Đam Mỹ: Hoàng Cung - Chương 12: Ngày Sinh Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Đam Mỹ: Hoàng Cung


Chương 12: Ngày Sinh Thành


Khi hừng đông bắt đầu chíu rọi cả Hoàng Cung cũng là lúc các giai nô, cung nữ phải chuẩn phục y nghiêm trang để chuẩn bị cho ngày đại hỷ này. Các binh lính gấp rút canh gác cẩn trọng ngoài cung cả trong hậu cung, người người tấp nập đến lui để nhanh chóng chu toàn đại sự đúng thời điểm. Từng canh từng khắc đều được tận dụng triệt để, không bỏ sót dù chỉ là một chút. Cứ mỗi khắc qua đi, khuôn mặt những giai nô, cung nữ đều xuất hiện nhiều vệt nước óng ánh nhễ nhại nhưng họ chẳng buồn để tâm vẫn tiếp tục chu tất công sự của mình. Chưa kể các lính canh cũng không thoải mái gì, họ phải tập trung quan sát thật kỹ càng tránh xảy ra trường hợp có thích khách đột nhập. Vì là ngày trọng đại lại tập trung nhiều nhân vật quan trọng nên việc xuất hiện thích khách là việc rất dễ xảy ra. Chẳng mấy chốc Hoàng Cung rộng lớn, đã trở thành một nơi lộng lẫy hoa đèn lụa đỏ hoa lệ. Chỉ cần nhìn lâu một chút có là thể bị lóa mắt ngay bởi nó được trang trí bằng pha lê đá quý không cẩn thận sẽ hỏng cả mắt. Hoàng Hậu vốn là người thích những vật lấp lánh, chói nhòa vì thế họ phải chuẩn bị sao cho Hoàng Cung này chói lóa theo sở thích của nàng. Lúc mặt trời đứng bóng cũng là lúc các viên ngọc, châu báu soi chíu ánh sáng mạnh mẽ kia và phản ngược lại. Khiến Hoàng Cung thực sự chẳng còn là Hoàng Cung. Các nô tỳ, giai nô mê mẩn không thể dời mắt khỏi mỹ quan tuyệt trần ấy, mặc cho mắt đang nhòa đi, mặc cho mắt đang đau nhức nhưng tiềm thức của họ không thể cưỡng lại vẻ đẹp này.

Bình Nhi hớt hãi chạy một cách nhanh chóng về phía Quý Cung, nàng vừa chạy vừa tự trách mình vì mê ngủ lại để bản thân dậy trễ một lần nữa. Thực sự nàng không biết ăn nói với Quý Phi như thế nào đây, nàng tự tay đánh mình vài cái như tự trách phạt. Bộ y phục trắng tinh cứ theo bước chân nàng mà bay nhẹ, Bình Nhi toan đẩy cửa ra nhưng khựng lại, làm như vậy là rất thất kính và còn một điều mà nàng đã quên mất! Chính là đêm qua Hoàng Thượng đã ngự lại Quý Cung!

– Aaa…! Lần này ta tiêu rồi! Thực sự tiêu rồi…Hoàng Thượng sẽ trách phạt ta!! Tiêu thật rồi! – Bình Nhi ôm đầu ngồi khụy xuống mặt đất

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở khiến nàng choáng váng ngã ra sau nhưng may thay đã có bàn tay ai đó đỡ lại. Đôi mắt ngây ngô ngước nhìn người đó và choàng tỉnh. Nhanh chóng quỳ xuống gập đầu liên hồi, miệng thì không ngừng nhẩm bẩm:

– Nô tỳ xin Quý Phi thứ tội! Tội nô tỳ đáng chết! Xinh người cứ trách phạt nô tỳ

– Này, này đứng lên đi ta đã trách cứ gì ngươi đâu! – Thiên Nguyệt đỡ Bình Nhi đứng dậy

– Không phải ta đã nói rồi sao…khi nào ta trách tội ngươi…lúc đó ngươi mới có tội…hiểu không – Y kề sát mặt nàng chăm chú nhìn vào vết thương trên trán

Mùi hương từ Lâm Thiên Nguyệt tỏa ra bao trùm lấy thân thể yếu ớt kia, khiến nàng ngượng đỏ cả mặt, chỉ biết gật đầu bâng huơ. Thiên Nguyệt nheo mắt nhìn nàng làm Bình Nhi giật thót, chưa kể y còn khịt khịt mũi như đang ngửi được thứ gì đó từ người nàng:

– Này! – Y nheo mắt nghi ngờ trông điệu bộ cực kì trẻ con

– Ơ…Dạ? – Bình Nhi đứng nghiêm chỉnh nhìn người khó hiểu

– Trên người ngươi…có mùi thức ăn à?! – Đôi mắt của y híp vào sâu hơn, tỏ vẻ nghi ngờ hơn

– Ớ…dạ không có…nô tỳ không có…đó là mùi phát ra của nhà bếp ạ – Bình Nhi thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích tiếp – Vì hôm nay là ngày sinh thành của Hoàng Hậu một ngày cực kì trọng đại như vậy nên cung nữ, giai nhân trong Cung….

Bình Nhi quay sang nhìn chủ nhân của mình, thấy khuôn mặt người đã bất mãn tự khi nào nên không dám hé môi thêm lời nào nữa. Thiên Nguyệt trưng bộ dạng thảm thương tội nghiệp của mình ra hù dọa Bình Nhi, nàng vô cùng rối chí không biết y đang muốn gì. Y thở dài bất lực, uể oải nói với Bình Nhi:

– Mau…mau…mau đi…lấy thức ăn cho ta…ta đói

– Ơ – Bình Nhi khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười khúc khích mà đi chuẩn bị.

Hơis thì ra là người đói, thế mà ta tưởng người bất mãn thứ gì, làm ta rối chí thật! Chưa kể là bộ dạng kia của người dọa ta sợ phát khiếp, ta cứ tưởng người mắc phải bệnh gì thì ta có nước toi mạng…may quá – Bình Nhi tự thủ thỉ thầm rồi đứng ngắm nhìn bóng hình kia cho đến khi người đi hẳn vào trong.

Lâm Quý Phi uể oải lê xác mình vào trong, mong muốn lớn nhất chính là được trải người lên chiếc giường êm ái kia, chờ đợi đồ ăn đến nhưng đen đủi thay chiếc giường đã bị một tên lang sói có thân hình đồ sộ chiếm gần giường. Y không thể hiểu người sao có thể nằm tư thế thoải mái ung dung kia, mặc cho đây vốn không phải là giường người. Mặc cho là ở đây còn hiện diện sự tồn tại của y? Thiên Nguyệt nghiến răng, mặc kệ phận trên dưới mà thụi một cước vào ống tủy chân người. Hắc Phong nhanh chóng bừng tỉnh ôm đầu gối của mình lăn xuống đất, miệng không thốt nổi lời nào chỉ có ư hử nhẹ nhàng vang lên. Y mỉm cười mãn nguyện, vương người xuống giường.

– Ngươi…hư…ngươi…ư…ngươi…dám…ư – Hắc Phong lừng lẫy danh tiếng oai phong lẫm liệt khiến bao người khiếp sợ hiện đang nằm dưới sàn nhà lông thú rên la một cách bất lực.

Sau một hồi trấn tỉnh, người đã hoàn toàn đứng được nhưng ống chân vẫn âm ỉ rên. Ánh mắt bạc hình viên đạn nhìn chằm chằm vào y, Thiên Nguyệt liếc mắt nhìn lại người, rồi nhắm tịt lại không buồn quan tâm. Hắc Phong trợn mắt lên, thực sự là từ bé đến nay chưa ai dám thất kính như thế với người, vậy mà cái tên tiểu tử thối trước mặt đây dám đả kích người như thế? Thực sự không thể tinh nổi:

– A…tên tiểu tử xấc xược này…hôm nay ngươi tới số rồi…dám ra tay với bổn vương tàn nhẫn như vậy sao!!

Nói rồi Hoàng Thượng nhảy lên giường ôm chặt lấy tiểu tử thối ấy. Luôn miệng cắn miết vào xương quai hàm và cái cổ trắng ngần của y. Thiên Nguyệt dãy dụa phá lên cười rồi lại khóc như thể vừa cười vừa khóc, cứ thế chẳng biết y đang mắc phải chứng gì:

– Ahaha..đừng…đừng…buồn quá…ta buồn quá…haha…đau nữa! Tên kia…mau dừng lại haha…đau quá…haha…tha cho ta

– Tha cho ngươi? Với những gì ngươi làm với ta khi nãy? Dễ dàng vậy sao…lần này ta sẽ toàn tâm toàn ý nuốt trọn ngươi – Hoàng Thượng nhìn y và nở một nụ cười gian tà khiến y bất giác rùng mình.

Cắn và miết, cắn và miết người lặp đi lặp lại đến nổi trên cổ và cả phần xương đòn của y nơi đâu cũng đầy rẫy những vết răng và vết ửng đỏ của sung sướng khoái lạc. Y cố gắng đẩy Hắc Phong ra nhưng điều đó là không thể, y vừa cười vừa khóc xin tha mạng trông thật đáng yêu. Khiến người mất kiểm soát mà hôn loạn lên dung nhan xinh đẹp kia, làn da y thật mịn còn có hương rất thơm nữa. Hoàng Thượng cứ siết chặt y liên tục hít lấy hít để mùi hương mê lụy kia. Trông họ như cặp phu thê son đang đùa vui ân ái bên nhau, thật vui thật hạnh phúc và cả sung sướng nữa. Hắc Phong nhanh chóng lật ngược y xuống dưới mình, hai bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc thanh ti kia, khuôn mặt tiến sát đến Thiên Nguyệt. Ánh mắt của y như bị người mê hoặc chăm chú nhìn ánh mắt người rồi lại hướng ánh nhìn xuống đôi môi kia. Hoàng Thượng càng lúc càng tiến sát đến Quý Phi, có thể cảm nhận được hơi thể lẫn nhịp đập trong trái tim nhau, những nhịp đập liên hồi không ngừng khiến cho khoảnh khắc đó đẹp làm sao, quyến rũ làm sao. Hắc Phong nhẹ nhàng mơn trớn môi y, thật nhẹ nhàng lại thật nồng nàn quên đi cả thời gian bỏ mặc mọi vật xung quanh. Hòa vào nhau như hai dòng nước tách biệt tạo thành mọt màu sắc kì lạ xinh đẹp, tự hỏi phải chăng đó là mà sắc của ái tình?

– Này…tiểu Nguyệt của ngươi “thức giấc” rồi kìa – Ánh mắt bạc nhìn y có chút chế giễu

Thiên Nguyệt ngượng đỏ mặt xấu hổ hất mạnh Hoàng Thượng sang một bên toan bỏ chạy đã bị bàn tay của người kéo lại. Thế là theo trớn mà xà vào lòng tên lang sói vô liêm sỉ kia. Bàn tay tên lang sói nhanh chóng chớp thời cơ luồn vào trong vạt áo khiến y giật mạnh, tiếp đến là ngạo mạn ung dung tự tại không biết vô liêm sỉ sờ soạn thân thể y. Bàn tay của y siết chặt lấy cánh tay người, thân thể không ngừng nghe theo phản xạ mà run giật. Hắc Phong thấy thế phì cười ghé sát tai y mà thì thầm:

– Mẫn cảm vậy sao…haha…khuôn mặt đó của ngươi làm ta thực sự điên loạn lên rồi đấy…haha…ngươi thật xinh đẹp Lâm Thiên Nguyệt – Sau đó người phả vào nhĩ của y làn hơi ấm nóng rồi mơn trớn lấy thùy nhĩ.

Lâm Thiên Nguyệt hiện giờ chẳng còn biết trời trăng mây đất gì nữa. Y đã bị những khoái cảm từ hành động sờ soạn kia làm cho mê mẫn, mơ hồ không còn biết đến thực hư. Khuôn mặt ửng hồng có vướng chút gì đó dục, mơ hồ ngây ngô khiến cho ai nhìn thấy cũng bị mê hoặc. Người tiến đến nhũ hoa bé xinh màu hồng nhạt đang sưng lên của y mà mặc sức trêu ghẹo. Thiên Nguyệt giật nảy như choàng tình siết chặt lấy cánh tay người rên lên:

– A…đừng…dừng lại…hộc…dừng lại đi…ta…- Y còn toan nói gì đó thì lại tiếp tục đắm chìm trong cảm giác khoái lạc mơ hồ kì lạ

– Nguyệt Nguyệt…ngươi thích đúng chứ? – Hắc Phong mỉm cười nhìn sang khuôn mặt bấy giờ của y

– Tên…hạ lưu vô sỉ…không…biết xấu hổ… tên cẩu n…súc vật…ta sẽ…hơ…

– Vẫn còn sức để chửi rủa sao? – Hoàng Thượng phì cười – Đúng là cứng đầu

Khi khoảng chịu đựng của Hắc Phong đạt đến giới hạn khiến người bắt đầu thở dốc, người lại một lần kéo y xuống giường rồi hôn lấy hôn để y. Tay vuốt ve làn da mịn màng của y, tay còn lại mon men xuống đôi chân xinh đẹp thon thả mềm mại kia. Thiên Nguyệt cố sức chống đối, y không biết cảm giác này gọi là gì nhưng nó khiến y phấn khích và không thể cưỡng lại:

– A~…đừng mà…Hoàn…g…Thượng…đừng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN