Đam Mỹ: Hoàng Cung
Chương 34: Phách Tán Độc
– Này, ngươi khỏi rồi thì lại mắc bệnh đần a? Sao mặt lại ngu ngốc thế nào ấy này? – Nói rồi nó tiến lại phất phơ cây quạt trước mặt y.
– Có ngươi đấy! Tiểu tử… – Y cóc Thái Tử một cái rõ đau, toan mắng là “Tiểu Tử hỗn đản” thì chợt khựng lại.
Thái Tử vài tháng trước rõ ràng là một nam tử nhỏ nhắn, đứng chưa ngang bằng với y, khuôn mặt khôi ngô lộ rõ nét hài tử. Nhưng sao hôm nay, Thái Tử trước mặt Thiên Nguyệt đã trở thành một hảo nam tử đầy khí phách, khắc hoàn toàn so với thuở đầu. Thân hình to lớn, tóc búi gọn, mặt xuất hiện khuôn cạnh mà y hằng ao ước. Kiếm vác bên hông tạo ra khí chất lẫm liệt. Thiên Nguyệt nhìn Mặc Nhiêm thù hận: Tại sao ông trời ưu ái cho những nam nhân như vậy lại bỏ sót ta? Ta sống tích đức cho con cháu lắm mà…vì cớ gì, tên hài tử hổn đản này mấy tháng trước còn chưa với tới ta, nay lại cao hơn khí chất quân tử thế này? Lại còn cho ta đứng tới vai nó nữa! Nó uống thảo dược kích phát a? Bất công! Thật bất công quá!
Thấy biểu hiện dung nhan xinh đẹp kia bất mãn, Mặc Nhiêm nhanh chóng hiểu chuyện, tiếp tục trêu chọc. Nguyên Tướng Quân nhìn Thái Tử trêu Lâm Quý Phi đến khi mặt y tím tái vì giận, mới nhanh chóng ngăn cản:
– Được rồi…đùa đủ chưa? Chúng ta còn chuyện cần chu toàn.
– Hai người tính đi đâu à? – Đôi mắt đen sơ khai còn vương chút sương mờ.
– À…đi viếng Tiên Hậu…nhưng nghe nói hôm nay ngươi tháo băng mắt nên bọn ta ghé qu đây xem tình hình ngươi trước, bây giờ thì qua chỗ Tiên Hậu – Mặc Nhiêm thở dài – Cứ tưởng khi ấy Tiên Hậu ngỏm luôn rồi, ai ngờ kẻ hạ độc lợi hại, chả biết là dùng loại độc gì mà ngày đêm Tiên Hậu bị giày vò đến thảm, chắc kẻ hạ độc kia muốn Tuyệt Tinh Tiên Hậu đau đớn trước sau đó mới quy tiên sau.
– Thế là thế nào? – Lông mày lá liễu nheo lại.
– Thì đã một tuần qua rồi, Hoàng Thượng đã dốc toàn lực kêu gọi danh y khắp nơi đến nhưng không ai chuẩn đoán được đây là loại độc gì, không thể chế ra thuốc giải. Tiên Hậu thì này càng nghiêm trọng chắc không thể qua được ba ngày nữa đâu – Mặc Nhiêm thở dài phất phơ cây quạt trong tay.
– Vậy ta cũng đi!
………………………………………………………………………………………
Họ đứng trước một cung nhỏ, không hề có danh hiệu, càng không phải nơi cố Hoàng Hậu nên ở. Tuy bên ngoài mộc mạc, không khác nào chỗ ở của cung nữ nhưng bên trong thật biết cách làm người khác bất ngờ. Một Hoa Viên nhỏ nhưng đủ loại, mỗi bông hoa đều sắc hương ngất trời, rõ ràng là chủ nhân của chúng đã chăm chúng rất tỉ mỉ. Chúng đứng thẳng khoe sắc đối trội với ánh dương, kiên cường đẹp đẽ. Thiên Nguyệt quan sát xung quanh lòng không khỏi cảm phục, cung nữ thái giám cùng các danh y đang đứng chi chít từ trong ra đến ngoài. Cứ cái đà này thì Tiên Hậu không chết vì độc thì cũng chết vì thiếu khí thôi. Y nghĩ rồi tặc lưỡi, Tiêu Nguyên thấy ba người chỉ nhẹ nhàng hành lễ, sau đó hô to:
– Lâm Quý Phi! Thái Tử! Nguyên Tướng Quân giá đáo!
Hoàng Thượng đang ngồi trên đầu giường bầu bạn cùng Tiên Hậu. Các danh y xếp hàng bắt mạch tượng nhưng nhận lại cuối cùng cũng là cái lắc đầu. Tuyệt Tinh nằm trên giường, nhan sắc nhợt nhạt hẳn ra hệt như một người sắp lâm chung. Nghe Tiêu Nguyên hô, khó nhọc trở người ngồi dậy, Hắc Phong ôn nhu đỡ nàng. Tuyệt Tinh ho khan vài tiếng, chất giọng trong như ngọc thay bằng khàn đục:
– Ngươi…đến đây…là xem ta chết…sao?
– Sắp đi mà vẫn còn hơi sức mỉa mai ta nhỉ – Lâm Quý Phi khoanh tay đáp trả, y biết câu nói đó không có ý xấu nhưng không vì vậy mà nhân nhượng.
Tuyệt Tinh khó khăn cười, đến cuối cùng cũng chỉ có mình Thiên Nguyệt mới không xem nàng như người sắp chết thôi. Những phi tần, Tiêu Ngân Vương Phi, Thụy Du Hoàng Hậu tới lui thăm nàng, dùng ánh mắt thương cảm xót xa nhìn nàng nhưng thật ra trong lòng mong nàng nên chết sớm một chút. Nhưng Lâm Quý Phi này lại không như vậy, có sao nói đó, thẳng thắng không hề nhượng bộ nàng. Khiến Tiên Hậu cảm kích, với tình trạng hiện giờ không thể đấu vỗ mồm với y được, đôi môi nứt nẻ nhoẻn ra một nnu5 cười:
– Ha…đúng là đến cuối cùng…cũng chỉ có ngươi…mới không xem ta…như người sắp chết.
– Phải! Đừng tưởng ngươi bị trúng độc là Lâm Thiên Nguyệt ta nhường nhịn ngươi! Còn lâu! – Thiên nguyệt làm mặt quỷ trêu nàng.
Mặc Nhiêm và Nguyên Kì nhìn nhau: Đây là loại hoàn cảnh gì a? Cuộc chiến đấu khẩu của các hài tử ã?. Mọi người trong phòng nhìn nhau: Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Tiên Hậu với Lâm Thiên Nguyệt chết không hối cải a? Tuyệt Tinh gần đất xa trời rồi mà khẩu khí vẫn đanh thép! Còn Lâm Thiên Nguyệt đối với người hấp hối có như không, chẳng nể nan gì mà đáp trả! Đúng là kẻ tám lạng người nữa cân …!
– Các ngươi! – Lâm Quý Phi nói và chỉ vào bọn cung nữ, thái giám, cả danh y gì gì đó rồi nói tiếp – Mau cút ra ngoài hết cho ta! Đứng ở đây quản cái gì? Vô dụng! Ngợp quá! Tiên Huậ chưa bỏ mạng vì độc là phải quy tiên vì thiếu khí rồi! Cút mau!
Lâm Quý Phi hùng hổ trừng người, cả bọn chỉ dám liếc sang Hoàng Thượng, thấy người gật đầu thì chạy hết ra ngoài như thấy yêu quái. Nấn na thêm ở đây chút nữa thì sống đỏ chết dở mất. Không khí bây giờ kì thực trở nên dễ thở hơn, Tuyệt Tinh hít một hơi trong lành rồi thở ra nhẹ nhỏm. Trong lòng thầm cảm thán, Lâm Quý Phi đột nhiên tiến đến cầm lấy tay Tuyệt Tinh khiến nàng giật thót:
– Ngươi…ngươi tính làm gì?
Y không đáp chỉ bấm mạch tượng trên cổ tay Tuyệt Tinh, mặt nàng thoáng chốc ửng đỏ lên, cũng phải dù gì Thiên Nguyệt cũng là nam nhân cơ mà nhưng lại có bàn tay trơn mịm mềm mại như thế này thật đáng ganh ghét, còn thơm nữa. Tựa như chiếc lông vũ vuốt ve, nàng mặt không đỏ vì ngại thì cũng là vì hận.
– Mở miệng ra chút! – Y bình thảng nói trước sự kinh ngạc của mọi người, Tuyệt Tinh đực mặt ra:
– Ả?…Cái…gì cơ?
Mọi người xung quanh nhìn trời, chả biết Thiên Nguyệt đang giở trò gì. Chỉ biết là mọi người bị hai kẻ miệng lưỡi sắt hơn đao kiếm này chọc cười chết mất thôi
– Ngươi ả cái gì! Muốn sống hay muốn chết? Nhanh mở! – Thiên Nguyệt hậm hực nói như ra lệnh.
Tuyệt Tinh cũng không làm sao biết mình lại thuận theo, nhẹ nhàng mở ra. Lâm Quý Phi quan sát hồi lâu, sau đó đưa ngón tay của mình vào lần mò bên trong khoan miệng bé nhỏ kia. Mọi người lẫn Tiên Hậu liền đỏ mặt:
– Ngươi…làm…ì…thế! (Ngươi đang làm gì thế) – Tuyệt Tinh dãy dụa cố gắng đẩy tay y ra.
– Yên coi! – Y mắng sau đó nhanh chóng lấy ra được thứ gì đó đen xì nho nhỏ ra.
Ai ai cũng tròng mắt căng cứng nhìn Thiên Nguyệt như phải y chính là Hoa Đà tái thế. Thiên Nguyệt rít trong người ra một tấm lụa thêu, lau ngón tay của mình lẫn cái thứ đen đen ấy, ném sang cho Mặc Nhiêm. Nó mừng rõ đón lấy nhưng chớt mắt chẳng thấy đâu nữa, chỉ thấy vừa vặn Nguyên Tướng Quân làm động tác nhét thứ gì đó vào trong người mình. Mặc Nhiêm quay sang trừng hắn căm hận. đáp lại chỉ là cái nhún vai.
– Vậy là đã giải được độc sao? – Tuyệt Tinh mừng rỡ.
– Đâu có – Thiên Nguyệt bình thảng đáp khiến cho ai cũng phải bất lực mà vuốt nhẹ tâm mi.
– Thế nãy giờ…ngươi làm cái gì? – Tiên Huậ hậm hực.
– Ta là muốn xem kẻ đó đã hạ độc gì – Y cầm lên một cây bút lông nguệch ngoạc vài chữ rồi đưa cho Nguyên Kì. Mặc Nhiêm hiếu kì ngó vào liền một phen ngạc nhiên khôn siết:
– Hảo đẹp! Từng nét như múa, nhẹ nhàng hòa nhã – Nói rồi nhìn sang Lâm Thiên Nguyệt – Ngươi lúc nhàn rỗi cùng ta luyện chữ đi…chữ hảo đẹp!
Thiên Nguyệt nhớ lại những ngày tháng đau khổ bị cấm cung trong phủ, leo tường lẻn đi chơi, ngao du đây đó. Sau đó bị bắt ngược về nhận hình phạt chép ngàn lần Thuận Hiếu Thư. Ây da…nhớ lại khiến người khác sức tàn lực kiệt mà.
– Tích Dương Ca Ca! Đệ chờ huynh theo Nguyên Tướng Quân về Hoàng Cung gặp đệ! Đệ có chuyện cần nhờ đến huynh. Mong huynh nhớ đến những ngày tháng nhung nhớ không gặp mặt mà nhanh chóng đến tìm đệ! Đệ chờ huynh. – Mặc Nhiêm nheo mày đọc, một thứ mùi ái muội phát ra từ bức thư khiến Thái Tử lườm y một cái. Y bị lườm đến xù lông máng người:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Huynh để viết thư cầu giúp đỡ thôi mà! Vả lại…Thích Dương nói…khẩu khí khi nói chuyện với huynh đệ phải như thế mà…
Mọi người ngao ngán: Thì ra là bị ca ca dạy hư đây mà. Khẩu khí này giống hệt với cặp phu thê son bị chia cắt lâu ngày không gặp chứ huynh đệ gì! Thiệt là quá ngốc!
– Ngươi đã nhận ra đây là loại độc nào sao? – Giọng nói âm trầm quyền lực vang lên, khiến tim y bất chợt nhói lên một cái rõ đau, nhịp thở cũng nhẹ dần đi.
Thiên Nguyệt không muốn đáp lời nhưng đấy lại là Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cơ đấy! Không đáp lại chẳng khác nào khi quân. Đợi chờ một lúc lâu, mọi người dần hiểu ra, căn bản là Thiên Nguyệt đang rất rất phẫn nộ Hắc Phong. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi mà. Thiên Nguyệt quay phắt lại nhìn chằm chằm Tuyệt Tinh mà đáp, như thể người hỏi câu kia chính là nàng vậy:
– Phải đấy! Ta xem xét thấy các danh y kia chỉ dám bắt mạch chẳng dám kiểm tra thân thể! Loại độc này vốn đã là khó nhận ra, kiểm tra thân thể chưa chắc đã biết huống chi chỉ bắt mạch! Ngươi thật biết cách làm khó xử người khác! – Thiên Nguyệt mắng.
– Sao ngươi…lại mắng ta…? Ta có cấm…họ dụng chạm gì…vào người ta đâu – Nàng trợn mắt, sao lại chửi chó mắng mèo thế kia? Ta không cam chịu cho người khác chém thớt đâu!
– Vậy từ đầu đến cuối đó là loại độc gì? – Hắc Phong vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Thiên Nguyệt.
Y vẫn nhìn vào Tuyệt Tinh mà trút giận, nàng ta phải đáng bị thế mới làm tâm tình bổn thiếu gia ta khá hơn. Lâm Quý Phi nhìn cái bản mặt “Chịu trận thay” của Tiên Hậu mà tiếp tục:
– Sao ngươi ngốc thế? Vậy mà bảo là am hiểu vạn vật…hừm…am hiểu cái gì mà cũng không biết là loại độc gì! Xì, đúng là danh hảo! Dựa cột chỏng tai lên mà nghe Lâm Thiên Nguyệt ta nói đây! Đó là Phách Tán Độc! Là Phách Tán Độc đấy! – Y nghênh mặt – Biết chưa? Đúng là thiếu hiểu biết mà!
………………………………………………………………………………………
Tác giả: Sora Fuyu (LA)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!