Đam Mỹ: Hoàng Cung - Chương 59: Thiên Kiếp!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Đam Mỹ: Hoàng Cung


Chương 59: Thiên Kiếp!


“Ể người không biết sao? Đó là chuyện mà Kinh Thành này ai cũng biết đấy. Họ còn viết thêm nó vào cuốn Đại Trọng Tội nữa mà” Đôi mắt mỹ lệ hẹp lại nham hiểm “Người trong Hoàng Cung này… ai cũng biết điều này đấy! Sao người có thể không biết nhỉ?”

“Ngươi… kể lại rõ ràng cho ta nghe” Thiên Nguyệt nói, chất giọng run rẩy mềm nhũn ra.

Dương Thanh rút từ trong người ra một muốn Kinh Thư mỏng lật lật vài trang, hắng giọng mà đọc:

“Trọng tội thứ hai mươi bảy. Phủ Vương gia ở Đô Đốc là một phủ quan luôn cứu giúp dân nghèo. Đối với bá tánh mà nói, Vương Gia này ân sâu như nước biển, đức độ cao bằng trời. Luôn luôn phân tư công minh mọi việc khiến bá tánh bình an, no đủ. Không ngờ một ngày nọ, binh lính Hoàng Cung đến và lục soát ở phủ Vương Gia liền phát hiện ra những bức thư bán nước cùng chứng cớ cấu kết với Dương Triều dậy nên sự phẫn nộ cho người dân nơi đấy. Vương Gia đáng lẽ ra phải bị ban án chu di tam tộc nhưng vì nể tình Lâm Đại Tướng không ít lần lập công cho Triều Đình cùng Tiểu Thư nhà Vương Gia hiện đang là Quý Phi của Hoàng Thượng. Nên giảm nhẹ tội, tuy thế nhưng tội chết thì có thể tha. Vương Gia cùng phu nhân của mình bị đem đi lăng trì rồi ban chém treo đầu bêu trước cửa phủ. Nhằm cảnh báo đời sau chớ có ý định phản quốc.

Thiên Nguyệt ngồi thẫn thờ trên giường không chút sắc, tưa hộ như người đã chết. Y không thể tin được những điều mình vừa mới được nghe… cái đó… không phải là nói về cha y chứ? Haha! Không thể không thể, cha y vẫn còn sống mà. Sao có thể là cha y được chứ.

Dù nghĩ thế nhưng bàn tay này của y run rẩy không ngưng, tâm cân vẫn đang đập mạnh thắt chặt đến khó thở. Nặng nề đu bám trên đôi vai này của Thiên Nguyên. Không phải! Không phải đâu. Không phải là nói về Vương phủ của y đâu! Chắc chắn thế rồi.

“Ta thấy… vị quan này thật đáng thương” Tang Hoa cất tiếng thu hút sự chú ý của Thiên Nguyệt “Một vĩ nhân với tấm lòng từ bi ban phát cho người dân của mình tất cả mọi thứ, mong rằng họ có thể ngày ngày no đủ… nhưng chỉ vì một chuyện không mấy to tác… mà bao ân nghĩa khi xưa quên sạch. Lại có thể vứt bỏ những ân đức để mà đồng lòng đưa người đó lên đài lăng trì. Thỏa mãn cảm giác nhìn ân nhân của mình bị lóc da xẻ thịt”

“Đúng là chỉ có triều Vương mới có những loại người như thế này haha” Dương Thanh phụ họa thêm.
Lúc này, Thiên Nguyệt chẳng còn tự lừa dối mình nữa. Nhưng trong thâm tâm kia y vẫn hy vọng! Hy vọng mọi chuyện không phải như thế. Dung mạo băng khiết phút chốc biến thành bộ dạng khó coi, phẫn nộ, hoang mang, dường như có thể phát rồ bất cứ lúc nào.

“Nhanh. Đưa ta đi xem. Ta muốn chứng kiến tận mắt” Mái tóc lạ che gần hết khuôn mặt, giọng nói trong veo như ngọc nay khàn đục đến khó nghe.

“Được thôi, ta không ngờ người có hứng thú với chuyện này đấy nha” Tang Hoa cười tà mị xoay người nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Vừa lúc nàng bước ra thì chạm phải mặt Tuyệt Tinh đang đi vào. Nhìn thấy nàng ta, đôi mắt đỏ như máu căng to mạnh mẽ. Từng đường gân xanh nổi lên trên đôi tay trắng ngọc ngà, đỏ máu ngày càng đậm màu phẫn nộ đến cùng cực.

Tiếng nghiến răng keng két vang lên, Tuyệt Tinh gằn từng từ trong oán hận: “Là ngươi!”

Nghe thấy thế Tang Hoa hiếu kỳ xoay người trở lại nhìn thử. Như nhìn ra một thứ thú vị, đôi môi nàng cong lên nanh ác, đôi mắt đẹp mỹ lệ nheo lại hình khuyết tâm tục, đôi vai run run vì cười quá nhiều khiến bộ dạng nàng trông càng đáng sợ.

“Ồ… Chúng ta gặp lại nhau rồi sao hư hư hư?” Tang Hoa cố gắng nhịn cười: “Đúng là Thiên Hạ này thật nhỏ bé nha~” Rồi nàng tỏ vẻ thất vọng: “Nhưng mà… bây giờ ta có việc cần làm rồi, không thể chơi đùa với người được. Hẹn lần sau tái ngộ nhennn” Vẫy tay tạm biệt.

“Tiện nhân đứng lạiiiiiiii!!!!” Tuyệt Tinh tước kiếm khỏi vỏ lao đến nhưng cái nàng chém được… chỉ là hư vô. “Grừ… lần sau gặp được nhất định ta sẽ bắt ngươi trả giá!!!!!”

Tuyệt Tinh thở gấp lấy lại bình tĩnh, cho kiếm lại vỏ rồi bỏ vào trong tìm người. Tuy thế nhưng thần thái nàng vẫn cứ tối đen. Bước vào trong, làn không khí ảm đạm này khiến Tuyệt Tinh thức tỉnh vài phần. Nhìn thấy Dương Thanh, tâm trang Tuyệt Tinh đã không vui nay lại càng giận dữ. Cho đến khoảnh khắc nàng nhìn sang Bạch La Sát, thì chính lúc đó… thần nhãn Tuyệt Tinh đã sớm nổ tan tành. Thế nào mà người triều Dương lại ở đây? Từ khi nào mà Thiên Nguyệt qua lại với bọn chúng chứ?

Tay phải đặt ngay chuôi kiếm mà bước vào, nàng biết đây không phải là lúc để oán hận phân tâm. Bởi vì, nàng biết rõ bọn chúng là ai. Và đương nhiên nàng thừa biết sức mình đấu không lại. Kế sách khôn ngoan nhất chính là kéo Thiên Nguyệt ra khỏi nơi này và nhanh chóng chạy đến chỗ Hoàng Thượng và Nguyên Tướng Quân.

Nhưng, người ngồi kia… là Thiên Nguyệt sao? Bước chân Tuyệt Tinh chậm dần khi nhìn thấy Lâm Quý Phi.

Nàng đến gần y, khẽ gọi: “Thiên Nguyệt”

“…”

“Thiên Nguyệt, ngươi có chuyện gì sao?” Tuyệt Tinh lo lắng nhìn sắc mặt y.
Con ngươi đen huyền kia có thể nói trước đây đã từng trong như nước hồ mùa thu và tĩnh lặng của chiều tà mỹ lệ. Cớ sao… hiện nay, cái nàng cảm nhận được chỉ là sự lạnh lẽo của đêm tàn? Sự cô độc, phẫn uất khi ngọn lửa như đêm Hoa Viên kia bừng cháy. Hừng Đông Tàn, có thể dùng từ đó sao?

“Thiên Nguyệt… ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tuyệt Tinh dùng hết sức lay thân thể kia.
Có động tĩnh, Lâm Quý Phi nhìn chằm chằm nàng một cách vô hồn, những gì tồn đọng trong đôi mắt kia chỉ còn lại sự trống rỗng: “Nè, Tuyệt Tinh… nói ta biết đi… Phụ mẫu ta hiện giờ vẫn sống tốt chứ? Lâm Đại Tướng hiện giờ đang ở đâu? Đã lâu lắm rồi ta không nghe thấy tiếng người, tâm ta cảm thấy cô đơn quá!”

“Sao… sao ngươi bất chợt lại như thế? Lâm Đại Tướng chẳng phải xin bệnh nghĩ dưỡng tại nhà sao?” Tuyệt Tinh cố hết sức để tự nhiên nhưng những giọt mồ hôi tuôn ra cùng tiếng thở gấp lại phản nàng.

“Lâm Đại Tướng phát bệnh khi nào? Thế thì ta phải xuất Cung thăm người mới hảo!” Nói rồi y nhảy phắt xuống bước đi.

“Khoan đã!” Tuyệt Tinh nắm chặt bàn tay kia “Cái này ngươi nên hỏi ý của Hoàng Thượng trước chứ? Đừng có tùy ý quyết định như thế, mọi chuyện sẽ loạn lên đấy”

“Tuyệt Tinh” Thiên Nguyệt nắm lại bàn tay kia của nàng “Chúng ta là bằng hữu tốt phải không?”

Nghe đến đây Tuyệt Tinh càng thấy tâm trí xoay vòng, đây là thế sự nan giải nhất mà trước giờ nàng phải đối mặt! Chết tiệt! Chắc chắn là những người này đã nói gì đó với y!!! Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Thiên Nguyệt ngươi đừng nhìn ta như thế! Ta không phải là không muốn cho ngươi biết nhưng biết rồi đau khổ của ngươi sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều người!

“Nói thật cho ta biết đi… phụ mẫu ta hiện giờ sống có tốt không?”

Đối diện với ánh mắt mong chờ của y, nàng bước vào thế nan giải, đắn đo thật lâu, dằn vặt lương tâm mình lâu thật lâu, Tuyệt Tinh mỉm cười: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Vương Gia hiện giờ vẫn sống tốt đấy thôi”

Lời vừa thốt ra, Thiên Nguyệt liền buông tay khiến Tuyệt Tinh khó tránh ngạc nhiên. Mặt y rũ xuống không tỏ, âm trầm: “Quả nhiên… là tự ta chứng kiến mới có thể tìm được sự thật”

“Thiên Nguyệt! Không!” Tuyệt Tinh toan lao đến ngăn cản.

Nhưng trước mặt nàng chính là Dương Thanh và Bạch La Sát sát khí lan tỏa. Tuyệt Tinh lùi về sau một bước, khuôn mặt không cam tâm tình nguyệt cộc cằng nhìn bọn họ.

“Chủ nhân, xe ngực có rồi đây” Từ xa tiếng Tang Hoa vọng vào, nàng ta đang đu trên xe ngựa mà vẫy tay với bên trong, điệu bộ cực kì ngã ngớn. Y phục nô hoàn dính chút máu, hẳn là nàng ta đã đoạt lấy chứ chẳng nhiều lời.

“Thiên Nguyệt! Đừng!!” Tuyệt Tinh tiến không được đành bất lực hét lên.

Đáp lại lời khẩn cầu của nàng chỉ là cái xoay người rời đi, mái tóc lạ tung bay trong cơn cuồng phong tàn bạo. Bỗng dưng trong thời khắc này, nàng nhớ lại thân kim ảnh của y lúc đi hội đèn. Tỏa đầy khí chất của một bậc đế vương uy nghiêm.

Tiếng xe ngựa lao đi trong cuồng phong giận dữ, cảm thấy người đã đi đủ xa. Dương Thanh cùng La Sát cũng xoay người đuổi theo, còn lại đó chỉ là thân thể bất lực khụy ngã.

“Không! Thiên Nguyệt! Đừng làm như thế!” Từng giọt châu lệ rơi xuống thương khóc “Ta… không muốn chuyện này xảy ra! Thực sự cứ như bây giờ… không phải tốt hơn sao?!!”

Tuyệt Tinh ngước nhìn khung cảnh xung quanh, nhanh chóng quệt đi nước mắt mà tức tốc hướng thẳng về phía Thư Phòng.

Những Đại Thần, quan thần, tướng quân cùng Hoàng Thượng đang cùng Tân Quốc Sư thảo luận về chiến lược tái chiến lần này. Rất nhiều lí luận sôi nổi khiến người ta quên mất cả thời gian, Nguyên Tướng Quân thì không thích tham gia đàm luận nhiều, hắn chỉ thích cầm quân đánh trận. Không phải tham khảo Kinh Thư này nọ.

“Rầmmmmm” Cánh cửa Thư Phòng được mở ra một cách mạnh bạo. Không phải mạnh bạo một cách bình thường, mà là đạp banh cửa để mở nó.Thời khắc này, tất cả những lời muốn nói đều được nuốt ngược lại, mọi ánh mắt hướng về nữ nhân to gan kia.

“Uầy! Công Chúa! Người làm cái gì mà như giặc đã đánh tới nơi vậy?” Một Đại Thần lên tiếng.

“Phải đấy! Làm lão thần này sợ chết khiếp rồi!”

“Có chuyện lớn rồi… hộc hộc” Tuyệt Tinh dùng chất giọng nghiêm trọng mà nói nhưng chưa kịp thuật lại thì đã bị người khác cướp mất lời.

“Cấp báooooooo!!!!!!!!” Một nô hài hớt hãi chạy vào.

“Ể? Đây chẳng phải là hầu cận của Quang Thái Sư sao?”

“Có chuyện gì?” Hồng Tướng Quân lên tiếng.

“Chuyện là… sư phụ của thần ngày hôm qua đang yên giấc ngon lành, bỗng nhiên bừng tỉnh dậy chỉ trỏ loạn khắp nơi, rồi vồ lấy tử vi mà tra cả đêm. Cuối cùng tra ra một chuyện cực kỳ hệ trọng”

“Quang Thái Sư đã thấy được điềm báo gì sao?”

“Ta cũng tính sau khi đàm luận thế sách xong sẽ qua viếng ngài ấy hỏi hang một chút về vận mệnh cuộc chiến này, ngờ đâu ngài ấy đã nhanh chân hơn chúng ta” Một Đại Thần vuốt râu tán thưởng.

“Ngươi nói, chuyện hệ trọng gì” Nguyên Kỳ kéo họ về chủ đề chính.

“Sư phụ thần nói… hai tinh tú sáng nhất bầu trời sẽ mất một”

“Thế chẳng phải là điềm xấu sao!!!? Tinh tú sáng nhất để chỉ hai vị đế quân! Mất đi một…!”

“Aiii! Ngươi loạn cái gì, tinh tú kia chắc chắn là Dương Hoàng Đế đó!”

“Phải! Hoàng Thượng chúng ta làm sao có thể thua trận được”

“Sư phụ ngươi còn nói gì không?” Vẫn là Nguyên Kỳ kéo họ trở về.

“Sư phụ thần nói tinh tú vụt tắc nhưng trước khi mất hẳn chớp tắt hai lần và là vì tinh tú rực sáng mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ mà sự phụ từng được thấy” Nô hài cuối đầu “Rực sáng đến nổi át hẳn tất cả tinh tú còn lại… thay thế vầng dương”

“Cái gì????!!!!”

“Sao lại có cái hiện tượng quái đản này??!!!”

“Đây chính là điềm xấu!!”

“Sư phụ nói… đây có thể là điềm báo Thiên Hạ sẽ từ hai hợp lại thành một… và được cai trị bởi một vị Vương Đế”

“Đến chỗ Quang Thái Sư” Hoàng Thượng không nhiều lời cất bước tiến thẳng.

“A… Công Chúa… chuyện của người… chắc có lẽ phải để sau rồi!” Một viên Đại Thần lướt qua nàng mỉm cười thì thầm.

Từng người, từng người cứ như thế lần lượt rời đi trước mắt nàng. Tuyệt Tinh siết chặt bàn tay thành nắm, mạnh mẽ xoay người hét: “Ta biết kẻ sẽ trở thành vì tinh tú đó là ai!!!”

“Công Chúa, đừng có hồ đồ như thế nữa! Chúng thần có chuyện hệ trọng cần phải giải quyết!” Các Đại Thần hậm hực.

Mọi người nhanh chóng đến cửa phủ của Thái Sư, cửa môn hoàn toàn được làm bằng đá, phía giữa chỉ giản đơn một hình thái cực, hoàn toàn không khắc lung tung gì nữa. Nhìn xa Thái Sư phủ cứ như một lao ngục bằng đá.

Một lão nô vận hắc y mở cửa nghênh đón: “A… nhanh vào trong, hạ thần biết là người sẽ đến mà”

“Quang Thái Sư vất vả rồi” Lục Đại Thần cung kính chào.

“A… không có gì, nhanh vào trong thôi!” Giọng điệu có vẻ rất hấp tấp chứng tỏ chuyện này rất trọng đại.

Bên trong phủ Thái Sư có rất nhiều đồ, từ tử vi cho đến chiêm tinh. Tất cả vật chứa đều được chu cấp đầy đủ để thuận tiện cho công việc. Cơ mà, nơi này cực kì bừa bộn, vô số văn án, tân văn, tạp văn nằm lăn lóc khắp nơi.

Mọi người chỉ có thể bước qua hoặc tránh né những thứ đó. Vào sâu bên trong đó là những dấu gạch, ký hiệu kỳ lạ mà người thường không thể nào hiểu được. Giữa là một cái bàn đá đựng thiên la địa võng bằng vàng cực kỳ to.

“Đây… đây như các ngài thấy đấy, thiên la địa võng này thay đổi một cách đột ngột không rõ nguyên do… có thể nói… đây chính là thiên kiếp của người đấy” Đôi mắt chân chim vừa nói vừa trợn to nhìn Hoàng Thượng.

“Thiên kiếp?!”

“Ngươi nói cái gì cơ?!”

“Phải! Thiên kiếp của người chính là ái tình!” Quang Thái Sư đập bàn một cái.

“Cái này… chẳng phải ngươi nói từ nhiều năm rồi trước sao?” Hồng Tướng Quân châu mày “Lúc đầu ngươi bảo thiên kiếp của Hoàng Thượng chính là Tuyệt Tinh… sau khi Tuyệt Tinh rơi vực…”

“À!! Là do ả ta chưa chết nên chưa thể nào hóa giải kiếp!! Đúng không!!!?”

“Không phải” Quang Thái Sư lắc đầu phản đối.

“Vậy lúc Tuyệt Tinh rơi vực, ngươi nói thiên kiếp Hoàng Thượng là Lâm Thiên Hoa. Chẳng phải bọn ta đã nhân lúc ả trốn đi mà triệt tiêu nữ nhân đó rồi sao?!!!”

“Như thế thì thật kỳ lạ! Thuộc hạ của ta bảo đã triệt tiêu con ả chết tiệt đó rồi mà?!!”

“Tất cả đều do ta tính toán không kỹ dẫn đến sai sót!” Quang Thái Sư nhăn mày đau đớn: “Thực ra Thiên Hoa chỉ là kẻ thế thân mà thôi… thiên kiếp lần này được vạn vật bảo hộ, thiên sơn vạn thủy bao bọc khó lòng mà triệt tiêu được!” Đôi mắt sụp mí sầu não nhìn người.

“Tìm ra được đến đây… phải nói là lão thần ta rất hao tâm tổn lực a! Nhưng mà ta vẫn không biết chính xác được là người nào. Các tinh tú cứ chuyển động lung tung che dấu tung tích của người đó”

“Ta biết kẻ đó là ai! Càng biết rõ hơn… tinh tú rực sáng còn lại là ai!” Tuyệt Tinh từ bên ngoài bước vào khiến mọi người thở dài.

“Người… người cũng từng là một thế thân của thiên kiếp đấy! Nhưng, người mạng lớn không thể chết theo cách này” Quang Thái Sư lại gần Tuyệt Tinh, nghĩ nghĩ lại nói: “Người nói người biết người đó là kẻ ai sao?”

“Phải!”

“Là ai?” Quang Thái Sư trông mong.

“Là Lâm Quý Phi Lâm Thiên Nguyệt!” Tuyệt Tinh căm hận đã dồn đến mất trí.

“Chuyện này…”

“Không thể nào!”

“Phải, không nên tin lời nữ nhân nói”

“Đoán bừa thôi”

“Đúng rồi!” Quang Thái Sư hét lên làm cả bọn giật thót: “Đúng rồi! Chính xác! Vậy mà ta nghĩ không ra” Lão hào hứng cầm lấy một văn án mở ra rồi nhìn vào thiên la địa võng: “Chính xác! Nguyệt và Thiên! Chính là nó! Đó là vì sao ta nhìn mãi vẫn không ra được là kẻ nào! Haha! Vốn dĩ nhân thế sinh thành luôn dung hòa khí thái Thiên và Địa! Nhưng! Người này vốn dĩ sinh ra đã có số làm Thiên Tử! Vì thế là khí thái chỉ có Nguyệt và Thiên! Những nguyên tố nằm trên trời! Là con trời hahahaha!! Ta nhìn ra rồi! Vì thế mà ông mới che đậy cho hài tử của mình chứ gì!” Quang Thái Sư chỉ tay lên trời và phỉ báng.

“Chính vì thế Thiên Hoa tượng trưng cho Thiên Dương! Chính vì thế mới làm thế mạng cho Thiên Nguyệt!” Quang Thái Sư lại trầm mặc.

“Vậy thì chúng ta chỉ cần giế…” Lời chưa kịp thốt ra, Lục Đại Thần đã cảm nhận được nguồn hàn khí kinh khủng phát ra từ sau gáy.

Nguyên Tướng Quân và Hoàng Thượng vẫn đang nhìn lão lạnh băng.

Tuyệt Tinh đang cố hết sức để ngăn chuyện này lại nhưng có vẻ họ chẳng màn đến! Nàng giận dữ: “Chúng ta có thể ngăn được thiên kiếp xảy ra mà không cần sát hại ai cả!”

“Bằng cách nào?” Hồng Tướng Quân hỏi.

“Đơn giản thôi! Đó là nếu Hoàng Thượng kịp thời đến ngăn cản Thiên Nguyệt biết được sự thật… thì có lẽ… thiên kiếp sẽ mãi mãi chẳng tới!” Tuyệt Tinh gằn từng chữ mà ngẹn.

“Không được đâu…” Quang Thái Sư nhìn thiên la địa võng mặt biến sắc.

“Tại sao?” Mọi người đồng thanh.

“Quá trễ rồi…”

Tác Giả: Sora Fuyu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN