Tuyệt Thế Dược Thần - Chương 1: Đồ chơi này cũng có thể ăn?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Tuyệt Thế Dược Thần


Chương 1: Đồ chơi này cũng có thể ăn?


“Khụ… khụ… khụ…”

Trên chiếc giường gỗ đàn hương, một thiếu niên ốm yếu đột nhiên ho dữ dội.

Xem dáng vẻ dường như không ho ra hết cả tỳ phổi thì sẽ không dừng lại. 

Đôi môi của thiếu niên tím tái, gương mặt nhợt nhạt, rõ ràng là một sinh mệnh ngắn ngủi.

Thế nhưng, cơn ho dữ dội của gã lại khiến cho người thiếu phụ bên cạnh vui mừng như điên.

Người thiếu phụ đó tầm khoảng ba mươi, mặc dù nhan sắc không phải là xuất sắc lắm nhưng cũng có sự quyến rũ của riêng mình. 

Ngay lúc đó, hai hàng lông mày đang cau lại của bà cuối cùng cũng được kéo dãn ra, bà nhanh chóng nắm lấy tay của thiếu niên ốm yếu đang nằm trên giường.

“Viễn nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con thật sự là dọa chết mẫu thân rồi! A! Mau đi gọi lão gia lại đây. Viễn nhi đã tỉnh rồi. Việc cấp bách bây giờ là chữa trị cho Viễn nhi, món nợ với Vạn gia chúng ta sẽ tính sau.”

Hạ nhân nghe lời dặn của thiếu phụ liền đi làm ngay. 

Thiếu niên làm như không nghe thấy gì, chỉ ngồi một bên chuyên chú ho không ngừng.

Đột nhiên anh ta nôn ra một ngụm máu đen. Máu đen nhanh chóng làm giường bị khoét mất một lỗ lớn, máu này vậy mà lại cực độc.

Nôn xong ngụm máu đó, hắn trông có vẻ thoải mái hơn hẳn. 

Thiếu niên nhìn gương mặt lo lắng của người phụ nữ, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc từ đâu xông đến.

Hắn cố gắng nhớ lại người phụ nữ này là ai nhưng chỉ có từng đợt đau đầu kịch liệt xông đến.

“Viễn nhi, con làm sao vậy? Có phải độc của đoạn trường thảo lại phác tác nữa không? Người đâu mau đi lấy đan dược giải độc cho thiếu gia!” Người phụ nữ mặt đầy vẻ lo lắng la lên. 

Lại một hạ nhân nữa nhận lệnh rời đi.

Thiếu niên dồn tất cả sức lực để sắp xếp lại những kí ức hỗn loạn trong đầu, cuối cùng hắn cũng nhớ ra được người ở trước mắt là ai.

Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là mẫu thân của hắn – Nhậm Hồng Lăng, còn bản thân hắn, hay nói đúng hơn là chủ nhân của thân thể này tên là Diệp Viễn. 

Diệp Viễn sinh ra ở Diệp gia – một trong những thế gia đan dược hàng đầu ở nước Tần. Chủ nhân của Diệp gia – Diệp Hàng cũng chính là phụ thân của Diệp Viễn, một đan dược sư nổi tiếng, cũng là một người vô cùng quan trọng với nước Tần.

Đáng tiếc là Diệp Hàng hổ phụ không sinh hổ tử, sinh ra phải một đứa con trai vô cùng ngỗ nghịch, cả ngày chỉ biết ra đường gây chuyện, ức hiếp con gái nhà lành, đến cả việc làm một tên tiểu dược sư cũng không được, thật sự là làm mất mặt tổ tông dòng họ.

Có điều, mấy năm này Diệp Hàng cũng không quan tâm những chuyện đó, trước giờ ông đối với con trai của mình không có bất cứ yêu cầu gì, không những muốn gì được đó mà còn vô cùng bảo vệ khuyết điểm của hắn. Diệp Viễn ở bên ngoài gây chuyện, sau cùng đều là ông đến dọn dẹp sạch sẽ hậu quả. 

Tuy nhiên, làm một người phụ thân ông cũng hy vọng con trai mình là một người có tiền đồ nên sau đó ông đã bỏ ra một số tiền lớn cho Diệp Viễn vào Học viện đan dược học hành, hy vọng hắn có thể học được một chút ít tài nghệ ở đó. Ai mà ngờ tên tiểu tử Diệp Viễn này lại ở trường học làm ra loại chuyện giành giật ghen tuông với người khác, còn không biết tự lượng sức mình muốn cùng người ta thi đấu giải độc, kết quả là tự độc chết bản thân mình trước.

“Thôi đi, thật sự không ngờ ta đường đường là truyền nhân của Đan đế Thanh Vân Tử, thế mà lại có ngày phải trùng sinh vào một thân thể tệ hại đến như vậy. Có điều cũng coi như ông trời có mắt, để Thanh Vân Tử ta có cơ hội trùng sinh lại một lần, như thế nào cũng phải thay phụ thân báo thù, thay bản thân rửa hận, chém chết cái tên phản đồ dã tâm lang sói kia.”

Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Diệp Viễn bỗng trở nên sắc bén, trong mắt ngập tràn sát ý. 

Nhậm Hồng Lăng cũng nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, bà còn cho rằng hắn còn ôm hận tên tiểu tử nhà họ Vạn kia nên vội vàng khuyên bảo:

“Con à, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, món nợ này Diệp gia chúng ta nhất định sẽ đòi về. Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho thân thể của con, những việc khác để sau rồi nói.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của Nhậm Hồng Lăng, trong lòng Diệp Viễn cũng vô cùng cảm động. 

Hắn tiếp nhận thân thể này nên đương nhiên cũng sẽ tiếp nhận tình cảm của thân thể này. Mặc dù bên ngoài Diệp Viễn là một tên khốn nạn nhưng tình cảm của hắn đối với phụ mẫu mình vẫn vô cùng sâu đậm.

“Mẫu thân, xin lỗi, khiến người lo lắng rồi.”

Nhậm Hồng Lăng nghe thấy lời nói của con trai bỗng không kìm được ngây người ra, tên tiểu tử này cả ngày đều ra ngoài gây họa, khiến cho bà mỗi ngày đều lo lắng không yên cũng chưa từng nói ra được một câu dễ nghe, hôm nay như vậy là thế nào? 

Lẽ nào Viễn nhi trải qua chuyện này nên đột nhiên tỉnh ngộ rồi?

Sau một lúc ngây người, Nhậm Hồng Lăng lại vui vẻ, trong mắt rưng rưng nước: “Chỉ cần con không sao là tốt rồi.”

Vào lúc này, một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị người đá bay. 

“Tên tiểu tử này ngươi vậy mà vẫn chưa chết? Có biết phụ thân ngươi lo lắng như thế nào không?”

Một tiếng gầm truyền đến, làm cho hai tai của Diệp Viễn đau nhức. Lời nói mặc dù nghe ra không được hay lắm nhưng ai nghe thấy cũng sẽ cảm nhận được trong lời nói này có bao nhiêu sự vui vẻ và quan tâm. Không cần nói, người đó tất nhiên là lão gia Diệp gia Diệp Hàng.

Diệp Hàng lời nói thô lỗ, khiến cho người khác thật sự không ngờ ông và thân phận dược sư cao quý kia có quan hệ gì với nhau, ngược lại giống một tên Hán phu nơi sơn dã hơn. 

Nhậm Hồng Lăng nghe thấy lời của phu quân, quay đầu lại trách ông:

“Viễn nhi vừa từ cõi chết trở về, ông không thể nói một lời tốt đẹp chút sao?”

Diệp Hàng cũng không thèm để ý, nhìn thấy đống máu đen, nhất thời vô cũng yên tâm, ha ha cười nói: 

“Xem ra con trai của Diệp Hàng ta cũng là một người phúc lớn, mệnh lớn, thế mà vẫn có thể sống được, ha ha ha. Mau, ăn hết viên giải độc đan này, đem tất cả độc tố trong người giải trừ đi hết, có lẽ sẽ không có gì đáng lo nữa.”

Diệp Hàng lấy ra một viên thuốc định đưa vào miệng của Diệp Viễn.

Diệp Viễn thấy thế bị dọa, co rúm lại trên giường. 

“Thứ này cũng có thể ăn sao?”

Diệp Viễn kinh ngạc la lên.

Diệp Hàng trừng mắt hổ lên, tức giận nói: 

“Tên khốn nạn nhà người, trúng độc làm cho não hư theo rồi à? Lẽ nào ngươi quên ta là ai rồi sao? Phụ thân của ngươi là thân phận gì hả?”

Nhậm Hồng Lăng cũng cho rằng Diệp Viễn có vấn đề, vội vàng nói:

“Viễn nhi, phụ thân con là Đại Đan dược sư, cho dù là bệ hạ cũng phải đối với phụ thân con ba phần khách sáo, huống hồ ông ấy là phụ thân con, không lẽ còn có thể hại con sao?” 

Diệp Viễn liếm liếm môi, không nói gì.

Hắn đương nhiên biết đây là giải dược đan, chỉ là chất lượng quá kém. Phụ thân đời trước của Thanh Vân Tử hắn là Đan đế, hắn từ nhỏ đã ăn dược như ăn kẹo, làm sao có thể một viên giải dược đan bình thường cũng nhìn không ra?

Viên đan dược mặc dù ăn rồi có thể khắc chế độc tố trong người nhưng hiệu quả không tốt lắm, căn bản là không thể nào làm sạch hết độc tố trong cơ thể. 

Đan dược sư bình thường đều sẽ không nhìn ra được những độc tố này, và đối với cuộc sống của Diệp Viễn sau này cũng không tạo thành giúp đỡ gì lớn, nhưng những độc tố này ẩn nấp trong cơ thể và sẽ trở thành gánh nặng cho cơ thể, thậm chí ảnh hưởng đến sự tiến bộ của võ thuật sau này.

Độc của Đoạn Trường thảo trong mắt của Diệp Viễn chẳng là gì cả, thậm chí trong mắt của Diệp Hàng cũng không gây ra được trở ngại gì. Chỉ là lúc Diệp Viễn bị đưa về đã trúng độc quá nặng, chỉ có hít vào mà không thở ra, ngay cả đan dược giải độc cũng không ăn được, vì vậy Diệp Hàng mới không còn cách nào khác, chuẩn bị đưa người đi liều mạng báo thù cho Diệp Viễn.

Thanh Vân Tử trước khi chết cũng đã ở cấp độ Đan đế, hiểu rất rõ dược lý, trình độ Đan dược sư của Diệp Hàng tất nhiên không so sánh được với hắn. 

Nhìn thấy ánh mắt của con trai, Diệp Hàng vô cùng tức giận:

“Cái tên tiểu tử này, ngươi lại dám hoài nghi trình độ luyện đan của phụ thân ngươi!”

Diệp Viễn gương mặt vô tội nhìn viên thuốc trong tay phụ thân hắn, lại nhìn ánh mắt đầy lửa của phụ thân hắn, mở miệng nói: 

“Xích Uyên thảo nhiều hơn hai phần, Thanh Xà Đảm ít hơn một phần, có lẽ do lúc luyện đan động tác không đúng. Thất bại nhất là trong thành phần của giải độc đan có Thanh Phàn, không những không có chút trợ giúp giải bớt độc tính mà còn làm hỏng đi kết cấu của viên giải dược đan này. Con nói này phụ thân à, lẽ nào người luyện được ba phần thì lại giảm tiêu chuẩn đi một chút sao.”

Biểu cảm trên mặt của Diệp Hàng vô cùng đặc sắc, đầu tiên ông rất tức giận, sau đó lại kinh ngạc, cuối cùng là mặt mũi đều choáng váng.

Ông là người luyện ra những viên đan dược này, tất nhiên ông cũng hiểu rõ ưu nhược điểm của nó. Phân tích của Diệp Viễn giống như đã tự mình chính mắt nhìn thấy vậy, hơn nữa cho dù là chính mắt nhìn thấy, cũng khó có được phân tích lại một cách chính xác như vậy. 

Tên tiểu tử đúng là con trai mình sao?

Diệp Hàng không thể không có chút nghi ngờ, cẩn thận đánh giá lại vài lần, mới xác định đây đúng là con trai mình.

“Đừng nhìn nữa, con đúng là nhi tử của phụ thân, làm sao có thể giả được.” 

Diệp Viễn nhìn thấy ánh mắt của của Diệp Hàng, không tự chủ được có chút lo lắng, liền lên tiếng giải thích.

“Này tiểu tử, con lúc trước không phải lợi hại như thế này? Không đúng, nếu như thật sự lợi hại, làm sao độc của Đoạn Trường thảo cũng không giải được?” Diệp Hàng vô cũng khó hiểu.

Diệp Viễn lộ ra một ánh mắt khinh thường, đoạt lấy giải dược đan trong tay Diệp Hàng nuốt xuống. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN