Vợ Yêu! Muốn Trốn?
Chương 12
– Ai cho phép cô tự tiện vào phòng của tôi? _ Lãnh Bạch Ngôn đưa đôi mắt lạnh lẽo về phía Ngọc Linh
– E… Em… _ Ngọc Linh ấp úng
– Ai cho phép! _ Anh tức giận quát
– Không… Không ai cho phép. Là Ngọc Linh tự vào. Ngọc Linh xin lỗi Ngôn ca _ Ngọc Linh cúi mặt xuống, khóe mắt cũng bắt đầu ứa nước mắt
– Tuyệt đối không có lần sau! _ Lãnh Bạch Ngôn nhàn nhạt nói như cảnh báo rồi bước đi
Nhìn thấy anh định bước về phòng, Ngọc Linh liền nói lớn
– Ngôn ca… Không phải ca nói, ca chỉ yêu một cô gái… Và cô gái đó mang họ Thích sao?
– Cũng không liên quan đến cô!
Nhắc đến Ngọc Phi, đôi mắt của anh liền trợn lên đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén đó đặt ngay lên người của Ngọc Linh, khiến cô nàng không khỏi rùng mình
– Nhưng… Nhưng Thích gia, chỉ có em… Là cháu gái…. _ Ngọc Linh nói nhỏ
– Không chỉ riêng cô!
Trả lời lại câu nói kia của Ngọc Linh là một âm thanh lạnh nhạt đến đáng sợ. Thích Ngọc Linh lúc đầu là khó hiểu, rồi lại đau lòng. Không chỉ riêng cô? Vậy có nghĩa là còn một cô gái họ Thích khác nữa? Trong lòng anh có người khác rồi?
Nhưng câu hỏi ấy cứ bay quanh quẩn trong đầu Ngọc Linh. Trong lòng không thể ngừng suy nghĩ, rồi khóe mi lại rơi ra những giọt lệ chua chát kia, Ngọc Linh khóc nức lên rồi bỏ về nhà
Hai vợ chồng Hoắc Tiệp Dao và Lãnh Thiếu Phàm cùng loạt thở dài. Rồi cũng đi về phòng của bản thân
Trên phòng của anh
Bạch Tuyết sau khi đưa váy cho Hiểu Tình xong thì cả hai chị em cùng nhau trò chuyện.
Được một lúc thì Lãnh Bạch Ngôn đã đẩy cửa bước vào. Bạch Tuyết hiểu ý liền xin phép rồi chuồng nhanh ra ngoài kẻo bị mắng. Hiểu Tình ngồi im lặng trên giường, giương đôi mắt nhìn anh. Trong lòng có chút phức tạp
– Tôi… Tôi không cần anh chịu trách nhiệm… Tôi… Tôi về mái ấm đây _ Hiểu Tình gượng gạo nói
– Tôi không có ý định chịu trách nhiệm với em
– Vậy… Vậy thì thôi, tôi xin phép _ Hiểu Tình nở một nụ cười chua chát rồi đứng dậy
– Đứng yên đấy! _ Anh ra lệnh
Như có một cái gì đó tác động mạnh đến cô. Cơ thể của cô liền bất giác đứng lại, một lần nữa giương đôi mắt nhìn anh
– Thay đi! _ Lãnh Bạch Ngôn ném cho cô một chiếc áo sơmi đen
Liêu Hiểu Tình khó hiểu, nhưng cũng mặc vào. Chiếc áo đó còn to lớn cô gấp hai lần, vừa khoác chiếc áo lên liền che đi bờ vai lúc nảy bị hở ra, cũng che được một phần chân váy do chiếc váy của cô khác ngắn.
– … _ Hiểu Tình khó hiểu nhìn anh
– Tôi không chịu trách nhiệm với em. Nhưng… Tôi chịu trách nhiệm với con
Lãnh Bạch Ngôn hùng hổ tuyên bố. Nghe một từ “con” từ chính miệng một vị lãnh đạo cao cao tại thượng nói ra mà cả cơ thể của Liêu Hiểu Tình liền rùng mình. Có phải anh quá tự tin rồi không? Chỉ một đêm là có sao? Chuyện này… Hơi bất khả thi!!
Liêu Hiểu Tình che miệng cười khúc khích, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô liền khiến anh hiểu vì sao cô lại cười. Anh cúi đầu, khẽ mấp máy môi thì thầm vào tai cô
– Em nghĩ tôi yếu sinh lý sao? Nòng nọc của tôi khá mạnh đấy. Chắc bây giờ, cũng sớm đã có Tiểu Lãnh nhi trong đây rồi _ Lãnh Bạch Ngôn đưa mắt về phía bụng cô
Liêu Hiểu Tình giống như bị anh chọc đến giận đỏ cả mặt. Cô liếc mắt nhìn anh, nhưng nét mặt của anh chỉ có sự thoải mái đến vô cùng, không những vậy… Khóe môi còn đang ngự trị một nụ cười đầy sủng nịnh khiến Liêu Hiểu Tình bất giác đỏ mặt khi nhớ đến cảnh tượng đêm qua
– Tiểu yêu tinh, em đang nhớ “Tiểu đệ” của tôi hay sao? _ Lãnh Bạch Ngôn xấu xa nhìn cô
– Mới… Mới không có… _ Liêu Hiểu Tình nhanh chóng chối cãi
Lãnh Bạch Ngôn chỉ cười không nói gì. Sau đó, anh đưa cho cô một chiếc laptop, cô không hiểu vì sao anh lại đưa nó cho mình. Nhưng theo một quán tính nào đó, cô lại tự giác mở lên… Là một password… Cô phải dắt óc suy nghĩ rồi
Sau khi đưa laptop cho cô thì Lãnh Bạch Ngôn tranh thủ xuống nhà lấy một ít thức ăn lên cho cô. “Vận động” cả một đêm mà nói không đói thì chứng tỏ là cô đang nói dối.
Vừa bước vào phòng liền bắt gặp khuôn mặt ngây ngốc của cô khi cô gắng nhập Password, đôi môi nhỏ nhắn kia bỗng chu lên, đôi má phúng phính cũng được phồng ra trông đáng yêu cực. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, bất giác anh lại bật cười
– 1901 _ Anh khẽ lên tiếng
Cô giật mình… Vì… Trùng hợp quá ngày này là sinb nhật của cô. Cô nhớ rằng khi mẹ Liêu Ngọc tìm thấy cô thì có một mẩu giấy nhỏ bị mất đi một phần, hình như là tên của cô thì phải. Và mẩu giấy ấy ghi 19/01, mẹ Liêu Ngọc liền nghĩ đây là ngày sinh của cô. Nên hằng năm, vào ngày này mẹ Liêu Ngọc cũng đãi tiệc sinh nhật cho cô
– Em ngạc nhiên cái gì mà ngây ngốc ra vậy? _ Lãnh Bạch Ngôn đặt khay thức ăn sang một bên
– À không… Chỉ là trùng hợp, ngày này cũng là sinh nhật tôi _ Cô mỉm cười
– Ngày này, là ngày sinh nhật của người con gái tôi yêu và cũng là ngày… Cô ấy rời xa tôi _ Lãnh Bạch Ngôn khẽ nói
Nhói? Trái tim của cô sao lại nhói như vậy? Anh đã có người trong lòng? Ha? Vậy thì xem ra cô hiện tại đang là ảo tưởng… Cũng may, sự ảo tưởng này vẫn chưa được xa lắm
Liêu Hiểu Tình chỉ gật gật đầu cho qua rồi vào xem. Cô nhìn thấy một ứng dụng game mà cô cũng đang chơi, khiến coi tò mò nhìn anh hỏi đầy thích thú
– Anh cũng chơi game sao? Anh ở Server nào vậy? À đúng rồi, anh tên gì vậy? _ Liêu Hiểu Tình nhìn anh chớp chớp mắt
– Tự vào xem _ Lãnh Bạch Ngôn nhếch mép cười rồi hiên ngang ôn ngang eo cô
Liêu Hiểu Tình bị hành động của anh làm cho trái tim nhỏ bé của cô rung động dữ dội. Nhưng cô cũng cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cô kick chuột vào ứng dụng đó mà bắt đầu đăng nhập vào game……
[………………………………………………]
Ta thề…. Không ngược nữ9:v
Ngược nữ phụ thôi ~
Chap sau nữ phụ sẽ xuất hiện nha ~~
Tiếc gì cho ta một 🌟 nhỉ bà con??
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!