Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh
Chương 28: Hợp tâm, hợp thể, hợp nhất (2) (18+)
Bàn tay nóng như lửa đốt của anh bắt đầu vuốt ve thân thể của cô.Đầu óc Trần Đường Đường bây giờ đã mê loạn mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Hàn Thiên Vũ hôn từ đầu tới chân sau đó tách hai chân cô ra rồi cuối xuống hôn lên hoa huy*t đang dần ướt át của cô.
“Ưmm…đừng…Ah…Thiên…Vũ…unmm.” Trần Đường Đường cảm nhận được máu nóng trong người ngày càng hừng hực. Mặt cô đỏ ửng lên khi nhìn thấy anh đang hôn chỗ đó của cô. Cơ thể cô rung rẩy theo môi lưỡi anh. Hàn Thiên Vũ là người ưa sạch vậy mà bây giờ anh lại đang làm như thế thật khiến cô xấu hổ không thôi.
Trần Đường Đường muốn khép chân lại, hai tay nắm tóc anh.
“Đường Đường ngoan nào! Thả lỏng người ra.” Anh nói xong liền cúi người xuống vừa liếm vừa mút nơi đó của cô.
“Ưm…Ahh…Đừng…..Ahh!” Trần Đường Đường bị anh vừa liếm vừa mút như thế khiến cô có cảm giác như có một dòng điện chạy qua vừa tê vừa ngứa. Cảm giác cao trào sắp đạt được thì Hàn Thiên Vũ dừng lại làm cô khó chịu nhăn mặt.
Hàn Thiên Vũ đưa một ngón tay đút vào hoa huy*t của cô sau đó rút ra đưa trước mặt cô:”Đường Đường, em động tình rồi này.”
“Anh…lưu manh.” Trần Đường Đường rất thẹn thùng và căng thẳng,tim cũng đập nhanh hơn.
Hàn Thiên Vũ phì cười đưa ngón tay dính dịch mật của hoa huy*t để trước miệng cô:” Đường Đường liếm đi.”
Cô đỏ mặt ngoan ngoãn vươn lưỡi ra liếm ngón tay anh. Ngón tay Hàn Thiên Vũ được Trần Đường Đường liếm nhẹ một cái khiến anh không kiềm chế mà cúi xuống hôn cô.
“Ưhmm…ưmm…” Thanh âm kiều diễm đầy mê hoặc với đôi mắt mê loạn ý tình của Trần Đường Đường như một lời mời gọi khiến cho anh không kiềm chế nổi nữa liền đặt “vật nam tính” đã cứng rắn để trước cửa hoa huy*t dùng sức đi vào.
“Ahh! Đau…đau….anh rút ra…rút ra nhanh…Ahh…đau lắm!” Hàn Thiên Vũ mới vào được một nửa thì Trần Đường Đường đã cảm thấy toàn thân mình như bị xé rách, nước mắt cứ thế mà chảy ra. Cô chịu không nổi liền cắn vào bả vai anh tới chảy máu.
Hàn Thiên Vũ mặc cho cô cắn, đau lòng cúi xuống liếm nước mắt của cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu để trấn an.
“Bảo bối… ngoan thả lỏng người ra một lát sẽ hết đau thôi.” Anh dịu dàng dỗ dành cô. “Vật nam tính” của anh mới vào được một nửa mà hoa huy*t của cô đã khít như vậy rồi.
Anh sợ khi đi vào hết cô sẽ đau nên anh lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa hoa huy*t của cô cho bớt đau rồi lập tức động thân đi vào hết.
“Ahh…ưm…đau…” Tuy vẫn còn đau nhưng cũng không đau như ban đầu vừa đi vào vì thế cơ thể cô bắt đầu trầm luân vào vực sâu tình ái.
“Ngoan anh sẽ nhẹ nhàng.” Nói xong anh liền mạnh mẽ động thân ra vào hoa huy*t của Trần Đường Đường.
“Ưm…Ahh…Ah..ahhh chậm chậm một chút…ahh…tên lưu manh đừng nhanh…nhanh…quá!” Cảm giác đau đớn bây giờ đã được thay thế bằng khoái cảm nhưng “vật nam tính” của anh ra vào không ngừng lại nhanh khiến cho cổ họng cô phát ra những âm thanh rên rỉ vỡ vụn.
Cô có thể nghe rõ bên tai cô những âm thanh ngọt ngào lay động lòng người giữa thân thể và hơi thở của anh và cô.
Hàn Thiên Vũ không trả lời ngược lại động thân càng nhanh hơn. Anh cũng rất muốn chậm lại nhưng bên trong cô thật sự vừa nhỏ vừa khít khiến anh muốn phát điên.
“Ah…ahh….em…chịu không nổi…chậm lại…chậm lại! Áhh đừng sâu quá!” Trần Đường Đường cảm nhận “vật nam tính” của anh đâm ngày càng sâu tới tận cửa tử cung khiến cô vừa có khoái cảm nhưng cũng sợ chỗ đó sẽ rách mất thôi. Chỗ đó của cô miễn cưỡng cho anh vào hết là quá sức rồi. Bây giờ còn bị anh đâm sâu như vậy nữa cô điên mất thôi.
“Đường Đường em khít quá! Rất khít.” Giọng anh khàn đặc đầy dục vọng vừa ra vào thân thể cô vừa hôn đôi môi ngọt ngào của cô.
Trần Đường Đường thấy anh không chịu chậm lại mà còn nhanh hơn cô liền dùng tay cào vào lưng anh. Nhưng càng làm vậy nó như là một liều thuốc kích thích anh hơn khiến anh đẩy nhanh tốc độ không những thế còn đâm sâu hơn nữa.
“Ahhh đau…tên lưu manh…ahh…ahhh…đừng sâu quá!” Trần Đường Đường không ngờ làm như vậy anh không đau mà còn bị phản tác dụng ngược lại vào cô.
“Đường Đường anh chỉ lưu manh với em thôi.” Hàn Thiên Vũ cười phúc hắc cúi xuống cắn điểm hồng trên ngực cô. Bàn tay còn lại nóng như lửa đốt cũng không rảnh rỗi đang xoa nắn bên ngực còn lại của Trần Đường Đường.
“Ưmm…Anh à… Chậm chậm lại…nhẹ chút…Thiên Vũ em muốn đá anh xuống giường! AAAA….” Trần Đường Đường vừa nói xong lập tức bị Hàn Thiên Vũ hoán đổi vị trí để cô ngồi xoay lưng trên người anh.
Tư thế như vậy càng khiến “vật nam tính” của anh đâm sâu hơn. Anh kéo rộng hai chân cô ra rồi nhấc cô lên rồi thả xuống.
“Ahh…đừng…anh…em…sai..rồi.” Bởi vì la giữ quá khiến cổ họng của cô khàn đi nên cô khó khăn cầu xin anh.
“Gọi ông xã.”
“Ưmm…đừng…em muốn nằm…chân…em đau.” Trần Đường Đường dùng cái chân gãy làm cớ kêu anh ngừng lại.
“Gọi ông xã, anh cho em nằm.”
“Ông xã.” Nói xong cô ngượng đến đỏ mặt.
“Ngoan.” Nghe Trần Đường Đường gọi như thế Hàn Thiên Vũ mới chịu đặt cô nằm xuống rồi tiếp tục động thân.
Cảm giác khoái cảm đang dần dâng lên khiến Trần Đường Đường bất giác cong người lên:”Aaaaaa!”
Hàn Thiên Vũ cảm nhận được bên trong cô đang không ngừng co rút liền biết Trần Đường Đường đã đạt đến khoái cảm nên anh liền ra vào thân thể cô vài chục lần sau đó grừm nhẹ một cái phóng thích hạt giống của mình vào bên trong cô.
“Bà xã vất vả cho em rồi.” Anh khẽ hôn lên trán cô.
“Rút ra đi. Bụng em rất trướng.” Trần Đường Đường nói xong có lẽ vì mệt toàn thân mềm nhũn ra nên liền nhắm mắt ngủ ngay.
Hàn Thiên Vũ mới làm một lần không thỏa mãn lắm nhưng vì thấy cô mệt rồi nên tạm tha cho cô. Tuy vậy anh vẫn ngoan ngoãn rút ra rồi ôm cô ngủ.
“Vật nam tính” được rút ra lập tức có một dòng nước trắng đục pha chút máu đỏ từ hoa huy*t của cô chảy ra.
Ngoài cửa phòng.
“Bà làm gì ở đây vậy?” Đang ngủ giữa chừng đột nhiên không thấy vợ mình đâu nên Hàn Luật mới ngồi dậy đi kiếm bà. Khi tới phòng Hàn Thiên Vũ ông liền thấy bà vợ thân yêu của ông đang cười nham nhở nghe lén.
“Ái!! Nhỏ tiếng thôi.” Bà Hàn lập tức ra hiệu cho chồng mình.
“Mau về phòng thôi.”
“Được được.” Bà Hàn ngoan ngoãn theo chồng mình về phòng. Con trai bà thật giỏi. Bà sắp có cháu nội rồi. Vừa nghĩ tới được bồng cháu bà lại cười khúc khích.
Về tới phòng ông Hàn thấy vợ mình không ngủ mà cứ cười như thế liền đè bà xuống:” Bà không ngủ vậy chúng ta vẫn động một chút.”
“Thôi tôi buồn ngủ rồi. Ông đi ra tôi mới ngủ được.” Bà nói xong liền đẩy ông ra nhắm mắt ngủ.
Còn ông Hàn chỉ biết lắc đầu thở dài một tiếng rồi ôm bà ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!