Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi
Chương 24: Chính đạo tối cao (3)
ạo tối cao (3)
Edit: Kogi
Theo kịch bản mà anh biết, cuộc tụ hội lần này chắc hẳn không có bước ngoặt gì, vì vậy khi một đám người bất ngờ xuất hiện chém giết thị vệ, anh thực sự vô cùng kinh ngạc.
Bọn anh đang chơi ở chỗ rất gần biệt viện, vốn đã không dẫn nhiều thị vệ theo, vì vậy cũng dễ hiểu khi cả bọn bị tóm gọn bắt đi, có điều An Minh Hối vẫn mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám người tự nhiên xuất hiện bắt bọn họ đi, nhưng lại ném bọn họ ở rừng cây ngay gần đó, hành động này khiến An Minh Hối hơi bất an – Nếu là bắt cóc thì còn dễ, nhưng nếu kẻ chủ mưu muốn mạng của bọn họ thì…
Sau khi bị ném xuống đất, Tiêu Thừa Uyên kêu đau một tiếng, sau đó lập tức lo lắng kéo An Minh Hối bị ném xuống bên cạnh mình: “Đệ có bị thương không?”
“Đệ không sao.” An Minh Hối chống tay xuống đất ngồi dậy, thấy Quảng Huyên chuẩn bị nổi khùng, liền vội vươn tay bịt miệng nó lại, mặc kệ tay mình vẫn dính bùn đất: “Đừng gây chuyện nữa, nghe xem bọn chúng nói gì đã.”
Mấy đứa trẻ còn lại thì sợ đến mức không cả dám khóc.
Mấy kẻ bắt bọn họ đến đây mãi không hé nửa lời, lúc này bỗng có một gã trung niên trông dơ dáy bẩn thỉu đi từ trong rừng ra, mặt vàng như nến, đôi mắt đỏ lừ giăng đầy tơ máu tràn ngập oán hận, vừa nhìn đã thấy đây nhất định là một kẻ liều mạng.
Gã trung niên nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ, hung dữ hỏi bằng giọng khàn đặc: “Đứa nào là con trai của Tiêu cẩu tặc?”
Bọn nhỏ bị sắc mặt âm hiểm của gã làm cho khiếp sợ, run rẩy không dám lên tiếng, An Minh Hối thì vẫn vừa bịt miệng Quảng Huyên, vừa nhíu mày quan sát tình hình, trong lòng có một suy đoán: Đây… Không phải là tình tiết bị đẩy nhanh chứ? Nếu quả thực như vậy, không chừng vẫn còn một cơ hội.
“Ta hỏi lại lần nữa!” Thấy không ai lên tiếng, gã trung niên rõ ràng bị chọc giận, vẻ mặt càng thêm điên cuồng: “Không nói thì ta sẽ hành hạ từng đứa bọn mi cho đến chết!!”
Lời này cũng chỉ để lừa trẻ con mà thôi, theo như An Minh Hối thấy, đám người này kiểu gì cũng sẽ không để lại nhân chứng, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Liếc thấy Tiêu Thừa Uyên mấp máy môi như muốn nói, An Minh Hối giật thót tim, buột miệng nói: “Ta chính là Tiêu Thừa Uyên.”
Anh không nỡ nhìn một đứa bé phải chết.
“Ta nói cho các ông biết, biết điều thì lập tức thả bọn ta ra ngay!” Anh cố ý hếch mặt trừng mắt nhìn đối phương, ra vẻ mình là tiểu công tử thế gia, dáng vẻ hống hách đó có thể coi như Quảng Huyên phiên bản hai rồi: “Nếu không khi nào cha ta dẫn người qua đây thì chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu!”
Tất nhiên, anh cũng không biểu hiện thái quá, mà cố tình khiến mình trông như đang mạnh miệng, nói xong còn lùi về sau một bước nhỏ để cho thấy nội tâm hoảng loạn của mình.
Bình thường đã quen với việc trông trẻ, nên lúc này An Minh Hối đóng vai sư huynh của mình y như thật, cho dù tiểu sư huynh mở to hai mắt nhìn, lắp bắp liên tục nói “Không đúng” thì cũng chẳng ai để ý.
“Cha mi? Ha ha ha ha, tên cẩu tặc đó giết huynh đệ của ta, ta đây sẽ cho hắn nếm mùi đau đớn khi mất con trai.”
Bị người nọ đạp ngã, cổ tay An Minh Hối chà xuống mặt đất gồ ghề xây xước, anh lại nhân cơ hội này dùng khẩu hình nói với Quảng Huyên và Tiêu Thừa Uyên: “Đừng nói gì cả, tìm cơ hội chạy đi!”
Nói thì nói vậy, nhưng anh cũng biết có nhiều người trông chừng như vậy, mấy đứa trẻ muốn chạy thoát quả thực là hy vọng xa vời, mặc dù bọn nó đều biết chút ít võ công, nhưng không đủ để đối chọi với người lớn.
Lấy thân thể của một đứa trẻ mười tuổi để chịu trận đòn của người trưởng thành là một chuyện vừa đau khổ lại vừa may mắn, bởi lẽ ít nhất thì gã điên này không định xiên cho anh một dao mất mạng, vẫn có thể tranh thủ một chút thời gian.
Anh bị gã đàn ông cưỡng ép nuốt một viên thuốc độc, không biết đó là thuốc gì, chỉ biết đó là loại thuốc phát tác chậm, trong quá trình phát tác sẽ giày vò người ta cho đến chết.
Tiêu Thừa Uyên và Quảng Huyên ra sức gào thét, tiểu sư huynh của anh không ngừng kêu khóc rằng mình mới là Tiêu Thừa Uyên, nhưng lại bị người phía sau kẹp chặt, kẻ đang ngược đãi An Minh Hối thì càng không thèm bố thí cho cậu một ánh mắt. Điều này cũng nằm trong suy đoán của An Minh Hối, mặc dù ngày thường tiểu sư huynh rất thích bám lấy mình, nhưng với người ngoài vẫn giữ được vài phần phong thái, người ngoài chỉ biết thiếu chủ Lưu Vân Các tính tình chững chạc hào sảng, nhưng Tiêu Thừa Uyên lúc này chẳng khác gì một kẻ điên mất hết lí trí, vì vậy tất nhiên bọn chúng sẽ tin tưởng anh hơn.
Để không làm bọn nhỏ lo lắng thêm, An Minh Hối luôn kìm nén không kêu đau thành tiếng, nhưng như vậy lại càng khiến gã đàn ông tức giận, gã cười điên cuồng: “Thằng ranh này cũng khí phách gớm, ta cho mi một cơ hội, trong vòng nửa nén hương, nếu mi chạy thoát khỏi tầm mắt của ta, ta sẽ tha mạng cho mi.”
Vừa dứt lời, An Minh Hối liền cảm thấy mắt cá chân mình đau nhói, cơn đau khi bị dao sắc cắt gân chân thực sự quá thống khổ, cuối cùng anh cũng không kìm được kêu lên thảm thiết.
Gã đàn ông chẳng qua chỉ muốn hành hạ anh, cứ không có ý định tha mạng cho anh.
Nhưng dù vậy, An Minh Hối vẫn quyết định vươn tay, chịu đựng cơn bỏng rát dâng lên từ lục phủ ngũ tạng, cùng với đau đớn trên thân thể, cố gắng bò về phía trước, chỉ hy vọng rằng mình thỏa mãn ham muốn ngược đãi của gã đàn ông thì có thể kéo dài thời gian cho mấy đứa trẻ.
Máu chảy xuôi theo vết thương, ý thức cố gắng chống đỡ cũng chỉ duy trì đến khi tai nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, biết rằng có người đến cứu viện thì lập tức hôn mê bất tỉnh.
***
Lúc đứng ra giả mạo Tiêu Thừa Uyên, An Minh Hối đã suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cũng không tính toán nhiều lắm.
Anh nghĩ: Nếu người này là kẻ điên trong kịch bản mà mình biết, có lẽ sẽ kéo dài được một chút thời gian. Mấy tên râu ria chẳng qua là sát thủ mà gã đàn ông thuê, không có nghĩa vụ nhắc gã nhanh chóng ra tay giết người, mà dù có nhắc, kẻ điên cũng chẳng nghe lọt tai lời khuyên này.
Anh nghĩ: Nếu tình thế bắt buộc phải chết, mình cũng thực sự không nỡ nhìn đứa trẻ ở cùng ba năm trời chết trước.
Nhưng cuối cùng không có ai bỏ mạng, thực sự là trong cái rủi có cái may.
An Minh Hối không biết mình ngủ mê man bao lâu, nhưng lúc khôi phục ý thức thì lập tức cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô lực, cùng với một chút đau nhức nơi mắt cả chân và cổ họng khô khốc. Anh còn nghe thấy bên cạnh có tiếng người khóc, dường như người đó đã đau lòng đến mức không thể kìm nén, nhưng lại sợ làm phiền người bệnh nghỉ ngơi, nên chỉ có thể đè nén tiếng khóc của mình, thỉnh thoảng mới bật ra vài tiếng nức nở không thể nuốt xuống được.
Dù chưa mở mắt, anh cũng biết là ai đang khóc.
“Sư huynh, huynh đừng khóc.” Anh mở mắt, miễn cưỡng dùng giọng nói khàn đặc an ủi thiếu niên ngồi bên mép giường: “Rót cho đệ một chén nước được không?”
Vừa thấy anh tỉnh lại, Tiêu Thừa Uyên liền quên cả khóc, luống cuống tay chân đi rót một chén nước, không cho nha hoàn chờ ở gian ngoài nhúng tay, cẩn thận cho An Minh Hối uống.
“Cảm ơn sư huynh, mọi người vẫn ổn cả chứ?”
Đặt chén lên bàn, nước mắt Tiêu Thừa Uyên vẫn chảy ròng ròng, lắc đầu: “Bọn họ đều ổn… Không cần cảm ơn ta, không cần cảm ơn ta, sư đệ, xin lỗi, ta xin lỗi…”
An Minh Hối nhìn thiếu niên tiều tụy trước mặt, thấy búi tóc lúc nào cũng chải chuốt gọn gàng của cậu giờ lại rối bù như tiện tay túm lại, đôi mắt sáng như sao thì sưng đỏ như hạt đào, mặt trắng bệch, chắc là từ lúc anh hôn mê đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng một phút nào.
“Sư huynh không cần xin lỗi, mọi người đều bình yên vô sự chẳng phải là chuyện vui sao, khóc gì chứ?” Anh vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu tóc rối bời của tiểu sư huynh, lau nước mắt trên mặt đối phượng: “Đừng áy náy, nhà họ Tiêu vốn có ơn với đệ, huynh coi như đệ đang trả nợ ân tình thì sao?”
Nhưng nghe anh nói vậy, Tiêu Thừa Uyên khóc càng dữ, cậu cầm bàn tay vẫn còn vết thương của An Minh Hối, nghẹn ngào nói: “Không, ta không muốn thanh toán xong xuôi nợ nần, chấm dứt quan hệ với sư đệ, là tại ta quá vô dụng, đệ đánh ta đi….”
“Huynh là sư huynh của đệ, giữa chúng ta làm sao có chuyện chấm dứt quan hệ được?” Sợ tiểu sư huynh còn khóc nữa thì sẽ hại mắt, An Minh Hối thở dài: “Huynh mà khóc thì đệ sẽ giận đấy nhé, người bị thương là đệ, trong khi đệ bình tĩnh thế này, huynh cớ gì cứ khóc lên khóc xuống vậy?”
Tiêu Thừa Uyên sợ chọc anh giận thật, liền lập tức nín khóc, nhấc ống tay áo lên che mặt, không để anh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Khi An Minh Hối tỉnh lại, thị nữ đã đi thông báo cho Tiêu Tử Khiên, lúc ông dẫn đại phu bước vào phòng, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, bảo đại phu tóc đã hoa râm kiểm tra lại một lượt cho An Minh Hối.
Đầu tiên đại phu bắt mạch, rồi kiểm tra vết thương của anh, sau khi cẩn thận hỏi thêm mấy vấn đề thì liền thở dài một hơi: “May mà chữa trị kịp thời, độc tố trong cơ thể đã hết sạch, tiểu công tử cũng phục hồi khá nhanh, hiện tại tính mạng không đáng lo nữa, nhưng….”
Trước khi đại phu nói hết câu, An Minh Hối lại cắt lời: “Nằm lâu quá rồi, đệ hơi đói bụng, sư huynh xuống bếp lấy cho đệ một bát cháo trắng được không?”
Tiêu Thừa Uyên đang đứng một bên tập trung nghe đại phu nói, An Minh Hối bỗng dưng yêu cầu như vậy, cậu hơi ngẩn người, rồi sau đó lập tức đồng ý.
Đang định xoay người đi, Tiêu Các chủ liền nghiêm giọng nói: “Chút việc nhỏ này bảo nha hoàn đi cũng được, Uyên Nhi, con ở lại đây.”
An Minh Hối nhíu mày, lại lên tiếng: “Sư phụ, chuyện này….”
“Trước đây con dung túng cho sư huynh ta cũng cho qua, nhưng đây không phải là chuyện đùa!” Tiêu Các chủ gạt phăng lời giải thích chưa kịp nói ra của anh, thái độ cứng rắn cho thấy chuyện này không có đường thương lượng: “Đàn ông con trai, gặp chuyện sao có thể trốn tránh, để nó đứng đây mà nghe cho rõ, từ giờ liệu mà trông cho ra dáng sư huynh.”
Nói đến đây, dường như Tiêu Thừa Uyên cũng ý thức được điều gì, cậu đứng im tại chỗ, mở to hai mắt nhìn đại phu im lặng không nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của tiểu sư huynh
Sư đệ là người tốt nhất ta từng gặp, cũng là người mà ta thích nhất.
Đệ ấy đối xử với ta tốt lắm, đệ ấy biết rất nhiều thứ, kể chuyện cho ta nghe nè, nấu ăn cho ta nè.
Sau này chắc chắn sư đệ sẽ trở thành một đại hiệp tài ba.
Ta cũng phải cố gắng luyện võ, mới có thể cùng sư đệ bước vào giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.
(Hãy quý trọng bé shota của ngày hôm nay đê)
Nhấn mạnh lại ha, truyện này là chủ công, An bảo từ đầu đến cuối đều lầ công, không có chuyện phản công đâu nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!