Thống Ngưỡng (Đau) - Chương 10: Trần Kính Sinh, cậu quên được tôi ư?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Thống Ngưỡng (Đau)


Chương 10: Trần Kính Sinh, cậu quên được tôi ư?


Biên tập: Rosa

Đêm đó, video Trần Kính Sinh bị đánh được lan truyền trên mạng một cách mạnh mẽ.

Video được đăng trong nhóm chung của trường cấp 2 và cấp 3, mọi người sôi nổi nhảy vào trang của người đăng, có mấy người không ngại lớn chuyện đăng lên một video hoàn chỉnh.

Người xem càng ngày càng nhiều, sau đó, lượt share tăng mạnh, không đầy một tiếng đã hơn một nghìn, còn bị gửi đến trang chủ của trường, trong phần bình luận toàn là sự khó tin và những dấu chấm than cùng một màu.

Cảm thán vì Trần Kính Sinh lại có quá khứ tệ hại như vậy, không thể tin người mà cậu quỳ xuống lại là Tiếu Khải Minh.

Cùng là những khuôn mặt non nớt năm đó, nhưng bây giờ, nhân vật và địa vị lại khác một trời một vực.

Rõ ràng, video là nhiều người luân phiên nhau quay, người đứng đằng trước cầm di động là Tiếu Khải Minh, cậu ta nhắm ngay mặt Trần Kính Sinh rồi tát cậu một bạt tai, sau một hồi nghiêng ngả, đổi thành một người khác quay, trên hình ảnh, Trần Kính Sinh cuộn người nằm trên mặt đất, bị vài người vây đánh, trông vừa đáng thương vừa tuyệt vọng.

Có thể là người quay cố ý, trên màn ảnh nhiều lần lướt qua một cô gái, cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ, ung dung đứng bên cạnh quan sát.

Nụ cười trào phúng và ngạo nghễ, không mảy may che dấu.

Nữ sinh kia là ai không khó nhận ra, vì khí chất của cô ấy quá đặc biệt, vừa xinh đẹp vừa câu hồn, trong đầu mọi người chỉ xuất hiện một người.

Nghê Già.

Càng ngạc nhiên hơn là, cô đã đá một phát vào Trần Kính Sinh – người không chịu quỳ xuống kia.

Hơn hai mươi phút của video, tràn ngập bạo lực và ức hiếp, một đoạn chuyện cũ mất mặt của Trần Kính Sinh, cậu cố ý che giấu thậm chí hủy diệt hết, cứ như vậy truyền ra.

Điều Nghê Già không ngờ là, chuyện này có thể gây ra sự xôn xao lớn như thế, cô cho rằng không ai dám nghị luận về Trần Kính Sinh, nhưng, cũng chỉ mình cô nghĩ như vậy.

Thời đại này, ai cũng giỏi nịnh bợ và tâng bốc, ai cũng thích thừa nước đục thả câu.

Ánh mắt của họ có thể biến bạn thành thần thành thánh, cũng có thể nhìn bạn như chuột chạy qua đường.

Trong một đêm, nhiều ý kiến ​​khác nhau và lời đồn đãi tùy ý tăng lên, cũng không phải lời dễ nghe gì.

Bình thường, Trần Kính Sinh không phải dựa vào sự hấp dẫn của tính cách để làm người khác phục mà là tính cách gàn dở và hung ác của mình, ở cậu có một hơi thở chớ đến gần, khiến người ta sợ hãi, không dám trêu chọc.

Tất nhiên, cũng có nhiều người đồng cảm với cậu.

Nhưng cái này là thứ người tâm cao khí ngạo không cần nhất.

Đối với Trần Kính Sinh mà nói, nếu như lần đầu tiên là tổn thương sinh lý thì bây giờ là tổn thương tâm lý.

Đoạn video và những bình luận này, rõ ràng dán lên mặt cậu, nói cho cậu rằng dù trải qua bao lâu, đó từng là cậu, từng rách nát như vậy, mặc người giày xéo.

Mọi đấu tranh của cậu sau này chẳng qua là muốn rửa sạch quá khứ đen tối đó mà thôi.

Nghê Già nhìn những bình luận liên tục hiện lên, lạnh lẽo tràn lan từ đáy lòng đến những đầu ngón tay đang nắm di động.

Cô lặng lẽ nhìn trang chủ của người đăng video, vẻ mặt không rõ.

Tiếu Khải Minh độc ác hơn cô nghĩ.

Cậu ta muốn hại Trần Kính Sinh còn muốn kéo cô xuống nước.

Ngay lúc này, Nghê Già tin rằng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Trong đầu cô lướt qua dáng vẻ đau khổ của Tiếu Khải Minh, tự giễu cái lòng trắc ẩn buồn cười kia của mình, bất ngờ xuất hiện sau khi đánh đố với sự thiếu hiểu biết.

Rốt cuộc cô đang thương xót ai đây.

***

Mỗi ngày của Nghê Già ở khối 12 vốn là trơ mặt mà qua, bây giờ đã trở thành người nổi tiếng, video ngày hôm qua truyền ra, hôm nay, ánh mắt mọi người nhìn cô đều thay đổi.

Nhưng, dù nhắc đến nhân vật hay là chuyện gì đều khá nhạy cảm, cho nên một buổi sáng trôi qua không ai dám chủ động hỏi.

Giữa trưa nghỉ trưa, Sở Lê gọi cô cùng ăn cơm.

Hồi mới khai giảng, vào giờ ăn trưa cũng từng gọi Nghê Già, nhưng cô luôn từ chối, cô ấy liền không gọi nữa.

Hôm nay, cô ấy lại gọi, Triệu Như ở bên cạnh khuyến khích: “Đi chung đi.”

Khuôn mặt không chịu nổi muốn biết bát quái của cô ấy, Nghê Già thu hết vào đáy mắt.

Thật sự là hôm nay, cô không định ăn cơm một mình.

Vì thế đã đồng ý.

Sau khi ba người đến căn tin, tự nhiên nghênh đón cái nhìn của bốn phía.

Triệu Như rất hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý, cô ta cố ý hất sợi tóc, lớn tiếng hỏi: “Nghê Già, cậu muốn ăn gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, rất nhiều học sinh đang đứng xếp hàng đều nhìn qua chỗ họ.

Sở Lê giật nhẹ cô ta: “Cậu nhỏ tiếng chút đi.”

Đáy lòng Nghê Già chợt nảy lên một tia hối hận, đáng lẽ cô không nên tới căn tin.

Sở Lê thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô thì đi qua, nhỏ giọng: “Cậu tìm chỗ ngồi trước đi, tôi lấy cơm giúp cậu.”

“Ừ.” Nghê Già nói cảm ơn, nhanh chóng xoay người, bỏ đi.

Trong căn tin không còn chỗ ngồi, lúc Nghê Già đi qua, đúng lúc có một nhóm nữ sinh vừa ăn xong.

Cô lấy khăn giấy ra, lau sạch bàn, sau đó ngồi chờ họ.

Rất nhanh, Sở Lê và Triệu Như bưng theo mâm đến, tìm thấy cô, Sở Lê chia cho cô một phần ăn cơ bản, hai món mặn, một món canh.

Ánh mắt của Triệu Như không ngừng trợn tròn, cô ta đã xem cái video hôm qua không dưới năm lần, cô gái trông như côn đồ kia, cô ta chắc chắn là Nghê Già.

Triệu Như có một đống vấn đề muốn hỏi, tiếc là cô ta còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào mới tốt thì nam chính trong video liền xuất hiện

Sự bất an và lo lắng đan xen từ đáy lòng của Nghê Già, cuối cùng cũng lên tới đỉnh điểm ngay giờ phút này.

Trần Kính Sinh nâng cái chân dài, trực tiếp ngồi xuống cạnh cô.

Phía sau cậu, Tống Chương đút hai tay vào túi quần, cười híp mắt chào hỏi bọn họ: “Hi.”

Nghê Già có thể cảm giác được thân thể của mình, từng chỗ từng chỗ đang trở nên cứng ngắc.

Cảm giác đó, giống như bị một ngàn cây kim đâm vào người cùng một lúc, tê dại toàn thân.

Trần Kính Sinh chắc là vừa mới hút thuốc, mùi thuốc lá trên người rất nặng, vây lấy không khí trong khoang mũi của cô.

Nghê Già từ từ đặt đôi đũa xuống, chậm rãi hỏi: “Cậu có việc gì?”

Tiếng cô cũng không lớn nhưng ngay lúc này lại vô cùng rõ ràng.

Thì ra, trong căn tin đầy người cũng có thể yên tĩnh đến như vậy.

Trần Kính Sinh không nói chuyện, trực tiếp lấy đi bát canh của cô, ngửa đầu, một hơi uống hết.

Đường cong dưới cằm cậu, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.

Cậu uống xong, không mạnh không nhẹ ném cái bát inox lên bàn, sau đó nắm lấy cổ áo cô và kéo cô đứng lên.

Trần Kính Sinh bước khỏi chỗ ngồi rồi lôi cô theo, Nghê Già không kịp rút chân ra, người nghiêng qua, kéo theo ghế dài khiến nó vang lên tiếng ma sát bén nhọn trên nền gạch.

Trần Kính Sinh quay đầu, nói với Sở Lê – người đã bị dọa cho ngốc ở bên cạnh: “Giúp cậu ấy xin nghỉ buổi chiều.”

Tống Chương vừa cười vừa tiếp lời: “Cảm ơn, bạn học.”

***

Nghê Già bị Trần Kính Sinh mang ra khỏi căn tin.

Dọc theo đường đi, không ít người nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.

Nghê Già rốt cuộc chịu không nổi, trở tay nắm lấy cánh tay Trần Kính Sinh: “Buông ra!”

Trần Kính Sinh thờ ơ, hắn bước như gió, đi cực nhanh, cô ở phía sau thất tha thất thểu đi theo.

Nghê Già thét chói tai: “Cậu buông ra!”

Trần Kính Sinh đột nhiên dừng lại, dùng lực, kéo cô đến bên cạnh, đổi thành bóp cổ cô, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết.

“Nghê Già, đây là cách của cô sao?”

Cô hiểu cậu đang nói cái gì, buổi tối Cố Nam Minh vào bệnh viện, Tống Chương ở trong điện thoại hỏi cô dùng cách gì đối kháng với Trần Kính Sinh, cô đã trả lời bốn chữ.

“Đồng quy vu tận.”

Đó là dự tính xấu nhất của cô.

Nhưng không thấp kém giống thủ đoạn của Tiếu Khải Minh.

Cô bị cậu bóp cổ đến nỗi không thở được, giãy dụa đẩy cậu ra, toàn thân Trần Kính Sinh tản ra áp suất thấp, cậu kéo căng cả người, cơ bắp phát ra lực, cô chạm phải bộ ngực lạnh như băng và cứng rắn như một khối sắt của cậu.

Cô hoàn toàn không đẩy cậu ra được.

Mắt Nghê Già trừng lớn: “Cậu muốn làm gì?”

Trần Kính Sinh đột nhiên ghé sát vào cô, giọng nói rét lạnh mang theo sự tàn độc, nghiến răng nghiến lợi: “Không phải cô thích quay video sao? Hôm nay tôi quay cho cô mấy cái.”

***

Tối hôm qua, Nghê Già mở video lên xem, đột nhiên giật mình.

Vài năm trước, khi người ta còn lưu hành việc dùng tài khoản phụ, cô cũng từng tạo ra một cái, gửi cho nhóm bạn bè mấy tấm ảnh.

Mà tài khoản phụ này, còn ở trong QQ của cô, cũng là tài khoản Tiếu Khải Minh dùng để phát video.

Cậu ta còn “Hảo tâm” giúp cô xóa sạch album ảnh, chỉ chừa một tấm chụp bóng lưng cô.

Có lẽ người khác nhìn không ra đó là ai nhưng Trần Kính Sinh nhất định có thể.

Năm đó cô thích nhuộm tóc loè loẹt.

Trong ảnh, Nghê Già đứng dưới ánh mặt trời, khều nhẹ vài sợi tóc màu bạc rơi trên đầu vai, vừa bừa bãi vừa chói mắt.

***

Trần Kính Sinh đẩy cô vào một căn phòng, ở trong đã tụ tập 5,6 người.  

Đây là tòa nhà dạy học cũ, phòng học đều trống, toàn bộ học sinh đã chuyển sang tòa nhà mới.

Những người tụ tập ở đây đều là những gương mặt quen thuộc, ắt hẳn có người thành danh sau những trận đánh nhau.      

Tiếu Khải Minh đã có mặt.

Nhưng, rõ ràng là cậu ta vừa chịu đòn một trận, mặt mũi bầm dập ngồi xổm ở một góc, cách đó không xa, là một chiếc di động bị vỡ tan tành.

Đó là di động cô đưa cho cậu ta tối qua.      

Nghê Già nhìn xong cảnh này, câu “Video không phải tôi phát” làm sao cũng nói không nên lời.

Cô không biết Trần Kính Sinh đã biết bao nhiêu, cũng không biết Tiếu Khải Minh đã khai ra bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định là cô không còn lý do gì để biện minh cho mình nữa.

Video là cô đưa, cô có phải người phát ra không, không có gì khác nhau.

Huống chi, Trần Kính Sinh sẽ không cho cô cơ hội giải thích.

Không để cô nghĩ nhiều, Trần Kính Sinh lại lôi cô, dẫn đến góc tường, ném về phía của Tiếu Khải Minh.

Cô rất gầy, cậu có thể dễ dàng dùng sức nắm cô trong tay, cậu xuống tay với cô lại không có nặng nhẹ, cô đứng không vững, đầu gối đập xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Rất đau.

Cô ngã vào người Tiếu Khải Minh.

Hai người trong clip cực kỳ kiêu ngạo, lúc này lại chật vật, chen chúc trong góc xó xỉnh.

Đã có mấy người quay video.

Trần Kính Sinh đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Nghê Già, nếu tôi là cô, tôi sẽ cút đi thật xa, chứ không phải nghĩ cách phát cái clip rách nát kia ra, một lần nữa nhắc nhở tôi không nên buông tha cô.”

Hiếm khi thấy hắn nói nhiều như vậy, gằn từng tiếng, giống như khắc chữ lên băng.

Nghê Già đứng dậy khỏi người Tiếu Khải Minh, hỏi: “Nếu như tôi cút xa, thì thế nào?”

Trần Kính Sinh nói: “Tôi sẽ quên cô.”

Cơn đau trên đùi không ngừng kích thích thần kinh của cô, Nghê Già cười khẽ một tiếng.

Hình như cậu không coi cô là phụ nữ, đầu tiên là ném bóng rổ vào gáy cô, hai là nắm cổ áo cô ném tới ném lui.

Quá nhiều hình ảnh chen vào đầu khiến cô có chút hỗn loạn.

Nghê Già cảm thấy, cô nhịn đủ rồi.

Cô từ từ nâng mắt, một tấc rồi một tấc di chuyển dọc theo cơ thể cậu.

“Trần Kính Sinh, cậu quên được tôi ư?”

Ánh mắt cô ôm lấy cậu, quyến rũ vô hạn.

Hơi thở của Trần Kính Sinh đột nhiên rét lạnh.

Tống Chương thấy cậu càng ngày càng bất thường, nhanh chóng lên tiếng cắt ngang: “Nghê Già, đến mức này mà cô còn không chịu thu lại tính tình sao?”

Cậu ta chưa thấy cô gái nào lẳng lơ như vậy.

Một giây trước còn yếu ớt đáng thương, giây tiếp theo đã có thể biến thành một người khác.

Mà, Trần Kính Sinh gặp ai không gặp, lại gặp phải cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN