Tà Giáo Tránh Ra
Chương 29: Em theo đuổi anh
Bởi vì không muốn trong lúc ngồi ăn bị người công ty bắt gặp cho nên Trần Dương đề nghị Chu Lập đi xa một chút, chọn một tiệm ăn thật là khó tìm ở trong một ngõ nhỏ.
Tiệm nhỏ có tên là Trường Thọ, là một quán ăn bình dân chuyên về các món cuốn. Tiệm nằm trong một ngõ rất hẹp xe ô tô không có cách nào có thể vào được, ước chừng như nếu có hai chiếc xe máy đi ngược chiều khẳng định sẽ không có cách nào mà đi qua.
Đừng khó hiểu tại vì sao Trần Dương và Chu Lập lại có thể biết được tiệm ăn này, lý do chính là buổi chiều ngày hôm nay ngoài chơi game thì Trần Dương đã lên mạng tìm hiểu trước rồi. Tiệm nhỏ khó tìm lại cách xa khách sạn bọn họ ở, vừa vặn nơi này lại bán rất nhiều loại thịt để cuốn, từ thịt gà, bò, dê, chỉ cần có thịt ăn thôi là Trần Dương đương nhiên sẽ ưng ý.
Có một chiếc xe máy từ phía đối diện đi tới, ở xa xa đã tít còi báo hiệu, Chu Lập đi ở phía sau Trần Dương vừa nhìn thấy liền đưa tay lên phía trước hơi đẩy cậu vào bên tường để nhường đường cho xe đi, đợi đến khi chiếc xe kia đi qua bọn họ rồi thì hắn mới bỏ tay xuống, Trần Dương buồn cười thầm nghĩ bản thân cũng không phải là một đứa nhỏ, không cần thiết Chu Lập phải bảo hộ quá mức như thế.
“Em chắc chắn là tiệm này?”
Trần Dương và Chu Lập đứng trước một tiệm ăn nhỏ một tầng, bài trí bên ngoài đơn giản tạm bợ đúng chuẩn của một tiệm ăn bình dân, bởi vì Trần Dương thường ngày vẫn thường ghé tới những nơi như này cho nên cậu không cảm thấy có điều gì khác thường cả, nhưng mà đối với Chu Lập mà nói thì trước nay hắn thường vào những tiệm ăn châu âu hoặc nhà hàng cao cấp, nếu không thì ở tại nhà đã có người giúp việc nấu ăn sẵn, hiện tại đối diện với tiệm nhỏ trước mặt tránh không được có điểm nghi ngại.
“Đúng vậy, chính là tiệm này”
Trần Dương đi đầu bước vào, bên trong tiệm cũng đã có rất nhiều người ngồi, nhìn mãi mới thấy được một bàn trống gần nhất với chỗ bếp nấu ăn, có lẽ chính vì vị trí không được tốt cho nên đến hiện tại bàn này mới không có người ngồi.
“Đi thôi, ở phía trước có bàn trống”
Chu Lập đi theo phía sau Trần Dương, khoảnh khắc khi hắn vừa bước chân vào trong quán thì đã khiến cho toàn bộ ánh mắt của phụ nữ nơi này đều phải nhìn theo. Hôm nay Chu Lập chỉ đơn giản mặc một chiếc áo thun đen cổ đức, phía trên ngực trái có thêu một hình chú cá sấu nho nhỏ của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng Lacoste, một chiếc quần jean Levi’s xanh tối hoàn hảo tôn lên được đôi chân dài tiêu chuẩn người mẫu của hắn. Người đàn ông mang theo gương mặt đẹp đẽ, dáng vẻ ung dung, trên người lại một thân đồ hiệu đắt tiền, đừng nói là phụ nữ trong quán đều si mê ngắm hắn, ngay cả đàn ông cũng bất giác phải ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Phục vụ bàn mặc đồng phục của quán nhanh nhẹn đi tới đưa ra menu cho hai người lựa chọn, Chu Lập nhìn lướt qua một lượt rồi nói với Trần Dương:
“Em chọn đi”
Trần Dương chăm chú nhìn menu một lúc mới ngẩng đầu nói với phục vụ:
“Cho tôi phần đồ cuốn thịt dê cho hai người”
Phục vụ ghi vào trong tờ giấy nhỏ đồ ăn Trần Dương chọn:
“Hai người muốn dùng loại đồ uống nào”
Trần Dương hỏi Chu Lập:
“Anh có muốn uống bia hay rượu gì không?”
Chu Lập nhàn nhạt đáp:
“Nếu như không phải tình thế bắt buộc thì anh sẽ không uống những loại đồ uống đó”
Trần Dương hỏi tiếp:
“Như vậy chọn nước chanh có được không?”
Chu Lập trả lời:
“Được”
Trần Dương quay sang phục vụ:
“Vậy cho chúng tôi hai phần nước chanh”
Sau khi phục vụ rời đi, Chu Lập vẫn ngồi im tại chỗ, Trần Dương có lẽ nhận ra được vẻ nghi ngờ trên gương mặt hắn liền vươn tay lấy giấy ăn lau qua bàn của mình một lượt:
“Tiệm hơi nhỏ nhưng anh nhìn xem đông khách như vậy nhất định là cũng không tồi đâu”
Chu Lập im lặng không nói gì cả, phục vụ mang lên hai ly nước chanh trước, ly nước cũng không có gì đặc biệt, vài lát chanh được cho vào bên trong ly. Trần Dương hơi khát nên mới uống trước một ngụm, nước chanh hơi chua hơn so với những tiệm khách nhưng có lẽ lúc ăn đồ cuốn thì uống nước như vậy mới không bị ngán.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Trần Dương giúp Chu Lập lau bát đũa rồi đặt ngay ngắn ở phía trước hắn. Chu Lập nhìn lướt qua rất nhiều thứ được bày kín hết cả mặt bàn thì hỏi:
“Cái này ăn như thế nào?”
Trần Dương hả một tiếng, tuy rằng Chu Lập là người có tiền thật nhưng mà cũng không đến mức chưa từng ăn qua đồ cuốn chứ:
“Anh chưa ăn thứ này bao giờ hả?”
Chu Lập không cảm thấy có gì là xấu hổ cả, thản nhiên đáp lại:
“Anh trước nay đều ăn chín uống sôi, chưa bao giờ ăn qua đồ sống”
Trần Dương khó hiểu:
“Nhưng mà thịt này đã được nấu chín rồi mà”
Chu Lập nhìn đĩa rau xà lách chiếm nhiều diện tích trên mặt bàn nhất nói:
“Rau sống”
Trần Dương hơi bất ngờ sau đó liền tự mình gói cho Chu Lập một cái:
“Anh yên tâm, rau sống đã được rửa sạch rồi, không sao đâu”
Đến khi Trần Dương đang bỏ một miếng tỏi vào trong thì Chu Lập lại lên tiếng:
“Anh sẽ không ăn tỏi nếu như không được băm nhuyễn và nấu chín”
Trần Dương gật đầu không tiếp tục bỏ tỏi nữa, cậu tính bỏ thêm một chút ớt tươi thì Chu Lập lại ngăn lại:
“Anh không ăn được cay”
Trần Dương chỉ qua gừng rồi nhìn Chu Lập:
“Gừng cũng không bỏ sao?”
Chu Lập gật đầu tỏ ý đồng ý, Trần Dương hỏi tiếp:
“Như vậy khế anh có ăn được không?”
Chu Lập nhíu mày:
“Anh không ăn được chua”
Này cũng thật là khó khăn, từ nãy tới giờ chỉ có một miếng rau xà lách và một miếng thịt dê, mấy nguyên liệu cần phải bỏ vào thì Chu Lập cái nào cũng không thể ăn. Trần Dương kiên nhẫn định cho thêm một vài lá tía tô vào thì Chu Lập lại hỏi tiếp:
“Đó là cái gì?”
Trần Dương ngẩng đầu:
“Này là lá tía tô”
Chu Lập nhìn chằm chằm chiếc lá kia lại muốn bác bỏ:
“Anh không ăn loại lá có màu đen”
Trần Dương cúi đầu nhìn xuống rõ ràng không phải là màu đen:
“Cái này là màu tím mà”
Chu Lập im lặng nhưng nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn kia thì nhất định là hắn không muốn bỏ thêm lá tía tô màu tím vào rồi. Trần Dương phát hiện ra có vài lá tía tô màu xanh, cậu chỉ chỉ vào đó hỏi ý kiến của hắn:
“Em bỏ màu xanh vào có được không?”
Chu Lập gật đầu:
“Được, chọn những lá toàn màu xanh”
Trần Dương trên trán cũng xuất hiện ba vạch đen rồi, tỉ mỉ ngồi lựa chọn những chiếc lá xanh toàn diện bỏ vào bên trong:
“Cho một chút giá đỗ có được không?”
Chu Lập ừ một tiếng nhưng vẫn phải có quy định rõ ràng:
“Thêm ba cọng nhỏ, không cần quá dài, anh không thích ăn thứ đó lắm”
Trần Dương quả nhiên ngồi chọn cho hắn ba cọng giá đỗ nho nhỏ rồi hỏi tiếp:
“Thêm dứa có được không?”
Chu Lập đáp:
“Nếu không chua thì không vấn đề”
Trần Dương lại phải ăn thử trước, sau khi xác nhận không hề chua mới bỏ vào gói cho Chu Lập ăn:
“Xong rồi, anh cầm lấy, chấm với cái này ăn rất ngon”
Chu Lập cầm đũa đại ý muốn dùng đũa gắp lấy thứ mà Trần Dương gói cho hắn, nhưng mà Trần Dương thấy thế liền cười khổ ngăn cản:
“Ăn thứ này không thể dùng đũa, phải là dùng tay”
Chu Lập im lặng một chút cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ đũa xuống cầm tay ăn, Trần Dương thấy Chu Lập chậm rãi ăn, đợi hắn ăn xong rồi mới hỏi hắn:
“Có ngon không?”
Chu Lập bình thản đáp:
“Tạm được”
Trần Dương bĩu môi, kế tiếp liền tự mình gói đồ cho mình ăn, tất cả nguyên liệu đều được cậu bỏ vào đầy đủ, gói một cái thật là lớn bỏ vào trong miệng. Sau đó Trần Dương liền phát hiện ra một chuyện, Chu Lập cầm đũa gắp một miếng xà lách bỏ vào miệng, kế tiếp là một miếng thịt, sau lại chọn một lá tía tô toàn màu xanh, tiếp là ba cọng giá nhỏ cuối cùng là một miếng dứa, cả một quá trình đó hắn làm rất là chậm, chỉ có điều những thứ đó hắn lại không để vào một chỗ đợi cuốn, cũng không bỏ vào bát mà là cho tất cả vào trong miệng, đợi đến khi đủ mọi thứ rồi hắn liền cầm lấy thìa chấm một chút đồ chấm cho vào miệng nhai nhai, nhai xong nuốt xuống nhìn Trần Dương thản nhiên nói thế này:
“Vị không giống lúc đầu”
Đương nhiên là không giống lúc đầu bởi vì hắn cũng đâu có ăn giống như cậu làm đâu. Kết quả vẫn là Trần Dương phải tự mình gói đồ ăn cho Chu Lập ăn, người vừa mới rồi nói đồ ăn cũng tạm, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì ăn nhiều gấp đôi cậu rồi, gọi phần ăn hai người ăn vẫn không đủ, Chu Lập một mình đã ăn hết cả phần ăn dành cho hai người. Sau đó mỗi lần cuốn hắn đều yêu cầu cậu bỏ thêm cho hắn ba miếng thịt, ăn đến mức cuốn kia chỉ toàn thịt là thịt mà thôi không có chút rau nào.
Có một điều mà Trần Dương không hiểu, tại vì sao Chu Lập nhất định không chịu ăn lá tía tô màu tím mà phải là xanh toàn bộ, một chút dính màu khác vào cũng không chịu ăn. Cậu cảm thấy cho dù màu nào đi chăng nữa thì tía tô vẫn có vị giống như vậy, nhưng đến khi khỏi Chu Lập thì hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu thế này:
“Đó là tư duy của anh”
Đối với tư duy này của Chu tổng mà nói thì Trần thực tập sinh của chúng ta chỉ sợ dùng cả thanh xuân này cũng không thể hiểu nổi.
Trần Dương là người bệnh nhưng lúc trên bàn ăn thì mọi chuyện đều đảo ngược rồi, nếu như người ngoài nhìn vào chỉ sợ là nghĩ Chu Lập thực chất mới là người bệnh còn Trần Dương là người đang chăm sóc hắn.
Ăn xong rồi Trần Dương và Chu Lập liền chọn một quán cà phê ngồi, quán cà phê nhỏ nằm bên cạnh một bờ hồ, trên hồ có một cây cầu bắc qua, dưới mỗi chân cầu đều có bóng điện nhỏ được lắp đặt, nhìn vô cùng thơ mộng và lung linh.
Bởi vì là tiệm cà phê ngoài trời nên không khí vô cùng thoáng đãng, trái ngược hoàn toàn với sự ngột ngạt do đông người trong tiệm ăn vừa mới rồi.
Chu Lập là người ít nói, Trần Dương thì lại hay ngại ngùng cho nên ngồi một lúc rồi mà hai người vẫn chưa thể biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.
“Tại sao lại cứ nhìn em như vậy?” Trần Dương ho nhẹ một tiếng, từ lúc ngồi xuống đến giờ thì Chu Lập vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm
Chu Lập bình tĩnh đáp:
“Không nhìn em còn có thể nhìn ai”
Trần Dương cạn lời, đúng là ở chỗ này là nhìn cậu thì hợp lý nhất, nhưng mà Chu Lập cứ nhìn cậu không nói lời nào khiến cho cậu không được bình tĩnh cho lắm:
“Ừ… Vô Hạn Đấu Giới hai tuần nữa sẽ có buổi gặp mặt các game thủ sao?”
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương trong lòng thầm nghĩ hắn không thể nói dài hơn một chút được hay sao:
“Như vậy sẽ tổ chức ở đâu?”
Chu Lập vẫn nhìn chằm chằm Trần Dương không rời mắt:
“Vấn đề này phòng ý tưởng sẽ lo, nhưng hẳn là một khách sạn nào đó tại trung tâm thành phố, em muốn tổ chức ở chỗ nào sao?”
Trần Dương uống một ngụm nước rồi lắc đầu:
“Buổi chiều anh có nói anh từ đó đến giờ chỉ kết hôn với tài khoản phụ của mình ngoại trừ Khuynh Thành ra, tại sao vậy?”
Chu Lập đính chính lại:
“Sai, còn có cả em nữa, nhưng mà Khuynh Thành kết hôn xong cũng ly hôn ngay sau đó, đổi lại em thì anh không có ý định ly hôn”
Trần Dương nghĩ thầm, Chu Lập nói không có ý định ly hôn nhưng chẳng phải đến cuối cùng hắn vẫn ly hôn đấy thôi:
“Anh và Khuynh Thành có quen biết à?”
Chu Lập đáp:
“Không quen”
Trần Dương bắt đầu đoán:
“Như vậy là cô ấy nói muốn kết hôn với anh sao”
Chu Lập gật đầu:
“Ừ”
Trần Dương quả thật rất tò mò chuyện này:
“Sao cô ấy lại tự nhiên nói thế nhỉ”
Chu Lập hỏi lại:
“Vì sao không thể?”
Trần Dương đáp:
“Rõ ràng là không quen không biết mà”
Chu Lập bình thản nhắc lại quá khứ:
“Em cũng không quen không biết, tại vì sao lúc đó theo đuổi anh”
Trần Dương hả một tiếng:
“Em theo đuổi anh?”
Chu Lập ừ nhẹ, Trần Dương có điểm tức giận, từ đầu đến cuối như thế nào lại thành ra cậu theo đuổi hắn vậy, không phải hắn ngày nào cũng luôn hỏi cậu một câu hỏi rằng có thể đưa cậu về nhà không hay sao. Là người nào tối đó ở dưới ký túc xá hai lần tỏ tình với cậu, người nào đã tự mình vẽ ra toàn bộ lộ trình hẹn hò, còn nói chỉ có cậu mới khiến cho hắn có suy nghĩ muốn quan hệ thể xác chứ.
“Hình như anh là người theo đuổi em trước mà”
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, một bộ dạng bất đắc dĩ giống như bản thân cậu là người trí nhớ rất kém vậy:
“Ai là người lẽo đẽo theo anh trước, ăn vạ nói với anh rằng anh phải chịu trách nhiệm?”
Trần Dương quả thật muốn nội thương, chuyện đó từ đầu chỉ là cậu muốn trêu chọc Chu Lập một chút mà thôi, đến cuối cùng trong suy nghĩ của hắn cậu lại biến thành người lẽo đẽo đi sau rồi ăn vạ.
Tuy rằng lời nói của Chu Lập nói ra, bản thân cậu biết nó là điều rất vô lý, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không thể phản bác thêm được lời nào, đến cuối cùng phải ôm cái danh xấu này mà nhẫn nhục.
“Được rồi không nhắc đến chuyện này nữa, cũng muộn rồi hay là chúng ta về khách sạn thôi”
Chu Lập ừ tiếng, sau đó hai người liền trở về khách sạn, bản thân Trần Dương vẫn chưa thể moi ra thêm được bất cứ tin tức nào cả. Khi hai người về tới khách sạn cũng là khoảng 10 giờ tối, lúc vào trong thang máy Chu Lập đột nhiên tiến sát về phía cậu, chậm rãi cúi đầu xuống rất gần gương mặt cậu, Trần Dương thấy thế liền hoảng hốt đưa tay chống đỡ trước ngực hắn:
“Anh làm gì thế?”
Chu Lập vẫn không có ý định đứng nghiêm túc trở lại mà đáp thế này:
“Một trong những nơi nên hôn nhau có ở trong thang máy”
Trần Dương ngượng ngùng, mặt đỏ như muốn nhỏ máu:
“Nhưng… nếu có người vào”
Chu Lập ngay cả giọng điệu cũng không bị lung lay chứ đừng nói là gương mặt sẽ đổi sắc:
“Anh sẽ hôn nhanh”
Trần Dương ngây ngốc đang định tìm lời từ chối thì Chu Lập đã cúi xuống hôn môi của cậu rồi, lúc đầu cậu còn hơi cự tuyệt hắn nhưng sau đó cũng dần dần phối hợp. May mắn là trong lúc lên tầng không có người nào gọi thang máy, chứ với lời vừa rồi của người nào đó nói anh sẽ hôn nhanh mà cho đến khi thang máy dừng lại tại tầng cao nhất thì hắn mới chịu buông cậu ra.
Chu Lập nắm tay Trần Dương đi vào phòng khách sạn, vừa mới vào phòng hắn liền nhìn cậu nghiêm túc, trong ánh mắt của hắn đúng là chỉ chứa duy nhất hình bóng của của cậu mà thôi:
“Dương Dương, chúng ta kết hôn đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!