[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 56: Thân thích ghé thăm
– Cẩn thận một chút, tay em vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
Dạ Sở Kỳ ôm gối, đáp hờ một tiếng. Dạ Sở Hiên nhíu mày nhìn qua, sau đó bật cười. Lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng buồn ngủ rồi. Còn khá giấc ngủ giả lập hoạt động tự động rất tốt, vừa buồn ngủ thì sẽ tiến nhập giả lập luôn.
– Chủ nhân, có khách.
Tả Y Y từ dưới bếp đi lên. Dạ Sở Hiên đem tài liệu đặt qua một bên.
– Dạo này nhà ta lại có khách nhỉ? Trước kia chỗ này không ai tìm tới.
– Em đi với NR-001 ra ngoài xem sao đi.
– Vâng. DP-002, dưới bếp giao lại cho cô đó.
– Vâng thưa chủ nhân.
Dạ Sở Hiên vừa quay đi, đúng lúc La Tử Ân phờ phạc bước ra.
– Sở Hiên, lại là Alpha à?
– Không, là Vane A.
– Thế đã có tin gì chưa?
– Vẫn chưa. Còn đám Phí Điềm đâu rồi? Không phải hôm qua đều ngủ dưới phòng thí nghiệm sao?
– Vẫn còn ngủ. Hôm qua có trao đổi một chút với Mahddi. Cũng có năng lực đấy, phía nhà máy xử lý xong cả rồi.
– Vậy à?
Dạ Sở Hiên đứng dậy, dùng một chiếc khăn bông lớn đem Dạ Sở Kỳ trên chiếc đệm mềm hoàn toàn che khuất. Đặt tới một con thỏ bông lớn hòng che đi sự hiện diện của cô, anh trở về chỗ ngồi.
– Ngồi xuống đi. Ta có khách đấy.
– Tôi có nên chỉnh chu chút không.
– Không cần.
Dạ Sở Hiên vừa dứt câu Tả Y Y đã mang bộ mặt xám xịt đi vào. Phía sau cô người phụ nữ tươi cười đi theo. Vẻ mặt không mặn không nhạt của NR-001 không thay đổi, nhưng đôi mắt chậm rãi xoay chuyển. Dạ Sở Hiên rót trà nước. Một tách trước mặt mình, một tách cho La Tử Ân, một cho Tả Y Y và một đẩy về phía đối diện.
– Lâu lắm không gặp dì. Ngồi xuống uống chút trà đi.
La Tử Ân nghi hoặc ném ánh mắt qua. Dạ Sở Hiên kín đáo cho anh một cái lắc đầu, sau đó lại đặt bình trà xuống, ngồi lại.
– Ngồi xuống đi. Y Y, Tử Ân, đây là dì của tôi, Lâm Đạt Sa. Dì, đây là bạn của con.
– Dì biết bọn họ mà. – Lâm Đạt Sa gật đầu – Nhưng giới thiệu cả họ tên của người lớn thì không được lễ phép lắm đâu.
Lâm Đạt Sa hơi cười, cũng không bắt bẻ gì thêm mà ngồi xuống. Tả Y Y trực tiếp quay lưng đi xuống bếp. La Tử Ân hừ một tiếng, quay mặt đi.
– Bọn họ không thích Công Hội lắm, dì thông cảm.
Lâm Đạt Sa gật đầu, cầm lấy tách trà.
– Lâu rồi không gặp con. Dì mới về /Thành Phố Khởi Nguyên/ liền ghé qua đây. Không ngờ con mất tích lâu như vậy, hóa ra lại ở chỗ này. Thảo nào cả Sở Tần Ly cũng không tìm ra con. Ai mà nghĩ tới con sẽ về đây chứ.
Dạ Sở Hiên uống trà.
– Dì nói quá rồi. Con cũng không có ý trốn đi đâu, chẳng qua ở lại đây không tiện cho việc học nên rời đi một đoạn thời gian thôi. Mà dì hôm nay lại tới một mình sao?
Bà ta gật đầu.
– Hôm nay dì cũng đại diện Công Hội, đến đây cảm ơn con giúp đỡ, nhân tiện thăm con.
– Dì có lòng rồi. Con vẫn còn sống đó thôi. Còn chuyện Công Hội cảm ơn, dì nói con không hiểu lắm.
Lâm Đạt Sa cười nhạt một tiếng, đặt tách trà xuống bàn. Dạ Sở Hiên liền rót trà vào.
– Không phải con đặt phần mềm hủy virus gửi tới sao?
– Dì nhầm rồi. Bọn con ở đây chỉ nghiên cứu robot và hệ điều hành robot thôi, không có nghiên cứu phần mềm nào cả. Hỗn loạn vừa qua làm bọn con có chút khó khăn, nhưng trong nhà không có nhiều robot nên cũng ổn cả.
– Vậy sao?
Ánh mắt người phụ nữ quét qua NR-001 đang đứng ở một bên, sau đó liền thu lại. Dạ Sở Hiên dù thấy ánh mắt kia, song cũng không nói gì. Im lặng thêm một lúc, người phụ nữ mới nhìn qua Dạ Sở Hiên.
– Sở Hiên, hôm nay dì ở đây cũng có ý muốn nhắc nhở con một chút. Đám người Sở Tần Ly đang tìm con đấy. Để bọn họ biết được con ở đây, chỉ e là….
Dạ Sở Hiên lắc đầu.
– Dì lo quá rồi. Ngược lại là dì, nhiều năm hai người không phải vẫn tranh đấu sao?
Lâm Đạt Sa lắc đầu, tỏ vẻ không đáng lo.
– Dì bỏ rồi. Dạo này đi du lịch khắp nơi thôi. Ngài hội trưởng cũng cho dì nghỉ phép một đoạn thời gian rồi, bây giờ dì chỉ muốn xả hơi ít lâu, thuận tiện giải quyết vài việc riêng tư. Dù sao thì đời người cũng có mấy cái mười năm đâu.
– Dì à, tuổi thọ con người dài lắm, dì đừng có giữ cái suy nghĩ từ thời ông bà con. Sống hơn trăm năm làm gì còn ít ỏi nữa?
– Con nói cũng đúng. Sống mãi cũng chán, đến hồi lại mong như ông bà lúc trước. Chết sớm chút thế mà cũng đỡ con à.
Dạ Sở Hiên không đáp lời. Lâm Đạt Sa lại ngồi uống trà thêm một lát. La Tử Ân ngồi một bên uống trà, tựa hồ không có ý định rời đi. Một hồi lại nghe Lâm Đạt Sa nói:
– Sao không thấy tiểu Kỳ? Dì muốn gặp con bé.
Sắc mặt Dạ Sở Hiên trầm xuống, không đáp. Lâm Đạt Sa nhíu mày.
– Sao thế?
– Con bé chết hai năm trước rồi.
Sắc mặt Lâm Đạt Sa nhanh chóng sa sút. Bà ta kích động đứng bật dậy.
– Sao có thể….?
Dạ Sở Hiên xoa xoa trán, một vẻ không muốn nhắc tới chuyện này.
– Con bé bệnh nặng.
Lâm Đạt Sa trầm mặc, xem chừng tiếp thu chuyện này có chút khó khăn. Bà ta ngồi xuống, thở dài. Khoé mắt vương hơi nước, bà ta đưa tay lau nước mắt.
– Dì thật không ngờ….
Dạ Sở Hiên không nói gì. Lâm Đạt Sa nhìn qua.
– Không ngờ tới….. Tiểu Kỳ con bé lại…
– Dì ở lại ăn trưa luôn không? – Dạ Sở Hiên đột ngột chuyển chủ đề.
Lâm Đạt Sa nhìn đồng hồ một lát, sau đó gượng cười lắc đầu.
– Thôi, dì còn có hẹn với mấy người bạn. Hôm khác lại ghé thăm con.
Nói rồi đứng dậy muốn rời đi.
– Dì đi thong thả. NR-001…
– Thôi, dì cũng không xa lạ gì chỗ này, tự đi là được rồi. Nhưng mà trước khi đi vẫn phải nhắc con, Công Hội cũng có nhiều người xem con là cái gai trong mắt, nhất là Sở Tần Ly và Dạ Hàn Lâm. Con nên cẩn thận.
– Vâng, con sẽ chú ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!