[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 80: Đe doạ lẫn nhau
Dạ Sở Hiên dời ánh mắt từ chỗ DP-002 qua phía cái máy liên lạc loại cũ trong phòng. Loẹt xoẹt mất một lúc mới có âm thanh phát ra.
– Sở Hiên.
Dạ Sở Hiên xoa trán, có chút bất ngờ.
– Là bà sao, Sở Tần Ly?
Bên kia trầm mặc mất một lúc.
– Tắt Noahn đi.
– Công Hội đánh hơi nhanh thật – La Tử Ân mỉa mai.
Bên kia phát ra tiếng cười, không biết là chế giễu hay là cảm thấy buồn cười. Sau đó người kia lại trở lại giọng điệu nghiêm túc.
– Sở Hiên, Noahn không phải là đồ chơi đâu. Tắt nó đi.
– Nếu tôi nói không?
Bên kia im lặng một lúc. Dạ Sở Hiên căng thẳng nhìn cái máy liên lạc. Anh không hy vọng thời điểm này sẽ có người bị bắt làm con tin.
– Vậy hai người này đành mượn tạm vậy.
Dạ Sở Hiên có phần thất vọng. Nhưng anh tỏ vẻ không ngoài dự đoán.
Anh tính toán sai lệch rồi. Đáng lẽ ra không nên mang cả NR-001 lẫn DP-002 đi. Mặc dù hệ thống phòng vệ trong nhà rất lợi hại, nhưng chủ nhà là anh và Dạ Sở Kỳ không có thì phân nửa hệ thống sẽ không hoạt động. Do sơ sẩy này mà Sở Tần Ly đã đột nhập vào nhà và khống chế Tả Y Y, Lã Phí Điềm cùng với Khâu Thiết Hàn.
Công Hội đang nắm yếu điểm của anh. Một trong những yếu điểm chí mạng. Bởi vì bọn họ không chỉ là đồng đội, họ còn là gia đình của anh. Có lẽ qua lần trước Công Hội đã biết được tầm quan trọng của họ đối với anh rồi. Quả thật cũng không khó nhìn ra. Vốn con người anh về phương diện tình cảm không khó đoán, huống hồ trước kia Công Hội còn giám sát anh một thời gian dài. Phần lớn con người anh Công Hội đều đã hiểu rõ, còn chưa kể quen biết thân thích của anh có rất nhiều trong Công Hội. Mà Sở Tần Ly…
– Thế nào?
Dạ Sở Hiên rơi vào trầm mặc. La Tử Ân nhíu mày, định nói gì đó nhưng không hiểu nghĩ gì lại thôi. Dạ Sở Hiên thở ra một hơi, phiền não xoa trán. Anh có phần lưỡng lự, cuối cùng cũng lên tiếng:
– RE-Voild, Lafit de AL.
Từ phía máy liên lạc, âm thanh báo động đột ngột vang lên kèm theo với tiếng động hỗn loạn. Dạ Sở Hiên ngắt liên lạc sau, quay trở về với bộ điều hành của trung tâm nghiên cứu. Lưu Giai Từ cau mày.
– Dùng lệnh đó có nguy hiểm quá không?
– Nó thông minh hơn em tưởng đấy.
– Nói cũng phải…
Dạ Sở Hiên thực hiện một vài thao tác với hệ thống. Tính toán một chút thời gian, Lưu Giai Từ lại bật máy liên lạc. Dạ Sở Hiên lập tức dừng tay và đưa sự chú ý qua.
– Ổn thỏa rồi.
Dạ Sở Hiên nghe giọng của Tả Y Y rồi mới thấy yên tâm. Anh quay về hệ thống điều khiển tiếp tục công việc. La Tử Ân nhìn qua DP-002.
– Tạm thời thì thả bà ta ra đi. Sau đó anh với DP-002 quay về đón mọi người tới đây. Đi chung vẫn an toàn hơn.
Những người nghe thấy không ai lên tiếng phản đối. Dạ Sở Hiên chợt dừng tay, vò đầu.
– À phải rồi Sở Tần Ly, nhờ bà báo lại với Công Hội tôi sắp ghé thăm lần nữa.
Bên kia lập tức phát ra tiếng động phản kháng.
– Không phải đã nói hai bên không làm phiền nhau sao?
Vẻ mặt bình tĩnh của Dạ Sở Hiên trong phút chốc tan vỡ. La Tử Ân lẫn Lưu Giai Từ đều rơi vào trầm mặc, hơi né tránh đề phòng Dạ Sở Hiên phát tiết gì nữa. Nhưng cuối cùng Dạ Sở Hiên cũng không có nổi điên như tưởng tượng. Anh nắm chặt tay, sau đó vẻ mặt dần khôi phục bình tĩnh.
– Sở Tần Ly, về lý mà nói tôi phải gọi bà một tiếng “dì”. Nhưng điều đó không đại biểu tôi sẽ không giết bà đâu.
– Ta đã nói gì sai? Dạ Sở Hiên, con đừng tưởng có Noahn là có thể chèn ép Công Hội. Công Hội sẽ không nhịn mãi đâu.
Dạ Sở Hiên im lặng không đáp, nhưng tay đã nắm chặt. Anh nghiến răng, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. Lưu Giai Từ đập bàn.
– Mẹ kiếp Công Hội, ngừng giở cái giọng điệu đó đi! Các người nhân lúc chúng tôi vắng mặt tấn công tới, gây thiệt hại thì sao?
– Cái gì? – Sở Tần Ly kinh ngạc.
Lưu Giai Từ định nói tiếp, nhưng Dạ Sở Hiên đã giơ tay cản lại. Anh đứng dậy, đi về phía La Tử Ân. Anh vỗ nhẹ vai.
– Nhờ cậu đi về nhà một chuyến vậy.
La Tử Ân gật đầu, ra hiệu cho DP-002 sau đó liền rời đi. Dạ Sở Hiên nhìn tín hiệu phát ra hiện trên bản đồ hiện ở màn hình điều khiển, hơi nhíu mày.
– Chuyện này cứ vậy đi, không nói nhiều nữa.
– Em biết rồi.
Sau khi Tả Y Y đáp lời liền ngắt liên lạc. Lưu Giai Từ vẫn còn tức giận, bực bội ngồi xuống. Dạ Sở Hiên ngồi xuống ngay bên cạnh.
– Anh đã có ý định gì chưa?
Dạ Sở Hiên suy tính một lát, tức giận cuối cùng cũng hoàn toàn lắng xuống. Thời điểm này anh biết được mình không được phép mất lý trí. Tức giận đè nén lại, thà là đợi bùng phát một lần còn hơn không làm được gì.
– Lần này nhất định không thể bỏ qua cho Công Hội. Ngoài ra phải tìm cho được Eve và tiểu Kỳ về. Chuyện về sau không cần quan tâm nữa.
Lưu Giai Từ gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!