[Quyển 2] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 84: Chó cùng rứt giậu
Những tên khác tỏ vẻ bất ngờ. Ngay lập tức một trong số đó kéo cô dậy. Sức cô không đủ để kéo theo cả Eve, liền đó tay buông lỏng làm Eve ngã xuống đất. Thấy máu, con bé hốt hoảng vội tránh xa, trong miệng lẩm bẩm kinh hoàng.
Súng chĩa tới trước mặt Dạ Sở Kỳ.
– Không được tới gần.
Dạ Sở Kỳ quay đầu nhìn qua.
Dạ Sở Hiên chậm bước tới. Anh vẫn mặc áo khoác blouse trắng như cũ, nhưng không trông hiền hoà như mọi ngày. Anh cầm trong tay một khẩu súng ngắn, vẻ mặt đầy lạnh lẽo. Nghe người kia đe dọa, anh cũng chẳng mảy may sợ hãi. Anh lên đạn.
– Kệ xác con robot đó đi. Nó chỉ là robot, hắn ta sẽ quan tâm nó có bị bắn xuyên đầu hay không à? Mau chạy đi!
Tên kia tức giận đẩy Dạ Sở Kỳ xuống. Nhìn về phía Dạ Sở Hiên, hắn tức giận lên đạn. Dù sao thì hắn cũng không thấy được con đường sống.
– Có chết tao cũng sẽ khiến hắn mất…
Lập tức tiếng súng vang lên, tên kia chưa kịp nói hết câu đã ngã xuống. Còn lại ba tên. Một tên lập tức bỏ chạy, nhưng sau đó lại quay trở lại.
– Bị bao vây rồi!
Dạ Sở Kỳ sợ mình tiếp tục trở thành con tin, lập tức cầm lấy súng của tên vừa ngã xuống. Cô nhoài người kéo Eve về phía mình.
Dạ Sở Hiên ý thức được ở phía Dạ Sở Kỳ có một đứa bé khác. Anh nhíu mày, hơi hạ súng xuống. Ngay phía sau anh, La Tử Ân xuất hiện.
– Tìm thấy tiểu Kỳ chưa?
– Eve…
– Cái gì?
La Tử Ân nhìn tới. Lập tức anh thấy Dạ Sở Kỳ ôm chặt một đứa bé, tay run rẩy cầm khẩu súng và cố tránh xa những kẻ kia.
– Đứa bé kia là Eve?
Dạ Sở Hiên không đáp. Anh lên đạn và nhắm bắn. Phía đối diện Lưu Giai Từ nhìn thấy hành động này của anh cũng lên đạn. Ba tên kia chó cùng rứt giậu, quay qua tấn công Dạ Sở Kỳ và Eve. Sắc mặt Dạ Sở Hiên lập tức biến đổi. Dẫu là trong tay có súng nhưng Dạ Sở Kỳ hoàn toàn không biết dùng, cũng không đủ tỉnh táo để dùng.
Hai tiếng súng vang lên cùng lúc, hai tên ngã xuống. Mặc dù Dạ Sở Hiên và Lưu Giai Từ đã lập tức lên đạn và bắn tiếp, nhưng vẫn không kịp. Tên cuối cùng đã bắn về phía Dạ Sở Kỳ trước khi ngã xuống. Máu chảy lênh láng, Dạ Sở Kỳ mở lớn mắt.
– Không…. Không… thể nào…
Đám người Dạ Sở Hiên lập tức chạy tới.
Dạ Sở Kỳ hốt hoảng nâng Eve lên. Khuôn mặt bé nhỏ nhợt nhạt khẽ mỉm cười, bàn tay chậm chạp vươn lên. Giữa lưng chừng không, bàn tay đó rơi xuống.
– Eve!
– Tiểu Kỳ!
Dạ Sở Hiên ngồi xuống trước mặt Dạ Sở Kỳ. Cô ôm Eve, cơ thể nhỏ nhắn vẫn chưa lạnh, hơi thở tuy yếu ớt nhưng vẫn còn. Cô ngẩng đầu nhìn Dạ Sở Hiên. Hình ảnh trước mắt cô nhòe đi. Cô khóc.
– Anh Hai, mau cứu Eve đi. Eve vì em… Mau cứu Eve… Anh có thể làm được mà đúng không? Anh có thể cứu em mà… Nhất định Eve cũng….
Dạ Sở Hiên ngồi xuống trước mặt Dạ Sở Kỳ. Anh nhìn Eve. Tay anh nắm chặt.
– Tiểu Kỳ, người có thể cứu Eve đã chết rồi.
– Sao… chứ….?
Dạ Sở Kỳ mở lớn mắt. Nước mắt trào ra.
– Anh nói dối! – Cô gào lên.
Dạ Sở Hiên quay mặt trốn tránh ánh nhìn của Dạ Sở Kỳ. Không phải anh không muốn cứu Eve, nhưng anh không thể. Không chỉ bởi vì anh không đủ khả năng, còn vì thân phận của Eve và lời ba mẹ anh đã căn dặn nữa. Còn có, chết cũng là một cách giải thoát cho Eve…
– Anh Hai! Em cầu xin anh đó! Cầu xin anh, anh cứu Eve đi! – Dạ Sở Kỳ kêu khóc. – Dạ Sơ Ý Vân, con bé là em gái anh mà! Xin anh…!
– Dạ Sơ Ý Vân…
Dạ Sở Hiên nghiến răng. Cuối cùng không nhịn được, anh ôm lấy Eve từ trong lòng Dạ Sở Kỳ. Anh đứng dậy.
– Chúng ta về nhà thôi.
Dạ Sở Kỳ nhìn anh, gật mạnh đầu. Cô gượng đứng dậy. Đột ngột bên tai cô vang lên tiếng loẹt xoẹt. Hình ảnh trước mắt cô bị nhiễu, sau đó liền mất đi.
– Tiểu Kỳ?
– Con bé hết năng lượng rồi!
– Đáng chết! Lập tức trở về tàu!
Dạ Sở Kỳ nghe được mấy câu, sau đó liền không biết gì nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!