Mạt Thế Trọng Sinh Lộ
Chương 48
Ở trong bầu không khí trầm lắng, rốt cuộc khu du lịch cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nhưng chưa kịp cẩn thận quan sát tình huống của khu du lịch một chút, mùi máu tươi nồng nặc tản theo gió liền khiến cho bọn họ một lần nửa đứng lên cảnh giới, hơn nữa còn nghiêm mật hơn vài lần so với lúc trước.
Cậu rất rõ ràng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi và mùi hôi tanh đều mang đến cho bọn họ một tin tức không tốt —— khu nghỉ ngơi thật sự có người, đương nhiên cũng không thể thiếu tang thi.
Trải qua nổ lực một thời gian dài như vậy, giác quan của mọi người tăng lên không ít so với người bình thường, hơn nữa, lúc này khoảng cách giữa bọn họ với khu du lịch cũng không quá xa, vừa nghe được mùi trong không khí, tùy tiện dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết khu du lịch đang có chuyện xảy ra. Trong khoảng thời gian ngắn, lực chú ý của mọi người không tự chủ tập trung lại.
Khoảng cách của xe đến khu du lịch chỉ còn mười mét, Từ Dương chỉ trầm mặc chốc lát. sau đó cho thành viên tiểu đội chuẩn bị xuống xe đối chiến. Tuy rằng lúc này hoàn toàn không thấy được thứ kia hoặc là diện mạo thật sự của hai con tang thi, nhưng cậu cảm nhận được một cỗ uy áp lại rõ ràng nói cho cậu biết, ở đây thật sự tồn tại tang thi có cấp bậc cao.
Mới vừa dừng xe lại, đột nhiên cỗ uy áp như ẩn như hiện vòng vo một phương hướng, tựa như thoáng qua liền lách từ khắp ngõ ngách rồi đến chỗ không xa.
Từ Dương cảm nhận được cỗ uy áp đặc biệt thả ra, không chút nào dám khinh thường, lúc này dặn dò thành viên tiểu đội chú ý tất cả xung quanh, còn cậu thì thả ra tinh thần lực không muốn người biết, bắt đầu thử vận dùng tinh thần lực mà cậu đã luyện tập được một thời gian để công kích con tang thi càng ngày càng gần kia.
“Rống…rống…rống…”
Đột ngột vài tiếng gào thét từ khu du lịch truyền đến, trong tiếng gào thét không chút nào che giấu được tia phẫn nộ, mọi người vừa nghe, lòng chợt căng thẳng, chỉ cảm thấy cỗ uy áp ấy tăng lên trong nháy mắt, mấy người dị năng thấp hơn càng bất tri bất giác mà toát ra mồ hôi lạnh.
Từ Dương nhíu mày, nhận thấy được tốc độ của con tang thi kia trở nên chậm một chút, không hề giống mới vừa rồi dè dặt thả ra tinh thần lực, ngược lại bắt đầu công kích mạnh hơn. Nhìn từ tốc độ của con tang thi kia, này rất có thể là một con tang thi tốc độ, nếu có thể, cậu mong muốn tận lực kéo chậm tốc độ của nó.
Quả nhiên, khi một bóng dáng đen đen không thấy rõ hiện trước tầm mắt của bọn họ, mọi người thật sự bị tốc độ của con tang thi kia dọa sợ. May mà bọn họ phản ứng rất nhanh, vào lúc bóng đen kia đi đến trước mặt bọn họ, lập tức liền triển khai công kích. Chỉ một thoáng, trong không trung đột nhiên phóng ra nhiều loại vũ khí dị năng, mục tiêu nhắm vào thẳng con tang thi tốc độ kia.
Từ Dương cũng vừa định cùng giải quyết con tang thi kia, nhưng bất ngờ cảm nhận được quanh thân cậu chậm rãi kết băng lên. Lấy cậu làm tâm điểm, chỉ cần lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ của băng bao vây lấy cậu, rất nhanh thì liền kết đông phát lạnh dưới chân của cậu.
Một lớp lãnh khí lạnh lẽo bao vây cậu ở bên trong, Từ Dương chuyển mắt nhìn thấy phạm vi chiến đấu của lớp băng, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi. Cũng may người bị hàn băng vây quanh là cậu, nếu như đổi thành bất kì người nào khác, nói không chừng đã sớm bị cổ hàn băng đông cứng ngắt toàn thân.
Không thể phủ nhận, lúc này cậu cảm thấy rất may mắn, may mà bản thân cậu là dị năng giả hệ băng, nếu không, cậu xác định không có cách nào có thể động đậy bình thường như bây giờ. Chỉ có điều, nhưng…hàn băng này chứng minh lúc ban đầu cậu đoán rằng, ở đây thật sự có tang thi dị năng hệ băng, thật đúng là “Đạp phá thiết hài vô mịch xứ*” (*Nguyên văn cả vế là 踏破铁鞋无觅处, 得来全不费功夫. Ý nghĩa giống với đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý không tốn sức lại tìm ra. Nhưng tác giả chỉ ghi vế đầu thôi.
“Rống…” Đang vào lúc thành viên tiểu đội đang tối mặt tối mày, đột nhiên lại vang lên vài tiếng gào thét, đây chính thị là âm thanh của con tang thi hệ băng đã đóng băng Từ Dương.
Từ Dương thấy một đạo ảnh đen kia, lúc này liền thu hồi lại tinh thần lực gây ra cho con tang thi tốc độ, cấp tốc chuyển đối tượng công kích. Chỉ thấy con tang thi hệ băng kia đang chạy về phía cậu chợt sựng lại một chút, khuôn mặt xám tro phẫn nộ gào thét chèn ép miệng rộng càng phát ra dữ tợn đáng sợ.
Mặc kệ tang thi phẫn nộ rốt cuộc có bao nhiêu khiếp người, Từ Dương như trước không đổi sắc mặt, thoáng nhìn xem hàn băng bốn phía, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, con tang thi dị năng hệ băng này chính là đặc biệt ghim cậu lại, đã như vậy, cậu không cần phải khách khí, dứt khoát đáp lễ nó bằng thuật đóng băng.
Bên kia Hạ Duyên Phong đang chiến đấu cùng tang thi tốc độ dùng dư quang khóe mắt nhìn Từ Dương đang bị hàn băng vây quanh một chút, thấy cậu tạm thời bị hạn chế tự do, nhưng không chút nào tốn sức cũng đồng dạng phóng băng thuật và công kích vào tang thi, lúc này mới yên lòng, chú tâm chiến đấu với tang thi tốc độ.
“A —”
Lúc tiểu đội Hồng Nhật đang cùng tang thi đánh nhau kịch liệt, không hề báo trước, một tiếng thét kinh thiên động địa từ khu du lịch vọt ra, ngay sau đó liền thấy vài bóng người chạy ra từ trên lầu khu du lịch, đi theo phía sau là mấy con tang thi hưng phấn gào thét.
Vội vàng liếc mắt nhìn vài bóng người chỉ lo ẩn núp tang thi, nhưng không có làm cái phản kích gì hữu lực, Từ Dương không khỏi hơi nhíu mày, lộ ra vẻ hờn giận không che giấu. Nhìn một chút hình ảnh người đang trốn đông trốn tây, nhìn lại mấy con tang thi đang chạy đến chỗ mấy người gào thét, ánh mắt đen kịt mơ hồ lóe lên một cái hàn quang không thể phát giác.
“Chết tiệt Sớm không gọi muộn không gọi, hết lần này đến lần khác lại vào lúc này mà kêu loạn, cô là chán sống phải không? Thấy có vài tang thi hướng về phía bọn họ chạy tới, từ trước đến nay Ngô Thiên Hạo không có kiên nhẫn gì nhịn không được gầm lên.
“A Cứu mang đi Ô ô…Tôi không thể chết…” Vài tiếng thét chói tai liên tục vang lên như trước, lúc cô gái trẻ tuổi thấy bọn họ, tiếng kêu cứu trái lại càng ngày càng lớn, trong đó còn kèm theo vài tiếng kêu cứu của người khác.
Được, người đã chạy ra từ khu du lịch hô cứu mạng, cũng không cần bọn họ phải lãng phí thời gian đi vào lục soát xem có người sống hay không. Chỉ có điều, mấy người kêu cứu này rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn vậy, hiển nhiên trong thời gian khẩn trương như vậy mà hô to gọi nhỏ.
Chiếu theo nội dung vở kịch phát triển, mấy người này đều không phải kêu cứu, mà là đi tìm chết đó Còn muốn tiện thể tạo nên cho bọn họ TNND, hảo tâm tới đón người, nhận còn không có nhận được, trước hết bọn họ đều bị bắt chân sau, thực sự là khó làm “Người tốt”.
Mắt thấy hai cô ả hô cứu mạng như bị quỷ đuổi theo mà vọt tới hướng bọn họ, sắc mặt đoàn người đều trầm xuống, thật sự hận không thể trực tiếp quăng hai người kia vào trong đống tang thi, cũng có thể chặt đứt tiếng hét chói tai bên tai.
Nhưng mà, người đều mang một đám tang thi chạy đến chỗ bọn họ, nếu không giải quyết hết tang thi phía này, sau cùng chỉ càng thêm phiền toái cho tiểu đội. Tạ Thiên rất nhanh quan sát một chút, lập tức kêu Từ Lâm, Đàm Quỳnh Linh, anh em Quý gia bốn người cùng chiến với tang thi đẳng cấp thấp, mà bọn họ tiếp tục đối phó với con tang thi tốc độ kia.
Nghe được kế hoạch tác chiến của Tạ Thiên, Từ Dương chậm rãi yên lòng, khi cảm nhận được năng lượng trong lòng bàn tay đã đạt đến bão hòa, dụng hết toàn lực lượng đem con tang thi kia đông lại.
Chỉ nghe được vài âm thanh kì quái, con tang thi kia bị đông lại thoáng chốc liền bị cắt thành vài khúc, nhìn qua, thật có điểm như thịt đông. Cùng lúc đó, mấy người Hạ Duyên Phong cũng một kích diệt con tang thi tốc độ, trong không trung tản ra mùi khét nồng nặc.
Thành công giải quyết xong hai con tang thi cấp ba, đám người Từ Dương tiếp tục giải quyết mấy con tang thi. Tang thi cấp cao dẫn đầu bị trừ đi, còn dư lại đều là một lính tôm tướng cua, không tốn mấy phút đều dọn sạch sẽ mấy con tang thi kia.
Không dấu vết đem tinh hạch cất đi, đoàn người mới có thời giờ nhìn mấy người vừa kêu cứu một chút, nhìn bọn họ nước mắt lênh lán, quần áo xốc xếch chật vật, đúng là làm cho người không đành lòng nhìn thẳng, đồng thời cũng có chút cảm khái, ông trời thật đối tốt với bọn họ, nhìn đều không có lá gan gì, nhưng lại sống cho tới bây giờ, thật có chút hiếu kì trong thời gian qua sao bọn họ có thể sống được.
“Cảm ơn các anh đã ra tay cứu giúp, nếu nhưng không có các anh, chúng tôi liền…” Hai cô gái trẻ tuổi gần nhất đi đến trước mặt Từ Dương, nghẹn ngào nói cảm ơn, đôi mắt hồng hồng có chút điềm đạm đáng yêu. Nói đến đây, đều đồng thời lôi kéo vạt áo cho là không dấu vết, do đó hiện lên bộ ngực như ẩn như hiện.
Từ Dương lạnh lùng nhìn cử động của các cô, đường nhìn rơi xuống cô gái mặc áo vàng nhạt, tâm tình trong mắt có chút phức tạp, rồi lại thoáng chốc khôi phục lại bình tĩnh, hơi nghiêng đầu nhìn Từ Lâm một chút, thấy sắc mặt của hắn không khác thường chút nào, lòng thở dài một hơi.
Nghĩ lại vừa nghĩ, cảm thấy cậu đã suy nghĩ nhiều, lúc đó tuổi Từ Lâm còn nhỏ, đâu nhớ dáng vẻ của người kia, thì vóc dáng của cô bé này có chút tương tự, hắn cũng không có khả năng liếc mắt đã nhận ra thân phận của cô.
Hai cô gái kia bị ánh mắt lạnh của Từ Dương nhìn lại càng hoảng sợ, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao. Chỉ có điều, trong khoảng thời gian này các cô đã sớm trải qua rất nhiều chuyện chưa từng trải, rất nhanh thì khôi phục lại bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía đám người Hạ Duyên Phong.
Hạ Duyên Phong làm như không thấy ánh mắt của các cô ta, nhìn thấy Từ Dương không thích nhiều lời, cho nên liền đi tới trước mặt mấy người thanh niên: “Các cậu ai là Hồ Trường Tường?”
Tiếng nói vừa dứt, một thanh niên dáng vẻ lạnh lùng, ôn hòa mà nói rằng: “Là tôi. Cha phái các anh tới phải không?”
Thấy thanh niên phản ứng, vùng xung quanh lông mày Hạ Duyên Phong khẽ nhướng, ngữ điệu bình thường nói: “Thất lễ, chúng tôi chỉ là nhận một nhiệm vụ có thù lao mà thôi.”
Hoàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!