Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa
Chương 39: Cuộn băng của bác sĩ Nghiêm – Hoạt tử nhân [3]
“Nó đến rồi, Chính.” Lộ Hà sờ soạng nắm lấy tay Tôn Chính , bởi vì run quá lợi hại, móng tay cào đến rách da Tôn Chính .
Ánh sáng đèn pin chợt lóe, thiếu chút nữa liền bị mất.
Chạm phải làn da lạnh lẽo của Tôn Chính cũng như giống như không khí âm lãnh của bệnh viện này, cũng bởi vì run sợ cho nên không nói được lời nào.
Chạy trốn! Nhưng phải chạy hướng nào đây?
Hai người ánh mắt kinh hoàng tìm kiếm nơi trốn, nhưng xung quanh trừ bỏ cái bàn như lễ tang ghế ngồi tái nhợt và bức tường lạnh băng , không có lựa chọn nào khác.
Đã không còn khả năng trốn thoát!
Trong bóng tối những thứ gì đó đang bắt đầu khởi động đều có thể tùy thời chụp lấy con mồi.
Rè rè.
Rè rè.
Cuộn băng lại đột nhiên chuyển động .
Là nó tự động xoay ? Hay có ai đó đang chỉnh dùm nó?
“Nó sẽ tìm được chúng ta …… Sớm thôi” Tôn Chính dùng tay che mặt, đầu gục xuống “Tôi cảm giác được…… Lộ Hà……”
Chỉ cần cuộn băng chấm dứt ……
Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giành giật từng giây có thể chấm dứt hết tất cả mọi chuyện ……
Lộ Hà không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay Tôn Chính .
“Tiểu Tần! Tiểu Tần!”
Âm thanh thình lình vang lên khiến hai người đồng thời giật mình.
Tiếng nam nhân gọi vang lên trong không gian trống trãi .
Ở đâu vậy ? Hành lang tầng ba sao?
“Tiểu Tần! Tiểu Tần! Em mau tới!”
Đồng thời trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập :“Em mau đến giúp anh , mau đến ! Tất cả anh đều làm theo lời em……”
Rè rè.
Rè rè.
“Chí Vấn! Chí Vấn!”
Tiếng Lưu Tần đáp lại cách rất gần với Nghiêm Ương , Nghiêm Ương bọn họ đang đuổi theo Lưu Tần, gắt gao đi theo bà ấy.
“Mọi người biến mất! Tiểu Tần! Nó sẽ bắt anh ! Nó sẽ mang anh đi……” Nam nhân thanh âm cũng đột nhiên nổi lên , ông ta lảo đảo chạy tới .
Rè rè.
Âm thanh không ổn định luôn bị nhiễu sóng.
Loáng thoáng nghe được có tiếng người đang chạy..
“Bà ta chạy tới phòng giãi phẫu !” Đây là thanh âm của Nghiêm Ương.
Vừa dứt lời, người đang cầm máy cassette cũng chạy theo
Chủ nhân cuộn băng đang đuổi theo .
Bỗng đột nhiên ngừng lại.
“Cậu cản tôi làm gì ! Bà ấy vào đó rồi!” Nghiêm Ương kêu lên.
Lộ Hiểu Vân ngăn hắn lại.
“Cậu xuống tầng một tìm Lục Vang , tôi đuổi theo bà ấy.”
“Anh đang suy nghĩ gì vậy Lộ Hiểu Vân!”
“Cậu nghe đây , dẫn hắn rời khỏi đây , không được để cho bất kỳ ai lên tầng ba và tầng hai . Trước khi trời tối phải rời khỏi bệnh viện” Người đang nói chuyện ngữ khí vẫn không có gì biến hóa, nhưng trong âm thanh có thêm sự khẳng định , đáng tin và chân thật ,“Nếu……”
Rè rè.
Rè rè.
Âm thanh trong cuộn băng lại nhảy lên.
Không biết do Lộ Hiểu Vân đang do dự hay do nội dung trong cuộn băng bị nhiễu
“Ở huyệt tôi từng chứng kiến qua thời gian dài nhất ở đó chỉ có hai mươi bốn giờ , đừng đi trên hành lang , hãy đến phòng ở phía đông nam , đừng làm gì có thể phản quang , hoặc gây ra tiếng chuông gì đó . Dùng da để cảm giác , cậu sẽ cảm nhận được .”
“Nguyên lai ở huyệt cũng phải chú ý rất nhiều thứ ……” Lộ Hà nhớ kỹ, nghĩ đến lúc trước làm bao nhiêu chuyện xằng vậy , không khỏi một trận kinh hãi đảm khiêu.
Nhưng mà, Lộ Hà và Tôn Chính hai người đều không ai nhắc đến chuyện “Hai mươi bốn giờ” kia.
Giống như bọn họ không nghe thấy.
Ở thời điểm này, bọn họ cũng không dám tự hỏi.
Lộ Hà thỉnh thoảng sẽ sờ chân của mình, hoặc là lưng, yên lặng tính thời gian, rồi chú ý xem người bên cạnh có bị lây bệnh hay không.
May mắn thay , cho tới bây giờ, Tôn Chính trừ bỏ đầu hay bị đau , cùng dấu ấn màu đen trên tay cũng không có biểu hiện khác thường nào cả .
Cậu sẽ sống lâu hơn hắn , ít nhất có hai mươi bốn giờ , còn có thể ra ngoài được .
Mỗi khi nghĩ như vậy, bởi vì bệnh viện biến hóa mà phiền táo được trấn an không ít.
“Lộ Hiểu Vân, anh có ý gì?!” Nghiêm Ương giận dữ.
“Tôi đã đặt một cái gương ở mỗi cửa vào huyệt, nếu cậu thấy trong gương có ‘Nó’…… Bên cạnh không có ai , nhưng lại có người xuất hiện trong gương, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng làn da để cảm nhận nơi nào ấm áp nhất , chạy đến hướng đó.”
Lần đầu tiên trong máy cassette nghe Lộ Hiểu Vân nói nhiều như vậy .
“Anh, anh phải nhập huyệt?!”
“Có lẽ .”
Người kia tựa hồ không muốn nhiều lời, tiếng bước chân lại nhanh hơn.
Nghiêm Ương lại gắt gao đi theo :“Lộ Hiểu Vân anh để lại cho tôi một đống lớn phiền toái rồi muốn bỏ chạy sao?!”
Chỉ nghe trong băng vang lên một tiếng “Đinh” thật lớn , giống như đụng phải máy cassette
“Anh đưa cho tôi gì thế?”
“Xà cừ, lấy được trên người Lưu Tần, thực đáng giá, cậu lấy nó đem ra khỏi bệnh viện bán kiếm tiền , coi như là bồi thường cho cậu.”
Tiếng người kia chạy đi đột nhiên nhanh hơn .
Rè rè.
Rè rè.
“Cái gì?!”
Từ trong băng nghe đến đây ai cũng hiểu được , Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân hai người tách ra hành động .
“Anh hai anh ấy……” Lộ Hà thấy Lộ Hiểu Vân thích hợp hành động một mình nhưng vẫn cảm thấy lo lắng , vừa muốn nói gì đó , lại nghe Tôn Chính bên cạnh đang lầm bầm gì đó.
“Gương……”
Chỉ một từ , Lộ Hà suy nghĩ đến giống như được nhắc nhở kéo Tôn Chính hỏi:“Khi cậu vừa mới nhập huyệt …… Có phải cậu đã nói , đúng vậy , cậu đã hỏi tôi , đối diện thang máy có cái gương nào đúng không?”
“Đối diện thang máy tầng sáu có một cái gương ” Tôn Chính nhìn Lộ Hà, vẻ mặt có chút mê mang,“Chẳng lẽ đây là cái gương anh hai anh đặt trong huyệt?”
“Đúng, cho nên chỉ có cậu nhìn thấy…… cậu nhìn thấy gì?” Cho dù chỉ là một manh mối nhỏ không đáng kể đã sớm bị lãng quên , nhưng Lộ Hà cảm thấy mình sẽ nắm được một tin tức quan trọng.
“Tôi nhìn thấy……” Tôn Chính trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, cánh cửa thang máy chậm rãi tách ra, trước mặt là một tấm gương chói lọi…… Ai mà lại để gương trước cửa thang máy vậy a! Dù nghĩ vậy…… Nhưng bên trong có có một bóng người , là ai? Người đó là ai ?
Khuôn mặt kia nhoáng lên một cái rồi biến mất, làm cách nào cũng không nhớ rõ .
Có lẽ người đã xuất hiện trong cuộn băng kia , cũng chính là “Nó”……
Nếu ở thời điểm đó, mình ra khỏi thang máy đi vào một hướng khác thì sẽ như thế nào? Không gặp Lộ Hà, cũng sẽ không bị nhốt ở đây , lâm vào bóng tối vĩnh viễn không có ban mai này.
Lộ Hà không tiếp tục hỏi tình huống từ miệng Tôn Chính , thất vọng thở dài, lại đột nhiên ngồi xuống:“Anh hai đưa xà cừ cho Nghiêm Ương……”
Tôn Chính nghe vậy lấy ra chìa khóa xà cừ đã bị ướt mồ hôi,
“Đây vốn là chìa khóa của Lưu Tần, từ trong tay Lộ Hiểu Vân đưa cho Nghiêm Ương, vậy ai là người đưa cái này cho tôi?” Lộ Hà đăm chiêu nhìn chằm chằm miếng xà cừ kia.
Lộ Hiểu Vân, hoặc là Nghiêm Ương?
Trong hai người ai là người sống sót ?
Hoặc Nghiêm Ương đã giao nó cho người khác, rồi lọt vào tay Lộ Hà, hai người ở đây vĩnh viễn biến mất…… Bị nó mang đi ……
Mà bây giờ ‘Nó’ đang ở trên lầu.
Không, có lẽ nó đang xuống đây , ngay phòng cấp cứu bên cạnh, cửa phòng cấp cứu đang mở , có lẽ đối diện phòng quan sát , trong bóng tối một đoàn bóng dáng không rõ , bất tri bất giác xuyên qua cánh cửa đứng bên cạnh bọn họ .
Tất cả giống như một cái giếng không đáy , huyệt cũng tốt, Nó cũng tốt, cuộn băng cũng tốt.
Tin tức trong cuộn băng để lại ngày càng nhiều , nhưng nghi hoặc trong đầu bọn họ vẫn chưa hề giảm bớt , vấn đề ngược lại càng ngày xuất hiện càng nhiều.
Tạp âm trong cuộn băng vẫn không dừng lại , trầm thấp lại có tiết tấu vang lên , toàn bộ âm thanh chỉ có tiếng Nghiêm Ương chạy thật nhanh , bởi vì quá mau, quá nhanh, hắn đã quên tắt máy cassette
Bệnh viện cũng không có tiếng của người khác , tiếng bệnh nhân , bác sĩ , y tá hoàn toàn biến mất ở tầng hai.
Đến ngay cả tiếng bước chân không nhanh không chậm theo sát Nghiêm Ương cũng không còn , làm cho người ta không thích ứng kịp .
Nghiêm Ương đến tầng một , tầng một còn một chút tiếng người , thanh âm đối lập với tiếng thở mạnh và tiếng bước chân dồn dập của Nghiêm Ương , như đang khe khẽ nói nhỏ . Có lẽ là y tá và công nhân vệ sinh đang ở lại thu dọn tàn cục, hồn nhiên chưa biết biến hóa gì đang xảy ra trên lầu .
“Lục Vang ở đâu ?” Nghiêm Ương tùy tiện tìm một y tá hỏi.
“Bác , bác sĩ Lục ? Không biết……” Y tá ấp úng trả lời .
Nghiêm Ương lại chạy một đoạn, tìm được một người khác.
Hắn cứ chạy qua chạy lại như vậy , tìm người, âm thanh rè rè vẫn vang đều đều , ngẫu nhiên nhảy lên một cái.
“Không tìm được Lục Vang , anh hai tôi sao dám đem những thứ này cho bác sĩ không tín nhiệm chứ ……” Lộ Hà hoảng hốt sốt ruột đều biểu hiện ra, hắn bắt đầu không kiên nhẫn tìm những tư liệu có liên quan ,“Nó xuất hiện …… Chúng ta phải tìm biện pháp mới được……”
Tôn Chính mở bản đồ ra, muốn tìm xem trên bản đồ có để lại dấu vết nào không .
Đây chỉ là bản đồ của lầu chính , bọn họ một đường chạy từ tầng sáu đến tầng một , cơ hồ đã đến hết phòng an toàn, nhưng ‘nó’ ở trong bệnh viện này , hơn nữa trong sâu trong bóng tối có vô số “oan hồn” nhập huyệt, bọn họ ra khỏi phòng quan sát , thì không còn đường nào để đi nữa
Lục Vang…… Lục Vang…… Lục Vang là viện trưởng đương nhiệm , tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương là do ông ta lấy đi sao?
Ông ta biết được gì ?
Không, có lẽ thời điểm đó ông ta chưa biết gì cả , chính là viện trưởng và Lưu Tần bảo ông ta đưa bệnh nhân đang cấp cứu đến phòng 315a……
Ba.
Giống như có một luồng điện bắn thẳng vào đầu cậu, cậu cảm thấy đầu mình như bị đập một cú , đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Mà giờ phút này Lộ Hà giống như có thần giao cách cảm với cậu cũng nghĩ đến một nơi :Phòng 315a.
“Phòng 315a là phòng nào?” Lộ Hà giống như tự hỏi, không chú ý tới biểu tình thống khổ trên mặt Tôn Chính “Khi Nghiêm Ương nghe đến căn phòng kia sao lại kinh ngạc ? Lúc đó còn chưa có tòa nhà mới , nói cách khác căn phòng đó phải nằm trong khu nhập viện cũ , nơi đó có gì khác thường sao……”
Hắn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong băng truyền đến tiếng động thật lớn , cơ hồ cả phòng quan sát đều chấn động vì âm thanh này.
Sao vậy?!
“Này, đây là……”
Nghiêm Ương thanh âm đột nhiên xa ra, nhỏ đi .
Tôn Chính và Lộ Hà lập tức hiểu được , máy cassette bị ném đi …… Là đang khiếp sợ hay sao? Nghiêm Ương thấy cái gì?
“Lục Vang!!!” Nghiêm Ương bộc phát giận dữ gầm lên,“Đây là chuyện gì!!”
Băng từ lý vang lên thôi táng thanh âm, vài cái tiểu hộ sĩ theo xa xa tới rồi, líu ríu bắt đầu khuyên can.
“Anh nói cho tôi biết…… Người vừa mới bị đẩy ra là ai?” Lần đầu tiên nghe thấy Nghiêm Ương dùng âm thanh lạnh băng lại ngập tràn sát khí như vậy nói chuyện.
Lục Vang giống như bị Nghiêm Ương đẩy mạnh một cái, ngay cả cáng xe cũng bị đẩy ra đằng sau, bánh xe lăn trên mặt đất hai vòng, phát ra tiếng vang lạnh lùng mà thanh thúy.
“Là bác sĩ Lưu – Lưu Tần phòng xét nghiệm, khi bà ấy vừa xuống lầu gặp chúng tôi bỗng nhiên té xỉu , lập tức đưa vào phòng cấp cứu, nhưng đã muộn……” Lục Vang giống như bị dọa , lúc bắt đầu nói chuyện còn có chút nhỏ giọng , sau lại dần dần lớn tiếng lên,“Nghiêm Ương, bệnh viện hôm nay đã rối lắm rồi……”
“Không kịp ? Ý của anh là gì ?” Nghiêm Ương ngừng lại một chút, lấy tay sờ soạng “Bà ấy đã chết?”
Lưu Tần đã chết?
Ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà cũng ngây dại.
Lưu Tần vừa té xỉu ở lầu một đưa vào phòng cấp cứu đã chết?
Vậy người vừa rồi lên lầu , bị Lộ Hiểu Vân đuổi theo chạy vào phòng giãi phẫu là ai ?
“Lộ Hiểu Vân!!” Chỉ nghe Nghiêm Ương kêu một tiếng, thanh âm từ xa đến gần, tiếng bước chân hắn chạy vội cũng lớn lên .
Hắn nhặt máy cassette lên chạy thẳng lên lầu .
“Nó đến rồi, Chính.” Lộ Hà sờ soạng nắm lấy tay Tôn Chính , bởi vì run quá lợi hại, móng tay cào đến rách da Tôn Chính .
Ánh sáng đèn pin chợt lóe, thiếu chút nữa liền bị mất.
Chạm phải làn da lạnh lẽo của Tôn Chính cũng như giống như không khí âm lãnh của bệnh viện này, cũng bởi vì run sợ cho nên không nói được lời nào.
Chạy trốn! Nhưng phải chạy hướng nào đây?
Hai người ánh mắt kinh hoàng tìm kiếm nơi trốn, nhưng xung quanh trừ bỏ cái bàn như lễ tang ghế ngồi tái nhợt và bức tường lạnh băng , không có lựa chọn nào khác.
Đã không còn khả năng trốn thoát!
Trong bóng tối những thứ gì đó đang bắt đầu khởi động đều có thể tùy thời chụp lấy con mồi.
Rè rè.
Rè rè.
Cuộn băng lại đột nhiên chuyển động .
Là nó tự động xoay ? Hay có ai đó đang chỉnh dùm nó?
“Nó sẽ tìm được chúng ta …… Sớm thôi” Tôn Chính dùng tay che mặt, đầu gục xuống “Tôi cảm giác được…… Lộ Hà……”
Chỉ cần cuộn băng chấm dứt ……
Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giành giật từng giây có thể chấm dứt hết tất cả mọi chuyện ……
Lộ Hà không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay Tôn Chính .
“Tiểu Tần! Tiểu Tần!”
Âm thanh thình lình vang lên khiến hai người đồng thời giật mình.
Tiếng nam nhân gọi vang lên trong không gian trống trãi .
Ở đâu vậy ? Hành lang tầng ba sao?
“Tiểu Tần! Tiểu Tần! Em mau tới!”
Đồng thời trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập :“Em mau đến giúp anh , mau đến ! Tất cả anh đều làm theo lời em……”
Rè rè.
Rè rè.
“Chí Vấn! Chí Vấn!”
Tiếng Lưu Tần đáp lại cách rất gần với Nghiêm Ương , Nghiêm Ương bọn họ đang đuổi theo Lưu Tần, gắt gao đi theo bà ấy.
“Mọi người biến mất! Tiểu Tần! Nó sẽ bắt anh ! Nó sẽ mang anh đi……” Nam nhân thanh âm cũng đột nhiên nổi lên , ông ta lảo đảo chạy tới .
Rè rè.
Âm thanh không ổn định luôn bị nhiễu sóng.
Loáng thoáng nghe được có tiếng người đang chạy..
“Bà ta chạy tới phòng giãi phẫu !” Đây là thanh âm của Nghiêm Ương.
Vừa dứt lời, người đang cầm máy cassette cũng chạy theo
Chủ nhân cuộn băng đang đuổi theo .
Bỗng đột nhiên ngừng lại.
“Cậu cản tôi làm gì ! Bà ấy vào đó rồi!” Nghiêm Ương kêu lên.
Lộ Hiểu Vân ngăn hắn lại.
“Cậu xuống tầng một tìm Lục Vang , tôi đuổi theo bà ấy.”
“Anh đang suy nghĩ gì vậy Lộ Hiểu Vân!”
“Cậu nghe đây , dẫn hắn rời khỏi đây , không được để cho bất kỳ ai lên tầng ba và tầng hai . Trước khi trời tối phải rời khỏi bệnh viện” Người đang nói chuyện ngữ khí vẫn không có gì biến hóa, nhưng trong âm thanh có thêm sự khẳng định , đáng tin và chân thật ,“Nếu……”
Rè rè.
Rè rè.
Âm thanh trong cuộn băng lại nhảy lên.
Không biết do Lộ Hiểu Vân đang do dự hay do nội dung trong cuộn băng bị nhiễu
“Ở huyệt tôi từng chứng kiến qua thời gian dài nhất ở đó chỉ có hai mươi bốn giờ , đừng đi trên hành lang , hãy đến phòng ở phía đông nam , đừng làm gì có thể phản quang , hoặc gây ra tiếng chuông gì đó . Dùng da để cảm giác , cậu sẽ cảm nhận được .”
“Nguyên lai ở huyệt cũng phải chú ý rất nhiều thứ ……” Lộ Hà nhớ kỹ, nghĩ đến lúc trước làm bao nhiêu chuyện xằng vậy , không khỏi một trận kinh hãi đảm khiêu.
Nhưng mà, Lộ Hà và Tôn Chính hai người đều không ai nhắc đến chuyện “Hai mươi bốn giờ” kia.
Giống như bọn họ không nghe thấy.
Ở thời điểm này, bọn họ cũng không dám tự hỏi.
Lộ Hà thỉnh thoảng sẽ sờ chân của mình, hoặc là lưng, yên lặng tính thời gian, rồi chú ý xem người bên cạnh có bị lây bệnh hay không.
May mắn thay , cho tới bây giờ, Tôn Chính trừ bỏ đầu hay bị đau , cùng dấu ấn màu đen trên tay cũng không có biểu hiện khác thường nào cả .
Cậu sẽ sống lâu hơn hắn , ít nhất có hai mươi bốn giờ , còn có thể ra ngoài được .
Mỗi khi nghĩ như vậy, bởi vì bệnh viện biến hóa mà phiền táo được trấn an không ít.
“Lộ Hiểu Vân, anh có ý gì?!” Nghiêm Ương giận dữ.
“Tôi đã đặt một cái gương ở mỗi cửa vào huyệt, nếu cậu thấy trong gương có ‘Nó’…… Bên cạnh không có ai , nhưng lại có người xuất hiện trong gương, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng làn da để cảm nhận nơi nào ấm áp nhất , chạy đến hướng đó.”
Lần đầu tiên trong máy cassette nghe Lộ Hiểu Vân nói nhiều như vậy .
“Anh, anh phải nhập huyệt?!”
“Có lẽ .”
Người kia tựa hồ không muốn nhiều lời, tiếng bước chân lại nhanh hơn.
Nghiêm Ương lại gắt gao đi theo :“Lộ Hiểu Vân anh để lại cho tôi một đống lớn phiền toái rồi muốn bỏ chạy sao?!”
Chỉ nghe trong băng vang lên một tiếng “Đinh” thật lớn , giống như đụng phải máy cassette
“Anh đưa cho tôi gì thế?”
“Xà cừ, lấy được trên người Lưu Tần, thực đáng giá, cậu lấy nó đem ra khỏi bệnh viện bán kiếm tiền , coi như là bồi thường cho cậu.”
Tiếng người kia chạy đi đột nhiên nhanh hơn .
Rè rè.
Rè rè.
“Cái gì?!”
Từ trong băng nghe đến đây ai cũng hiểu được , Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân hai người tách ra hành động .
“Anh hai anh ấy……” Lộ Hà thấy Lộ Hiểu Vân thích hợp hành động một mình nhưng vẫn cảm thấy lo lắng , vừa muốn nói gì đó , lại nghe Tôn Chính bên cạnh đang lầm bầm gì đó.
“Gương……”
Chỉ một từ , Lộ Hà suy nghĩ đến giống như được nhắc nhở kéo Tôn Chính hỏi:“Khi cậu vừa mới nhập huyệt …… Có phải cậu đã nói , đúng vậy , cậu đã hỏi tôi , đối diện thang máy có cái gương nào đúng không?”
“Đối diện thang máy tầng sáu có một cái gương ” Tôn Chính nhìn Lộ Hà, vẻ mặt có chút mê mang,“Chẳng lẽ đây là cái gương anh hai anh đặt trong huyệt?”
“Đúng, cho nên chỉ có cậu nhìn thấy…… cậu nhìn thấy gì?” Cho dù chỉ là một manh mối nhỏ không đáng kể đã sớm bị lãng quên , nhưng Lộ Hà cảm thấy mình sẽ nắm được một tin tức quan trọng.
“Tôi nhìn thấy……” Tôn Chính trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, cánh cửa thang máy chậm rãi tách ra, trước mặt là một tấm gương chói lọi…… Ai mà lại để gương trước cửa thang máy vậy a! Dù nghĩ vậy…… Nhưng bên trong có có một bóng người , là ai? Người đó là ai ?
Khuôn mặt kia nhoáng lên một cái rồi biến mất, làm cách nào cũng không nhớ rõ .
Có lẽ người đã xuất hiện trong cuộn băng kia , cũng chính là “Nó”……
Nếu ở thời điểm đó, mình ra khỏi thang máy đi vào một hướng khác thì sẽ như thế nào? Không gặp Lộ Hà, cũng sẽ không bị nhốt ở đây , lâm vào bóng tối vĩnh viễn không có ban mai này.
Lộ Hà không tiếp tục hỏi tình huống từ miệng Tôn Chính , thất vọng thở dài, lại đột nhiên ngồi xuống:“Anh hai đưa xà cừ cho Nghiêm Ương……”
Tôn Chính nghe vậy lấy ra chìa khóa xà cừ đã bị ướt mồ hôi,
“Đây vốn là chìa khóa của Lưu Tần, từ trong tay Lộ Hiểu Vân đưa cho Nghiêm Ương, vậy ai là người đưa cái này cho tôi?” Lộ Hà đăm chiêu nhìn chằm chằm miếng xà cừ kia.
Lộ Hiểu Vân, hoặc là Nghiêm Ương?
Trong hai người ai là người sống sót ?
Hoặc Nghiêm Ương đã giao nó cho người khác, rồi lọt vào tay Lộ Hà, hai người ở đây vĩnh viễn biến mất…… Bị nó mang đi ……
Mà bây giờ ‘Nó’ đang ở trên lầu.
Không, có lẽ nó đang xuống đây , ngay phòng cấp cứu bên cạnh, cửa phòng cấp cứu đang mở , có lẽ đối diện phòng quan sát , trong bóng tối một đoàn bóng dáng không rõ , bất tri bất giác xuyên qua cánh cửa đứng bên cạnh bọn họ .
Tất cả giống như một cái giếng không đáy , huyệt cũng tốt, Nó cũng tốt, cuộn băng cũng tốt.
Tin tức trong cuộn băng để lại ngày càng nhiều , nhưng nghi hoặc trong đầu bọn họ vẫn chưa hề giảm bớt , vấn đề ngược lại càng ngày xuất hiện càng nhiều.
Tạp âm trong cuộn băng vẫn không dừng lại , trầm thấp lại có tiết tấu vang lên , toàn bộ âm thanh chỉ có tiếng Nghiêm Ương chạy thật nhanh , bởi vì quá mau, quá nhanh, hắn đã quên tắt máy cassette
Bệnh viện cũng không có tiếng của người khác , tiếng bệnh nhân , bác sĩ , y tá hoàn toàn biến mất ở tầng hai.
Đến ngay cả tiếng bước chân không nhanh không chậm theo sát Nghiêm Ương cũng không còn , làm cho người ta không thích ứng kịp .
Nghiêm Ương đến tầng một , tầng một còn một chút tiếng người , thanh âm đối lập với tiếng thở mạnh và tiếng bước chân dồn dập của Nghiêm Ương , như đang khe khẽ nói nhỏ . Có lẽ là y tá và công nhân vệ sinh đang ở lại thu dọn tàn cục, hồn nhiên chưa biết biến hóa gì đang xảy ra trên lầu .
“Lục Vang ở đâu ?” Nghiêm Ương tùy tiện tìm một y tá hỏi.
“Bác , bác sĩ Lục ? Không biết……” Y tá ấp úng trả lời .
Nghiêm Ương lại chạy một đoạn, tìm được một người khác.
Hắn cứ chạy qua chạy lại như vậy , tìm người, âm thanh rè rè vẫn vang đều đều , ngẫu nhiên nhảy lên một cái.
“Không tìm được Lục Vang , anh hai tôi sao dám đem những thứ này cho bác sĩ không tín nhiệm chứ ……” Lộ Hà hoảng hốt sốt ruột đều biểu hiện ra, hắn bắt đầu không kiên nhẫn tìm những tư liệu có liên quan ,“Nó xuất hiện …… Chúng ta phải tìm biện pháp mới được……”
Tôn Chính mở bản đồ ra, muốn tìm xem trên bản đồ có để lại dấu vết nào không .
Đây chỉ là bản đồ của lầu chính , bọn họ một đường chạy từ tầng sáu đến tầng một , cơ hồ đã đến hết phòng an toàn, nhưng ‘nó’ ở trong bệnh viện này , hơn nữa trong sâu trong bóng tối có vô số “oan hồn” nhập huyệt, bọn họ ra khỏi phòng quan sát , thì không còn đường nào để đi nữa
Lục Vang…… Lục Vang…… Lục Vang là viện trưởng đương nhiệm , tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương là do ông ta lấy đi sao?
Ông ta biết được gì ?
Không, có lẽ thời điểm đó ông ta chưa biết gì cả , chính là viện trưởng và Lưu Tần bảo ông ta đưa bệnh nhân đang cấp cứu đến phòng 315a……
Ba.
Giống như có một luồng điện bắn thẳng vào đầu cậu, cậu cảm thấy đầu mình như bị đập một cú , đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Mà giờ phút này Lộ Hà giống như có thần giao cách cảm với cậu cũng nghĩ đến một nơi :Phòng 315a.
“Phòng 315a là phòng nào?” Lộ Hà giống như tự hỏi, không chú ý tới biểu tình thống khổ trên mặt Tôn Chính “Khi Nghiêm Ương nghe đến căn phòng kia sao lại kinh ngạc ? Lúc đó còn chưa có tòa nhà mới , nói cách khác căn phòng đó phải nằm trong khu nhập viện cũ , nơi đó có gì khác thường sao……”
Hắn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong băng truyền đến tiếng động thật lớn , cơ hồ cả phòng quan sát đều chấn động vì âm thanh này.
Sao vậy?!
“Này, đây là……”
Nghiêm Ương thanh âm đột nhiên xa ra, nhỏ đi .
Tôn Chính và Lộ Hà lập tức hiểu được , máy cassette bị ném đi …… Là đang khiếp sợ hay sao? Nghiêm Ương thấy cái gì?
“Lục Vang!!!” Nghiêm Ương bộc phát giận dữ gầm lên,“Đây là chuyện gì!!”
Băng từ lý vang lên thôi táng thanh âm, vài cái tiểu hộ sĩ theo xa xa tới rồi, líu ríu bắt đầu khuyên can.
“Anh nói cho tôi biết…… Người vừa mới bị đẩy ra là ai?” Lần đầu tiên nghe thấy Nghiêm Ương dùng âm thanh lạnh băng lại ngập tràn sát khí như vậy nói chuyện.
Lục Vang giống như bị Nghiêm Ương đẩy mạnh một cái, ngay cả cáng xe cũng bị đẩy ra đằng sau, bánh xe lăn trên mặt đất hai vòng, phát ra tiếng vang lạnh lùng mà thanh thúy.
“Là bác sĩ Lưu – Lưu Tần phòng xét nghiệm, khi bà ấy vừa xuống lầu gặp chúng tôi bỗng nhiên té xỉu , lập tức đưa vào phòng cấp cứu, nhưng đã muộn……” Lục Vang giống như bị dọa , lúc bắt đầu nói chuyện còn có chút nhỏ giọng , sau lại dần dần lớn tiếng lên,“Nghiêm Ương, bệnh viện hôm nay đã rối lắm rồi……”
“Không kịp ? Ý của anh là gì ?” Nghiêm Ương ngừng lại một chút, lấy tay sờ soạng “Bà ấy đã chết?”
Lưu Tần đã chết?
Ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà cũng ngây dại.
Lưu Tần vừa té xỉu ở lầu một đưa vào phòng cấp cứu đã chết?
Vậy người vừa rồi lên lầu , bị Lộ Hiểu Vân đuổi theo chạy vào phòng giãi phẫu là ai ?
“Lộ Hiểu Vân!!” Chỉ nghe Nghiêm Ương kêu một tiếng, thanh âm từ xa đến gần, tiếng bước chân hắn chạy vội cũng lớn lên .
Hắn nhặt máy cassette lên chạy thẳng lên lầu .
“Nó đến rồi, Chính.” Lộ Hà sờ soạng nắm lấy tay Tôn Chính , bởi vì run quá lợi hại, móng tay cào đến rách da Tôn Chính .
Ánh sáng đèn pin chợt lóe, thiếu chút nữa liền bị mất.
Chạm phải làn da lạnh lẽo của Tôn Chính cũng như giống như không khí âm lãnh của bệnh viện này, cũng bởi vì run sợ cho nên không nói được lời nào.
Chạy trốn! Nhưng phải chạy hướng nào đây?
Hai người ánh mắt kinh hoàng tìm kiếm nơi trốn, nhưng xung quanh trừ bỏ cái bàn như lễ tang ghế ngồi tái nhợt và bức tường lạnh băng , không có lựa chọn nào khác.
Đã không còn khả năng trốn thoát!
Trong bóng tối những thứ gì đó đang bắt đầu khởi động đều có thể tùy thời chụp lấy con mồi.
Rè rè.
Rè rè.
Cuộn băng lại đột nhiên chuyển động .
Là nó tự động xoay ? Hay có ai đó đang chỉnh dùm nó?
“Nó sẽ tìm được chúng ta …… Sớm thôi” Tôn Chính dùng tay che mặt, đầu gục xuống “Tôi cảm giác được…… Lộ Hà……”
Chỉ cần cuộn băng chấm dứt ……
Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương giành giật từng giây có thể chấm dứt hết tất cả mọi chuyện ……
Lộ Hà không nói gì, chỉ gắt gao nắm tay Tôn Chính .
“Tiểu Tần! Tiểu Tần!”
Âm thanh thình lình vang lên khiến hai người đồng thời giật mình.
Tiếng nam nhân gọi vang lên trong không gian trống trãi .
Ở đâu vậy ? Hành lang tầng ba sao?
“Tiểu Tần! Tiểu Tần! Em mau tới!”
Đồng thời trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập :“Em mau đến giúp anh , mau đến ! Tất cả anh đều làm theo lời em……”
Rè rè.
Rè rè.
“Chí Vấn! Chí Vấn!”
Tiếng Lưu Tần đáp lại cách rất gần với Nghiêm Ương , Nghiêm Ương bọn họ đang đuổi theo Lưu Tần, gắt gao đi theo bà ấy.
“Mọi người biến mất! Tiểu Tần! Nó sẽ bắt anh ! Nó sẽ mang anh đi……” Nam nhân thanh âm cũng đột nhiên nổi lên , ông ta lảo đảo chạy tới .
Rè rè.
Âm thanh không ổn định luôn bị nhiễu sóng.
Loáng thoáng nghe được có tiếng người đang chạy..
“Bà ta chạy tới phòng giãi phẫu !” Đây là thanh âm của Nghiêm Ương.
Vừa dứt lời, người đang cầm máy cassette cũng chạy theo
Chủ nhân cuộn băng đang đuổi theo .
Bỗng đột nhiên ngừng lại.
“Cậu cản tôi làm gì ! Bà ấy vào đó rồi!” Nghiêm Ương kêu lên.
Lộ Hiểu Vân ngăn hắn lại.
“Cậu xuống tầng một tìm Lục Vang , tôi đuổi theo bà ấy.”
“Anh đang suy nghĩ gì vậy Lộ Hiểu Vân!”
“Cậu nghe đây , dẫn hắn rời khỏi đây , không được để cho bất kỳ ai lên tầng ba và tầng hai . Trước khi trời tối phải rời khỏi bệnh viện” Người đang nói chuyện ngữ khí vẫn không có gì biến hóa, nhưng trong âm thanh có thêm sự khẳng định , đáng tin và chân thật ,“Nếu……”
Rè rè.
Rè rè.
Âm thanh trong cuộn băng lại nhảy lên.
Không biết do Lộ Hiểu Vân đang do dự hay do nội dung trong cuộn băng bị nhiễu
“Ở huyệt tôi từng chứng kiến qua thời gian dài nhất ở đó chỉ có hai mươi bốn giờ , đừng đi trên hành lang , hãy đến phòng ở phía đông nam , đừng làm gì có thể phản quang , hoặc gây ra tiếng chuông gì đó . Dùng da để cảm giác , cậu sẽ cảm nhận được .”
“Nguyên lai ở huyệt cũng phải chú ý rất nhiều thứ ……” Lộ Hà nhớ kỹ, nghĩ đến lúc trước làm bao nhiêu chuyện xằng vậy , không khỏi một trận kinh hãi đảm khiêu.
Nhưng mà, Lộ Hà và Tôn Chính hai người đều không ai nhắc đến chuyện “Hai mươi bốn giờ” kia.
Giống như bọn họ không nghe thấy.
Ở thời điểm này, bọn họ cũng không dám tự hỏi.
Lộ Hà thỉnh thoảng sẽ sờ chân của mình, hoặc là lưng, yên lặng tính thời gian, rồi chú ý xem người bên cạnh có bị lây bệnh hay không.
May mắn thay , cho tới bây giờ, Tôn Chính trừ bỏ đầu hay bị đau , cùng dấu ấn màu đen trên tay cũng không có biểu hiện khác thường nào cả .
Cậu sẽ sống lâu hơn hắn , ít nhất có hai mươi bốn giờ , còn có thể ra ngoài được .
Mỗi khi nghĩ như vậy, bởi vì bệnh viện biến hóa mà phiền táo được trấn an không ít.
“Lộ Hiểu Vân, anh có ý gì?!” Nghiêm Ương giận dữ.
“Tôi đã đặt một cái gương ở mỗi cửa vào huyệt, nếu cậu thấy trong gương có ‘Nó’…… Bên cạnh không có ai , nhưng lại có người xuất hiện trong gương, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng làn da để cảm nhận nơi nào ấm áp nhất , chạy đến hướng đó.”
Lần đầu tiên trong máy cassette nghe Lộ Hiểu Vân nói nhiều như vậy .
“Anh, anh phải nhập huyệt?!”
“Có lẽ .”
Người kia tựa hồ không muốn nhiều lời, tiếng bước chân lại nhanh hơn.
Nghiêm Ương lại gắt gao đi theo :“Lộ Hiểu Vân anh để lại cho tôi một đống lớn phiền toái rồi muốn bỏ chạy sao?!”
Chỉ nghe trong băng vang lên một tiếng “Đinh” thật lớn , giống như đụng phải máy cassette
“Anh đưa cho tôi gì thế?”
“Xà cừ, lấy được trên người Lưu Tần, thực đáng giá, cậu lấy nó đem ra khỏi bệnh viện bán kiếm tiền , coi như là bồi thường cho cậu.”
Tiếng người kia chạy đi đột nhiên nhanh hơn .
Rè rè.
Rè rè.
“Cái gì?!”
Từ trong băng nghe đến đây ai cũng hiểu được , Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân hai người tách ra hành động .
“Anh hai anh ấy……” Lộ Hà thấy Lộ Hiểu Vân thích hợp hành động một mình nhưng vẫn cảm thấy lo lắng , vừa muốn nói gì đó , lại nghe Tôn Chính bên cạnh đang lầm bầm gì đó.
“Gương……”
Chỉ một từ , Lộ Hà suy nghĩ đến giống như được nhắc nhở kéo Tôn Chính hỏi:“Khi cậu vừa mới nhập huyệt …… Có phải cậu đã nói , đúng vậy , cậu đã hỏi tôi , đối diện thang máy có cái gương nào đúng không?”
“Đối diện thang máy tầng sáu có một cái gương ” Tôn Chính nhìn Lộ Hà, vẻ mặt có chút mê mang,“Chẳng lẽ đây là cái gương anh hai anh đặt trong huyệt?”
“Đúng, cho nên chỉ có cậu nhìn thấy…… cậu nhìn thấy gì?” Cho dù chỉ là một manh mối nhỏ không đáng kể đã sớm bị lãng quên , nhưng Lộ Hà cảm thấy mình sẽ nắm được một tin tức quan trọng.
“Tôi nhìn thấy……” Tôn Chính trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, cánh cửa thang máy chậm rãi tách ra, trước mặt là một tấm gương chói lọi…… Ai mà lại để gương trước cửa thang máy vậy a! Dù nghĩ vậy…… Nhưng bên trong có có một bóng người , là ai? Người đó là ai ?
Khuôn mặt kia nhoáng lên một cái rồi biến mất, làm cách nào cũng không nhớ rõ .
Có lẽ người đã xuất hiện trong cuộn băng kia , cũng chính là “Nó”……
Nếu ở thời điểm đó, mình ra khỏi thang máy đi vào một hướng khác thì sẽ như thế nào? Không gặp Lộ Hà, cũng sẽ không bị nhốt ở đây , lâm vào bóng tối vĩnh viễn không có ban mai này.
Lộ Hà không tiếp tục hỏi tình huống từ miệng Tôn Chính , thất vọng thở dài, lại đột nhiên ngồi xuống:“Anh hai đưa xà cừ cho Nghiêm Ương……”
Tôn Chính nghe vậy lấy ra chìa khóa xà cừ đã bị ướt mồ hôi,
“Đây vốn là chìa khóa của Lưu Tần, từ trong tay Lộ Hiểu Vân đưa cho Nghiêm Ương, vậy ai là người đưa cái này cho tôi?” Lộ Hà đăm chiêu nhìn chằm chằm miếng xà cừ kia.
Lộ Hiểu Vân, hoặc là Nghiêm Ương?
Trong hai người ai là người sống sót ?
Hoặc Nghiêm Ương đã giao nó cho người khác, rồi lọt vào tay Lộ Hà, hai người ở đây vĩnh viễn biến mất…… Bị nó mang đi ……
Mà bây giờ ‘Nó’ đang ở trên lầu.
Không, có lẽ nó đang xuống đây , ngay phòng cấp cứu bên cạnh, cửa phòng cấp cứu đang mở , có lẽ đối diện phòng quan sát , trong bóng tối một đoàn bóng dáng không rõ , bất tri bất giác xuyên qua cánh cửa đứng bên cạnh bọn họ .
Tất cả giống như một cái giếng không đáy , huyệt cũng tốt, Nó cũng tốt, cuộn băng cũng tốt.
Tin tức trong cuộn băng để lại ngày càng nhiều , nhưng nghi hoặc trong đầu bọn họ vẫn chưa hề giảm bớt , vấn đề ngược lại càng ngày xuất hiện càng nhiều.
Tạp âm trong cuộn băng vẫn không dừng lại , trầm thấp lại có tiết tấu vang lên , toàn bộ âm thanh chỉ có tiếng Nghiêm Ương chạy thật nhanh , bởi vì quá mau, quá nhanh, hắn đã quên tắt máy cassette
Bệnh viện cũng không có tiếng của người khác , tiếng bệnh nhân , bác sĩ , y tá hoàn toàn biến mất ở tầng hai.
Đến ngay cả tiếng bước chân không nhanh không chậm theo sát Nghiêm Ương cũng không còn , làm cho người ta không thích ứng kịp .
Nghiêm Ương đến tầng một , tầng một còn một chút tiếng người , thanh âm đối lập với tiếng thở mạnh và tiếng bước chân dồn dập của Nghiêm Ương , như đang khe khẽ nói nhỏ . Có lẽ là y tá và công nhân vệ sinh đang ở lại thu dọn tàn cục, hồn nhiên chưa biết biến hóa gì đang xảy ra trên lầu .
“Lục Vang ở đâu ?” Nghiêm Ương tùy tiện tìm một y tá hỏi.
“Bác , bác sĩ Lục ? Không biết……” Y tá ấp úng trả lời .
Nghiêm Ương lại chạy một đoạn, tìm được một người khác.
Hắn cứ chạy qua chạy lại như vậy , tìm người, âm thanh rè rè vẫn vang đều đều , ngẫu nhiên nhảy lên một cái.
“Không tìm được Lục Vang , anh hai tôi sao dám đem những thứ này cho bác sĩ không tín nhiệm chứ ……” Lộ Hà hoảng hốt sốt ruột đều biểu hiện ra, hắn bắt đầu không kiên nhẫn tìm những tư liệu có liên quan ,“Nó xuất hiện …… Chúng ta phải tìm biện pháp mới được……”
Tôn Chính mở bản đồ ra, muốn tìm xem trên bản đồ có để lại dấu vết nào không .
Đây chỉ là bản đồ của lầu chính , bọn họ một đường chạy từ tầng sáu đến tầng một , cơ hồ đã đến hết phòng an toàn, nhưng ‘nó’ ở trong bệnh viện này , hơn nữa trong sâu trong bóng tối có vô số “oan hồn” nhập huyệt, bọn họ ra khỏi phòng quan sát , thì không còn đường nào để đi nữa
Lục Vang…… Lục Vang…… Lục Vang là viện trưởng đương nhiệm , tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương là do ông ta lấy đi sao?
Ông ta biết được gì ?
Không, có lẽ thời điểm đó ông ta chưa biết gì cả , chính là viện trưởng và Lưu Tần bảo ông ta đưa bệnh nhân đang cấp cứu đến phòng 315a……
Ba.
Giống như có một luồng điện bắn thẳng vào đầu cậu, cậu cảm thấy đầu mình như bị đập một cú , đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Mà giờ phút này Lộ Hà giống như có thần giao cách cảm với cậu cũng nghĩ đến một nơi :Phòng 315a.
“Phòng 315a là phòng nào?” Lộ Hà giống như tự hỏi, không chú ý tới biểu tình thống khổ trên mặt Tôn Chính “Khi Nghiêm Ương nghe đến căn phòng kia sao lại kinh ngạc ? Lúc đó còn chưa có tòa nhà mới , nói cách khác căn phòng đó phải nằm trong khu nhập viện cũ , nơi đó có gì khác thường sao……”
Hắn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong băng truyền đến tiếng động thật lớn , cơ hồ cả phòng quan sát đều chấn động vì âm thanh này.
Sao vậy?!
“Này, đây là……”
Nghiêm Ương thanh âm đột nhiên xa ra, nhỏ đi .
Tôn Chính và Lộ Hà lập tức hiểu được , máy cassette bị ném đi …… Là đang khiếp sợ hay sao? Nghiêm Ương thấy cái gì?
“Lục Vang!!!” Nghiêm Ương bộc phát giận dữ gầm lên,“Đây là chuyện gì!!”
Băng từ lý vang lên thôi táng thanh âm, vài cái tiểu hộ sĩ theo xa xa tới rồi, líu ríu bắt đầu khuyên can.
“Anh nói cho tôi biết…… Người vừa mới bị đẩy ra là ai?” Lần đầu tiên nghe thấy Nghiêm Ương dùng âm thanh lạnh băng lại ngập tràn sát khí như vậy nói chuyện.
Lục Vang giống như bị Nghiêm Ương đẩy mạnh một cái, ngay cả cáng xe cũng bị đẩy ra đằng sau, bánh xe lăn trên mặt đất hai vòng, phát ra tiếng vang lạnh lùng mà thanh thúy.
“Là bác sĩ Lưu – Lưu Tần phòng xét nghiệm, khi bà ấy vừa xuống lầu gặp chúng tôi bỗng nhiên té xỉu , lập tức đưa vào phòng cấp cứu, nhưng đã muộn……” Lục Vang giống như bị dọa , lúc bắt đầu nói chuyện còn có chút nhỏ giọng , sau lại dần dần lớn tiếng lên,“Nghiêm Ương, bệnh viện hôm nay đã rối lắm rồi……”
“Không kịp ? Ý của anh là gì ?” Nghiêm Ương ngừng lại một chút, lấy tay sờ soạng “Bà ấy đã chết?”
Lưu Tần đã chết?
Ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà cũng ngây dại.
Lưu Tần vừa té xỉu ở lầu một đưa vào phòng cấp cứu đã chết?
Vậy người vừa rồi lên lầu , bị Lộ Hiểu Vân đuổi theo chạy vào phòng giãi phẫu là ai ?
“Lộ Hiểu Vân!!” Chỉ nghe Nghiêm Ương kêu một tiếng, thanh âm từ xa đến gần, tiếng bước chân hắn chạy vội cũng lớn lên .
Hắn nhặt máy cassette lên chạy thẳng lên lầu .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!