Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 12
Có lần cô 8 tuổi đi học ngang cái công viên hoang đã lâu, cô thèm được chơi trò chơi ở trong công viên nhưng lại không được, bọn trẻ cứ gặp cô lại xua đuổi hoặc vác cây đánh cô, chơi chung với cô thể nào lát cũng đổ máu, mà người gây ra lại là cô, cô bị những thế lực vô hình điều khiển
Cô vô tình làm tổn thương bạn mình rồi lại bị xa cách
Dần dần chẳng ai chơi với cô nữa, cô bị cô lập và hay bị bắt nạt, cô thèm được ngồi lên xích đu, đu qua đu lại, mát ơi là mát, cô chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thích rồi!
Cô quăng cái cặp qua một bên rồi chạy nhanh lại, phủi phủi bụi trên cái xích đu do bỏ hoang nên đã lắm bụi, từ từ ngồi lên đưa qua đưa lại, tóc cô bay lòa xòa, cô cười tít mắt, chơi xong cô mới vui vẻ mà xách cặp về
Lúc cô quay lưng ra về, ở cái xích đu đó xuất hiện một bóng trắng thấp bé, đứng nắm cái xích đu nhìn về phía cô nở một nụ cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, là bóng ma của một bé gái khoảng 8 tuổi, với một cái đầu trọc
“Mày chơi xích đu của tao thì phải cho tao thứ khác của mày!”
Cô về nhà, trời sụp tối, cô vừa về đã bị mẹ lăm le cây chổi lông gà trên tay, hét lớn vào mặt cô
“Đi đâu giờ này mới về? Hả? Đồ hư hỏng này! Đồ xui xẻo này!”
Vừa hét vừa quất liên tục vào lưng cô, cô đau đớn cắn môi chịu đựng, thế là cô bị đánh tơi tả, còn bị bỏ đói
Cô mệt lả gục trong xó bếp, một bóng trắng thấp bé hiện lên ở gần cô, là bé gái ở công viên, nó khom người nhìn cô rồi mở miệng
“Đứng lên!”
Cô mở mắt, đôi mắt vô hồn từ từ đứng lên
“Cầm dao!”
Cô cầm dao lên từ từ bước, cô đến phòng chị cô, mở cửa và đi vào, chị cô đang ngủ rất say
“Chặt!”
Bụp……..
Á……..
Cô nắm lấy chùm tóc dài của chị cô mà bụp một phát chặt đứt, chị cô hoảng hốt hét lên, cũng là lúc ba mẹ cô xông vào, thấy trên tay cô cầm dao, bên kia nắm chùm tóc, mẹ cô lao đến tát liên tiếp vào mặt cô
“Trời ơi! Mày giết chị mày à? Đồ yêu nghiệt! Chết đi!……”
Chát….chát……
Hồn ma kia bước đến nhật lấy chùm tóc rồi biến mất với câu nói để lại
“Tóc đẹp đấy!”
Lần ấy cô bị đánh đến chết đi sống lại, chẳng còn chút sức lực để giải thích ngọn ngành, cô bất lực
Bây giờ cô cũng chẳng hơn gì, đã 20 năm cô sống trong đau khổ, giờ cô chỉ mong cứu được chị cô, cô đành đi tiếp
Đi được một quãng thì trước mặt cô là một gốc cây to, trên cây treo một xích đu, trên xích đu có một cô gái mái tóc đen mượt và bộ váy trắng ngồi đó, từ từ đưa qua đưa lại mái tóc bay bay, cô bước lại thì bỗng cô gái quay mặt lại
Đôi mắt đen ngầu nhìn cô, cô giật mình đứng yên, cô bỗng nhìn mái tóc của cô ta, giống tóc của chị cô thế này, chẳng lẽ……
Cô bước lại, thì bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô giữ lại
“Nguy hiểm!”
Vương Nguyên phía sau cô đôi mắt lạnh lùng nói
Cô chỉ tay vào xích đu bảo
“Em có thể ngồi không?”
“Được! Nếu em thích!”
Hắn bước lên một bước, trực tiếp ném cô gái kia xuống, cô gái kia gầm gừ đôi mắt long lên sòng sọc nhìn hắn và cô
Hắn lạnh lùng thốt lên
“Vợ tôi thích ngồi! Có vấn đề gì không?”
Nói xong hắn quay lại nhìn cô, hai tay đặt lên eo cô bế cô lên đặt lên xích đu, đôi mắt ôn nhu hơn
Cô bị giữ như thế liền quẩy đạp hắn bảo
“Tôi phải đưa ba cái! Anh tránh ra!”
“Hơ hơ! Nhờ anh xong lại phủi tay như thế đâu có được! Trả ơn anh sẽ buông!”
“Ơn?…..thôi được! Khi về tôi trả!”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ trả bằng cách gì chứ?”
“Ừm…Em có thể hôn chồng em một cái được không?”
Thấy cô cúi mặt đỏ cả lên, hắn mở lời
“Em ngại thì anh chủ động cũng được!”
“Nhưng……”
Hắn quay lại phía cô gái kia lạnh lùng gắt
“Còn không mau nhắm mắt lại! Có muốn tôi móc mắt cô không?”
Hắn quay sang cô ôn nhu lại như trước
“Vợ à! Anh hôn nhé?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!