Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 61
Cô thấy người lái xe cẩu kia đã bị tóc quấn sắp tắt thở rồi, cô tức tốc giật tay Khải Mi, hỏi gấp gáp
“Chị ơi! Chị thấy không? Ở bên đó! Trên…trên chiếc xe!”
Khải Mi ngơ ngác, hỏi lại cô
“Em nói cái gì cơ? Trên chiếc xe có gì?”
Cô không hiểu sao Khải Mi lại không thấy, cô chạy đến chỗ chiếc xe thì bị Khải Mi giữ lại, Khải Mi lắc đầu với cô
“Để bọn đàn ông làm, em lại gần nguy hiểm lắm! Lỡ chiếc xe nó đè lên người em thì sao?”
Cô lúng túng nói
“Nhưng chị ơi! Con quỷ đó nó giết ông ta mất! Em phải lại xem đã!”
Cô bước lại gần thì bỗng Tiểu Đào chặn ngang đường cô, Tiểu Đào mặt lạnh nói
“Như Hoa đứng lại! Lại gần là nó bắt cô đấy! Nó đợi cho cô thế chỗ cho nó đấy!”
“Tiểu Đào! Cô ấy là do cô giết, bây giờ cô ấy lại đi giết người khác, vòng quẩn quanh bao giờ mới xong?”
Tiểu Đào mỉm cười lạnh lùng
“Cô ấy đáng chết! Không phải chỉ mình tôi giết cô ấy đâu! Có cả một đám quỷ giống như tôi đã ra tay! Vả lại ấn đường cô ta xấu, hôm ấy chúng tôi không giết kiểu gì thì ngay hôm ấy cũng chết, là chết không toàn thây!”
“Cái…Cái gì?”
“Khẩu nghiệp! Chính là khẩu nghiệp! Cái miệng tạo nên tai họa!”
Tiểu Đào quay lại nhìn con quỷ đang ngồi trên nóc xe kia gầm gừ vài tiếng rồi trợn mắt lên nhìn nó
Nó liền co quắp mà bỏ chạy
Như Hoa vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên
“Cô ta chạy rồi! Cô ta sợ cô sao Tiểu Đào?”
“Đúng! Khi sống họ sợ gì thì khi chết họ sợ đấy! Tôi giết chết cô ta, không sợ mới là lạ! Nhưng sợ thì ích gì? Tôi nghĩ sắp tới sẽ có nữ sinh khác thay thế chỗ của nó đó! Cô nên chuẩn bị tâm lý là vừa!”
Khi con quỷ kia chạy đi, tài xế xe cẩu cũng được thả ra, ông ấy ho sặc sụa, rồi ngất đi, tóc trên cổ biến mất làm đám cảnh sát dụi mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hô hào nhau gọi xe cấp cứu rồi đưa ông ta đi bệnh viện, kêu gấp một người vào rồi bảo họ lái xe cẩu chuẩn bị đập phá nhà vệ sinh tiếp
Nhưng tuyệt nhiên không một ai dám thay thế vị trí đó, chuyện xảy ra khiến ai cũng phát rùng mình, thà là mất việc chứ ai mà dám làm, chết chứ chả chơi
“Thôi thôi tôi không dám đâu! Cái xe đó chắc chắn là ma quỷ làm lật rồi, ai mà dám động đến chứ!”
Một đám người nhốn nháo
Như Hoa nhìn Tiểu Đào, cô nói
“Chúng tôi thật sự muốn giúp đỡ cô đào xương cốt lên, cho gia đình cô biết về việc cô đã chết, và vì muốn tên ác nhân kia phải bị trừng trị bởi pháp luật! Cô hiểu không Tiểu Đào? Chúng tôi khó khăn lắm mới thuyết phục hiệu trưởng cho đào khu vực vệ sinh lên, tôi nghĩ…”
Tiểu Đào nói
“Không phải tôi không cho, ở đây không phải chỉ có mình tôi, có rất nhiều linh hồn và oan hồn đang phảng phất đâu đây! Tôi ở đây đã lâu, tôi muốn đi họ cũng không cho tôi đi! Tôi nghĩ cô nên mời một ông thầy cúng đến để xin phép cúng bái tử tế sẽ hay hơn, cứ tự động thổ như thế kiểu gì cũng bị vật chết!”
Như Hoa đã hiểu, cô nói y những lời ấy lại với Khải Mi, Khải Mi rút điện thoại ra bấm bấm rồi nói nói, gật gật, khoảng 15 phút sau thì có một chiếc taxi chạy đến, mở cửa bước ra là một thằng bé tầm 7 tuổi, nó đi một mình
Trên người mặc một bộ đồ thời trang, mang thêm một cái mắt kính đen, trông cực kỳ ngầu
Cô không tự chủ mà thốt lên
“Ôi swag…”
Thằng nhóc con hất hất mái tóc un đờ cut rồi hạ mắt kính xuống chép chép lưỡi lườm Khải Mi
“Chậc…gọi vào giờ này! Nắng quá! Cháy cả làn da baby của ta rồi!”
Khải Mi gương mặt có chút khó xử, giọng nài nỉ
“Tiểu Khang Khang à! Xem như lần này là lần cuối giúp cháu đi nhé! Cháu muốn đào một bộ hài cốt nhưng không được, ông giúp cháu đào được không?”
Thằng nhóc 7 tuổi được gọi là Tiểu Khang Khang kia nhăn mặt khó chịu, nó giơ tay ra rồi nói
“Có nước không?”
Khải Mi đưa nó một chai nước rồi nói
“Đây ạ!”
Nó mở chai nước ra rưới lên tay rồi đi rắc rắc vòng vòng, rắc đến đâu linh hồn hiện ra đến đó, bọn họ quỳ xuống giơ tay ra đón lấy mấy giọt nước giống như nhận được thứ gì quý giá, họ mừng rỡ
Như Hoa nãy giờ trợn mắt lên nhìn Khải Mi và đứa trẻ nói chuyện, thật không thể tin nổi
Như Hoa hỏi Khải Mi
“Chị à! Thằng nhóc đó là ai vậy? Sao chị lại kính nể như vậy?”
“Suỵt…nói nhỏ thôi…là…”
Khải Mi định nói thì thằng nhóc quay phắt người lại một cái, lại cái giọng điệu hạ kính xuống rồi lườm nguýt Khải Mi
“Nói xấu tui gì đó?”
Khải Mi nhăn mặt cười gượng
“Dạ…dạ không có gì ạ! Làm tiếp đi ạ”
“Hớ…nhờ vả mà còn nói xấu người ta!”
Nó phất phất tay rồi ra hiệu xong rồi
Khải Mi giật giật tay chồng
“Xong rồi ông xã! Bảo bọn họ đào được rồi!”
Ông xã Khải Mi vỗ vỗ tay bốp bốp rồi hô to cho bọn người kia chú ý
“Mọi người tập trung! Bây giờ ổn rồi! Tiếp tục công việc! Ai không làm cứ việc bỏ việc, tôi không ép! Ai làm tốt tôi sẽ thưởng! Mọi chuyện ổn rồi, tôi sẽ đền bù nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra”
Mọi người nhốn nháo rồi cũng bắt tay vào việc
Cái cẩu xe vừa đập vào bức tường đã nghe một cái rầm, bức tường đổ ngã, mọi người bu vào đập phá mấy mảnh tường vụn, người thì đào đất
Thằng nhóc đứng hiên ngang, chống hai tay lên hông rồi giọng ra lệnh
“Đào bên kia!”
Đám người ngẩn lên vẻ mặt giống như cả đám người trung niên mà lại nghe theo hiệu lệnh một thằng nhóc mặt búng ra sữa
Chồng Khải Mi lên tiếng
“Nghe theo lời Tiểu Khang Khang đi!”
Cả đám lại cúi đầu hì hụt đào tiếp
“Bên kia! Đúng rồi! Sâu một tí! Sắp đến rồi!”
Như Hoa há hốc mồm, trời ơi một thằng nhóc mà cứ như một người lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, lời nói và hành động ngầu vô cùng
Nó biết Như Hoa nhìn nó, nó quay lại hạ cái kính râm cuống nháy mắt với cô một cái! Thật gợi cảm, thật hảo soái
Cô giật mình, tim đập thình thịch, nó vuốt vuốt tóc nhếch mép cười đẹp trai
“Chào em! Anh tên Khang Khang! Em tên gì?”
“Ôi mẹ ơi!”
Cô ôm tim ngồi thộp xuống nựng cặp má phính của nó rồi hôn chụt chụt
“Ôi chao! Từ từ đã, anh biết là anh đẹp trai rồi! Hazz đẹp trai cũng khổ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!