Vị Khách Lúc Nửa Đêm
Chương 44
Chứng kiến tên tiếng Anh của Tân Hi, Thịnh Thanh Nhượng nhớ lại bài phỏng vấn đầu tiên về Nghiêm Mạn được cắt ra từ báo chí, bài viết thể hiện lý tưởng và quyết tâm của bà với việc tự đứng ra nghiên cứu phát triển, dường như bà đã dồn tất cả nỗ lực và lòng chân thành của mình vào Tân Hi, quả là một cái tên rất hay và cũng rất thích hợp.
“Sincere.” Thịnh Thanh Nhượng không kìm được lặp lại lần nữa, “Hàm ý rất hay.”
“Đây là từ đơn tiếng Anh đầu tiên mà tôi được học, trước cả ‘yes’ và ‘no’.” Tông Anh tựa lên ghế sau xe đạp, nói. Cô vẫn chưa khỏi ốm hẳn, giọng nói còn nghèn nghẹt: “Tên tiếng Anh này là do mẹ tôi đặt.”
Thấy cô thản nhiên nhắc đến Nghiêm Mạn, Thịnh Thanh Nhượng có phần kinh ngạc, anh thoáng thấy ngạc nhiên vui mừng, cảm thấy dường như lại gần cô thêm một bước.
Cô lại nói: “Nghe nói lúc ấy vài người cộng tác đều nhất trí thông qua cái tên này, sau này mới chuyển chữ sang Tân Hi (*).” Nói một hồi, giọng cô dần chậm lại, mang theo chút thở dài: “Lúc sáng lập ra Tân Hi, mọi người đều rất trẻ, cùng chung lý tưởng, thật lòng muốn tạo ra thuốc tốt, nhưng bệnh hay quên của con người thật sự đáng sợ, mưu quyền đoạt lợi quá lâu, họ đã quên mất ước nguyện ban đầu.”
(*) Tân Hi, phiên âm là xin xi, phát âm gần giống “sincere”.
Tông Anh hiếm khi nói nhiều như hôm nay, nói xong, cô nhìn về phía toà cao ốc Tân Hi, hồi lâu không lên tiếng, Thịnh Thanh Nhượng im lặng đứng cùng cô.
Lúc này, di động của Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên đổ chuông, anh sửng sốt, cuống quít mở cặp tài liệu, trên màn hình phát sáng chỉ hiển thị một số điện thoại – cho dù không có thông tin người gọi, anh cũng lập tức nhận ra đối phương là Tiết Tuyển Thanh.
Lần đầu tiên “đọ sức” với Tiết Tuyển Thanh ở chung cư, anh liền nhớ kỹ số điện thoại của cô.
Mấy ngày nay, mỗi lần đến đây, anh lại nhận được điện thoại của Tiết Tuyển Thanh, nhưng vì Tông Anh không ở bên cạnh, anh lo cô bạn Tiết Tuyển Thanh thô lỗ này sẽ làm chuyện khác người, liền dứt khoát không bắt máy.
Màn hình liên tục phát sáng, tiếng chuông mặc định của di động vang lên một cách khoa trương.
Anh đưa di động cho Tông Anh, Tông Anh do dự ba giây, dùng ba ngón tay cầm lấy di động, nhanh chóng mở khóa màn hình, còn chưa kịp đặt bên tai, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói đã lâu không thấy: “Trời ơi, cậu còn biết nghe điện thoại cơ đấy?!”
Nghe qua thì giống nổi giận đùng đùng, nhưng từng cái biến âm và rung giọng, đều tràn ngập nỗi lo lắng và bối rối tích luỹ sau bao ngày không liên lạc được.
Bởi ngay sau đó, câu nói đầu tiên cô nói là…
“Dọa chết tôi mất, cảm ơn trời đất, cậu còn sống.”
Tông Anh nói: “Ừ, tôi còn sống, cậu đang ở đâu?”
Tiết Tuyển Thanh bật âm lượng tai nghe to hơn: “Vừa ra khỏi nhà tang lễ không lâu, Tiểu Trịnh về đội, tôi vốn định về nhà, có điều bây giờ tôi quyết định đi tìm cậu, gửi cho tôi vị trí đi.”
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tông tiểu thư.” Cô đột nhiên học cách xưng hô của Thịnh Thanh Nhượng, “Xin hỏi cô còn nhớ tin nhắn vài ngày trước cô gửi cho tôi không? Tôi là người ‘cầu gì cho nấy’ đó.”
Tông Anh chợt nhớ ra, cô đích thật có gửi cho Tiết Tuyển Thanh một tin nhắn.
Cô nhờ đối phương điều tra hồ sơ vụ án Nghiêm Mạn ngã từ trên cao xuống năm đó, nhưng hôm đó chưa thấy Tiết Tuyển Thanh nhắn lại.
“Hồ sơ à?”, “Đương nhiên.”
Tông Anh nhanh chóng bật phần mềm định vị vị trí trên bản đồ, nhưng sực nhớ ra đây là di động cô đưa Thịnh Thanh Nhượng nên lại thôi.
Cuối cùng cô lấy di động của mình trong túi ra, bật nguồn, sau mấy giây, tin nhắn mới ùn ùn tải vào máy…
Cô đã mất liên lạc với thế giới này quá lâu.
Không kịp xem hết tin nhắn, cô trước tiên phát định vị cho Tiết Tuyển Thanh, Tiết Tuyển Thanh cũng đồng thời nhắn định vị đến, biểu hiện quãng đường giữa hai người còn chưa đến ba cây số, rất gần.
Tông Anh nhét di động vào túi, Thịnh Thanh Nhượng hỏi cô: “Có cần tôi tránh đi không?”
Tông Anh nói: “Không cần.” Ngừng một lát lại bổ sung: “Cô ấy biết chuyện của anh rồi, xin lỗi vì không nói trước với anh.”
Thịnh Thanh Nhượng vội nói: “Không sao, cô bạn kia hình như rất đa nghi, biết rõ ngọn nguồn có lẽ lại là chuyện tốt.”
Anh nói không phải không có lý, từ khi biết chuyện ly kỳ này, Tiết Tuyển Thanh không còn có tùy tiện dò xét hay quấy rầy nữa.
Huống chi, một trong những ưu điểm của Tiết Tuyển Thanh là giữ kín như bưng chuyện cần giữ bí mật, không cần lo cô sẽ kể với mọi người.
Đêm càng sâu, Hòn Ngọc Viễn Đông cũng đã tắt đèn.
Một chiếc xe dừng ở ven đường, nhấn còi.
Nghe thấy tiếng động, Tông Anh và Thịnh Thanh Nhượng nhìn theo, chỉ thấy Tiết Tuyển Thanh xuống xe, rảo bước sang bên này.
Cách hai bước chân, cô bỗng dừng lại, quan sát chiếc xe cổ lỗ sĩ kia, lại quan sát Thịnh Thanh Nhượng, cuối cùng nhìn đi nhìn lại Tông Anh: “Hai người giỏi thật đấy, nửa đêm nửa hôm còn đi xe đạp trên đường? Thứ này chạy nhanh lắm sao? Quần áo cậu đang mặc…”
Cô sải một bước dài về phía trước, cầm và xoa xoa chất liệu áo sơ mi của Tông Anh, không kìm được hỏi: “Năm 1937? Chẳng lẽ những ngày cậu mất tích, cậu vẫn ở bên kia?!”
Tông Anh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tiết Tuyển Thanh, thành thật trả lời: “Phải.”
Mặc dù sớm củng cố tâm lý, nhưng khuôn mặt Tiết Tuyển Thanh vẫn hiện lên vẻ khó tin.
Cô cụp mắt, trông thấy chai Coca còn thừa một nửa trong tay Tông Anh, ma xui quỷ khiến cầm lấy, soi dưới ánh đèn, nhìn hồi lâu: “Cậu uống à?”
Tông Anh đáp: “Tôi uống.”
Tiết Tuyển Thanh do dự nhìn cái chai kia trong chốc lát, cuối cùng không kìm được lòng hiếu kỳ, uống một ngụm.
Bọt khí đã hết, chỉ còn vị ngọt ngấy, như nước đường để lâu, có hương vị rất xa xưa.
Uống xong, cô mới nói: “Trời ơi, chắc tôi bị điên rồi.”
Trong chuyện này, phản xạ hình cung của Tiết Tuyển Thanh dài đến đáng sợ.
Hôm tìm người ở sân bay, cô tự trách, đồng thời còn muốn chia sẻ lo âu với Tông Anh, căn bản không rảnh nghĩ quá nhiều, thật lâu sau đó, nỗi khủng hoảng mới ùa đến như thủy triều.
May mà vị tiên sinh không biết tên bị cô cố ý đưa đến Phổ Đông bình yên vô sự, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đẩy người khác vào hoàn cảnh nguy hiểm quả là rất tàn nhẫn, Tiết Tuyển Thanh thu lại địch ý lúc trước, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng, thẳng thắn nói: “Xin lỗi anh vì chuyện lần trước, hôm nay tôi chủ trì mời anh ăn bữa cơm, xem như bồi tội, hy vọng anh tiếp nhận.”
Thịnh Thanh Nhượng lại nói: “Tôi nghe theo Tông tiểu thư.”
Tông Anh nói: “Bây giờ ăn cơm có muộn quá không?”
Tiết Tuyển Thanh không phục: “Sao lại muộn? Đầy món ăn khuya Thượng Hải đang chờ cậu ăn, còn có thể vừa ăn vừa nói chuyện, cậu nói xem có đúng không?”
Cô đói đến mức hai mắt phát sáng, vừa nhìn liền biết là bận rộn cả ngày lại không được ăn uống tử tế.
Tông Anh thấu hiểu rất rõ, cũng thông cảm cho nỗi vất vả của cô ấy, liền đồng ý.
Hai người đi nhờ xe Tiết Tuyển Thanh, chỗ bố trí xe đạp lại trở thành vấn đề, Tiết Tuyển Thanh có chút ghét bỏ, nói: “Loại xe này có để trên đường cũng chẳng ai thèm lấy đâu nhỉ?” Ý cô là cứ để đây, Tông Anh nhìn cô một cái, cô lập tức đổi giọng: “Vậy để lên xe cũng được.”
Thịnh Thanh Nhượng nhấc xe lên, cất xe vào, Tông Anh ngồi vào ghế trước, anh chỉ có thể ngồi đằng sau một mình.
Đến gần quán lẩu, Tiết Tuyển Thanh dừng xe lại, nhà hàng trước mặt có phong cách kiến trúc shikumen (*), vừa nhìn liền biết là nhà cổ, lâu đời.
Một chiếc đèn ảm đạm chiếu sáng biển cửa hàng, hành lang giữ nguyên phong cách phục cổ của đầu thế kỷ trước, có người ngồi bên chiếc đàn dương cầm cạnh tường, chơi nhạc của Chopin, ở tầng trên, mặt tường bên phải treo đầy tranh, Tiết Tuyển Thanh đang đi đằng trước, quay đầu nhìn Thịnh Thanh Nhượng nói: “Anh có hài lòng với nơi này không?”
Thịnh Thanh Nhượng lại chuyển quyền phát biểu cho Tông Anh: “Tông tiểu thư, cô thấy sao?”
Tông Anh đáp lời ít mà ý nhiều: “Rất thích hợp.”
Ba người vào phòng bao, Tiết Tuyển Thanh không thể chờ đợi được nữa, lập tức gọi món, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Anh là là viên chức nhà nước, học giả hay thương nhân?”, “Cái cớ từ nước Pháp về là thật hay giả?”, “Anh sinh năm bao nhiêu? Năm 1905?”
Các câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Thịnh Thanh Nhượng căn bản không kịp trả lời.
Nghe đến đây, bàn tay đeo găng trắng của người bồi bàn đang rót tương vô thức run lên.
Tông Anh nói: “Phiền anh rời khỏi đây một lát, chúng tôi có thể tự là.”
Bồi bàn hoài nghi quan sát cô và Thịnh Thanh Nhượng, im lặng lui ra ngoài.
Đợi cửa phòng đóng lại, Thịnh Thanh Nhượng mới trả lời từng câu hỏi Tiết Tuyển Thanh đưa ra: “Nghề nghiệp là luật sư, tôi làm giảng viên ở đại học Đông Ngô, cái cớ từ về Pháp là thật, tôi địch thị sinh vào năm 1905.”
Nghe xong, Tiết Tuyển Thanh cúi đầu uống một ngụm nước có gas thật to: “Trời ơi, năm 1905, từ lúc anh sinh ra đến bây giờ đã hơn một trăm năm. Vậy rốt cuộc tên anh là gì?”
Thịnh Thanh Nhượng mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, chuyện này không quan trọng.”
Canh trong nồi dần sôi, Tông Anh vô tình nói chen vào, lấy di động ra, cúi đầu đọc tin nhắn.
Một dãy số xa lạ xen lẫn trong đống quảng cáo và thông báo đột ngột hiện ra.
Đối phương gửi cho cô một tin nhắn, chỉ vẻn vẹn một câu –
“Tôi là một trong những phóng viên từng liên lạc với chị sau vụ tai nạn ở đường hầm 723, tôi vừa tìm được một manh mối.”
Đính kèm với nội dung tin nhắn là bức ảnh một lá mail.
Tông Anh phóng to ảnh lên, đây là một lá mail nặc danh, tiêu đề là: “Anh cho rằng gần đây Tân Hi mới bắt đầu làm giả số liệu sao?”
Nội dung chính rất ngắn gọn: “Ngày Nghiêm Mạn gặp chuyện không may, có một chiếc xe đi theo xe bà ấy, rời khỏi cao ốc văn phòng cũ đến cao ốc văn phòng mới.”
Cuối cùng lưu lại một biển số xe mở đầu bằng chữ “Hộ A”.
(*) Hộ: Tên gọi khác của Thượng Hải.
Tông Anh không khỏi nhíu mày mím môi, Tiết Tuyển Thanh bỗng tiến lại gần: “Cậu ngẩn người làm gì vậy?”
Tông Anh bỗng ngẩng đầu, còn chưa kịp cất di động, Tiết Tuyển Thanh đã cướp lấy, cô nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trả điện thoại lại cho Tông Anh, hỏi: “Theo cậu, đây là trò đùa dai hay manh mối thật?”
Tông Anh nhớ tới cuộc điện thoại xa lạ mình nhận được sau vụ tai nạn ở hầm 723, là người kia sao? Vậy ai đã gửi cho anh ta lá mail nặc danh này?
Chủ đề mail nói thẳng rằng Tân Hi làm giả số liệu, nội dung chính lại đề cập đến bài toán đố về cái chết của Nghiêm Mạn.
Tân Hi làm giả số liệu có liên quan gì đến cái chết của Nghiêm Mạn?
Thấy cô mải trầm tư không nói một lời, Tiết Tuyển Thanh dứt khoát nói: “Mặc kệ nó thật hay giả, điều tra trước rồi nói sau.”
Cô lấy điện thoại ra, nhanh tay gửi tin nhắn, nhất thời đợi không được đáp lại, lại nhanh chóng gọi điện thoại, sau vài tiếng tít tít chờ đợi, cô nói: “Tra giúp tôi một biển số xe, tôi đã nhắn vào di động của cậu rồi đấy.”
Nồi canh bắt đầu sôi, khói bay mù mịt, song không ai thả đồ ăn vào trong, điện thoại của Tiết Tuyển Thanh đột nhiên rung mạnh.
Cô lập tức bắt máy, nghe đối phương kể xong thông tin chủ sở hữu biển số xe, cô im lặng đặt điện thoại di dộng xuống.
Trong phòng chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục, ba người nhìn nhau, Tông Anh cầm chén rượu trước mặt lên uống, ngẩng đầu nói: “Là biển số xe của ai?”
Tiết Tuyển Thanh nhìn Thịnh Thanh Nhượng, cuối cùng đưa mắt về phía Tông Anh, lạnh lùng nói: “Là Hình Học Nghĩa, một người chết.”
—
Lời tác giả:
Boy dân quốc: Tôi biết mã khoá màn hình của kim chủ là gì rồi! 0914!
Bồi bàn phòng bao: Quá hối hận vì đã thay ca với đồng nghiệp, trước ca đêm gặp phải ba tên quái thai, vừa nhìn là biết bị úng đầu.
Tiết Tuyển Thanh: A! Một bữa lẩu ngốn hết bao nhiêu tiền của anh, hy vọng boy dân quốc có thể hết giận!
—
Nhà hàng lẩu này có ở cả đường Nhạc Dương lẫn Tân Thiên, đều thuê nhà cũ, buôn bán đến tận khuya, có đồ ăn đêm, bố trí rất phục cổ, thoạt nhìn rất ngon, mấy bạn ở Thượng Hải nếu có hứng thú có thể thừ tìm xem.
—
Editor: Hừm hừm, mình tự hỏi là cả nhà có bao giờ mường tượng Thịnh tiên sinh trông ra sao không, mình thì có =)) trong đầu mình, Thịnh tiên sinh sẽ trông giống Trần Khôn ^_^ Mình từng được xem 1 phim do anh ấy đóng, cũng lâu rồi nên không nhớ đó là vai như thế nào, chỉ biết là trong phim đấy, anh Trần Khôn có nét ngại ngùng, trí thức kiểu Thịnh tiên sinh:))) Còn mọi người thì sao? *^^*
Chú thích ngoài lề:
(*) Shikumen: Là phong cách kiến trúc Thượng Hải, kết hợp với các yếu tố phương Tây, xuất hiện vào đầu những năm 1860. “Shikumen” nghĩa là cánh cửa đá đóng khung, lối kiến trúc này tham khảo cấu trúc hai hoặc ba tầng giống như nhà sân thượng ở Anh – Mỹ hoặc nhà phố, phân biệt bởi các bức tường cao bao quanh sân trước hẹp. Các nhà sắp xếp thẳng hang nhau và tạo thành một con ngõ, cổng vào có 1 cửa đá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!