Trấn Hồn
Chương 96
Thẩm Nguy thu tay về cẩn thận ngửi qua, sau đó hắn nói: “Tạm thời hẳn là chưa có việc gì, không có tử khí, cũng không có mùi tanh, người còn sống, chỉ là không liên lạc được thôi. Ngươi đừng nóng vội, yên tâm trước đã.”
Triệu Vân Lan không lên tiếng, ăn không biết ngon nhét nốt miếng bánh bao cuối cùng vào miệng rồi lấy từ dưới bàn ra một bảng ghi chú, chỉ thấy cái kẻ có cuộc sống sinh hoạt lôi thôi đến rối tinh rối mù này không ngờ lại quản lý thời gian chính xác vô cùng, trên bảng ghi chú của y kẹp ba tập giấy nhớ, trên cùng ghi “Khẩn cấp”, xuống dưới là “Quan trọng”, cuối cùng là “Hoàn thành”.
Trong đó hàng cuối cùng trống rỗng, có thể thấy được gần đây y đang sứt đầu mẻ trán, trên cơ bản là chẳng có việc gì mà không quan trọng.
Thông qua những con chữ nhảy nhót như ngồi tên lửa kiểu kê đơn của bác sĩ ngoại khoa kia, Thẩm Nguy vất vả nhìn ra được cả hàng “Khẩn cấp” chỉ viết mỗi tên mình với một dòng “Nghĩ cách lôi cổ bát mẻ trên người ông già ra”. Ở hàng “quan trọng” ghi chép một đống dài dằng dặc những việc liên quan đến công việc của y.
Triệu Vân Lan đưa bút đánh dấu móc bên cạnh cái tên “Thẩm Nguy”, sau đó viết thêm việc thứ ba vào hàng khẩn cấp: “Mau chóng tìm Lâm Tĩnh”.
Triệu Vân Lan vừa ghi vừa nói: “Xuất thân của Lâm Tĩnh thực ra là Đạt Ma tông chính thống, nói thật chứ, thủ hạ của ta không có ai xuất thân hoành tráng hơn hắn, hơn nữa bộ dạng cũng chẳng được hàm xúc đến vậy, cơ bản ảnh tự sướng của hắn có thể dùng như bùa trừ tà ấy, hơn nữa tên kia cực thích giả bộ yếu đuối, đi đến đâu cũng không dễ gây chuyện, lại càng đừng nói đến việc ta chỉ bảo hắn điều tra có mỗi vụ án mượn thọ phản phệ thông thường mồng bảy tháng nào cũng có. Nói đúng ra, bình thường hắn là người làm cho ta yên tâm nhất………”
Những ngón tay y thay phiên gõ lên bàn: “Hôm nay ta nhất định phải dẫn người đi một chuyến, ngươi có đi không?”
Thẩm Nguy trước đây mưu tính trăm phương ngàn kế, chẳng hơi đâu mà để ý xem mấy người trong Trấn Hồn lệnh làm những gì, nghe thấy thế, đôi mắt dịu dàng như nước của hắn nâng lên từ cái tên có dấu móc của mình trên bảng ghi chú, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười — thoạt nhìn tuyệt không để ý đến chuyện Triệu Vân Lan viết tên của hắn trừu tượng như dấu chân chó: “Ừm, mượn thọ?”
Triệu Vân Lan phát tin nhắn mà Uông Chủy gửi tới trong điện thoại: “Là cái này này, đại thần ngươi giúp tụi ta nhìn qua cái xem.”
Thẩm Nguy cái người thuộc trường phái sùng cổ này chưa từng dùng qua smartphone, nhận lấy xong chỉ nhìn liếc qua mấy câu nói của Uông Chủy, sau đó muốn xem ảnh chụp hiện trường, kết quả là thao tác không quen, nghịch mãi nửa ngày vẫn không phóng to được cái ảnh lên.
Vì thế hắn nói với Triệu Vân Lan lúc này đang tu sữa đậu nành: “Ngươi cứ cúi đầu xuống, đừng nhìn.”
Chỉ thấy Thẩm Nguy nhẹ nhàng đặt tay lên màn hình di động, bắt lấy gì đó như cách không thủ vật, tấm ảnh chụp người chết kia nổi lên không trung như hình chiếu 3D, hiệu quả thị giác cực kì chấn động, mới nhìn qua y như là một khối thi thể tím ngắt tái xanh chễm chệ trên bàn cơm.
Xuất phát từ lòng hiếu kì, cái đầu đang cúi của Triệu Vân Lan vừa nâng lên một cái thì ngay lập tức gieo gió gặt bão, một ngụm sữa đậu nghẹn sặc trong cổ họng tí nữa thì phun đầy vào mặt “Thi thể”.
…… Đây đúng là ví dụ điển hình của việc mê tín phong kiến đánh bại khoa học hiện đại mà.
Thẩm Nguy tỉ mỉ quan sát sắc mặt thi thể một lát rồi duỗi tay “miết” lên đôi mắt của nó, giống như biến không khí thành phông chiếu 3D cảm ứng, lại còn có thể phóng to thu nhỏ nữa chứ.
“Người này có lẽ không phải chết do mượn thọ phản phệ,” Thẩm Nguy chỉ vào con mắt bị phóng đại gần bằng bàn tay của cái xác mà nói, “Ngươi nhìn ánh mắt này.”
“Ta vừa cơm nước xong……” Triệu Vân Lan đau khổ đè dạ dày, sau đó nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy trong con mắt bị phóng đại rất nhiều lần kia đồng tử đã tan ra, nhưng khi nhìn kĩ, ở đó dường như phản chiếu một bóng người.
Triệu Vân Lan sửng sốt đè tay Thẩm Nguy: “Có thể phóng to lên chút nữa không?”
Thẩm Nguy lắc đầu: “Chỉ là một cái ảnh thôi, to nữa thì không nhìn rõ.”
“À à, không sao không sao,” Triệu Vân Lan rút giấy ăn nhanh chóng chùi mép rồi xé roẹt mảnh giấy nhớ trên mặt sau bảng ghi chú để phác họa lại hình dáng khái quát, “Hoành tráng hơn kĩ thuật viên kiêm chức sứt sẹo của bọn ta nhiều lắm rồi.”
Thẩm Nguy thuận miệng hỏi: “Kỹ thuật viên kiêm chức là ai?”
Triệu Vân Lan: “Chúc Hồng.”
Chân bàn ăn cót ca cót két nghiến kèn kẹt xuống sàn nhà.
Triệu Vân Lan chỉ cảm thấy một một luồng ánh mắt rét căm căm bắn thẳng vào cái gáy của mình, y làm bộ không biết gì cả, nằm bò ra bàn thành thật dùng bút chì mô phỏng hình dạng của thứ còn in trong mắt thi thể, chẳng qua thừa dịp đưa lưng về Thẩm Nguy, y sung sướng vụng trộm nở một nụ cười.
“Trước đây người ta đồn đại là con mắt người chết nhất định phải đánh nát, nếu không trong đó sẽ lưu lại hình ảnh của người cuối cùng mà kẻ đó nhìn thấy, có thể bị cảnh sát tra ra.” Triệu Vân Lan vừa vẽ vừa nói, “Nhưng mà ngay cả cừu vui vẻ cũng biết chuyện này là không thể xảy ra, bằng không thì cảnh sát cũng chẳng cần phải làm gì, chuyên môn nghiên cứu khoa mắt là được rồi___Có điều không có lửa làm sao có khói…Trong truyền thuyết dân gian có nói tới cái bóng đúng không? Cái bóng trong mắt người chết là cái gì?”
Thẩm Nguy rầu rĩ không lên tiếng.
Triệu Vân Lan cong đôi mắt cười nhìn hắn: “Hửm?”
Sắc mặt âm trầm của Thẩm Nguy thể hiện rất rõ ràng, hắn đang vô cùng bất mãn khi nghe thấy đề tài về Chúc Hồng. Thẩm Nguy im lặng mấy giây rồi mới mở miệng: “Là câu hồn, người bị Quỷ sai câu hồn mà chết thì đáy mắt sẽ sạch sẽ, nhưng nếu dương thọ chưa hết mà đã bị người nào dưới Hoàng Tuyền hoặc thứ gì đó câu hồn rồi chết thì trong mắt sẽ lưu lại bóng hình của kẻ ở u minh.”
“Ồ….. Vậy ngươi cảm giác đó là cái gì?” Triệu Vân Lan hỏi.
Thẩm Nguy hạ mắt, khe khẽ nói: “Làm sao ta biết được.”
“Ô này, làm sao thế? Mất hứng rồi? Ghen rồi sao?” Triệu Vân Lan đê tiện không ra hình dạng, “Ta thích người khác ăn dấm nha, mau ăn lại lần nữa cho đại gia ngắm cái được không?”
Thẩm Nguy: “……”
“Trước kia ngươi đoan đoan chính chính như nam thần không ăn khói lửa nhân gian vậy đó, talười nhìn ngươi giả bộ rồi, nhìn cũng đủ mệt thay ngươi luôn.” Triệu Vân Lan tùy tay dán tờ giấy ghi chép vào mặt sau tờ nháp giáo án mà Thẩm Nguy đã dùng qua, sai bảo, “Qua đây, nam thần kia, cạnh máy tính trên bàn làm việc có máy scan đấy, giúp ta quét hình gửi đến văn phòng, trước khi ta đến nơi để cho bọn họ tra được bao nhiêu thì tra đi.”
Thẩm Nguy nhận lấy rồi ngây người đến đứng trước máy tính trên bàn, mở máy xong thì bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ với một đống dụng cụ thiết bị___Nam thần kì thật chỉ biết bật máy tắt máy với mở giáo án power point người ta làm sẵn cho thôi, cái khác cơ bản đều do trợ giáo làm hết, hoàn toàn không phân biệt được đâu là máy in đâu là máy quét.
Lúc này, Triệu Vân Lan bất ngờ chuyển tới phía sau Thẩm Nguy, hai tay vòng ra phía trước tiếp tục động tác của hắn, để giấy vào máy scan, từng bước thao tác xong xuôi, cuối cùng, trong tạp âm của thiết bị đang hoạt động, y cố ý thổi một hơi bên tai Thẩm Nguy: “Sao, không biết? Không biết sao không gọi ông xã dạy ngươi?”
Thẩm Nguy: “……”
Triệu Vân Lan cười xấu xa sờ vội cái mông Thẩm Nguy một cái, trước khi Thẩm Nguy mặt đỏ tai hồng phát giận thì đã trốn đến một chỗ xa xa, lấy một quyển lịch trên bàn ra giở rồi gõ gõ một dãy địa chỉ hòm thư và mật mã ghi trên đó: “Cuối cùng là tìm trong danh bạ liên hệ cái dòng ‘Đồng sự’, gửi cái ảnh vừa tải lên cho họ.”
Nói xong, nét cười trên mặt y rút đi cực nhanh như bị bóc xuống, gọi điện đến số 4 đường Quang Minh: “Uông Chủy? Cô còn thức không? Vất vả một chút, kéo rèm cửa kín vào___Đúng rồi, tôi biết, Lâm Tĩnh đã xảy ra chuyện, tôi vừa gửi cho cô một cái ảnh, bảo mọi người trong văn phòng truyền nhau xem qua đi, có thể tra ra thứ kia là gì là tốt nhất, bảo lão Lý hỗ trợ chuẩn bị hai chiếc xe, nửa giờ sau chúng ta lên đường, đến nơi xảy ra vụ án.”
Đúng lúc này, đèn treo trong phòng hơi hơi lay động, Long Thành rung động một chút không hề mãnh liệt, nhưng mà ngay sau cơn địa chấn nho nhỏ không dễ phát hiện này, trong điện thoại và ngoài ống nghe đều vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Uông Chủy nói trong điện thoại: “Từ từ đã, sếp Triệu, có tin nhắn của Lâm Tĩnh.”
Thẩm Nguy ở một bên quay đầu sang: “Hình như người ngươi đang tìm vừa gửi đến một tin nhắn.”
Triệu Vân Lan nheo mắt nói với Uông Chủy: “Cô đừng treo máy vội.”
Lâm Tĩnh gửi tới một đoạn video, là hắn dùng di động tự quay.
Cái tên không lúc nào là không tự tô vẽ tự quay chụp này có kĩ thuật quay phim rất cao siêu, cơ bản không nhìn ra tay hắn run, hình ảnh luôn rất ổn định, thế nhưng đoạn video lại đang không ngừng run rẩy, Lâm Tĩnh thở hổn hển khó nhọc, màn hình rung lắc kịch liệt, hắn đang đi rất nhanh, hoặc là đang chạy.
Hắn có chút thở không ra hơi nhưng tiếng thở dốc lại ép đến mức vô cùng thấp, tay Lâm Tĩnh run vô cùng, màn hình nhắm ngay mặt hắn, miệng hắn mấp máy đóng mở mà lại không có thanh âm, Triệu Vân Lan nhíu mày cố đọc khẩu hình miệng của hắn: “Ta…… Mất đi tiếng nói, lỗ…lỗ tai cũng bắt đầu không nghe rõ… ngôn tại…không phải, là ngón tay cứng ngắc, có dự cảm không lành.”
Ngay sau đó, tay Lâm Tĩnh run lên, màn ảnh dời khỏi mặt hắn mà nhắm đến một khu biệt thự khá là cao cấp___là khu biệt thự an dưỡng nơi xảy ra vụ án.
Vừa nhìn có thể thấy phòng ở rất xinh xắn, nhưng Triệu Vân Lan nhìn lướt lần đầu tiên đã có linh cảm là chỗ nào đó không thích hợp.
Lúc này, trong video truyền tới âm thanh Lâm Tĩnh dùng ngón tay gõ nắp sau của máy điện thoại, âm thanh rất lớn, có chút chói tai, cũng chính là mấy tiếng này làm nổi bật lên cả khu biệt thự yên lặng đến kì dị.
Lâm Tĩnh vươn một ngón tay, từng nét từng nét vẽ lên màn hình di động một hàng chữ “Không, không có một người nào.”, Triệu Vân Lan chú ý tới các đốt ngón tay hắn cứng còng như đá, hoàn toàn không thể cong lại, còn biến thành màu xanh xám quỷ dị.
Sau đó Lâm Tĩnh dừng tay, để màn ảnh đối diện mặt mình, chỉ chỉ vào tai, lại sắc mặt ngưng trọng lắc lắc đầu, hắn theo bản năng lấy ra một chuỗi phật châu, nhắm mắt lại, hơi khép mở đôi môi mà không phát ra tiếng niệm kinh như là đang tự gắng gượng trấn định.
Một lát sau, khi hắn mở lại hai mắt thì tựa hồ là hơi ngẩn người, sau đó đột nhiên cố sức nheo nheo mắt, tiếp theo, màn hình lắc lư chao đảo, video kết thúc ở đây.
“Cuối cùng có thể là hắn phát hiện mắt mình không nhìn rõ, cho nên vội vàng gửi video đi.” Triệu Vân Lan phán đoán, “Có lẽ là vì nguyên nhân thị lực nên nhấn sai, đặt giờ cho tin nhắn cho nên bây giờ chúng ta mới nhận được, hoặc là……”
“Hoặc là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà tin nhắn không thể gửi đi.” Thẩm Nguy tiếp lời.
Triệu Vân Lan xoay quá người, ánh mắt hai người chạm nhau, một lát sau lại đồng thời khẽ thốt: “Cơn địa chấn vừa rồi.”
Lời vừa dứt thì cảm giác rung lắc khe khẽ lại truyền tới, tựa như một hồi dư chấn thông thường, trên hành lang bắt đầu có tiếng bước chân và tiếng nói, nhà Triệu Vân Lan ở rất cao, đại khái là do cao tầng mà chấn động lại càng thêm mạnh, mọi người bắt đầu khủng hoảng chạy ra bên ngoài.
Triệu Vân Lan không phải là người chưa từng trải qua địa chấn, y đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Ngươi tuyệt không cảm thấy cơn ‘địa chấn’ này có chút kì quái sao? Vỏ quả đất vận động hình như phải là cảm giác đong đưa chứ…Cái này giống như là đang run rẩy vậy.”
Thẩm Nguy hạ mắt, cẩn thận cảm nhận một chút: “Hình như là động tĩnh của Địa Phủ.”
“Địa Phủ?”
Thẩm Nguy sắc mặt ngưng trọng, Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ, ngồi xuống nạp đầy đạn vào khẩu súng dùng đạn đặc thù, dưới ống quần nhét một con dao khắc đầy phù chú, sau đó lôi hết tiền trong ví ra đút lung tung vào túi, trong ví để một xấp bùa thật dày.
Cuối cùng, y lấy trong ngăn kéo ra một lệnh bài khắc gỗ, đó là “Trấn hồn lệnh” chân chính, là mảnh vỏ tước xuống từ thân của đại thần mộc, khi ba chữ “Trấn hồn lệnh” khắc trên mặt nó chạm vào tay Triệu Vân Lan thì tỏa ra những tia lửa chói mắt.
“Đi.” Y nhét Trấn Hồn Lệnh vào túi, quyết đoán nói.
Hai mươi phút sau, hai người đến số 4 đường Quang Minh, đợi một lát đã thấy hai chiếc xe việt dã chạy từ trong sân ra, đi thẳng tới nơi Lâm Tĩnh gặp nạn.
Long Thành cách nơi xảy ra vụ án không đến 300 cây số, đi đường cao tốc chỉ mất hơn bốn giờ đồng hồ, địa phương kia không có khu công nghiệp, chỉ có núi có sông có suối nước nóng, là trấn nhỏ điển hình để du lịch và an dưỡng, những thôn làng xung quanh đều đã dời đi để đảm bảo cảnh quan hoàn mỹ, mỗi ngày chỉ có nhân viên thu mua và phục vụ ra vào nơi này mà thôi.
Trấn nhỏ quá yên lặng, quả thực yên lặng như một tòa thành chết. Một chiếc xe tải kéo hàng không nghiêng không thẳng đỗ ngoài cửa trấn, trong xe chất đầy rau dưa tươi ngon, những hàng hóa khác cũng không ít, thế nhưng khoang điều khiển mở toang, không thấy ai ở bên trong.
“Mỗi ngày nhất định là có rất nhiều người phục vụ đến từ các thôn và thị trấn xung quanh,” Triệu Vân Lan nói, “Tiểu Quách, xuống xe, tự cậu lái một chiếc lên đồn công an đồng nghiệp trấn trên hỏi xem, mấy hôm nay có nhận được vụ báo nguy người nhà mất tích nào không.”
Quách Trường Thành ngẩn người, cậu cảm nhận được rõ ràng trấn nhỏ này có gì đó quỷ dị, chỉ đứng đó thôi mà chân cứ run luôn, sếp Triệu bảo cậu đi, hiển nhiên là muốn bảo vệ cậu, tình huống này khiến Quách Trường Thành đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó tâm tình không hiểu sao lại càng căng thẳng.
“Để Chúc Hồng đi cùng cậu đi.” Triệu Vân Lan nói.
Chúc Hồng lại chẳng phải là người tùy ý quăng đi như Tiểu Quách, cô lập tức mở miệng phản đối: “Tôi không đi, tôi không đi đâu hết!”
Triệu Vân Lan lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao, còn chưa chính thức từ chức mà lời tôi nói đã không có tác dụng rồi à?”
Chúc Hồng: “Tôi……”
Triệu Vân Lan hoàn toàn là nói một thì không có hai, không cho phân trần ngồi lại vào xe, đóng cửa: “Lão Sở, ngươi qua đây ngồi xe này.”
Chúc Hồng cứng ngắc đứng ở tại chỗ, căm giận nhìn Triệu Vân Lan.
Sở Thứ Chi trước khi lên xe còn đẩy nhẹ vai cô: “Nhanh đi, sếp Triệu an bài ắt có đạo lý, cô ở đây cũng không giúp được cái gì, Tiểu Quách bên kia không dễ nhận biết tình hình, cô giúp cậu ấy một chút.”
Chúc Hồng chưa kịp nói gì thì tên chết dẫm Triệu Vân Lan đã đạp ga lái xe đi mất rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!