Yêu Qua Mạng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Yêu Qua Mạng


Chương 2


Nhìn thấy H trả lời tin nhắn, Chu Chu vừa mừng vừa sợ, trở mình nằm sấp trên giường, “Cậu bận xong rồi hả?” Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Hạ Hoài không hiểu gì cả, anh lật lại lịch sử trò chuyện của hai người. Tám giờ hơn mới thêm bạn bè, nội dung trò chuyện chỉ có vài câu, xem ra là do Tô Đồng thêm, bản thân anh không quen biết.

Đúng lúc Hạ Hoài đang chuẩn bị xóa bạn bè, đối phương lại gửi tới một tin nhắn, “Cậu là người đầu tiên tớ thêm bạn bè.” Ngón tay của Hạ Hoài dừng lại trên màn hình một chút, màn hình đang nháy hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, một tin nhắn nữa nhanh chóng được gửi đến, “Hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi xa, còn chưa làm quen được với ai, cũng không dám nói chuyện với mọi người.”

Không biết vì sao, trong đầu Hạ Hoài hiện lên ba từ “nhóc đáng thương”, anh thản nhiên nhắn lại một câu, “Thật sao?” Chu Chu có thể cảm thấy được sự lạnh nhạt của đối phương, không nhiệt tình như lúc ban đầu, hỏi này hỏi kia, dù cách màn hình di động cũng làm cho Chu Chu cảm thấy khẩn trương, “Cảm ơn cậu đã nói chuyện cùng tớ, tớ còn sợ cậu không thêm bạn hay là cảm thấy tớ nhạt nhẽo sau đó xóa bạn bè.”

Hạ Hoài đang tính xóa bạn tốt, lại bị những dòng chữ này làm cho không thể xuống tay, ma xui quỷ khiến anh lại trả lời đối phương, “Cậu không phải là người trường C?”

Chu Chu vẫn luôn trả lời thật nhanh, dường như là cầm di động chỉ chờ anh nhắn lại, “Đúng vậy.” Bình thường mọi người nói chuyện không phải nên nói là “Đúng rồi, tôi học trường XX” hay sao? Cậu Chu Chu này nói chuyện rõ ràng là có ý giấu diếm, cũng có thể là một người rất không biết cách nói chuyện.

Không đợi Chu Chu trả lời, Hạ Hoài nhận được một cuộc gọi, màn hình hiển thị “Điền Miểu”, cũng chính là Chủ nhiệm CLB Kịch bị Tô Đồng xóa bạn bè. Ngữ khí của Điền Miểu không được tốt, to tiếng nói, “Hạ Hoài sao cậu lại xóa tôi khỏi danh sách bạn bè?”

Hạ Hoài vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí thất tình, cả người đều không có tinh thần, bị Điền Miểu quát, theo bản năng đưa điện thoại ra xa. Tự biết bản thân đuối lý, chờ Điền Miểu xả xong mới mở miệng, “Ngại quá.”

Điền Miểu là một nữ Alpha, tính cách nóng nảy, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, so với đàn ông còn đàn ông hơn. Điền Miểu vừa mới phát tiết, cùng với thái độ nhận sai coi như thành khẩn của Hạ Hoài, “Thôi bỏ đi, tôi biết cậu chia tay với Tô Đồng rồi.”

Hạ Hoài đợi cô nói tiếp, anh biết nửa đêm cô gọi điện tới chắc chắn không phải vì chuyện xóa bạn bè cỏn con này. Đúng như dự đoán, Điền Miểu nói tiếp, “Vì thể hiện sự hối lỗi của cậu với tôi, lễ đón sinh viên mới cậu nhất định phải tham dự một tiết mục cho CLB Kịch của chúng ta.”

Hạ Hoài rất muốn nói rằng anh không phải là người của CLB Kịch, muốn kéo anh tham gia tiết mục làm gì, “Không còn mấy ngày nữa là đến lễ đón tân sinh rồi, tôi còn chưa có luyện tập.” Điền Miểu lại nóng lên, “Cậu…” Vừa mới nói được một từ đã bị Hạ Hoài cắt ngang, “Như thế này nhé, ngày kỷ niệm thành lập trường tôi tham gia được không.” Chủ nhiệm Điền đồng ý rồi, hơn nữa còn dặn dò anh, nhất định không được quên.

Chu Chu đợi một lúc không thấy đối phương hỏi gì, cố lấy dũng khí chủ động hỏi, “Cậu là nam hay là nữ vậy?” Hạ Hoài cúp máy mới nhìn thấy câu này, trong lòng nghĩ thầm, không lẽ là một Omega muốn hẹn pháo, anh trả lời, “Cậu là Omega?”

Đợi một lúc không thấy tin nhắn trả lời, Hạ Hoài nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi, có lẽ đối phương cũng đã ngủ rồi, do dự một lúc có nên xóa bạn bè hay không, anh vẫn bị câu nói “Cảm ơn đã nói chuyện với tớ” làm cho mềm lòng.

Chu Chu đợi H nhắn lại, đợi đến ngủ quên mất, sáng sớm tỉnh dậy, điện thoại mở cả đêm đã sớm hết pin. Chu Chu cắm sạc vào, theo bạn cùng phòng tới lớp.

Không phải gia cảnh của người câm điếc nào cũng không tốt giống như Chu Chu, Phó Thần trong ở cùng ký túc xá của cậu là một người như vậy. Bố mẹ của Phó Thần là người làm ăn, hôm qua vừa mới tới đã rất hào phóng với bạn cùng phòng, mua rất nhiều đồ ăn vặt chia cho mọi người. Đặc biệt thân thiết với Chu Chu, đi học cũng hẹn nhau cùng đi.

Tính cách Phó Thần rất hoạt bát, có thể là do hoàn cảnh gia đình, không có một chút mặc cảm nào của người khuyết tật, lúc nói chuyện với Chu Chu luôn vui vẻ hoa tay múa chân, vô cùng bát quái, “Chu Chu cậu có biết đối diện trường chúng ta có một Alpha rất đẹp trai không?” Chu Chu lắc đầu, mới đến trường hai ngày, mới chỉ nhớ được tên của mọi người trong ký túc xá làm gì có tinh thần mà quan tâm tới chuyện của trường đối diện.

Phó Thần kiên trì cùng Chu Chu bàn luận về Alpha vô cùng đẹp trai này, “Người đó tên là Hạ Hoài, là giáo thảo của trường C, nghe nói giọng nói vô cùng hay, mỗi năm ngày kỷ niệm trường C anh ấy đều lên sân khấu biểu diễn.” Nói đến đây Phó Thần có chút thất vọng, khóe miệng trùng xuống, “Đáng tiếc chúng ta không nghe được.”

Chu Chu đang muốn ăn ủi cậu, Phó Thần lại hưng phấn, “Năm nay ngày kỷ niệm trường chắc chắn anh ấy sẽ có tiết mục, đến lúc đó chúng mình đi xem nhé.” Chu Chu đưa tay làm thủ ngữ trả lời, “Chúng ta không nghe được ca hát.” Phó Thần vẫn rất quyết tâm, “Đến nhìn người thật cũng rất tốt.” Lôi kéo cánh tay Chu Chu lắc lắc, thấy hai người sắp đến phòng học rồi, Chu Chu liền gật đầu đồng ý.

Buổi trưa quay về ký túc xá, Chu Chu mở điện thoại, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn H gửi tới. Chu Chu có chút rối rắm, bây giờ trả lời có phải là chậm trễ quá không, có phải là rất bất lịch sự hay không. Bản thân mình cũng muốn nói chuyện cùng H, cậu soạn tin, “Đúng rồi, cậu cũng thế hả?”

Lúc Hạ Hoài nhận được tin, đúng lúc gặp mặt sinh viên mới ở Hội học sinh, nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi, nhất thời không biết phản ứng sao, lại nhìn lên lịch sử trò chuyện phía trên, mới biết được Chu Chu nói cậu chính là Omega, là một nam Omega.

Những sinh viên mới đến Hội học sinh, ngây thơ lại nhiệt tình. Mỗi lần Hội trường lại gọi Hạ Hoài đến nói mấy câu làm lung lay lòng người, hy vọng mọi người khi họp có thể tích cực lên một chút, làm việc nhiều ít nghỉ ngơi. Nhiệm vụ đầu tiên của học kỳ này là lễ đón tiếp sinh viên mới vào nửa tháng sau, ngoại trừ việc sắp xếp tiết mục, nhận được tài trợ cũng rất quan trọng.

Thẳng đến buổi chiều sau khi tan học, Hạ Hoài mới đột nhiên nhớ tới tin nhắn của Chu Chu, mở ra khung chat, “Không phải, tôi là Alpha.” Chu Chu đang ở ký túc xá nhìn Phó Thần hoa tay múa chân kể chuyện bát quái, đúng lúc nhận được tin nhắn của Hạ Hoài, “Cậu là nam hả?” Từ ngày hôm qua bắt đầu trò chuyện, Chu Chu có thể cảm nhận được, đối phương cũng là con trai, ngữ khí gượng gạo, tuy nhiên cậu không nghĩ được tại sao so với lúc mới bắt đầu trò chuyện lại khác biệt như thế.

“Đúng.” Chu Chu nhìn thấy tin này liền ngẩn người, không biết cùng H tiếp tục nói chuyện gì. Phó Thần rất không vui, bản thân hưng phấn nói chuyện bát quái trường C với cậu mà cậu lại ngây người nhìn điện thoại.

Phó Thần dùng tay chọc hai má Chu Chu, Chu Chu giật mình nhìn lại, vội vàng nói xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, ban nãy cậu vừa nói gì thế.” Phó thần chọc chọc trán Chu Chu, tiếp tục khoa tay múa chân, “Tuần sau nữa, trường C tổ chức lễ đón tiếp tân sinh, chúng ta đi xem nhé.”

Học viện cho người câm điếc không tổ chức lễ đón tân sinh, đối với trường học của bọn họ mà nói, đây là một hoạt động vô cùng khó xử, ca hát diễn kịch, sinh viên của học viện không phải không có cách để tham gia, chẳng qua là tập luyện rất khó khăn cho nên trực tiếp hủy bỏ hoạt động này.

Lễ đón tiếp tân sinh của trường C, nghe Phó Thần nói xong, Chu Chu đột nhiên biết mình có thể nói chuyện gì với H rồi, “Hai tuần nữa trường của cậu tổ chức lễ đón tân sinh à?”

Hạ Hoài nhìn di động nhíu mày, lời này ý nói là muốn gặp mặt sao? Thực sự là muốn hẹn pháo sao? “Ừ.” “Cậu có tham gia tiết mục nào không?” Lần này Hạ Hoài trả lời rất nhanh, “Không có.” Chu Chu nằm bò ra bàn trả lời, “Bạn của phòng của tớ muốn đi xem, cậu nói xem chúng ta có thể gặp mặt không?”

Hạ Hoài với bạn cùng phòng đi cửa sau trường ăn cơm, vóc dáng Hạ Hoài nổi bật, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy một nam sinh cao lớn, diện mạo vô cùng tuấn tú, đến chỗ nào cũng có người nhìn lén anh.

Bạn cùng phòng nhìn thấy cả đoạn đường Hạ Hoài ôm di động chat với ai đó, không nhịn được sáp lại gần hóng chuyện, nhưng đáng tiếc anh không cao bằng Hạ Hoài, Hạ Hoài giơ tay lên anh liền không nhìn thấy được nội dung trên điện thoại, “Lại làm lành với hệ hoa rồi?”

Hạ Hoài lắc đầu, anh chưa từng tìm Tô Đồng, Tô Đồng cũng không xuống nước đi tìm anh. Bạn cùng phòng không buông tha, “Vậy có phải là em trai, em gái khóa dưới chủ động cưa mày?” Một người khác trong phòng đáp lời, “Khẳng định không phải con trai, tao đoán là em gái năm nhất phải không.”

Hạ Hoài không trả lời bọn họ, cúi đầu trả lời tin nhắn của Chu Chu, “Cậu muốn gặp tôi?” Khi Chu Chu nhìn thấy tin nhắn, mặt nóng bừng lên.

Có chút muốn gặp, nhưng lại không dám gặp, dù sao bọn họ mới trò chuyện được mấy hôm, cũng không phải là rất thân thiết, cứ vậy mà gặp mặt có phải là lỗ mãng quá hay không. Chu Chu rất sợ anh biết được mình là học sinh của trường đối diện, suy xét một lúc mới trả lời, “Cũng không phải, tớ chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Đồ ăn được mang lên, Hạ Hoài nói, “Nếu như cậu muốn đến trường C, hôm ấy có thể sẽ gặp tôi.”

Đây là câu dài nhất mà H trả lời từ trước tới giờ, Chu Chu cầm lấy di động, có phần hưng phấn, máu tăng tốc lưu động, sau lưng còn toát ra chút mồ hôi.

Có lần trò chuyện này, số lần Chu Chu chủ động tìm H nói chuyện càng nhiều, H vẫn luôn trả lời rất chậm, có phần qua loa lấy lệ, nhưng mà Chu Chu vẫn rất vui vẻ, H có thể trả lời cậu là được rồi.

Đến chiều thứ sáu là hết tiết rồi, Phó Thần được nghỉ sẽ về nhà, một mình Chu Chu đi dạo phố, muốn tìm lấy một công việc làm thêm. Cậu còn chưa quen thuộc tỉnh C, việc ngồi xe bus nào còn chưa rõ. Vốn dĩ muốn hỏi thăm Phó Thần, kết quả là gửi tin rồi nhưng không thấy cậu ấy trả lời. Khung chat với H ở phía trên, Chu Chu do dự một lúc rồi mở ra.

“Tớ muốn ra phố thương mại, cậu có biết phải ngồi xe bus số mấy không?” Thứ sáu Hội học sinh lại phải họp, tân sinh lôi kéo được không ít tài trợ, phải đi gặp người tài trợ để thảo luận. Hạ Hoài nhìn thấy tin từ Chu Chu, không biết phải trả lời sao, bình thường anh không đi xe bus, về nhà đều có xe tới đón, không thì tự mình lái xe.

Hạ Hoài hỏi người ngồi cạnh, “Đi phố thương mại ngồi xe bus nào?” Tân sinh đã thăm dò tất cả các đường xung quanh trường C rồi, vừa nghe giáo thảo hỏi, tranh nhau trả lời, “Ngồi năm trạm xe 116, sau đó đổi sang xe 320, xuống ở trạm phố thương mại là được, đàn anh muốn đi phố thương mại ạ?”

“Cảm ơn, không phải.” Anh cúi đầu trả lời Chu Chu, xe 116 đúng lúc tới trạm, Chu Chu gửi một câu “Cảm ơn.”

Tài trợ dễ dàng thu được, đáng tiếc tiền tài trợ không nhiều, phải tìm thêm vài nguồn nữa. Tiếng thảo luận rất lớn, Hạ Hoài nghe không vào, vô thức hỏi Chu Chu, “Cậu đi phố thương mại làm gì?”

Thứ sáu được nghỉ, về nhà hay ra ngoài chơi đều đông, trên xe 116, không nói đến ghế ngồi, ngay cả chỗ đứng đều ít ỏi. H rất ít khi chủ động tìm chủ đề nói chuyện, Chu Chu không muốn để anh đợi lâu, khó khăn dùng một tay trả lời, “Tìm việc làm thêm.”

Em gái khóa dưới gọi Hạ Hoài mấy câu, Hạ Hoài vẫn thất thần, đến khi Hội trưởng đá Hạ Hoài một cái dưới bàn, Hạ Hoài mới cất điện thoại đi, “Ngại quá, em nói lại lần nữa đi.” Em gái không để ý Hạ Hoài thất thần, lại nói một lần, “Chúng em thấy hay là Phó hội trưởng đi cùng, mới nhanh có tài trợ.”

Mọi người chờ mong nhìn anh, ban nãy bản thân thất thần, không nói thêm vào được gì, chỉ có thể đồng ý.

Tìm việc làm thêm không thuận lợi như Chu Chu nghĩ, không nhắc đến cậu là người khuyết tật, chỉ tính thời gian nghỉ ngơi của trường bọn họ đã không thể đáp ứng được thời gian làm việc bên ngoài. Từ tối chủ nhật đến tối thứ năm không có cách nào ra ngoài làm việc. Ngay cả tối thứ sáu, tối thứ bảy cũng không được, mười giờ tan làm, nửa tiếng không thể về đến trường học.

Tìm cả buổi chiều cũng không tìm thấy công việc thích hợp, Chu Chu thất vọng đi về, có phải là phố thương mại xa quá hay không, bản thân vẫn nên tìm xung quanh trường xem thử vậy.

Trong lòng có chút khổ sở, Phó Thần đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn, người mà Chu Chu có thể tìm lúc này chỉ có H, “Không tìm thấy TAT…” Khi nhìn thấy dòng chữ này, Hạ Hoài sững người, anh vẫn luôn cho rằng Chu Chu có chút khúm núm, nói chuyện đều rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên cậu bán manh.

“Cậu muốn tìm công việc thế nào?” Tốc độ trả lời tin nhắn của Hạ Hoài nhanh đột xuất. “Tìm một việc gì đó gần chỗ tớ, buổi tối có thể về sớm một chút, tốt nhất là việc làm thêm cuối tuần.” Việc làm cuối tuần xung quanh trường C, Hạ Hoài còn chưa kịp gửi tin trả lời, Chu Chu lại gửi tới, “Ngày mai tớ lại đi tìm tiếp xem, bây giờ đi ăn cơm trước đã.”

Vốn đang nghĩ ngày mai tìm người giúp đỡ tìm kiếm xem có việc gì hay không, buổi trưa hôm sau lại nhận được một tin nhắn từ Chu Chu, một tin nhắn âm thanh, Hạ Hoài do dự một chút mới mở ra, “Tớ tìm được việc làm rồi.” Chu Chu rất vui vẻ, giọng nói rất trong, giống như đứa trẻ chưa vỡ giọng, Hạ Hoài suýt chút nữa tưởng là giọng con gái.

Xuất phát từ lịch sự, Hạ Hoài cũng gửi về một tin âm thanh, “Chúc mừng.” Hôm nay Hạ Hoài cùng nhóm em gái khóa dưới đi kéo tài trợ, đang cùng với nhà tài trợ thảo luận. Chu Chu đầu óc nóng lên mới có thể gửi tin âm thanh. Nhìn thấy Hạ Hoài trả lời một tin âm thanh, ngón tay run rẩy, may mắn là có chức năng chuyển âm thanh thành chữ, không thì cậu không biết H đã nói gì.

“Chúc mừng.” Nhìn thấy hai từ này, Chu Chu phấn khởi nhảy nhót, tiếp tục soạn tin, “Cậu không muốn biết tớ tìm được công việc gì sao!!!” “Công việc gì?” Hạ Hoài cảm thấy được Chu Chu đang rất vui, gõ chữ còn dùng thêm vài dấu chấm than.

“Làm tại cửa hàng hoa, bà chủ rất tốt, còn bao cơm trưa và tối cuối tuần.” Hạ Hoài chưa từng đi làm thêm, không thể cảm nhận được niềm vui này của Chu Chu nhưng lại bị tâm trạng của Chu Chu làm ảnh hưởng, “Vậy à.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN