Tiểu Ôn Nhu
Chương 34: Đả lạc thủy cẩu (*)
(*) Đả lạc thủy cẩu (痛打落水狗): Đánh chó rơi xuống nước, ý chỉ dốc sức đả kích một kẻ sa cơ lỡ vận.
“Nói đùa gì vậy, sao em có thể đến nhà anh ở được.”
“Em thấy anh có giống như đang nói đùa không?” Phó Thời Hàn khí định thần nhàn nói: “Mẹ anh thích em, nhà anh cũng có rất nhiều phòng, tết đến ở một thời gian cũng không thành vấn đề, anh cũng tiện giúp em học thêm mà.”
Nghe qua, có vẻ hợp tình hợp lý.
“Dù ba mẹ anh đồng ý nhưng chưa chắc ba em em đã đồng ý đâu, đến ở nhà anh, vậy thành cái gì?”
“Khi còn bé không phải em vẫn thường xuyên đến nhà anh sao, em còn nói muốn làm con gái mẹ anh, đến ngôi nhà lớn như nhà anh ở.”
Cái mặt già của Hoắc Yên đỏ lên, chuyện cũ từ đời nào rồi, chính cô còn không nhớ được, sao anh lại nhớ rõ ràng thế.
Nhưng khi đó chẳng qua là hâm mộ Phó Thời Hàn có cái nhà to như vậy, chơi trốn tìm trong đó, rất thích a.
“Trẻ con nói không suy nghĩ.” Hoắc Yên quẫn bách nói: “Ai tin là đồ ngốc.”
Phó Thời Hàn ung dung thở dài một tiếng, nằm trên giường Hoắc Yên, uể oải nói: “Làm sao bây giờ, anh thật sự thành đồ ngốc rồi.”
Hoắc Yên thấy dáng vẻ này của anh, không đành lòng, không thể làm gì khác hơn, nói: “Vậy ăn tết rồi nói sau.”
Phó Thời Hàn lấy lại tinh thần: “Một lời đã định.”
“Ai, ai một lời đã định với anh!”
**
Ông bà Hoắc nhất định muốn giữ Phó Thời Hàn ở lại ăn cơm tối, Phó Thời Hàn ngồi bên cạnh Hoắc Yên, thỉnh thoảng lại gắp giúp cô mấy món ăn.
Thái độ của mẹ cô Chu Nhã Bình rất ân cần: “A Hàn à, bây giờ đã tìm được nhà dì, sau này nhất định phải thường xuyên đến chơi nhé.”
“Dì à, cháu sẽ thường xuyên tới.” Phó Thời Hàn mỉm cười nói rồi nhìn sang Hoắc Yên.
Hoắc Yên nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ, sớm biết thế đã không cho anh lên nhà, sau này nếu thường xuyên qua nhà cô, như vậy sao được.
Hai mắt Chu Nhã Bình đã cười thành vầng trăng khuyết: “Vậy thì tốt, cháu thích ăn gì cứ nói với dì, sau này cháu muốn qua, dì sẽ đi chợ mua về nấu.”
Hoắc Yên đang muốn nói Phó Thời Hàn cực kỳ thích ăn cá, nhưng Hoắc Tư Noãn ngồi đối diện lại đột nhiên lên tiếng: “Mẹ tài nấu nướng của mẹ như thế nào, đừng đem ra để mất mặt, còn có, nhà chúng ta bé như vậy, sau này Thời Hàn tới, tất nhiên phải nhà hàng ăn cơm rồi.”
“Đúng đúng.” Chu Nhã Bình cười xấu hổ: “Tay nghề của mẹ đúng là không tốt, trong nhà cũng vừa cũ vừa nhỏ, sau này chuyển nhà mới lại mời Thời Hàn vậy.”
Căn nhà ở rất nhiều năm, đồ dùng trong nhà cũng mua từ mấy năm trước nên đã có chút cũ kỹ, nhìn rất lỗi thời, tự nhiên không thể so sánh được với biệt thự trong đại viện nhà Phó Thời Hàn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước nay Hoắc Tư Noãn không hi vọng Phó Thời Hàn tới nhà làm khách, không muốn bị anh coi thường.
Nhưng chuyển nhà mới nói dễ làm khó, hiện tại giá phòng cao như vậy, trong nhà sớm đã không còn tiền tích góp.
Hoắc Yên ngẩng đầu, nhìn mẹ lúng túng và ba không nói một câu, trong đầu đột nhiên sinh ra lửa giận.
“Chị, cơm nhà chúng ta khó nuốt như vậy, những năm qua chị ăn không khí lớn lên à?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người, nhất là Chu Nhã Bình, bà ta không ngờ Hoắc Yên vâng vâng dạ dạ thường ngày đột nhiên lại ăn nói sắc bén với chị gái như vậy.
Hoắc Yên cũng không ngờ mình sẽ thốt ra những lời như vậy, có câu gần son thì đỏ, gần mực thì đen, nhất định là do cô ở lâu với mấy người Tô Hoàn.
Trên mặt Hoắc Tư Noãn mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đáng sợ: “Em gái à, em cũng học được cách nói đùa với chị sao.”
“Không nói đùa, chẳng qua em cảm thấy mẹ làm đồ ăn rất ngon.”
Mẹ Hoắc Yên kinh ngạc nhìn cô, trước đó Hoắc Tư Noãn nói mấy câu kia thật đúng là khiến bà ta mất mặt, nhưng Hoắc Yên nói vậy, lại như tri kỷ khiến bà ta không cách nào trách mắng.
Con nhóc này, bình thường im ỉm không nói chuyện, thì ra cũng biết thương bà ta sao?
Trong lòng Chu Nhã Bình như có dòng nước ấm chảy qua.
“Hơn nữa, Hàn ca đã đồng ý tới nhà chơi, đương nhiên sẽ không chê nhà chúng ta nhỏ.” Hoắc Yên tiếp tục nói: “Anh ấy cũng không thích tới nhà hàng ăn cơm.”
Sắc mặt Hoắc Tư Noãn sầm xuống, ho nhẹ một tiếng vớt vát danh dự: “Như thế thì tốt, chị cũng chỉ sợ trong nhà tiếp đãi không chu đáo.”
Mắt thấy bầu không khí trò chuyện càng ngày càng xấu hổ, Chu Nhã Bình vội vàng đổi đề tài, nói với Phó Thời Hàn: “Tư Noãn nhà dì nghỉ đông không bận việc gì, hai đứa có thể thường xuyên hẹn nhau đi xem phim, dẫn theo Yên Yên đi chơi cùng.”
Hoắc Tư Noãn nghe thấy mẹ mình nói dẫn theo Hoắc Yên, lại bắt đầu tức giận, cô ta còn chưa kịp mở miệng, ông bố liền nói: “Nghỉ đông Tư Noãn không phải muốn tới lớp học múa sao, sau đó còn cùng về quê thăm họ hàng một thời gian, sao có thể đi xem phim được?”
Hoắc Tư Noãn vội vàng nói: “Không sao, con có thể bớt thời gian…”
Nhưng cô ta chưa nói hết, Phó Thời Hàn bỗng ngắt lời cô ta, thản nhiên nói: “Nếu Hoắc Yên muốn xem phim, cháu dẫn em ấy đi, không lạc được đâu.”
Chu Nhã Bình thấy chủ đề càng ngày càng không thích hợp, cuối cùng không còn gán ghép Phó Thời Hàn và Hoắc Tư Noãn nữa.
Đề tài xem phim quay tới quay lui trong miệng mọi người, sau đó chủ đề cũng thay đổi liên tục, Hoắc Yên vùi đầu ăn cơm không muốn dính vào.
Trong lòng Hoắc Tư Noãn tràn đầy lửa nóng, ăn không được mấy miếng liền bỏ về phòng mình.
Sau bữa cơm, theo thường lệ Hoắc Yên giúp đỡ mẹ cô thu dọn bát đĩa mang đi rửa, Chu Nhã Bình nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng của Hoắc Yên, so với dáng vẻ ngang ngược càn rỡ gần đây của Hoắc Tư Noãn, không biết vì sao, trong lòng bà ta mơ hồ sinh ra cảm giác áy náy.
Cho tới giờ toàn bộ tâm huyết đều đặt lên người con gái lớn, bà ta không để tâm tới cô con gái nhỏ nhiều năm như vậy, hiện giờ con gái lớn cứng vây cứng cánh, nói chuyện với ba mẹ càng lúc càng hất hàm sai khiến, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng như trong quá khứ.
Mà con gái nhỏ Hoắc Yên, trước giờ không xuất sắc, lại ít nói nhưng mỗi khi ăn cơm xong đều giúp bà ta thu dọn bát đũa, lúc bà ta đau ốm còn thức trắng đêm bên cạnh chăm sóc.
Vừa rồi Hoắc Tư Noãn ngay trước mặt người ngoài chống đối bà ta, khiến bà ta mất hết mặt mũi, may mà có con gái nhỏ hiểu chuyện nói đỡ.
Rõ ràng hiếu thảo đến vậy, mà nhiều năm qua bà ta không hề để mắt tới.
“Yên Yên, con ra nghỉ ngơi đi, vừa trở về, phòng bếp cứ để cho mẹ là được rồi.”
“Không sao.” Hoắc Yên thuần thục đeo tạp dề lên người: “Hôm nay nấu một bàn đồ ăn lớn, dọn dẹp khẳng định sẽ vất vả.”
Là cô dẫn Phó Thời Hàn tới, giúp đỡ mẹ dọn dẹp cũng là việc nên làm.
Chu Nhã Bình càng thêm áy náy, lúc quay lưng đi còn vụng trộm lau khóe mắt.
Thời gian không còn sớm, Phó Thời Hàn muốn rời đi, ba Hoắc Yên – Hoắc Tồn An ngoài dự đoán muốn tiễn Phó Thời Hàn xuống lầu, Phó Thời Hàn nhìn ra ông ta có chuyện muốn nói, dứt khoát không từ chối, chỉ nói với Hoắc Yên: “Nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Hoắc Yên rầu rĩ ừm một tiếng.
Hai người ngoại trừ đấu võ mồm, lại không có chuyện gì tốt để kể, hết lần này tới lần khác anh còn muốn cô gọi điện thoại cho anh.
Dưới lầu, Hoắc Tồn An đi thẳng vào vấn đề, nói với Phó Thời Hàn: “Tôi không cho phép cậu làm tổn thương bất cứ một đứa con gái nào của tôi.”
Phó Thời Hàn là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ, Hoắc Tồn An đã biết tình cảm của anh dành cho Hoắc Yên.
Anh dứt khoát thẳng thắn nói ra: “Cháu cũng không muốn tổn thương Hoắc Tư Noãn.”
Hoắc Tồn An đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Cho dù cậu không muốn như vậy, nhưng cách làm của cậu đã làm tổn thương con bé, từ nhỏ nó đã mong muốn được gả cho cậu, trở thành vợ cậu.”
Phó Thời Hàn cười nhạt nói: “Chú, nói là cháu làm tổn thương cậu ta, không bằng nói là mong muốn đơn phương của các người, làm hại cậu ta.”
“Cậu…”
Phó Thời Hàn tiếp tục nói: “Cho tới bây giờ cháu chưa từng nói muốn lấy Hoắc Tư Noãn, đồng thời cháu cũng trịnh trọng thông báo cho chú biết, cháu sẽ không lấy cậu ta.”
Hoắc Tồn An tự nhiên không muốn mất mặt trước mặt vãn bối, cố nén cảm xúc, tiếp tục nói: “Chú biết, bây giờ các cháu đều muốn tự do yêu đương, chú cũng không ép cháu, nhưng cháu đã nói thẳng không đồng ý cưới nó, chú tự nhiên sẽ đả thông tư tưởng cho nó, nhưng cháu và Hoắc Yên là xảy ra chuyện gì!”
Nhắc tới Hoắc Yên, vốn dĩ ánh mắt Phó Thời Hàn đang lạnh lẽo bỗng nhiên ôn hòa hơn mấy phần —
“Cháu thích Hoắc Yên, mấy năm trước ông nội từng đề cập việc kết hôn với con gái nhà họ Hoắc, cháu muốn chọn em ấy.”
Hoắc Tồn An nghe vậy, suýt chút bị khói thuốc làm sặc.
“Thật là hồ đồ! Hồ đồ!”
“Cháu nói đều là những lời ở đáy lòng.”
“Cậu cho rằng con gái nhà họ Hoắc, đều để cậu tùy ý chọn, cậu muốn ai thì muốn sao?”
Nhìn ra được, Hoắc Tồn An thật sự tức giận.
Mà biểu cảm của Phó Thời Hàn trước nay chưa từng nghiêm túc và chắc chắn như thế; “Từ nhỏ Hoắc Yên đã gọi cháu một tiếng anh trai, nếu như em ấy đồng ý, cả đời có thể làm em gái Phó Thời Hàn. Nhưng nếu em ấy có một chút tình cảm vượt trên tình anh em với cháu, cháu sẽ không buông tay.”
Đuôi mắt Hoắc Tồn An giật giật, nhìn kỹ Phó Thời Hàn, không kiêu ngạo cũng không tự ti, cẩn trọng mà thỏa đáng.
Đứa nhỏ này từ bé chính là như thế, thái độ với trưởng bối lễ phép lịch sự, nhưng tuyệt đối không phải kiểu mù quáng nghe theo, Phó Thời Hàn có suy nghĩ của mình, cũng có chủ kiến của mình, làm việc thỏa đáng an tâm, là một rể hiền đúng chuẩn.
Chỉ tiếc…
“Cậu phải biết, con bé Hoắc Yên kia từ nhỏ đã chậm chạp, không đủ thông minh, hơn nữa…”
Năm tuổi mới mở miệng nói chuyện, bẩm sinh đã thiếu hụt không đầy đủ.
Hoắc Tồn An lắc đầu: “Nó không thích hợp với cậu, nhà họ Phó cũng sẽ không đồng ý.”
Nếu nói môn đăng hậu đối, nhà họ Hoắc đương nhiên không xứng với nhà họ Phó, có điều Hoắc Tư Noãn một lòng muốn gả cho Phó Thời Hàn, từ nhỏ đến lớn, học múa, học dương cầm, bồi dưỡng nhiều sở thích, thi đỗ đại học danh tiếng, để bản thân trở lên ưu tú hơn, cũng làm ba mẹ vô cùng kiêu ngạo…
Trong mắt ông bà Hoắc, nếu bỏ qua hoàn cảnh gia đình, chỉ nói riêng bản thân Hoắc Tư Noãn, hoàn toàn xứng với Phó Thời Hàn.
Nhưng Phó Thời Hàn không đợi Hoắc Tồn An nói xong, vội nói: “Thích là thích, dù Hoắc Yên có thiếu chân thiếu tay, cháu cũng thích.”
Giờ phút này anh ngược lại có mấy phần tính tình bồng bột của tuổi trẻ, không còn dáng vẻ lão luyện thành thục ngày thường.
Hoắc Tồn An lại bị sặc khói, suýt chút không thở nổi, nói ai đấy, thằng nhóc nhà cậu mới thiếu chân thiếu tay!
Ông ta thở dài một tiếng: “Hiện giờ tôi không có cách nào đồng ý chuyện này, đối với Tư Noãn mà nói, quá không công bằng.”
“Chú, có lẽ chuyện nhà các người cháu không tiện tham dự, nhưng cháu vẫn muốn nói chú biết, từ nhỏ đến lớn, các người yêu thương Hoắc Tư Noãn bao nhiêu, Phó Thời Hàn cháu cũng có bấy nhiêu thương tiếc với Hoắc Yên như vậy.”
Hoắc Tồn An nghe xong câu này, chấn động không thôi, điếu thuốc trong tay run rẩy.
Còn Phó Thời Hàn cúi người chào ông ta, quay người mở cửa xe, khởi động xe rời đi.
**
Thành tích thi cuối kỳ công bố trên cổng đào tạo của trường.
Ban đầu Hoắc Yên không cảm thấy điểm số của mình cao thế nào, đến tận khi cô so sánh điểm cùng các bạn học khác, phát hiện thành tích của cô rất khá, mỗi môn đều đạt từ 90 điểm trở lên, ngay cả môn khó nhất là nguyên lý biên dịch, cô cũng thuận lợi được 95 điểm, mà các bạn trong lớp qua môn chưa tới một phần ba, có thể đạt 80 điểm chỉ lác đác vài người.
Vậy mà môn này Hoắc Yên được 95 điểm, hiển nhiên là đứng đầu lớp.
Tất nhiên, tất cả đều là công sức của Phó Thời Hàn.
Trước nửa tháng thi cuối kỳ, ngày nào Phó Thời Hàn cũng giúp Hoắc Yên ôn tập, bởi vì hai người học cùng chuyên ngành, Phó Thời Hàn nắm rõ đề thi như lòng bàn tay, ôn tập cho Hoắc Yên đều giảng đúng trọng tâm.
Đương nhiên, yêu cầu của thầy giáo Phó nghiêm khắc đâu chỉ đơn giản đưa ra trọng điểm cho Hoắc Yên, anh cho cho cô tài liệu học, tất cả những chỗ nào khó hoặc cô không hiểu rõ sẽ giảng lại cho cô, giúp cô có cơ sở vững chắc.
Vì vậy, thi cuối kỳ tự nhiên là chuyện nhỏ.
Mặc dù không biết bảng xếp hạng của lớp như thế nào, nhưng từ tổng thể thành tích, cô hẳn là nhận được học bổng.
Trong nhóm WeChat Hội chị em plastic phòng 409 lúc này đang ầm ĩ.
Tô Hoàn: “Hoắc Yên Hoắc Yên Hoắc Yên, thành tích thi cử của chị cậu đợt này hẳn là xuống dốc rồi.”
Hoắc Yên nhìn cửa phòng Hoắc Tư Noãn đóng chặt, nói: “Vẫn luôn không thấy ra ngoài.”
Tô Hoàn: “Hi hi, sợ là ngại không dám ra.”
Hoắc Yên: “Sao nói vậy?”
Tô Hoàn: “Cậu không thấy danh sách trượt môn trên cổng đào tạo sao, môn nguyên lý máy tính, chị ta trượt rồi.”
Nguyên lý máy tính là môn học chung bắt buộc toàn trường, dạy nguyên lý cơ bản liên quan đến máy tính và cách dùng phần mềm office, sinh viên nào cũng phải học qua môn này.
Đương nhiên, đối với bạn học khoa văn mà nói, dính đến tính toán, trượt môn tương đối nhiều.
Hoắc Yên: “Không đến mức đó chứ, thành tích học tập của chị tớ trước giờ đều xếp thứ nhất, có thể trượt môn sao?”
Chỉ chốc lát sau, Tô Hoàn liền chụp màn hình danh sách gửi cho Hoắc Yên: “Ầy, Hoắc Tư Noãn khoa Nghệ thuật, không nhầm đâu.”
Hoắc Yên phóng to ảnh lên một chút, trong lòng nghĩ thầm đúng là trượt môn thật.
Lâm Sơ Ngữ: “Có khả năng do cả ngày bận rộn cùng nhóm chị em kia chơi bời, nên thành tích học tập đi xuống.”
Tô Hoàn gửi tới một biểu cảm cười gian: “Yên Yên, chúng ta đả lạc thủy cẩu đi?”
Hoắc Yên: “Nhàm chán.”
Hai chữ này vừa gửi đi, Hoắc Tư Noãn liền từ trong phòng bước ra, đi tới bên cạnh mẹ muốn giúp nhặt đậu đũa, nghiễm nhiên là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cô ta lườm Hoắc Yên một cái, Hoắc Yên đang ngồi trên ghế sô pha, chân đi một đôi tất hoa bằng vải bông, cầm quyển sách chuyên ngành Java thật dày che mặt, không để ý đến cô ta.
“Tư Noãn, thành tích thi cuối kỳ có chưa?” Chu Nhã Bình hỏi.
“Có rồi.” Hoắc Tư Noãn mỉm cười nói: “Môn chuyên ngành của con đều được 80 điểm trở lên.”
“Vậy sao, lợi hại quá.”
Thật ra Chu Nhã Bình cũng không hiểu 80 điểm là cao hay thấp, nhưng theo thói quen vẫn khen ngợi Hoắc Tư Noãn, cái này đã trở thành bản năng.
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Tư Noãn ưu tú như vậy, cho tới bây giờ chưa từng khiến bọn họ thất vọng.
“Mẹ, có thể cho con một ít tiền không, mai con muốn cùng bạn bè đi dạo phố.”
Chu Nhã Bình bỏ đậu đũa trong tay xuống, cau mày hỏi: “Cần bao nhiêu?”
“Không nhiều, khoảng 5000 tệ thôi.”
Năm ngàn! Cái này mà còn không nhiều!
Hoắc Yên không nhịn được bỏ sách xuống, giương mắt mình mẹ mình.
Mẹ cô cùng tràn đầy khó xử: “Đi dạo phố tốn tiền vậy sao?”
“Những người kia đều quẹt thẻ, tùy tiện mua một cái túi cũng mất mấy vạn, năm nghìn thật sự không coi là nhiều.” Hoắc Tư Noãn đung đưa cánh tay của mẹ, nĩu nịu cầu xin: “Mẹ, mẹ thỏa mãn chút mong muốn nhỏ bé của con đi, coi như phần thưởng cuối kỳ.”
Nhưng không đợi Chu Nhã Bình nói chuyện, Hoắc Yên cầm di động, lạnh nhạt mở miệng: “Chị, trong danh sách thi lại này, là chị à?”
“Ừm, chính là trượt môn, có danh sách rồi, môn Nguyên lý máy tính hình như chị bị trượt, khai giảng phải thi lại, nếu như thi không qua, phải đợi đến tốt nghiệp thi lại.”
Chu Nhã Bình đột nhiên đứng lên, sầm mặt hỏi: “Sao lại nghiêm trọng vậy!”
“Nghiêm trọng hơn chính là, một khi trượt môn, học kỳ này không nhận được học bổng, thi nghiên cứu sinh cũng đừng có mơ.”
“Hoắc Tư Noãn, con không phải nói mình thi rất khá sao, sao lại như thế!” Chu Nhã Bình ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lớn tiếng trách mắng: “Con còn phải thi nghiên cứu sinh, phải làm sao bây giờ!”
Hoắc Tư Noãn hận thù nhìn Hoắc Yên một cái, vội vàng giải thích: “Mẹ, không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là môn học chung mà thôi, cũng không phải thi không đỗ, sau này thi nghiên cứu sinh, mẹ, năm ngàn kia…”
“Xem ra thật sự bình thường mẹ quá nuông chiều con, còn hỏi tiền mẹ, con cũng đừng nghĩ nữa, hãy ngoan ngoãn ở nhà học bài, không được đi đâu!”
Hoắc Tư Noãn ném mạnh đậu đũa trong tay vào rổ, quay người tức giận trở về phòng, Hoắc Yên nhìn bóng lưng của cô ta, cao giọng nói: “Chị, có muốn em kèm thêm cho chị không?”
Hoắc Yên học chuyên ngành máy tính, đối với chương trình học cơ sở như này nhắm mắt cũng giải được.
Hoắc Tư Noãn mạnh tay đóng rầm cửa phòng lại, xem ra tức giận không nhẹ.
Lúc này mẹ cô mới nhớ ra, thấp thỏm hỏi Hoắc Yên: “Thành tích của con thế nào, không trượt môn chứ.”
“Không có.” Hoắc Yên cầm di động lên, thản nhiên nói: “Hẳn là con có thể nhận được học bổng.”
Trong mắt mẹ cô lộ ra tia vui mừng, một lần nữa đánh giá lại con gái nhỏ của mình.
“Yên Yên rất giỏi, là mẹ trước kia xem thường con.”
Hoắc Yên mím môi, mở nhóm chat trên WeChat ra.
Tô Hoàn: “Hoắc Yên Hoắc Yên Hoắc Yên, cậu đâu rồi, thật sự đánh rắn dập đầu rồi sao?”
Lâm Sơ Ngữ: “Hoắc Yên không phải là người như vậy, cậu ấy mới khinh thường cùng Hoắc Tư Noãn so đo.”
Lạc Dĩ Nam: “Tin tưởng tớ, cậu ấy tuyệt đối như vậy đó.”
Hoắc Yên: “Tớ quay lại rồi đây.”
Tô Hoàn: “Cậu làm gì vậy?”
Hoắc Yên: “Luyện Đả Cẩu Bổng Pháp.”
Tô Hoàn: “Ố!”
Lâm Sơ Ngữ: “Đột nhiên không kịp đề phòng bị vả mặt.”
Lạc Dĩ Nam: “【 mỉm cười】”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!