Trừng Phạt (Punishment) - Chương 10: Tử hình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Trừng Phạt (Punishment)


Chương 10: Tử hình


Ngày lệnh tử hình được thực thi, bầu trời buổi sáng thật trong xanh và cao vời vợi, không một gợn mây. Màu nắng nhạt trải lên mọi vật, như gợi cho người khác nhớ về những ký ức xa xăm. Nhờ nghe âm thanh xào xạc của mấy cành cây mà dễ dàng đoán ra, gió đang thổi. Mọi vật đều sống, bắt đầu cho ngày mới.

Rời khỏi phòng giam, Vũ Thanh ngạc nhiên thấy Lưu Quang đứng cách đó không xa hệt như chờ mình từ rất lâu. Vừa thấy người tử tù trẻ là chàng trai họ Lưu nhanh chóng tiến lại gần đồng thời nở nụ cười thật thân thiện.

“Tôi muốn tiễn cậu một đoạn, được không?”

“Tuỳ anh.” – Vũ Thanh đáp khẽ, nghe nhẹ hẫng.

Không nói gì thêm, Lưu Quang chậm rãi bước đi bên cạnh Vũ Thanh. Giữa họ chẳng còn phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài sự im lặng đến buồn tẻ.

“Tôi…” – Sau cùng, Lưu Quang cũng lên tiếng trước – “Dù biết giờ đây có nói gì cũng đều trở nên vô nghĩa nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu, bằng tất cả lòng thành.”

Thở ra, Vũ Thanh hướng ánh mắt vô định về phía trước với cái nhìn xa xăm:

“Anh vốn biết rõ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Lưu Vinh.”

Nghe câu nói khẽ khàng của Vũ Thanh, Lưu Quang thấy lòng càng thêm nặng trĩu. Đúng!… Anh rất hiểu, tội lỗi em trai gây ra là vô cùng lớn, đáng bị trừng phạt. Dẫu vậy, anh vẫn ích kỷ, mong nhận được một lời thứ tha từ Vũ Thanh như thể muốn xem điều ấy trở thành thứ cứu rỗi linh hồn đang mang nặng tội lỗi của mình.

“Cậu từng kể: cô giáo Dương Đan đã nói rằng dù thế nào đi nữa cô ấy cũng sẽ dõi theo cậu đến suốt đời vì vậy mong cậu hãy sống tốt. Thế, cậu có hối hận khi bị tử hình?” – Lưu Quang nhẹ nhàng nhìn qua chàng sinh viên mười chín tuổi, hỏi.

Lần này đến lượt Vũ Thanh lặng thinh. Đôi mắt đó đã lâu lắm rồi mới trở nên sâu thẳm như vậy. Vẫn là ánh nhìn mơ màng lãng đãng và chất chứa đầy suy tư buồn bã… Từ từ ngước mặt lên trời, hắn mỉm cười rồi trả lời với chất giọng đều đều:

“Có người từng nói rằng: Niềm an ủi duy nhất dành cho những người thân của nạn nhân chính là sự ăn năn từ hung thủ! Nếu như, năm đứa trẻ đó thật sự hối hận, khóc lóc hay thậm chí chỉ tỏ ra chút ăn năn thôi thì có lẽ tôi đã không kiên quyết xuống tay. Thế nhưng khi gặp mặt, tôi thấy chúng vẫn cười nói giống như cái chết của cô Dương Đan không là gì cả.”

Ngừng lại chốc lát, Vũ Thanh chuyển dời ánh nhìn đau buồn sang Lưu Quang:

“Nếu năm đứa trẻ ấy không ăn năn thì tôi chẳng thể sống thanh thản!”

Đôi mắt Lưu Quang mở to bất động nhưng tiếp theo đã dịu lại, buồn thêm buồn:

“Tôi hiểu. Rốt cuộc, lỗi là ở người lớn chúng tôi.”

Lại ngắm nhìn bầu trời cao vợi lần nữa, Vũ Thanh mỉm cười và nói thật nhẹ nhàng, tưởng như đấy là những thanh âm kỳ diệu vang lên từ chiếc chuông gió:

“Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng…”

Hẳn, Vũ Thanh đang nhớ về tuổi thơ chẳng mấy tươi đẹp của bản thân. Việc hắn bị ba mẹ từ bỏ, việc không được dạy thế nào là đúng là sai… Nhưng bên cạnh đó, biết đâu có cả việc được cô giáo Dương Đan dạy dỗ nên người.

Còn đang chìm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang vô định thì Lưu Quang bỗng nghe giọng Vũ Thanh cất lên khá nhỏ và trầm:

“Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa hiểu một điều. Luật pháp có thật sự công bằng?”

Tất nhiên, Lưu Quang đã kinh ngạc đến mức nào khi nghe xong câu hỏi kỳ lạ đó từ chàng thanh niên từng mơ ước trở thành luật sư bảo vệ quyền lợi trẻ em.

“Chắc rằng, đến hết cuộc đời tôi vẫn không tìm ra đáp án cho điều ấy. Chẳng phải vì cô giáo Dương Đan đã chết mà bởi sẽ không ai tìm ra câu trả lời đúng!”

Lần cuối cùng Lưu Quang nhìn thấy Vũ Thanh là lúc đó hắn đã mỉm cười thật tươi đồng thời chậm rãi đi theo những viên cảnh sát đến bãi xử bắn. Để rồi rất nhanh, anh nghe hoà lẫn trong tiếng gió là âm thanh súng nổ…

Và nửa năm sau, Lưu Quang đã quyết định đem toàn bộ sự thật về vụ án cô giáo Dương Đan ra trước pháp luật. Cuốn nhật ký của Lưu Vinh cùng chiếc đĩa quay cảnh cưỡng hiếp đêm đó mà Vũ Thanh giữ, vụ việc được điều tra lại, hai thủ phạm duy nhất còn sống là Tiến và Lợi khi ấy đang điều trị bệnh AIDS phải đối diện với làn sóng phẫn nộ từ dư luận. Đồng thời, cũng để các bậc cha mẹ nhìn lại cách giáo dục con cái. Vũ Thanh đã chết thế nhưng vết nhơ tội lỗi phần nào cũng được gột rửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN