Nhân Gian Hoan Hỉ
Chương 70
Thẳng đến năm thứ ba, vì tình hình phát triển đột phá, Nhất Nguyên có được tám mươi triệu Đô-la vốn đầu tư của Rose; đồng dạng dưới sự đầu tư của Rose, năm trước nhất nguyên đã được đưa lên sàn chứng khoán Mỹ. Vì thế, Nhất Nguyên chuyển nhượng ra 35% cổ phần.
Cùng với để lại 20% cổ phần, để sử dụng việc khác.
Càng phát triển, thì không thể thiếu nguồn tài chính; chính là càng lên cao, tầm nhìn càng xa, đại biểu khả năng xuất hiện vấn đề rủi ro cũng càng nhiều. Quản lý công ty quan trọng nhất là làm sao cân nhắc cơ hội và định hướng công ty, tựa như một người đàn ông phải hiểu rõ dã tâm của mình và sự nhẫn nại.
Trên đời này chuyện gì đều có nhiều mặt, năm năm này mỗi một bước đi của Chu Diệu đều rất quan trọng, bởi vì mỗi một quyết định đều có khả năng mang đến lợi và hại. Chẳng qua một người nếu thật muốn đi về phía trước, quá mức thiếu quyết đoán là không được. Không có đầu cơ trục lợi thì không có phong sinh thủy khởi, quá mức dè dặt cẩn thận, tất nhiên cũng sẽ đi không xa.
Nhưng mà so với đầu cơ trục lợi, thì quan trọng hơn vẫn là đánh chắc thắng chắc, bằng không sẽ dễ dàng sụp đổ toàn bộ… Nhất là giai đoạn hiện nay của Nhất Nguyên.
Chu Diệu thừa nhận tự bản thân năm năm này không ít việc đều đã xảy ra chuyển biến, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Derrick đến tìm.
Chu Diệu thấy Derrick trong phòng họp, gọi trợ lý phao đưa trà vào. Đêm qua đến khuya anh và Đa Ninh mới đến sân bay quốc tế thành phố A, sáng nay lại đến khu Viên, tinh thần không khỏi có chút mệt mỏi.
Có lẽ Derrick cũng cần một ly trà đậm để nâng cao tinh thần, dù sao đều đã đợi anh cả một ngày.
Trên bàn hội nghị đã bày một tách cà phê. Derrick đứng trước cửa sổ sát đất phòng họp, một thân tây trang màu xanh đậm, lưng thẳng tắp. Đối với dáng dấp người phương Tây thì Derrick tương đối thấp bé, chỉ có 1m7, nhưng hình thể gầy gò.
Hai người có đoạn thời gian không gặp mặt, từ khi mái tóc nâu của Derrick còn bồng bềnh nay đã thấy cả da đầu.
Lần đầu tiên gặp mặt, Derrick cười xưng bản thân là con cháu người Do Thái, nhưng anh đã gặp qua rất nhiều người Trung Quốc so với người Do Thái còn khôn khéo hơn. “Chu Diệu, anh chính là một người đàn ông rất thông minh, thông minh so với khôn khéo còn tốt hơn rất nhiều.”
Đúng vậy, thông minh là gây dựng sự nghiệp, khôn khéo là người đầu tư. Quan hệ của hai người, là tín nhiệm lẫn nhau đồng thời cũng phòng bị lẫn nhau.
“Thực thú vị, nơi này sao lại có một phòng trưng bày gấu bông.” Derrick nhìn cửa hàng Alice đối diện nhất nguyên, khóe miệng hơi hơi kéo kéo, dùng tiếng Anh nói.
“Nơi này cái gì cũng có.” Chu Diệu đáp, nói cho Derrick biết, “Bởi vì nơi này là nơi kinh doanh trong mơ.”
Derrick từ chối cho ý kiến, gật gật đầu.
Chu Diệu đứng bên cạnh Derrick, cùng cười theo một cái. Cách nhau 50 mét, phòng làm việc có rất nhiều bàn vẽ của Đa Ninh. Ánh mặt trời sang tháng mười rực rỡ tựa như vàng, dù là cửa sổ hay là chuông gió, khắp nơi đều chiết xạ ánh sáng rất nhỏ; phối hợp với việc trưng bày các con gấu bông bên trong, phòng làm việc phía đối diện phảng phất như một thế giới cổ tích nho nhỏ.
Đúng vậy, cửa hàng thú bông Alice này chính là một thế giới nhỏ để Đa Ninh thực hiện ước mơ.
“Này cậu có biết mô hình lợi nhuận của cửa hàng thú bông này không?” Derrick tìm đề tài hỏi anh.
Dáng người Chu Diệu so với Derrick cao hơn không ít, thời điểm trả lời vấn đề của Derrick, tầm mắt dời xuống, trêu ghẹo hỏi lại: “Thế nào, anh có hứng thú sao?”
Đương nhiên không có. Derrick không cho là đúng lắc đầu, thập phần xem thường công ty thú bông đối diện, cười nói: “Dù cho nó có thể mang lại lợi nhuận, thì một cửa hàng thú bông lại có thể có bao nhiêu lợi nhuận chứ.”
Chu Diệu không giải thích, ban đầu anh cũng cho là như vậy, sự thật thì Đa Ninh làm rất khá. Có đôi khi dùng ánh mắt của một thương nhân để nhìn nhận một sự việc, ngược lại sẽ lỡ mất rất nhiều cơ hội.
Tỷ như dụng tâm, luôn có thể mang đến vận may.
“Kỳ thực, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở thành phố A.” Derrick nói ra một việc, thử tìm đề tài nói chuyện mới, “Nhưng bây giờ tôi mới liên hệ với cậu, chu diệu cậu biết tại sao không?”
Chu Diệu không muốn đứng để nói chuyện, kéo ghế dựa tính ngồi xuống. Trước khi ngồi, anh cũng kéo một cái ghế cho Derrick. Vừa khéo trợ lý mang trà bưng vào, Chu Diệu xoay ngược lại tách trà rửa qua một lần, rót cho Derrik một tách.
“Thử xem.” Chu diệu thuận miệng mời Derrick, sau đó rót cho mình một ly.
“Chu Diệu, đây là lần đầu tiên tôi gặp người Trung Quốc uống trà giống cậu đó.” Derrick cười nói nhìn anh, sau đó cầm tách trà lên, trước tinh tế ngửi một chút, lại nhẹ nhàng nhấp một chút.
“Bích Loa Xuân này thật sự rất ngon.” Derrick đặt chén trà xuống nói, thần sắc biểu đạt sự tiếc nuối với cách thưởng trà của anh, “Khi uống cậu phải dụng tâm một chút.”
A!
Một người Mỹ cư nhiên lại biết Bích Loa Xuân, còn biết cách thưởng thức trà nữa. Chu Diệu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cầm ấm trà tiếp tục rót một tách cho mình. Trà này là anh lấy chỗ Cố Gia Thụy, đúng là Bích Loa Xuân loại tốt nhất.
“Cậu còn chưa hỏi vì sao bây giờ tôi mới đến tìm cậu.” Derrick còn nói, nhắc nhở anh.
Chu Diệu dựa vào ghế dựa, mở miệng nói: “Mấy ngày hôm trước tôi không ở công ty.”
“Đây là cậu đang giải thích?” Derrick hỏi.
“Không, tôi không giải thích với anh; ngược lại, tôi cảm thấy anh sẽ cho tôi một lý do.” Chu Diệu nói, bỗng nhiên liền cười cười. Hai mắt như là trân châu đen được mài sáng, lông mày hẹp dài nhếch lên.
Đồng thời, nhìn thẳng vào Derrick; cho dù mấy ngày hôm trước anh không ở thành phố A, không có nghĩa là anh không biết Derrick đến thành phố A làm gì, lại gặp người nào.
Biểu cảm trên mặt Derrick có chút kinh ngạc, rất nhanh lại không còn kinh ngạc nữa; nghĩ nghĩ, nói rõ: “Không sai, Thiên Tín tìm tôi. Chúng tôi nói chuyện cũng khá vui vẻ.”
Cũng khá vui, không thể nghi ngờ là Derrick cố ý tiết lộ tin tức cho anh.
“Giá bao nhiêu?” Chu Diệu trực tiếp hỏi, không giả vờ không rõ ý của Derrick, cũng không có hứng lòng vòng. Thiên Tín muốn ra bao nhiêu tiền để lấy cổ phiếu Nhất Nguyên trong tay Derrick.
Derrick tự nhiên sẽ không nói ra mức cụ thể, nhưng anh cũng có lo lắng của anh: “Một năm này tình hình của Nhất Nguyên cũng không tốt, thậm chí nói toàn bộ ngành này cũng không tốt. Tôi là một nhà đầu tư, tôi phải nhìn vào thị trường để làm việc.”
Chu Diệu gật đầu, nghiêm túc hỏi Derrick: “Cho nên anh chọn Thiên Tín?”
“Không không không, Chu Diệu cậu nghĩ sai rồi. Tôi không chọn Thiên Tín, là Thiên Tín nhìn trúng Nhất Nguyên, mà bọn họ có bối cảnh và tài chính hùng mạnh.” Derrick giải thích với anh và cũng đưa ra đề nghị, “Bán Nhất Nguyên cho Thiên Tín, có lẽ là một cách tốt.”
“Cho nên, hôm nay anh chờ tôi là vì muốn thuyết phục tôi, cùng theo anh bán Nhất Nguyên đi?” Chu Diệu tiếp tục hỏi, miệng bình tĩnh lại lộ ra một chút ý tứ hàm xúc trào phúng.
Derrick thực không hiểu có gì phải suy nghĩ: “Mua bán vốn là một loại hình kinh doanh, chỉ cần có thể thu lợi.”
Chu Diệu hơi mím môi, không nói chuyện.
Derrick tiếp tục nói: “Rất nhiều công ty đều mong muốn được mua lại, bởi vì người sáng lập và cổ đông đều nhận được số tiền không nhỏ, sau đó bọn họ lại dùng khoản tiền này đầu tư sự nghiệp khác.”
Dưới sự vòng vo của Chu Diệu, Derrick cho anh một đề nghị dưới tư cách một thương nhân thuần túy, mua bán có lợi. Nhưng xuất phát điểm của anh và Derrick không giống nhau, tất nhiên suy nghĩ sẽ không giống nhau. Anh thừa nhận Derrick nói bán Nhất Nguyên để có được số tiền lớn, lại tìm kiếm một ngành nghề kinh doanh khác, là biện pháp tốt để đối phó với nguy cơ hiện giờ trong ngành. Nên hưởng thụ thành công đều đã hưởng thụ rồi, thu lợi vĩnh viễn là sự việc quan tâm đầu tiên; hơn nữa tình hình phát triển trong tương lai của ngành lại không mấy khả quan.
Nhưng mà, Nhất Nguyên sẽ không bán cho Thiên Tín, hoặc là cùng hợp tác với Thiên Tín. Nguyên nhân không phải là mấy việc chạm trán không vui của anh và Thiên Tín, so với sự phát triển chân chính thì đều là mấy việc lông gà vỏ tỏi. Nhất Nguyên không chấp nhận Thiên Tín, đơn giản là anh không tin tưởng Thiên Tín. Thiên Tín trước mắt là có tài chính có bối cảnh, nhưng Chu Diệu anh không để tâm mấy vấn đề đó.
Huống chi, Thiên Tín đã là một con thuyền mọc đầy sâu mọt, lúc nào cũng có thể bị chìm.
“Cậu là lo lắng bán đi Nhất Nguyên, nhân viên của cậu sẽ bị giải tán? Nhân viên của Nhất Nguyên sẽ thất nghiệp sao?” Derrick dò hỏi, tin rằng điều này có thể thương lượng được, quan trọng nhất là giá cả. Dừng một chút, Derrick tiết lộ một sự việc, “Dù cậu có muốn bán Nhất Nguyên cho Thiên Tín hay không, Thiên Tín biết rõ tình hình hiện tại của Nhất Nguyên; bằng không bọn họ sẽ không dùng nhiều tiền cướp đi U Nhất, rồi lại tìm đến tôi.”
“Nhất Nguyên tồn tại là mối uy hiếp rất lớn với Thiên Tín.” Derrick còn nói, “Tại Trung Quốc, có được bối cảnh là việc rất quan trọng.”
Bối cảnh không phải là nền tảng, Chu Diệu không phản bác.
“Cho nên anh đã quyết định chuyển nhượng cổ phần của Nhất Nguyên?” Chu Diệu chỉ hỏi chuyện mình quan tâm, ánh mắt nhìn Derrick bỏ thêm một câu, “Thật sự quyết định rồi?”
“Chu Diệu, tôi thật sự rất thích cậu, dù cho khi Nhất Nguyên đang gặp phải phiền toái thì cậu và cô gái đối diện bên kia đi Toronto nghỉ phép, tôi đều sẽ không trách cậu, bởi vì tôi tin cậu có thể sắp xếp hết mọi việc. Nhưng tôi là một người đầu tư, khi mà bây giờ tôi đã mất đi lòng tin đối với thị trường này của Trung Quốc, vừa khéo lại có một công ty tài chính lớn mua cổ phần trong tay tôi… Nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ động lòng.”
Những lời này, Derrick không nói, Chu Diệu cũng có thể nghĩ đến. Cũng bởi vì anh và Derrick xem như một nữa là tình bạn, Derrick mới nói rõ mọi chuyện như vậy.
“Tôi không phải là không tin nhất nguyên, không tin cậu, tôi chỉ là không tin tình hình những năm sau này của ngành.” Derrick lại cường điệu.
Chu Diệu uống một tách trà, sau đó đặt xuống nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Derrick thoáng ngẩn ra, mở miệng nói: “Chu Diệu, cậu không ra được khoản tiền này đâu.” Ít nhất trước mắt lấy không ra, mà anh sẽ trực tiếp phát ra văn bản thông báo hạng mục chuyển nhượng cổ phần; cho dù Chu Diệu không đồng ý, thì sau ba mươi ngày không đáp ứng, dựa theo hợp đồng lúc trước cũng coi là đồng ý chuyển nhượng.
“Cho dù như vậy, dưới điều kiện ngang nhau, tôi có quyền ưu tiên mua.” Chu Diệu đột nhiên nói.
Derrick thật sự rất kinh ngạc, khoanh tay: “Đương nhiên, nếu cậu có thể đưa ra giá bằng với Thiên Tín, tôi càng vui mừng đưa cổ phần vào tay cậu.”
Derrick đứng lên, tính rời đi, trước khi đi cuối cùng nói một câu với Chu Diệu: “Trung Quốc có câu là dựa vào đại thụ để hưởng bóng mát, Nhất Nguyên bán cho Thiên Tín thật sự không phải là chuyện xấu. Chu Diệu, cậu còn trẻ, bắt đầu lại chưa hẳn là không tốt.”
“Trung Quốc cũng có một câu ngạn ngữ, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Chu Diệu trả lại một câu, khẩu khí không lạnh cũng không nhạt.
(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng suy nghĩ không thể nói chuyện được.)
Cũng bởi vì anh còn trẻ, không cần thiết cầm số tiền lớn đó để dưỡng lão. Bắt đầu lại chưa hẳn không tốt, nhưng nếu buông tay thật sự sẽ mất đi.
Đây là vì năm năm trước, anh mất đi rồi mới hiểu được đạo lý này.
Derrick rời đi.
Chu Diệu tựa đầu ngửa ra sau, nhích lại gần ghế dựa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Cố tình giờ phút này di động vang lên, Chu Diệu cầm lấy, nhấn loa ngoài – –
“Chu tổng, Thiên Tín ra giá với Nhất Nguyên như vậy, anh có vừa lòng không?” Trong lời nói của Dương Vi mang theo ý cười truyền đến trong di động.
Chu Diệu lành lạnh đáp lại một tiếng “A” .
“Chắc anh không biết, về kế hoạch Thiên Tín thu mua nhất nguyên đều là do tôi. Tôi chính là nể mặt của Chu tổng, cho nên Thiên Tín mới có thành ý cho giá cao như vậy…”
Trong loa Dương Vi lời còn chưa dứt, Chu Diệu đã ấn nút tắt, lười nghe thêm một chữ.
Vài năm trước, khi anh mời Hà Hạo vào Nhất Nguyên, lúc đó công việc của Hà Hạo không được tốt, lúc đó Hà Hạo hỏi anh vì sao phải làm ông chủ, có nhiều công ty mời anh vào làm với mức lương rất cao. Anh cười đùa trả lời Hà Hạo: “Xã hội vốn không công bằng, luôn có một số ít là nhà tư bản, trong số ít người đó không khỏi còn có vài kẻ ngu đần. Nếu không nỗ lực, an phận như hiện tại, đời này có khả năng đều phải làm việc cho bọn chúng, nghe lời bọn chúng… Ngẫm lại thì thật đáng sợ.”
Mà Chu Diệu anh cho tới bây giờ cũng không phải là người nghe lời người khác, càng không am hiểu việc làm bạn với kẻ đần.
– –
Alice chính thức khai trương ở Bách Gia là vào tháng 12, xác định là vào lễ Giáng Sinh. Đa Ninh đã hoàn thành bản thiết kế thú bông đầu tiên, cũng đồng thời cùng xưởng bên Hải Thành Thiên Sơn ký hợp đồng bí mật và đưa vào sản xuất.
Giá bán tại cửa hàng và trực tuyến, không khác nhau.
Chín giờ ba mươi tối, Đa Ninh và Nhan Nghệ đến bách gia xem việc trang trí ở cửa hàng, việc trang trí đều làm vào buổi tối sau khi đóng cửa. Thời gian mở cửa ở Bách Gia là vào mười giờ sáng đến mười giờ tối, Đa Ninh và Nhan Nghệ lái xe đến Bách Gia đường Thiên Hòa, vừa khéo đúng mười giờ tối.
Khách hàng trong Bách Gia đa phần đều đã ra về, xe công nhân trang trí cũng vừa đúng lúc vào cửa phía bắc.
Cửa bắc của Bách Gia đối diện cách đó là một quán bar của thành phố A, cách xa nhau một con sông nhân tạo không lớn không nhỏ. Một bên là trung tâm thương mại Bách Gia dần dần an tĩnh lại, một bên là quán bar ồn ào đông đúc, đối lập rõ ràng.
Lúc này, bãi đỗ xe ngoài trời chỗ cửa bắc Bách Gia có không ít siêu xe thể thao, cơ bản đều là người trẻ tuổi đi tìm vui.
Trời vào thu, chênh lệch nhiệt độ trong ngày đêm là rất lớn. Đa Ninh mặc một chiếc áo khoác công nhân, sau đó giúp đỡ công nhân trang trí cầm dụng cụ. Lúc này, trong áo ngoài di động vừa vang, là Chu Diệu gửi tin nhắn đến, đêm nay Chu Diệu phải tăng ca, nhưng nói sau khi xong việc sẽ tới đón cô.
Đa Ninh đứng chụp một tấm hình chỗ cửa phía bắc, cười mỉm chi gửi ảnh cho Chu Diệu.
Ngay cùng lúc đó, Nhan Nghệ nhận được một tin nhắn, đến từ Cố Gia Thụy đang đi du lịch bên ngoài. Màn hình nhấp nháy hiện lên một đoạn tin dài: “Tôi là Nhất Thành, hôm nay ra ngoài không cẩn thận đã đánh mất ví tiền, nếu đang dư giả vui lòng chuyển khoảng cho tôi hai ngàn, trở về sẽ trả lại ngay cho thí chủ. Thiện tai thiện tai.”
Nhan Nghệ: “…” Thật sao? Hay là giả?
Đa Ninh nhìn về phía Nhan Nghệ đang cứng đờ người, Nhan Nghệ ho khan một tiếng để điện thoại vào trong túi, trên người chỉ một bộ quần áo, trong ban đêm gió thổi đến thật có chút lạnh.”Hình như mình quên áo khoác trong xe rồi.” Nhan Nghệ chớp mắt hai lần nói.
Đa Ninh vươn tay về phía Nhan Nghệ, cười cười: “Đưa chìa khóa cho mình, mình lấy áo khoác giúp cậu.”
Nhan Nghệ đưa chìa khóa xe, nói với cô: “Mình đi gọi điện thoại chút.”
Đa Ninh mím môi cười, đi tới khu đậu xe, từ chỗ tay lái chiếc Macan của Nhan Nghệ lấy áo khoác, đang muốn đóng cửa xe, một bàn tay đột nhiên lấy áo khoác trong tay cô.
Cả người liền phát hoảng, Đa Ninh xoay người, chỉ thấy hai người đàn ông xa lạ đứng trước mặt cô; bọn họ một người đoạt đi áo khoác của cô, một người bay thẳng đến bắt lấy tay cô.
“Tối nay muốn cùng nhau đến khu đối diện kia chơi không?” Người đàn ông dáng vẻ lưu manh nói.
Mà cách bọn họ không xa, là Dương Vi đang dựa vào trước đầu xe Ferrari, như cười như không nhìn về phía cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!