Người Điên
Chương 21: Cực lạc
“Yên tâm đi, A Tử, anh sẽ rất thoải mái.”
Thỏ một tay nới rộng lỗ ra vào, một tay bắt đầu đi kích thích phía trước Diệp Tử. Diệp Tử nghiêng đầu, cau mày: “Thoải mái chỗ nào… Kì lạ quá… Còn có….Chỗ ấy cậu rốt cục định….”
Diệp Tử nói xong, nỗ lực nâng người dậy, giơ tay chạm vào hạ thân của Thỏ. Anh còn chưa từng thấy qua hạ thể hắn. Kết quả mới vừa kéo quần lót xuống, vật kia liền cấp tốc nhảy ra ngoài, nhắm thẳng đến Diệp Tử. Bởi đã nhẫn nhịn hồi lâu, cho nên nó chuyển thành màu đỏ tím, rất thô, ít nhất cũng phải mười sáu, mươi bảy centimet, phía mặt trên còn có đầy gân xanh nổi lên. “Không được… Quá lớn…”
Thỏ thở ra một hơi trầm đục, khàn giọng nói: “Đừng quyến rũ em, A Tử… Em sẽ không nhịn được!”
Diệp Tử tận mắt nhìn thấy cái này nọ của hắn thế nhưng lại trướng to thêm vài vòng… Khi ba ngón tay Thỏ từ trong thân thể của Diệp Tử rút ra, thì bật ra tiếng “phốc”
, kèm theo đó là chút trơn dịch. Diệp Tử theo bản năng dùng mu bàn tay che lên mắt mình, thân thể run dữ dội hơn, dần dần ửng hồng. Thỏ hai mắt âm u, mồ hôi từ trên trán hắn rớt xuống, nói: “A Tử, em muốn đi vào…”
Diệp Tử cắn chặt hàm răng, nắm lấy ga trải giường. Thỏ bóp nắn mông thịt Diệp Tử, nắm chặt phân thân, chống đỡ ngay lối vào ướt át, đỏ bừng của anh, sau đó dùng sức, đút mạnh phân thân vào. Diệp Tử “A”
một tiếng, cau mày: “Không được… Đi ra ngoài!”
Thỏ nghiêng đầu hôn lên cẳng chân anh, cố gắng banh rộng mông thịt anh ra hết cỡ, lần thứ hai dùng sức đút vào. dương v*t hắn từng chút từng chút thâm nhập vào, Diệp Tử ban đầu còn nắm chặt lấy ga trải giường, sau đó đổi thành trực tiếp ôm lấy bả vai Thỏ, co quắp ngón chân lại. Đi vào được một nửa, liền không có cách nào tiếp tục đút vào. Thỏ thoáng ngừng lại, ở bên tai Diệp Tử thở dốc, thấp giọng hỏi: “Có khỏe không A Tử Đau không”
“Cũng không phải đau lắm… Nhưng mà trướng rất khó chịu… Phi thường kỳ quái…”
“Chờ chút nữa sẽ ổn thôi.”
“Cậu bị kẹp chặt vậy không đau sao”
“Rất căng, nhưng rất thoải mái… A Tử, trong cơ thể anh thoải mái quá… Không nhịn nổi nữa… Em bắt đầu động đây, A Tử.”
Nói xong, Thỏ liền bắt đầu nhấp vào. Chỉ cần Thỏ hơi động một chút, liền lôi kéo thịt non vùng sau của Diệp Tử, khiến anh đau đớn. Diệp Tử cảm thấy chỗ đó rất rát, thật giống như bị nhét một cây thiết côn vào người, hoàn toàn không có cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể bị vật kia đong đưa qua lại. Nhưng không lâu sau, trơn dịch cùng với chất lỏng hai người phân bố có tác dụng, Thỏ nhiều lần rút ra, lại đâm vào. Mỗi một lần hắn tiến vào, đều đâm đến chỗ sâu nhất, từng nhịp từng nhịp, phân thân hắn tại trong dũng đạo nóng rực của Diệp Tử xâm chiếm, chôn sâu vào, năm, sáu phút sau rốt cục mới đẩy cao mông Diệp Tử lên. Lúc này, từ trong bụng Diệp Tử có thể cảm nhận được hình dạng phân thân Thỏ, khi thì co rút lúc lại chập trùng lên xuống. Thỏ động viên hôn một cái lên hàm dưới Diệp Tử, thở dốc nói: “Đã hoàn toàn đi vào, A Tử, chúng ta cuối cùng đã thực sự gắn liền với nhau. Không tin anh sờ một cái thử xem.”
Diệp Tử há to miệng thở hổn hển, tay anh bị Thỏ kéo đến bộ phận kết hợp giữa hai người. Lúc này anh mới kinh ngạc phát hiện, hai người bọn họ đã hoàn toàn liên kết với nhau. Chặt chẽ như vậy, tựa hồ hoàn toàn không thể tách rời. Còn chưa kịp nói chuyện, Thỏ đã dùng hết sức nhấp vào trong mọi ngóc ngách cơ thể Diệp Tử, quan sát phản ứng của anh. Vừa mới bắt đầu, Diệp Tử còn cau mày, vẻ mặt thống khổ, nhưng khi Thỏ ở bên trong anh khuấy đảo, dùng sức đâm vào một nơi nào đó, thì vẻ mặt Diệp Tử lập tức biến đổi. Hai má anh đỏ ửng, đôi mắt ướt át, hạ thân mềm nhũn lại trở nên hoạt bát, bật thốt ra những tiếng rên rỉ đứt quãng: “A…A…Hừ… Rốt cục… Đã xảy ra chuyện gì vậy… A… Thật thoải mái… Thật thoải mái…”
Thỏ nắm lấy bắp đùi anh, dùng hết sức đâm mạnh vào nơi đó, cơ bụng hắn hiện lên mãnh liệt, hai bên bìu đánh trên mông Diệp Tử, phát sinh ra âm thanh bạch bạch. Sau khi nhấp vào mấy trăm cái, mỗi lần hắn rút ra, đều chỉ rút ra một ít, mang theo chất lỏng dính dớp, trượt theo kẽ mông đỏ ửng của Diệp Tử lướt xuống drap giường, từng giọt từng giọt, liên miên không dứt. Diệp Tử rất nhanh dựa vào cửa sau đạt cao trào lần hai. Cao trào qua đi hai mắt anh lâm vào mơ màng, không lâu sau, anh ôm lấy bả vai Thỏ, bất tri bất giác nâng mông lên, hai chân kẹp lấy eo Thỏ, thuận theo Thỏ đong đưa. Đôi khi Thỏ giảm tốc độ nhịp đâm, cúi đầu xuống, ở bên tai Diệp Tử khẽ niệm tên anh, tàn nhẫn liếm mút môi anh. Diệp Tử ngay lập tức hé miệng, hôn đáp lại anh, từng trận nước bọt theo khóe môi hai người nhiễu xuống. Thỏ khi thì nhào nặn, khi thì nút liếm đầu nhũ Diệp Tử, lúc ấy dũng đạo Diệp Tử sẽ không chịu được mà kẹp chặt, làm cho thanh âm thở dốc của Thỏ càng biến nặng; Khi Thỏ gia tăng tốc độ, hắn đâm tới vị trí sâu nhất trong cơ thể anh, giường lớn cách cách rung động, Diệp Tử nhiều lần bị hắn đẩy đến đầu giường, sau đó lại được kéo trở về; Thâm nhập càng sâu, bọn họ càng thoải mái, càng thân mật dung hợp với nhau, bọn họ càng thay đổi nhiều kiểu tư thế. Mới bắt đầu chỉ là tư thế bình thường; sau đó Diệp Tử nằm sấp nhoài ra bên giường, Thỏ từ phía sau làm thêm một lần; kế tiếp, Thỏ đem Diệp Tử ôm lên người, lại làm thêm lần nữa; cuối cùng, bọn họ lại quay lại với tư thế ban đầu. Vui vẻ quá mức mãnh liệt, đầu Diệp Tử nhiều lần trở nên choáng váng. Sau đó, bụng anh vừa nóng vừa trướng, trên ga trải giường, nơi bọn họ kết hợp, trên đùi, trên bụng anh đều là chất dịch màu trắng đục, trong không khí ngập tràn hương vị ***. Anh cảm giác cả người tựa hồ đã tan ra, hạ thân Thỏ như đang khuấy đảo trong một hồ nước nhỏ, còn hết thảy xung quanh đều đã chuyển thành ảo ảnh loang lổ. Anh khát vọng thân thể Thỏ, không hề biết liêm sỉ thèm khát, dường như anh đã khát vọng nó từ rất lâu, dường như cơn thèm khát này chính là sinh mệnh của anh. Có lúc vì để thay đổi tư thế, phân thân Thỏ sẽ tạm thời rút ra, nhưng anh ngay lập tức cảm giác mình như rơi vào cảm giác tuyệt vọng cùng cực. Anh giống như kẻ nghiện, không nhịn được mà chủ động ngồi lên người đối phương, mãi đến khi được lấp đầy, mới có thể quên đi những suy nghĩ tiêu cực đang lan tràn. Không biết rốt c cục đã làm trong bao lâu, hai người cuối cùng cũng đạt đến dục vọng mãnh liệt nhất, anh tựa hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng cực mạnh trước mắt mình. Ánh sáng mạnh mẽ phá tan đi hắc ám, nuốt chửng hết mọi thứ, dường như cả thế giới trong nháy mắt này biến mất không còn dấu vết. Chẳng biết vì sao, Diệp Tử đang chìm đắm trong đỉnh cực lạc này, lại nghĩ đến cái chết. Những người sắp chết ấy, trong khoảnh khắc lìa hồn, có phải hay không cũng sẽ nhìn thấy luồng ánh sáng như anh Nếu chết trên đỉnh cực lạc như này, thì còn có cái gì để tiếc nuối đây ※ ※ ※ Diệp Tử lại mơ thấy giấc mộng kia. Tất cả đều một màu trắng xóa, ngột ngạt, tĩnh mịch. Tầng tầng bóng đen từ bốn phía bủa tới, thảo luận, báo cáo gì đó. Bất giác, từng bóng đen đã biến thành hình dạng to to nhỏ nhỏ khác nhau, có buồn cười, có xấu xí, có cười, có khóc, có hoàn chỉnh, có không trọn vẹn, có tàn tật, có dị dạng. Thỏ khóc lóc hướng Diệp Tử bò đến, không ngừng nói “Không có chút ý nghĩa nào không có chút ý nghĩa nào, không có chút ý nghĩa nào, không có chút ý nghĩa nào…”
Kỳ thực mới chỉ vừa ngủ có mấy tiếng mà thôi, nhưng tỉnh lại, anh có loại cảm giác, không nhận thức rõ được thời gian địa điểm, ngực nặng nề, trống vắng, tâm tình cực kỳ u ám. Mất hết nửa ngày, anh mới ổn định được tâm tình, rốt cục mới rõ bản thân đang ở nhà Thỏ, đã 10 giờ sáng. Lấy điện thoại ra, mở hòm thư tin nhắn, bên trong toàn là tin nhắn của Thỏ. Thỏ: Em đi học đây. Sữa cùng bánh mì đều chuẩn bị sẵn rồi, anh nhớ ăn nha. Buổi trưa em về làm cơm cho anh. Nếu thấy không thoải mái, thì cứ nằm nghỉ trên giường đi. Diệp Tử cúi đầu xem, ga trải giường cùng chăn đêm qua giờ đã được đổi mới, trên người cũng đã được mặc quẩn áo cẩn thận, có thể thấy, Thỏ sau khi xong chuyện đã tắm cho anh, còn dọn dẹp đống tàn tích. Bữa sáng quả thực đã được chuẩn bị chu đáo trên đầu giường. Diệp Tử nâng người dậy, đứng lên, kết quả cả người như mới vừa bị xe ô tô nghiền nát qua, mông đau đến mức anh nhe răng trợn mắt. Uống cạn ly sữa, gặm mấy cái bánh mì, anh có chút khó khăn đi vào nhà vệ sinh, chưa được mấy bước liền cảm giác có chất lỏng nào đấy từ chỗ kín chảy dọc theo bắp đùi xuống. Hết cách rồi, tối qua Thỏ bắn sâu như vậy, cho nên không thể rửa sạch được, nhất định phải vệ sinh lần hai mới may ra… Dần dần, anh nhớ lại từng chi tiết tối qua, cả người đỏ ửng. Có lẽ do hai người làm quá lâu, anh hiện tại còn mê tưởng Thỏ đang đâm vào sau anh, hai chân anh nhũn ra, đầu mê muội. Trời ạ, mấy tháng trước, anh tuyệt đối không nghĩ đến sẽ có một ngày mình cùng nam nhân làm tình, càng không bao giờ nghĩ, mình không chỉ làm tình với nam nhân, mà còn là nằm dưới, hơn nữa… Còn thấy rất thoải mái Thanh tẩy một tiếng đồng hồ, Diệp Tử mới từ nhà vệ sinh đi ra. Đột nhiên nhớ đến chiều có tiết học, giờ mà đi về trường chắc kịp, Diệp Tử gửi cho Thỏ một tin báo, rồi rời đi. Anh lên xe công cộng, eo mỏi mông đau, thực sự có chút đứng ngồi không yên. Qua hai trạm, gặp được một bà lão. Diệp Tử hờ hững liếc mắt nhìn bà một cái, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh — Dáng người gầy gò, tóc bạc trắng, lưng lọm khọm, khóe mắt nhăn nheo, cằm chẻ, chống gậy, nhìn thế nào, cũng chính là bà lão anh đã đẩy chết dưới sông! Có người nhường chỗ cho bà, bà lão nói cảm ơn, ngồi xuống. Diệp Tử tâm thần bất định, anh không tin, tuyệt đối không tin. Bà lão kia không phải đã chết rồi sao Cứ coi như không chết, thì làm sao có thể khỏe mạnh như vậy… Lúc đó anh tận mắt chứng kiến đầu bà ta đập vào cạnh đá, máu chảy nhiều như vậy, còn thử kiểm tra hô hấp của bà rồi, lúc đó chắc chắn bà ấy đã tắt thở! Qua thêm ba trạm nữa, bà lão xuống xe, Diệp Tử cẩn thận quan sát, lại phát hiện, bà lão sao không giống với bà lão lúc nãy Bà giờ không còn đi lọm khọm, có chút hơi mập, trên mặt tàn nhan nghiêm trọng… Chẳng lẽ mình nhìn nhầm Vừa rồi chỉ là ảo giác Diệp Tử lắc lắc đầu, dự định quên mấy cái chuyện này đi. Sau khi xuống xe, anh hướng về phía trường học đi. Giữa trưa, ánh nắng mặt trời cực kỳ mãnh liệt, soi cháy da thịt người ta. Cửa lớn của trường có một tấm gương đặc biệt lớn, thời điểm Diệp Tử đi qua đó, đều theo thói quen đứng soi soi một chút. Bây giờ vẫn làm như vậy. Trong gương phản chiếu ra hình dáng anh, áo T-shirt màu đen cùng quần lửng, giống mọi ngày. Mà sau lưng anh, lại có thấp thoáng hình dáng của một người phụ nữ triệt để thu hút sự chú ý của anh. Đó là một cô gái mang giày đỏ, tóc đen thẳng tung bay trong gió, váy trắng rất đáng yêu. Diệp Tử đột nhiên xoay đầu lại. Dưới ánh mặt trời rực cháy, cô gái mang giày đỏ ngẩng mặt nhìn anh. Da dẻ trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, mỗi cái móng tay đều được trang trí hoa văn đẹp đẽ. Rõ ràng chỉ là một cô gái xinh đẹp, nhưng Diệp Tử lại khiếp sợ không thôi, còn đáng sợ hơn lúc nãy. Nguyên nhân rất đơn giản, cô gái này không phải ai khác, chính là Nhiếp Hải Hà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!