Chuyện Khuya
Chương 47
Giữa tiếng quát của Kiều Dĩ Sa, cuối cùng Ổ Sách nhận ra vấn đề nằm ở đâu, đá bay hết đám người đứng sau lưng ra, đóng cửa lại.
“Hai người không sao chứ?”
Kiều Dĩ Sa tức tốc mặc đồ vào, Ổ Sách đến bên giường, tóm gọn cánh tay đang mò mẫm giữa không trung, bóp mạnh, cánh tay gãy răng rắc như bánh đa. Cô ta rút cánh tay mình từ trong đống máu, vẩy mạnh, nơi bị gãy bốc mùi hôi thối thum thủm của thịt rữa làm mặt Ổ Sách nhăn nhó vặn vẹo.
Kiều Dĩ Sa bịt mũi, nói: “Là vật chiêu hoán.”
Những vật này cũng giống như những vật dạo trước cô dùng để trang trí nhà của Hồng Hựu Sâm, nhưng lúc đó thứ cô chiêu hoán là những nguyên tố tự nhiên và lành tính, không có khả năng công kích.
“Chúng tôi đã phái người đi điều tra quanh vùng.” Ổ Sách gặp nguy không hề nao núng, bình tĩnh nói: “Đã rất lâu rồi chỗ của chúng tôi không có ma cà rồng nào tới, hiếm lắm mới nhộn nhịp một phen. Quý vị không cần lo lắng, hay là……..” Ổ Sách quay qua nhìn người đang bị một đám khói đen bao phủ. “Hai người tiếp tục?”
Kiều Dĩ Sa nghĩ bụng tao phải hồn nhiên đến cỡ nào mới có thể tiếp tục làm chuyện này sau khi bị ăn bao nhiêu đó trò mèo. Cô vừa lượm quần áo của Hồng Hựu Sâm lên vừa xua đám khói đen đi, nói: “Chúng nó đến là để bắt cậu ấy, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, tôi mặc đồ vào cho cậu ấy trước, bộ lạc của cô có chỗ nào an toàn không, để——”
Nói nửa chừng, cô chợt im bặt.
Đám khói đen biến về lại dạng váy đầm, đắp trên một vật gì đó trắng phau. Kiều Dĩ Sa kéo chiếc váy ra, trông thấy một chú sói trắng muốt to tướng nằm trên giường.
Kiều Dĩ Sa: “??????”
Cô đã từng thấy nguyên hình sói của Hồng Hựu Sâm một lần, lúc họ mới quen nhau chưa được bao lâu. Khi đó trên mình cậu vẫn còn lông màu sẫm mọc chen lẫn, hiện giờ thì chắc đã hoàn toàn trưởng thành, khắp người không có tạp chất. Bộ lông ấy mềm mại đến tựa như rong rêu trong suối, trắng đến loá mắt. Thể hình của cậu cũng trông cường tráng hơn dạo trước, cơ bắp dưới lớp lông mặc dù đang ở trạng thái nghỉ ngơi cũng vẫn rất mạnh mẽ, hai chân trước khum khum, lớp đệm phía dưới bàn chân sạch sẽ đẹp đẽ.
“Ui da?”
Đối với những vật xù êm mềm mại, phụ nữ không có một chút sức đề kháng; Kiều Dĩ Sa không nhịn được, nhào tới vuốt ve, sờ sờ đầu, nắn nắn tai, rồi bóp bóp phía sau ót. Vừa êm vừa ấm, sướng cả tay.
AAAAAAA!
Cô vùi đầu vào phần lông ở lưng cậu, bộ lông ấm nóng át mùi tanh tưởi của bàn tay khô kia.
“Dạng………”
Kiều Dĩ Sa ngoái đầu nhìn Ổ Sách.
“Dạng nguyên hình này của người các cô thì thuộc hạng nào?”
Ổ Sách cho câu trả lời rất nể mặt mũi: “Ngài ấy là thượng đẳng.”
Kiều Dĩ Sa hài lòng mỹ mãn, ôm cổ Hồng Hựu Sâm ra sức cọ cọ. Trên người chú sói vẫn mang mùi hơi quen thuộc, có hương vị trong lành của thiên nhiên, và mùi ngai ngái của sữa.
Kiều Dĩ Sa mê mẩn nói: “Này mà dắt đi dạo thì oách phải biết!”
Đang lúc cô còn chìm đắm trong ảo tưởng [cột cổ] dắt vua sói đi dạo, tai của Ổ Sách thoáng động đậy, giống như nghe thấy gì đó. Hàng lông mày của cô ta chợt nhíu lại. “Đứng lên đi đã.” Cô ta đến gần, tóm lấy cánh tay của Kiều Dĩ Sa, cùng lúc đó, bên ngoài căn nhà trọ lại vang lên tiếng sói tru từng hồi.
Ổ Sách quát hỏi bên ngoài: “Chuyện gì?!”
Một người sói đẩy cửa bước vào, bu su bì xì gì đó, Kiều Dĩ Sa không hiểu tiếng, nhưng cô đã thấy được tình hình bên ngoài. Dưới ánh trăng, mặt đất khô cằn xuất hiện những đốm máu loang lổ, rồi dần lan ra hết quanh bộ lạc. Bản thân Kiều Dĩ Sa cũng biết làm phép chiêu hoán, nhưng một phép quy mô như thế này, cô mới được thấy lần đầu tiên.
Một người sói đứng giữa vũng máu, giậm chân hai lần, không có gì thay đổi.
Kiều Dĩ Sa đứng ở lan can can nhìn xuống, nói: “Vô ích, phải bắt được người đang thi triển phép thuật thì mới hết.”
Máu chậm rãi lan khắp mặt đất, từ trong máu, vô số cánh tay thối rữa trồi lên, chúng như đang bơi trong máu, bơi từng chút một về phía căn nhà trọ. Máu toả mùi xác thịt thối rữa, Kiều Dĩ Sa mà còn chịu không nổi huống chi những người sói với khứu giác cực kỳ nhạy bén. Họ cuồng nộ, đua nhau biến hình. Những cánh tay bị chiêu hoán nọ, trong tay của người sói, đều đua nhau gãy răng rắc như bánh tráng giòn, người sói giật những cánh tay từ vũng máu ra như đang đào cà rốt, vứt chúng bay khắp trời.
Kiều Dĩ Sa bịt mũi. Lực công kích của phép thuật chiêu hoán này không quá mạnh, nhưng ăn tiền ở điểm an toàn, chỉ cần không bắt được người thi triển pháp thuật thì có thể kéo dài màn tởm lợm này không ngơi nghỉ. Đám cánh tay hàng ngàn hàng vạn ấy đua nhau bơi về phía căn nhà, giống như chúng tự có sức sống, nắm cổ tay nhau leo lên phía trên. Người sói cũng bu lại, sức của họ không có giới hạn, nhưng không ngăn được số lượng quá lớn của những cánh tay; rất nhanh chóng, toàn bộ đều bị chúng vây kín.
Kiều Dĩ Sa nhìn cảnh tượng đông nghìn nghịt đó mà nổi da gà khắp mình.
“Thế này không xong rồi, phải bắt cho được người.”
Ổ Sách: “Thủ lĩnh đã dẫn theo người đi bắt.” Nói đoạn thở dài một tiếng, “Đáng tiếc rằng mấy hôm nay tế ti không có ở đây, chứ không thì đã tìm ra nhanh hơn.”
“Tôi cũng có thể tìm ra…….” Kiều Dĩ Sa khẽ nói, “Phù thuỷ rất mẫn cảm đối với chú thuật, nhưng……..” Cô lại do dự, ngoái đầu nhìn.
Ổ Sách: “Cô ở đây với ngài ấy.” Một cánh tay bay tới, Ổ Sách tóm được, bóp mạnh, cái tay vụn nát. “Cái thứ thối tha này dám tới đây thì đừng mong về được nữa.”
Có người sói cầm đuốc tới, đốt đám tay ở phía dưới, Ổ Sách nói: “Cẩn thận một chút, đừng đốt luôn nhà.” Cô ta đẩy Kiều Dĩ Sa vào trong nhà. “Cô vào đợi bên trong.”
Trong nhà tối hù, Kiều Dĩ Sa về lại giường, ngồi xuống cạnh chú sói khổng lổ, nhìn chú ta.
Nhìn một hồi lại không nhịn được, bắt đầu vuốt ve. Không có phản ứng. Kiều Dĩ Sa thò người, vốn định dò la hơi thở ở mũi cậu, nhưng vì xúc cảm quá tuyệt vời, thế là cô nằm hẳn luôn lên người cậu.
“Anh sẽ không rụng lông chứ hả, quần áo của em toàn màu đen thôi…….” Cô lại bắt đầu suy nghĩ lan man.
Bộ lông êm ái và cơ thể với độ đàn hồi hoàn mỹ của cậu khiến cô rên hừ hừ khoan khoái. “Sao anh lại hữu dụng đến thế cơ chứ……” Cô dùng mặt cọ cọ, cuối cùng cằm dừng lại giữa hai tai của cậu.
“Đừng ngủ nữa mà.”
Không ai đáp lại.
Cô thò tay bóp chỗ mõm sói của cậu, phần lông ngắn ở quanh đó giống hệt như nhung. Cô vỗ lên mũi cậu. “Sướng xong lăn ra ngủ không phải quá vô dụng sao?” Nội dung thì như rầy la, nhưng giọng không có một chút khí thế. Cô lại đập một cái nữa. “Liễu Hà còn không khốn nạn giống anh!”
Vẫn không một chút phản ứng.
Kiều Dĩ Sa chịu thua, lật mình, nằm ngửa trên người cậu. Nhịp thở của cậu rất chậm, lên rồi xuống, giống như đang ngồi trên thuyền du ngoạn giữa hồ.
“Chỉ là mùi thối quá…….” Cô đan hai tay sau đầu, nghe những âm thanh ồn ào ngoài cửa, khẽ nói: “Không biết khi nào họ mới bắt được người.”
……..
Ba mươi dặm về phía bắc của bộ lạc, trên một triền núi cách mặt nước biển hơn 5000m, quanh năm tuyết phủ. Đi thêm 10 cây số nữa về phía bắc trên triền núi này, rồi lên thêm 5000m nữa, một chiếc máy bay tư nhân đang êm ả lướt. Bên trong chiếc máy bay thì đang diễn ra một trận cãi vã dữ dội.
“Tao đéo nhảy! Không nhảy! Đ.m.! Không nhảy——!”
Văn Bạc Thiên bám chặt cứng lấy chỗ dựa lưng của ghế ngồi như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Bàn tay to lớn của Tu đang tóm ngay cổ hắn.
“Chính bản thân cậu nói muốn đi theo.”
“Tôi nói muốn theo, nhưng tôi không nói là muốn nhảy xuống khỏi máy bay! Tôi không nhảy! Cao thế này nhảy xuống chết người đấy!”
Mễ Y đứng gần đó nói: “Ngươi chưa kịp thích ứng với thân phận ma cà rồng, chúng ta không dễ dàng chết như vậy.”
Văn Bạc Thiên: “Thế cũng đéo nhảy! Ngay cả dù cũng không có! Nhảy cái cục cứt!”
Mễ Y: “Dơi máu sẽ đỡ ngươi, chúng nó còn hiệu nghiệm hơn cả dù.”
Văn Bạc Thiên khăng khăng không nhảy là không nhảy. “Mấy người cứ nhảy! Tôi đợi trên máy bay!”
“Không được.” Tu cương quyết từ chối. “Nếu đã đến rồi thì phải cùng hành động với mọi người.”
Mạc Lan từ cabin trước bước vào, mặc quần áo thoải mái, tóc cột lỏng phía sau đầu. Phía sau lưng ông ta là hai vị La Tân, họ ăn mặc như lần đầu xuất hiện, đồ màu đen khắc nghiệt, cổ tay áo và ống quần đều được bó chặt, giữa hông giắt hai thanh kiếm katana, mắt đỏ rực như hồng ngọc. Sau lưng La Tân là Bì Hàn cục mịch.
Mạc Lan hỏi: “Xác định là ở phía trước?”
Bì Hàn đáp: “Có người đang chiêu hoán nguyên tố của dị giới, tôi đã định vị rồi, quý vị nhảy xuống thì lũ dơi sẽ chỉ hướng.”
Mạc Lan gật gù, phe phẩy chiếc mũ rộng vành trong tay, bình tĩnh nói: “Chuẩn bị đi thôi.”
Tu ra tay mạnh mẽ, Văn Bạc Thiên liền như chú gà con bị xách cổ lôi đi.
“Tuy nhiên có một điểm rất kỳ lạ.” Bì Hàn thắc mắc, “Chú thuật chiêu hoán này thuộc cấp độ rất thấp, thứ được chiêu hoán cũng mang tính công kích rất thấp, không thể đánh bại người sói được. Gia tộc Borgia không thể nào chỉ có thể làm được đến vậy…….”
Mạc Lan: “Đúng thế, chúng ta hành sự phải cẩn trọng.” Ông ta thở dài bất lực một tiếng, “Đạo đức của đám người này thật sự quá kém.”
Bì Hàn nhắc nhở: “Phù thuỷ theo gia tộc bọn họ hẳn là Alfonso, tộc này rất giỏi khống chế tâm lý của kẻ khác, các vị nên cẩn thận.”
Mạc Lan búng ngón tay, cửa cabin mở ra, gió của độ cao 10.000m lập tức ập vào, nửa mái tóc dài của Mạc Lan tung bay.
Văn Bạc Thiên rú lên một tiếng, Mễ Y cười nói, “Nghe giọng này tôi còn tưởng là trong máy bay có người sói.”
Mạc Lan nhếch mép.
“Đi thôi.”
Ông ta nhẹ nhàng nhảy xuống từ máy bay, thoắt chốc đã mất dạng. Sau đó là đến hai vị La Tân, Mễ Y…….. Tu xách cổ Văn Bạc Thiên tiến về phía trước, Văn Bạc Thiên khóc như cha chết mẹ chết chỉ vào Bì Hàn: “Hắn——! Hắn——! Sao hắn có thể không đi theo! Tôi cũng muốn ở lại trên máy bay!”
Tu lạnh lẽo đáp: “Y đã hoàn thành công việc của mình, cậu thì chưa.”
Văn Bạc Thiên: “Tôi thì làm được gì——!”
Tu: “Tăng kinh nghiệm.” Nói đoạn không đợi Văn Bạc Thiên chuẩn bị gì cả, xách hắn nhảy thẳng xuống.
Giữa không trung vang tiếng ré như lợn bị thọc tiết.
Lần xuất hành này Mạc Lan mang theo tất cả mọi dơi máu đã được tộc nuôi dưỡng, ngay lúc mọi người nhảy xuống, bầy dơi bay theo ở phía bên dưới bắt đầu tụ tập, trông như có một xoáy lốc khổng lồ màu đen giữa trời.
Trên đỉnh núi tuyết xa xa, một nhóm người khác thản nhiên đứng nhìn. Trước mặt họ là một vị phù thuỷ già nua đang đọc chú, một người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh lão phù thuỷ, mái tóc màu vàng óng được cắt ngắn gọn, vóc dáng đầy đủ các đường cong, dung mạo tinh xảo, mắt đỏ rực, hai tay đang chống bên hông, như đang chờ đợi gì đó. Bọn họ tổng cộng gồm mười mấy người, đều mặc áo choàng màu đen, bị gió trên đỉnh núi thổi bay phần phật. Bất chợt lão phù thuỷ ngẩng đầu, nhìn lên trời lầu bầu gì đó. Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn một người trong nhóm đang khoác áo choàng đen, người đó phất tay, ra ý cho họ tiếp tục, bản thân y thì xoay người đi.
Xoáy lốc màu đen giữa trời càng lúc càng đến gần, rồi bất thình lình từ trên đó có bóng người phóng xuống như sao rơi. Gió rét thổi tung mái tóc màu trắng của La Tân, mắt của họ đã híp thành hai đường rất mảnh, đồng tử đã co lại hành hai viên bảo thạch, long lên. Tay phải của họ đặt trên cán của kiếm katana, lúc sắp chạm xuống mặt đất của núi tuyết, cặp mắt đột ngột mở lớn, rút phắt kiếm ra——!
Trong tích tắc, âm thanh va đập mãnh liệt, tựa như có một tảng đá lớn rớt xuống giữa mặt hồ phẳng lặng, khí phách uy vũ làm vô số băng tuyết bắn tung!
Tuyết chậm rãi rơi xuống từ khắp trời, kiếm của hai vị La Tân được hai người ăn mặc như hộ vệ nghênh đón. Hai bên dùng binh khí khác nhau, một bên dùng kiếm katana dài, một bên dùng kiếm kỵ sĩ phương Tây. Kiếm katana có cán dài, phải dùng hai tay, kiếm kỵ sĩ cán ngắn, dùng một tay. Sức quá chênh lệnh, chỉ trong chớp mắt, kiếm kỵ sĩ gãy vụn. Hai tên hộ vệ kêu “hự” một tiếng, cầm kiếm bị gãy lùi ra sau hai bước, chắn trước mặt người đàn ông mặc áo choàng màu đen ban nãy.
Mũ áo choàng của người đàn ông bị gió hất ngược ra sau, người đàn ông trung niên cao lớn đứng giữa gió tuyết, tóc vàng mắt đỏ, khuôn mặt Tây phương, gò má như được tạc bằng thạch cao, trắng bóc và đường nét sâu.
Hai vị La Tân cầm kiếm, một trái một phải đứng giữa tuyết. Phía sau lưng họ, Mạc Lan chỉnh đốn quần áo, đội mũ lên đầu, nở một nụ cười lịch sự tiêu biểu.
“Gaspar.”
Người đàn ông tóc vàng nọ nói một câu gì đó, Mạc Lan cười đáp: “Hiểu quy tắc một chút, ở địa bàn của ai thì nói tiếng người đó. Khi ở Ý ta nói tiếng Trung với anh à?”
Gaspar lạnh lùng nhếch mép.
Từ bên dưới vọng tiếng càu nhàu: “Ông đừng động vào tôi! Tôi tự đi!”
Thì ra là Tu và Văn Bạc Thiên; do cậu Út Văn không chịu phối hợp trên không trung, địa điểm họ đáp xuống đất hơi bị lệch, Tu đang đỡ Văn Bạc Thiên leo lên đỉnh núi. Văn Bạc Thiên nghiêng ngả hất Tu ra, vuốt mặt giữa cuồng phong, vừa quay đầu lại thì bị khí thế của đỉnh núi làm khiếp sợ. Hắn quét mắt nhìn, trông thấy Gaspar, quan sát kỹ, rồi cau mày.
“Ê cha nội, ông bôi bao nhiêu sáp lên tóc vậy hả, gió máy thế này mà không có một cọng tóc lung lay, ông trét nó thành mũ bảo hiểm luôn rồi hả…….” Có thể là bị sự hài hước của mình chinh phục, nói chưa hết đã tự phá lên cười.
Người phụ nữ tóc vàng đứng bên cạnh lão phù thuỷ nhe răng nanh, toan tiến tới tính sổ, bị Gaspar cản.
“Mạc Lan.” Y bắt đầu dùng tiếng Trung, “Đã lâu không gặp, bạn già của ta.”
Mạc Lan bình thản đáp: “Đã lâu không gặp.”
Gaspar: “Dạo gần đây ra sao?”
Mạc Lan: “Cũng không đến nỗi.”
Gaspar ung dung đảo mắt nhìn nửa vòng quanh vùng đất trời đầy băng tuyết, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Có chuyện muốn nói với ta?”
Mạc Lan suy nghĩ một chút, đáp: “Có.”
Gaspar im lặng đợi.
Mạc Lan nói: “Chúng ta tìm chỗ nào đó để thảo luận về Leda và Thiên Nga đi.”
Gaspar nhướn mày, mặt càng vênh cao hơn.
Im lặng 5 giây, hai người bắt đầu cười vờ vịt với nhau.
“Đừng đùa nữa.” Gaspar thu lại nụ cười, “Chuyện của Đồ An hãy giao cho người của ta, người Á Đông làm việc quá yếu mềm không dứt khoát, chẳng hiệu suất gì cả.”
Mạc Lan: “Miễn sao chính xác là được.”
Lão phù thuỷ thẳng người lên, nói với Gaspar: “Được rồi đấy.”
Gaspar nói: “Carla.”
Người phụ nữ tóc vàng trước đó đến bên cạnh Alfonso, Alfonso dùng tay trái vẽ một bùa chú giữa không trung, khẽ nói: “Tôi đã xác định được vị trí, nơi mà Đồ An vẫn chưa nhúc nhích.” Lão ta đưa cho Carla một bình thuốc rỗng, nói tiếp: “Sau khi vào trong thì mở ra, đây là một loại khí áp chế sói nồng độ cao. Cô phải hành động cho thật lanh lẹ, chỉ có thể duy trì đường hầm trong vòng 1 phút.”
Carla gật đầu.
Mạc Lan hỏi: “Các người đang tính làm gì?”
Gaspar tặng cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ: “Dĩ nhiên là nắm bắt thời cơ.”
Alfonso vẽ một tấm bùa lên mặt tuyết, miệng niệm chú, bùa xoay chuyển, chậm rãi hình thành một cái lỗ đen, Carla bước vào trong đó, rồi toàn thân tiến hẳn vào.
………
Cùng lúc đó, phía dưới căn nhà trọ trong bộ lạc, giữa mặt đất bị tầng tầng lớp lớp tay khô vây kín, chân của Carla thò ra. Cô ta bò ra được mặt đất, bật mình, tiến vào nhà dưới. Những cánh tay khô đã sớm vây kín cả căn nhà, che mất bóng của Carla, còn mùi hôi thối cũng đã thành công át mất mùi đặc thù của tộc ma cà rồng. Carla búng mình, bám lấy xà nhà, dùng chân đạp lủng trần nhà bằng gỗ.
Có người nào đó đang còn vừa ngân nga hát vừa bím những bím tóc con cho sói trong phòng, sàn nhà chợt gãy vụn, trồi lên một cái bóng đen.
Kiều Dĩ Sa sợ đến thót lồng ngực.
“Híc! Cô là ai?”
hết chương 47
nếu ai không nhớ thì “leda và thiên nga” là cái bức tranh hàng nhái mà thằng Ý tặng cho Mạc Lan hồi 14xx mồm thì bảo đó là hàng thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!