Trời Sinh Quyến Rũ
Chương 22
Riley, lẽ ra giờ này phải ở trên giường rồi, đang nhảy vòng quanh Jack, cử động vụng về nhưng tràn trề năng lượng của một nàng cún con đó hẳn sẽ khiến Dean phải mỉm cười nếu anh không khổ sở đến thế này.
April nhảy với đôi chân trần. Chiếc váy dài mỏng xoắn quanh hông bà. Bà ưỡn ngực nâng tóc lên. Đôi môi bà tạo thành cái bĩu môi đầy nhục cảm, và lúc này anh lại thấy người mẹ của mình thời thơ ấu, liều mạng, tự hủy hoại bản thân, bị những vị thần rock & roll biến thành nô lệ.
Riley thở không ra hơi ngã xuống cỏ cạnh chú chó. Jack và April khóa mắt với nhau. Ông đáp lại điệu nhảy simmi của bà bằng một kiểu uốn hông nào đó. Ánh điện hắt ra từ thềm nhảy nhót trên đám vòng tay của bà. Họ hoàn toàn thả lỏng, di chuyển như thể đã cùng nhảy với nhau nhiều năm rồi. April tỏ vẻ nghênh ngang, môi hé mở thành hai lớp đệm nhỏ ẩm ướt. Jack đáp trả bằng cái nhếch mép của một rocker.
Lẽ ra tối nay Dean sẽ chẳng xuống đây nếu không phải April ngừng trả lời email của anh cả mấy ngày vừa rồi. Giờ anh đang chứng kiến những bậc sinh thành ve vãn nhau ngay trước mắt mình. Đúng là cái kết hoàn hảo cho một ngày chẳng ra gì. Courtney cứ như một cái nhọt ở mông, và anh lấy làm mừng khi đám phụ nữ kéo được cô ta quay về Nashville mua sắm. Đám đàn ông nán lại một lúc. Thực ra là quá lâu. Dean cần gặp Blue, nhưng khi anh đến nhà Nita Garrison thì cửa sổ đã tối om. Thấy thế anh vẫn trèo qua ban công, nhưng cửa đã khóa, và qua ô cửa kính, chiếc giường của Blue trống không. Anh thấy cảm giác đau đớn bùng lên trước khi sự tỉnh táo quay lại. Cô sẽ không bỏ đi trước bữa tiệc của Nita diễn ra vào thứ Bảy. Ngày mai anh sẽ dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, hoặc là ổn thỏa hết mức có thể.
Từ sau vụ đi bộ đường dài của họ hôm Quốc khánh, chẳng còn gì như trước nữa. Đã có điều gì đó không ổn trong cái trò chơi ân ái nhỏ ngốc nghếch mà họ đã tham gia. Đầu tiên, những nỗ lực khôi hài của Blue khi đóng giả một cô nàng bị khủng bố chỉ đem lại cảm giác thích thú đầy nhục dục. Nhưng đến cuối, khi họ níu chặt nhau, một cảm giác dịu dàng êm ái bỗng nảy nở trong anh, và có gì đó đã thay đổi. Một điều mà anh chưa sẵn sàng suy xét lại một cách nghiêm túc.
Riley đã lấy lại năng lượng và nhập hội khiêu vũ. Dean đứng ngoài vùng sáng. Tách biệt khỏi họ. Đúng theo cách anh muốn.
Jack tiến về phía Riley, và con bé bắt đầu trình diễn trước ông, khoe ra toàn bộ chất nghệ sĩ từ những động tác háo hức, vụng về. April cười toe nhảy lùi ra xa. Chiếc váy xoay tròn. Bà ngửa mặt lên. Xoay. Và đó là lúc bà thấy Dean.
Không hề lạc nhịp, bà chìa tay ra.
Anh đứng bất động. Bà nhảy đến gần hơn, tay chìa ra, rủ anh vào cái vòng của họ.
Anh cảm thấy cứng đơ, váng vất, thành tù nhân của chính tế bào di truyền trong mình. Âm nhạc, điệu nhảy kéo anh đến một nơi mà anh không muốn đến. Hai sợi AND xoắn chặt nhau trong anh là một gói di truyền mà anh đã chuyển hướng vào thể thao, nhưng giờ cái cấu trúc bậc thang đó muốn kéo anh về lại với nguồn cội. Đến với điệu nhảy.
Bố anh nhảy điệu jive.
Mẹ anh gật đầu ra hiệu.
Anh xoay lưng lại với cả hai bọn họ và sải bước quay về nhà chính.
Jack bật cười khi thấy April đột nhiên dừng lại. “Xem kìa Riley. Hai bố con mình quá khỏe so với bác ấy.”
Jack không nhìn thấy Dean. April gượng cười. Jack và Riley đang tập vui vẻ với nhau, và bà sẽ không phá hỏng điều đó bằng nỗi buồn của mình. “Em khát quá,” bà nói. “Em sẽ lấy ít đồ uống cho ba chúng ta.” Khi vào đến bếp, bà nhắm mắt lại. Thứ bà thấy trên mặt Dean là nỗi đau, chứ không phải sự khinh bỉ. Anh muốn tham gia cùng họ – bà có thể cảm thấy điều đó – nhưng anh đã không thể nhấc bước chân đầu tiên đó.
Bà rót nước cam cho mình và Riley. Bà không thể điều khiển cảm giác của Dean, mà chỉ có thể điều khiển cảm giác của bà. Hãy giải phóng mình và để Chúa soi sáng. Bà rót một ly trà lạnh cho Jack. Ông muốn uống bia, nhưng ông không gặp may rồi. Bà không mong chờ ông có mặt ở nhà nhỏ tối nay. Bà và Riley đang ngồi ở sân sau nói chuyện về lũ con trai và nghe một album cũ của Prince thì ông xuất hiện. Trước khi bà kịp biết chuyện gì xảy ra thì bọn họ đã vào cuộc khiêu vũ rồi.
Bà và Jack đã luôn là một cặp hoàn hảo như thế. Họ có cùng phong cách và nguồn năng lượng. Dưới bùa mê của âm nhạc, bà không phải nghĩ đến hành động dại dột là đã ở tuổi năm mươi hai mà vẫn còn bị Jack Pattriot mê hoặc. Nhạc chuyển sang một bài ballad. Bà đưa đồ uống ra ngoài và dừng lại trên bậc thềm lúc Jack đang cố lôi kéo Riley nhảy điệu slow.
“Nhưng con không biết nhảy,” con bé phản đối.
“Cứ đứng lên chân bố.”
“Con không thể làm thế! Con quá to. Con sẽ đè bẹp ngón chân bố mất.”
“Một kẻ nhát chết gầy nhẳng như con á? Ngón chân bố ổn thôi. Nào, nhảy lên đi.” Ông kéo con bé vào vòng tay, và nó rón rén đặt hai bàn chân trần lên đôi giày thể thao của Jack. Trông con bé thật nhỏ bé cạnh ông. Thật xinh xắn với mái tóc xoăn, đôi mắt sáng và làn da ram rám. April đã yêu con bé mất rồi.
Bà ngồi xuống bậc thềm ngắm nhìn. Hồi nhỏ, bà đã thấy một đứa bé gái bằng tuổi bà nhảy như thế với bố nó. Bố April thì đối xử với bà như một thứ phiền phức, và bà nhớ đã tự khóa mình trong buồng tắm để không ai thấy bà khóc. Nhưng lớn lên bà đã trả đũa bố. Bà đã tìm đủ loại con trai sẵn sàng trao cho bà thứ tình yêu mà bố bà đã từ chối. Một trong số họ là Jack Pattriot.
Riley có nhạc cảm tốt, cuối cùng con bé đã cảm thấy đủ tự tin để rời khỏi chân Jack và cố tự mình bước đi theo nhạc. Jack giữ cho điệu nhảy được đơn giản. Cuối bài hát, ông xoay tròn con bé bảo rằng nó là số một, khiến Riley trông choáng váng và đầy tự hào. April đưa đồ uống cho họ. Khi đã uống xong, Jack tuyên bố đã quá giờ đi ngủ của Riley và đưa con bé quay về nhà lớn. Lòng April bất an đến nỗi bà không thể vào nhà, vậy là bà đem một cái chăn ra nằm xuống ngắm sao trời. Blue định rời khỏi đây trong bốn ngày nữa, Dean thì là một tuần rưỡi, và ngay sau đó bà sẽ quay về L.A. Một khi đã về đến đó, bà sẽ vùi đầu vào công việc và tập hợp lại sức mạnh từ nhận thức rằng cuối cùng bà cũng đã học được cách giữ cho linh hồn mình nguyên vẹn.
“Dean ở trên nhà với Riley,” giọng nói khàn khàn vì rượu quen thuộc cất lên. “Anh không bỏ rơi nó đâu đấy.”
Bà ngẩng lên thì thấy Jack đang băng qua cỏ đến chỗ mình. “Em tưởng anh đi ngủ rồi.”
“Anh chưa già đến thế đâu.” Ông bước đến chỗ máy hát điểm qua một lượt các đĩa CD nằm trên bậc thềm cạnh đó. Lucinda Williams bắt đầu hát “Like a Rose”. Ông quay lại chỗ tấm chăn chìa tay cho bà. “Nhảy với anh đi.”
“Ý tưởng tồi, Jack à.”
“Chúng ta đã có những khoảng thời gian tuyệt nhất với những ý tưởng tồi. Đừng có như bà già thế nữa đi.”
Bà ghét chuyện này – ông biết thế – và đứng dậy. “Nếu anh cố sờ soạng em…”
Hàm răng ông lấp lóa nụ cười cướp biển, và ông kéo bà vào vòng tay. “Jack Điên chỉ sờ soạng nếu người ta dưới ba mươi. Mặc dù vậy, vì trời tối…”
“Im miệng lại mà nhảy đi.”
Ông thường có mùi nhục dục và thuốc lá. Giờ từ ông thoát ra mùi gỗ sồi, mùi cam và mùi đêm. Cơ thể ông cũng đem lại cảm giác khác hẳn so với cậu bé gầy gò mà bà còn nhớ. Ông vẫn gầy, nhưng thân hình đã có cơ bắp. Ông cũng đã mất đi vẻ xa vắng đã làm má ông hõm vào khi đến đây lần đầu. Lời bài hát của Lucinda bao bọc lấy họ. Họ áp sát lại cho đến khi chỉ còn một dải không khí chia cách giữa hai cơ thể. Bà quàng hai tay quanh cổ ông. Ông đặt hai bàn tay lên eo bà. Bà ngả người tựa vào ông. Ông đã bị khuấy động, nhưng chỉ thế thôi. Tạo ấn tượng, nhưng không đòi hỏi điều gì ở bà.
Bà để bản thân lững lờ trôi theo điệu nhạc. Bà đã bị kích thích đến tận tâm can, trôi nổi trên mặt biển trơn tuột. Ông vén mái tóc ra khỏi cổ bà và vùi đôi môi lên chỗ hõm ngay dưới tai. Bà quay đầu lại để ông hôn bà. Đó là một nụ hôn thật sâu, ngọt ngào, khuấy động hơn nhiều so với những nụ hôn say xỉn nhiều năm về trước. Cuối cùng khi họ đã tách ra, câu hỏi trong mắt ông cắt ngang trạng thái mơ màng của bà. Bà lắc đầu.
“Tại sao?” ông thì thầm hỏi, tay vuốt tóc bà.
“Em không còn chơi trò tình một đêm nữa.”
“Anh hứa sẽ có nhiều hơn một đêm.” Ngón tay cái của ông vuốt ve thái dương bà. “Em phải thắc mắc là chuyện này sẽ thế nào chứ.”
Nhiều hơn ông có thể tưởng tượng. “Em thắc mắc về rất nhiều thứ không hề tốt cho mình.”
“Em có chắc không? Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa.”
Bà đẩy mình ra. “Em không còn dâng hiến mình cho các rocker điển trai nữa.”
“April…”
Điện thoại đặt trên thềm của bà đổ chuông. Ơn Chúa. Bà bước đến nghe máy.
“Em không định nghe máy thật, đúng không?” ông hỏi.
“Em phải nghe.” Khi bước về phía thềm, bà ấn mu bàn tay lên môi, nhưng bà không biết mình đang lau bỏ nụ hôn của họ hay là gắn nó lại đó. “A lô?”
“April, là Ed đây.”
“Ed. Tôi đã đợi anh gọi lại.” Bà bước vội vào nhà.
Nửa giờ trôi qua bà mới tắt máy. Bà quay ra ngoài cất các thứ và ngạc nhiên khi thấy Jack vẫn còn ở đó, ông đang nằm trên chăn, mắt nhìn trời sao. Ông chống một bên đầu gối lên và đầu gác lên một tay. Bà vui mừng khôn xiết khi thấy ông đã ở lại.
Ông nói mà không nhìn bà. “Kể anh nghe về người đó đi.”
Bà nghe thấy vẻ cứng nhắc trong giọng ông và nhớ lại những cơn bùng nổ vì ghen tuông trước đây. Nếu vẫn chưa từ bỏ cuộc chơi, hẳn bà đã bảo ông cuốn xéo xuống địa ngục, nhưng lúc này bà ngồi lên tấm chăn và để chiếc váy xếp lại thành từng nếp quanh đầu gối. “Bọn họ chứ.”
“Bao nhiêu người?”
“Ngay lúc này à? Ba.”
Bà chuẩn bị sẵn tinh thần khi ông lăn người lại nhìn bà. Nhưng ông không tấn công. “Vậy thì họ không phải là tình nhân.”
Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi. “Sao anh biết điều đó?”
“Vì anh biết thế thôi.”
“Đàn ông gọi điện cho em vào tất cả các giờ.”
“Vì sao lại thế?”
Bà chỉ thấy sự tò mò. Hoặc là ông không để tâm xem bà cặp kè với ai, hoặc là ông đã bắt đầu hiểu người phụ nữ là bà lúc này. Bà ngả mình lên chăn. “Em là một con nghiện ma túy và rượu đã cai thành công. Em đã ở trong AA[1] nhiều năm trời. Lúc này em đang đỡ đầu cho ba người đàn ông và một phụ nữ, tất cả đều sống ở L.A. Ở khoảng cách xa thế này thì không dễ dàng gì để có mặt vì họ, nhưng họ không muốn thay đổi người đỡ đầu.”
[1] Alcoholics Anonymous: một tổ chức quốc tế cung cấp các dịch vụ hỗ trợ những người muốn cai rượu bia.
“Anh có thể hiểu vì sao. Anh chắc chắn là em làm công việc của mình rất tốt.” Ông chống người trên khuỷu tay để có thể nhìn xuống bà. “Anh chưa bao giờ quên hẳn được em. Em biết thế, đúng không?”
Bà phải chấp nhận sự thật theo cách mình thấy, chứ không phải theo cách mình muốn. “Em không phải lý do khiến anh không thể quên được. Mà là cảm giác tội lỗi của anh về Dean.”
“Anh biết sự khác biệt, và em là người phụ nữ duy nhất mà anh không thể nào quên được.”
Khi bà nhìn vào mắt ông, ông cúi đầu xuống và lại hôn bà lần nữa. Miệng bà mềm ra hiến dâng cho ông. Nhưng khi bà cảm thấy bàn tay ông trượt vào giữa hai chân, bà liền nhớ ra rằng tình cảm ông dành cho bà bao giờ cũng bắt đầu và kết thúc trong quần ông. Bà lăn ra khỏi ông đứng dậy. “Những gì em nói là nghiêm túc đấy. Em không làm thế này nữa đâu.”
“Em mong anh tin rằng em từ bỏ tình dục rồi ư?”
“Chỉ với các rocker.” Bà bước về phía bậc thềm để tắt nhạc và thu dọn lại đồ đạc. “Kể từ khi tỉnh táo trở lại em đã có ba mối quan hệ lâu dài. Một cảnh sát, một nhà sản xuất chương trình truyền hình và một nhiếp ảnh gia đã rủ em tham gia Phòng Trưng bày Trái tim. Tất cả đều là những người tuyệt vời, và chẳng ai trong số họ hát một nốt nào. Thậm chí karaoke cũng không.”
Qua bóng tối, bà thấy ông khẽ cười mỉa khi đứng dậy. “April tội nghiệp. Tước đoạt khỏi bản thân tình yêu nóng bỏng của các rocker.”
“Tôn trọng bản thân thôi. Chắc là nhiều hơn những gì anh đã từng có với em.”
“Anh biết chuyện này sẽ làm em thất vọng. April, nhưng anh cũng không còn là dân chơi nhiều năm rồi. Anh đã quen với việc có những mối quan hệ thực sự.” Ông cầm cái chăn lên đem lại cho bà. “Đó là thứ mà anh và em chưa bao giờ thử với nhau. Có lẽ đã đến lúc chúng ta cho nó một cơ hội.”
Bà choáng váng đến nỗi chỉ đứng im như phỗng nhìn ông. Ông ấn cái chăn vào tay bà, hôn nhẹ lên má, rồi để bà lại một mình.
Bảy giờ sáng hôm sau, Dean đỗ xe lại phía sau nhà Nita. Anh ghét khi biết hôm qua mình đã làm Blue tổn thương. Lý do duy nhất anh phớt lờ cô là để không phải đối mặt với những câu hỏi của mọi người. Làm thế nào anh có thể giải thích về cô với bạn bè anh khi anh còn không thể giải thích với chính mình? Anh biết cách giới thiệu phụ nữ trong vai trò là bạn bè hay là tình nhân, nhưng cả hai thì không.
Một con bồ câu bay lên từ chậu tắm chim của Nita khi anh đi thẳng ra cửa sau. Anh lẻn vào mà không hề gõ cửa. Nita đội mái tóc giả vàng óng và mặc váy in hoa sặc sỡ ngồi ở bàn bếp. “Ta sẽ gọi cảnh sát,” bà nói, cáu kỉnh nhiều hơn là tức giận. “Ta sẽ cho bắt giam cậu vì tội phá hoại và đột nhập.”
Anh cúi xuống gãi tai cụ già Tango đang ngủ mê mệt. “Tôi có thể uống cà phê trước không?”
“Mới có bảy giờ. Lẽ ra cậu phải gõ cửa chứ hả.”
“Không thích. Cũng giống như bà không thích gõ cửa khi đến nhà tôi ấy.”
“Nói dối. Ta luôn gõ cửa. Và Blue vẫn đang ngủ, vậy nên biến đi và đừng làm phiền con bé.”
Anh rót đầy hai tách cà phê đen như mực của Nita. “Cô ấy làm gì trên giường muộn thế này?”
“Ta chắc chắn đó không phải việc của cậu.” Sự phẫn nộ của bà cuối cùng cũng nổ tung, và bà xỉa ngón tay trỏ về phía anh, một viên đạn màu đỏ tươi nhắm ngay đầu. “Cậu đã làm trái tim con bé tan vỡ. Thế mà cậu thậm chí chẳng thèm quan tâm.”
“Blue tức điên, chứ không tan vỡ gì cả.” Anh bước qua Tango. “Để yên cho chúng tôi một lúc.”
Chiếc ghế tựa của Nita kêu kèn kẹt khi bà đẩy người ra khỏi bàn. “Một lời khuyên đây, Quý ông Nóng bỏng. Nếu ta là cậu, ta sẽ liếc qua thứ mà con bé cất dưới bồn rửa mặt.”
Phớt lờ bà, Dean bước thẳng lên tầng trên.
Blue không mấy ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng Dean nói chuyện với Nita ở dưới nhà. Ánh nắng tuôn qua cửa ban công khi cô kéo xong khóa quần jean. Không thể đối mặt với anh nếu anh vào từ ban công, vậy nên cô đã ngủ cạnh phòng ngủ của Nita. Giờ anh lại dự định kiếm đường quyến rũ cô để lại được cô yêu mến. Cần nhiều may mắn đấy.
Cô vừa ngồi xuống mép giường để xỏ đôi xăng đan vào thì anh xuất hiện trên ngưỡng cửa. Tóc vàng, thân hình đầy mời gọi, không cưỡng lại nổi. Cô kéo mạnh quai xăng đan. “Em có cả tỉ việc phải làm trước buổi tiệc ngày mai của Nita, và em không muốn giải quyết chuyện này bây giờ.”
Anh đặt một tách cà phê xuống bàn đầu giường. “Anh biết em đang điên tiết.”
Điên tiết chỉ là một phần, cái phần không che giấu bí mật. “Để sau đi, Dean cưng à. Những người đàn ông thực thụ thường tránh kiểu bàn luận thế này.”
“Dẹp mấy thứ vớ vẩn đi.” Cái giọng chỉ huy của anh luôn làm cô giật mình. “Chuyện hôm qua không phải tại em đâu. Không phải theo cách em nghĩ.”
“Chắc chắn là có cảm giác ấy đấy.”
“Em nghĩ anh xấu hổ khi giới thiệu em với bạn bè vì đám quần áo ngớ ngẩn và tính khí nhìn chung là khó chịu, nhưng sự thật hoàn toàn khác xa điều đó.”
Cô bật dậy từ mép giường. “Đừng tốn hơi nữa. Tôi không phải loại phụ nữ mà bạn bè anh nghĩ là Malibu Dean sẽ cặp kè, và anh chẳng muốn phải trả lời tất cả các câu hỏi.”
“Em thực sự nghĩ anh là kẻ đầu óc thiển cận thế à?”
“Không. Tôi nghĩ anh về cơ bản là một quý ông, vậy nên anh không muốn phải nói trắng ra rằng tôi chỉ là một người bạn với đặc quyền chung giường.”
“Em còn hơn là bạn của anh, Blue à. Em là một trong những người bạn tốt nhất mà anh từng có.”
“Điều đó biến tôi thành gì? Xem nào… bạn thân ư!”
Anh lùa tay vào trong tóc. “Anh không định làm em tổn thương. Anh chỉ muốn chuyện giữa chúng ta được bí mật.”
“Giống như tất cả các thứ khác trong đời mà anh muốn giữ bí mật. Không phải anh đang bắt đầu mất phương hướng đấy sao?”
“Em không biết làm người của công chúng là thế nào đâu,” anh đáp trả. “Anh phải cẩn thận.”
Cô tóm lấy tách cà phê và giật cái túi xách từ chân giường. “Dịch nôm na là tôi đã trở thành một bí mật nho nhỏ bẩn thỉu khác của anh.”
“Nói thế thật quá đáng.”
Cô không thể xử lý chuyện này bây giờ, nhất là khi cô còn có bí mật của riêng mình. “Tôi sẽ khiến chuyện này trở nên dễ dàng. Hôm nay là thứ Sáu. Bữa tiệc của Nita là ngày mai. Tôi có vài việc quanh đây cần phải giải quyết vào Chủ nhật, nhưng điều đầu tiên tôi làm vào sáng thứ Hai là rời khỏi đây vĩnh viễn để đến những nơi không ai biết.”
Vẻ mặt anh như nổi dông tố. “Tốt hơn hết đây nên là một chuyện nhảm nhí khác của em.”
“Tại sao? Vì tôi chấm dứt chứ không phải là anh à?” Tất cả những cảm xúc mà cô không muốn anh thấy – buồn khổ, sợ hãi, đau đớn – đang cố xé tan cái vẻ vênh váo mạnh mẽ bề ngoài của cô, nhưng cô ghìm chúng lại. “Cuộc đời tuyệt lắm, Boo ạ. Tôi đã thuê được một con xe tốt, tôi đã mua được bản đồ đi đường mới toanh. Anh là một thứ giải trí rất ổn, nhưng đã đến lúc tôi bước tiếp rồi.”
Cô đã khởi đầu một hồi chơi mà anh không trông đợi, và tay anh siết lại bên hông. “Rõ ràng em cần ít thời gian để trưởng thành.” Những lời của anh lạnh lẽo đến nỗi cô tưởng một luồng hơi lạnh sẽ hình thành quanh miệng anh. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này ở bữa tiệc ngày mai của Nita. Có lẽ đến lúc đó em sẽ có thể suy nghĩ như một người biết suy nghĩ.” Anh sải bước ra khỏi phòng.
Cô lại ngồi xuống giường, ngốc nghếch mong đợi anh sẽ kéo cô vào lòng cầu xin cô tha thứ. Mong đợi ít nhất anh cũng nói gì đó về mấy bức tranh tường trước khi đùng đùng bỏ đi. Đến giờ chắc anh đã xem rồi. Hôm qua, cô đã thấy một phong bì trao tay trong hộp thư của Nita với một tờ séc do April viết. Là thế đấy. Chẳng có lời nhắn riêng tư nào. April và Dean có gu thẩm mỹ không chê vào đâu được. Họ ghét mấy bức tranh đó. Cô đã biết là sẽ như thế. Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn hy vọng điều ngược lại.
Dean hùng hổ lao ra hành lang trải thảm hồng. Chừng nào còn tập trung vào việc siết cổ Blue, chừng đó anh sẽ không phải nghĩ đến chuyện mình đang khốn nạn thế nào. Anh không thích cái ý nghĩ rằng mình làm cô tổn thương. Cô thực sự tin rằng anh sẽ xấu hổ khi giới thiệu cô với bạn bè của anh, nhưng vấn đề không phải là xấu hổ hay không. Nếu hôm qua mấy gã kia có thời gian nói chuyện với cô thay vì đối xử với cô như người hầu thì họ sẽ phải lòng cô mất. Nhưng Dean không muốn ai – đặc biệt là đồng đội của anh – chõ mũi vào một chuyện riêng tư như là tình cảm của anh với Blue khi nó vẫn còn mới thế này. Quỷ tha ma bắt, anh biết cô thậm chí còn chưa đến hai tháng.
Và giờ cô đang lên kế hoạch rời bỏ anh. Suốt thời gian qua anh đã nhận ra là không thể dựa dẫm vào cô. Nhưng sau cái cách anh đối xử với cô hôm qua thì việc đổ lỗi không còn đơn giản thế nữa.
Đến chiếu nghỉ thì anh mới nhớ ra những gì Nita đã nói. Mụ già đó thích gây sự, nhưng bà cũng quan tâm đến Blue theo cái cách phức tạp của mình. Anh lại quay lên tầng trên.
Phòng tắm của Blue có tường màu hồng, gạch lát hồng, một tấm rèm che in hình những chai sâm panh nhảy múa. Một cái khăn, vẫn còn ướt sau khi cô tắm xong, treo xiên xẹo trên thanh vắt. Anh quỳ xuống trước bồn rửa, mở cửa tủ và trố mắt nhìn cái hộp bọc bóng kính đặt ngay phía trước.
Anh nghe thấy tiếng chân vội vã sau lưng. “Anh đang làm gì thế?” cô hỏi vẻ cuống quýt.
Khi bộ não đã tiếp nhận những gì mình vừa thấy, máu liền bị rút cạn khỏi đầu anh. Anh cầm cái hộp lên loạng choạng đứng dậy.
“Bỏ thứ đó ra!” cô kêu lên.
“Em nói em có uống thuốc.”
“Em có uống mà.”
Họ cũng dùng cả bao cao su nữa. Trừ một số lần… Anh nhìn cô. Cô giương mắt nhìn đáp trả, đôi mắt to và làn da trắng nhợt. Anh giơ bộ thử thai lên. “Anh đoán cái này không phải của Nita.”
Cô cố tỏ vẻ ngang bướng nhưng không thể. Hai hàng lông mi cụp lại khi cô nhìn xuống. “Vài tuần trước khi em bị ngộ độc thức ăn do món tôm của Josie… em đã nôn mất thuốc ra. Em đã không nghĩ gì đến chuyện đó.”
Một con tàu hàng gầm lên lao thẳng vào anh. “Em đang nói là nôn mất một viên thuốc có thể làm em có thai à?”
“Có khả năng, em đoán vậy. Kỳ kinh của em lẽ ra đã bắt đầu từ tuần trước, và em không biết vì sao nó lại không đến. Sau đó em nhớ ra chuyện đã xảy ra với viên thuốc đó.”
Anh xoắn cái hộp trong tay. Con tàu gào thét trong óc anh. “Em vẫn chưa mở nó ra.”
“Ngày mai. Em cần phải xử lý bữa tiệc của Nita trước đã.”
“Không, không đâu.” Anh kéo tuột cô vào phòng vệ sinh và dùng lòng bàn tay đóng sập cửa lại. Những ngón tay anh cảm giác như bị tê liệt. “Hôm nay. Ngay bây giờ.” Anh xé hộp thử thai.
Blue biết rõ anh, và cô chẳng mất nhiều thời gian để thấy rằng đây là cuộc chiến mà cô không thể thắng. “Chờ trong hành lang đi,” cô nói.
“Quên chuyện đó đi.” Anh xé tung cái hộp.
“Em vừa mới đi xong.”
“Đi tiếp đi.” Bàn tay anh, thường rất nhanh nhẹn, lúc này lóng ngóng với tờ hướng dẫn khi anh cố gỡ nó ra.
“Quay lưng lại,” cô nói.
“Thôi đi, Blue. Chúng ta giải quyết chuyện này ngay lập tức.”
Không nói lời nào, cô cầm cái hộp. Anh đứng đó nhìn cô. Chờ đợi. Cuối cùng, cô cũng xong việc.
Tờ hướng dẫn nói phải chờ ba phút. Anh bấm giờ bằng chiếc Rolex của mình. Nó có ba mặt, một trong số đó để đo tốc độ, nhưng tất cả những gì anh quan tâm là vòng quay chậm chạp của kim giây. Khi nó tích tắc vòng quanh, hàng tá những ý nghĩ anh không thể sắp xếp – không muốn sắp xếp – cứ hỗn loạn trong đầu.
“Đủ thời gian chưa?” cuối cùng cô lên tiếng hỏi.
Anh đang toát mồ hôi. Anh chớp mắt gật đầu.
“Anh xem đi,” cô thì thào.
Anh cầm cái que lên bằng bàn tay lạnh ngắt, ướt sũng và nhìn. Cuối cùng mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Em không có thai.”
Cô gật đầu, mặt vô cảm. “Tốt. Giờ thì cút đi.”
Dean lái xe lòng vòng vài tiếng đồng hồ và cuối cùng dừng lại ở con đường phía sau. Anh tạt chiếc xe tải vào lề đường nhựa lổn nhổn rồi ra ngoài. Thậm chí còn chưa đến mười giờ. Hôm nay trời nóng như thiêu đốt. Nghe thấy tiếng nước chảy, anh liền đi theo nó vào trong rừng cây thì thấy một con suối. Dưới dòng nước, một thùng dầu gỉ sét nằm dạt sang một bên cùng với vài bánh xe cũ, giường lò xo, một cột điện cao thế gãy và mấy thứ đồ sắt vụn khác. Người ta cứ đổ rác rến của mình xuống như thế đấy, thật chả ra sao.
Anh lội xuống nước bắt đầu kéo lê chân. Chẳng bao lâu, đôi giày thể thao của anh đã sũng nước, người anh dính đầy bùn và dầu mỡ. Anh bị trượt trên mấy hòn đá đầy rêu và làm ướt quần soóc, nhưng nước lạnh đem lại cảm giác dễ chịu. Anh ước gì có hàng núi rác bịt kín con suối này để anh có thể ở đây cả ngày, nhưng chẳng mấy chốc, dòng nước đã lại chảy thông.
Thế giới của anh đã sụp đổ. Khi trèo vào xe trở lại, anh không thể hít thở sâu được. Về đến trang trại, anh sẽ đi bộ thật lâu và chấn chỉnh lại đầu óc. Nhưng anh không đi được xa đến thế. Thay vào đó, anh thấy mình rẽ theo con đường hẹp dẫn đến ngôi nhà nhỏ.
Tiếng ghi ta văng vẳng về phía anh khi anh ra khỏi xe. Jack ngồi trên một chiếc ghế tựa nhà bếp đặt trên thềm, cổ chân trần vắt lên lan can, cây ghi ta nâng niu trên ngực. Ông có bộ râu ba ngày chưa cạo, chiếc áo phông Virgin Records cùng quần soóc thể thao đen. Đôi tất bê bết bùn của Dean đã tụt xuống cổ chân, và chân anh sít lại trong giày khi anh bước về phía thềm. Vẻ cảnh giác quen thuộc phủ xuống mắt Jack, nhưng ông vẫn tiếp tục chơi đàn. “Trông anh như vừa bị thua trong cuộc thi bắt lợn ấy.”
“Còn ai khác ở đây không?”
Jack búng vài hợp âm thứ. “Riley đang đạp xe, còn April thì chạy. Họ sẽ quay về sớm thôi.”
Dean không đến để gặp họ. Anh dừng lại ở bậc thềm dưới cùng. “Blue và tôi chưa đính hôn. Tôi đã nhặt được cô ấy ngoài Denver hai tháng trước.”
“April đã kể với bố rồi. Tệ thật. Bố rất thích con bé. Con bé làm bố cười.”
Dean xoa chỗ bùn đặc giữa các đốt ngón tay. “Sáng nay tôi gặp Blue. Vài giờ trước.” Giờ bụng anh đang quặn lên, anh cố hít vào thêm ít không khí. “Cô ấy nghĩ có khả năng mình đã có thai.”
Jack ngừng đàn. “Có đúng thế không?”
Một con chim kêu chiêm chiếp trên mái thiếc. Dean lắc đầu. “Không.”
“Chúc mừng.”
Anh đút hai tay vào trong túi quần ướt nhẹp rồi lại rút ra. “Cái đồ thử thai mà người ta hay mua… Cần phải – có lẽ ông đã biết điều này rồi. Cần phải chờ ba phút mới biết được kết quả.”
“Biết.”
“Vấn đề là… trong ba phút chờ đợi đó… tôi đã… tôi đã có hàng loạt những ý nghĩ chạy trong đầu.”
“Bố đoán điều đó có thể hiểu được.”
Các bậc thềm kêu kẽo kẹt khi Dean bước lên gờ thềm. “Những thứ như kiểu tôi sẽ phải lo chuyện sắp xếp khám thai cho Blue thế nào. Liệu tôi có tin tưởng giao cho luật sư của tôi lo chuyện trợ cấp nuôi con hay nên để người đại diện làm việc đó. Làm thế nào để chuyện đó không dính dáng đến giấy tờ. Ông biết thế nào rồi đấy.”
Jack đứng dậy dựa cây ghi ta vào ghế. “Phản ứng hoảng sợ. Bố nhớ các triệu chứng đó.”
“Phải, chà, khi gặp phải phản ứng hoảng sợ đó, ông mới… bao nhiêu… hai tư à? Tôi đã ba mươi mốt rồi.”
“Lúc đó bố hai mươi ba tuổi, nhưng điểm mấu chốt thì giống nhau thôi. Nếu không định kết hôn với Blue thì con phải nghĩ ra một kế hoạch.”
“Chuyện không giống nhau. Khi đó April điên rồ. Blue thì không. Cô ấy là người lý trí nhất tôi từng biết.” Anh định dừng lại ở đó nhưng lại không thể. “Cô ấy nói tôi đã biến cô ấy thành một bí mật nho nhỏ bẩn thỉu khác của mình.”
“Những người không sống dưới ánh đèn sân khấu thì không hiểu được.”
“Tôi đã bảo cô ấy như thế.” Anh xoa lên chỗ đang cháy bừng bừng trên bụng. “Nhưng ba phút đó… Mọi thứ tôi đã nghĩ. Cái kế hoạch tôi đã mường tượng ra… Luật sư, trợ cấp nuôi con…”
“Tất cả các loại rác rưởi sẽ hiện ra trong đầu anh vào thời điểm như thế. Quên chuyện đó đi.”
“Tôi phải làm chuyện đó như thế nào? Cha nào con nấy, đúng không?”
Dean có cảm giác như thể anh đã xé toang mình ra, nhưng Jack lại chế nhạo. “Đừng hạ thấp anh xuống tầm như bố. Bố đã thấy anh với Riley. Nếu Blue có thai thật, chẳng đời nào anh quay lưng lại với đứa con của mình. Anh sẽ ở ngay đó vì nó trong khi nó lớn lên.”
Đáng lẽ Dean nên bỏ qua chuyện này, nhưng đầu gối anh khuỵu xuống, và anh thấy mình ngồi xuống bậc thềm. “Tại sao ông lại làm thế, hả Jack?”
“Anh nghĩ là vì cái quái gì chứ?” Jack xù lên nhạo báng. “Bố có thể phủ đường lên chuyện đó cho anh, nhưng điểm mấu chốt là bố chẳng biết phải giải quyết April thế nào, và bố không muốn bị anh gây phiền nhiễu. Bố là ngôi sao nhạc rock, con trai à. Một biểu tượng của nước Mỹ. Quá bận cho những buổi phỏng vấn và để mọi người xu nịnh. Bố sẽ phải lớn lên để trở thành một người cha ư, chuyện đó thì có gì vui vẻ cơ chứ?”
Dean thả hai tay giữa hai đầu gối và nhặt miếng vảy sơn trên bậc thềm. “Nhưng chuyện đó đã thay đổi, đúng không?”
“Không bao giờ.”
Anh đứng dậy. “Đừng có vớ vẩn với tôi. Tôi nhớ những cuộc gặp gỡ giữa hai bố con khi tôi lên mười bốn, mười lăm. Ông đã cố tìm cách bù đắp cho tất cả những năm đã mất còn tôi thì phỉ nhổ vào mặt ông.”
Jack chộp cây ghi ta. “Nghe này, bố đang viết một bài hát. Không thể chỉ vì cuối cùng anh quyết định muốn đào xới thùng rác xưa cũ mà bố cũng phải vớ lấy cái xẻng.”
“Chỉ cần nói với tôi điều này thôi. Nếu ông phải làm lại từ đầu…”
“Bố không thể làm lại, vậy nên hãy thôi đi.”
“Nhưng nếu như ông có thể…”
“Nếu phải làm lại từ đầu, bố sẽ tách anh khỏi bà ấy!” ông hùng hổ nói. “Sao hả? Và một khi bố đã có anh, bố sẽ tìm ra cách trở thành một người cha. Thật may mắn cho anh, điều đó đã không xảy ra bởi vì, từ vị trí của bố mà nói, hóa ra anh đã tự mình xoay xở rất tốt. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ tự hào khi có đứa con trai như anh. Nào, giờ anh đã thỏa mãn chưa hay là chúng ta còn phải thực hiện nghi lễ ôm hôn chết tiệt nữa?”
Nút thắt trong bụng Dean cuối cùng cũng lỏng ra. Anh đã có thể thở lại được.
Jack thả cây ghi ta xuống. “Chừng nào anh giảng hòa được với mẹ anh thì mới giảng hòa được với bố. Bà ấy xứng đáng với điều đó.”
Dean dụi mũi giày đầy bùn vào tấm phủ bậc thềm. “Chuyện không dễ dàng như thế.”
“Dễ dàng hơn là ôm giữ quá nhiều đau đớn như vậy.”
Dean quay đi hướng về phía chiếc xe tải.
Anh để đôi giày đầy bùn và tất trên thềm. Như thường lệ, chẳng ai nhớ khóa cửa trước. Bên trong, ngôi nhà lạnh lẽo và im ắng. Một cái giỏ trong sảnh nghỉ đựng giày dép của anh. Mấy cái mũ treo trên mắc. Cạnh cái khay đồng nơi anh quăng chìa khóa và tiền lẻ là một tấm ảnh chụp anh lúc tám hay chín tuổi gì đó. Bộ ngực trần giơ xương; đầu gối củ lạc thò ra dưới quần soóc; mũ bảo hiểm bóng bầu dục nuốt chửng cái đầu nhỏ. April đã chụp bức ảnh này vào một mùa hè khi họ sống ở bờ biển Venice. Những bức ảnh thời thơ ấu của anh xuất hiện khắp nơi trong nhà, những bức ảnh mà anh thậm chí còn chẳng nhớ.
Tối qua, Riley cố kéo anh vào xem mấy bức tranh tường Blue đã vẽ, nhưng anh muốn xem chúng lần đầu cùng với Blue, nên đã từ chối. Giờ, anh quay đi khỏi phòng ăn mà không nhìn rồi lững thững vào phòng khách. Mấy cái trường kỷ vững chắc vừa vặn đến hoàn hảo với khung người cao của anh, và ti vi đã được đặt ở chỗ sao cho anh có thể xem phim mà không bị ánh sáng phản chiếu vào màn hình. Kính được cắt chính xác bảo vệ mặt bàn cà phê gỗ khiến những tấm lót cốc trở nên không cần thiết nữa. Mấy ngăn kéo chứa mọi thứ anh có thể cần đến: sách, điều khiển từ xa, bấm móng tay. Ở tầng trên, chẳng cái giường nào có đuôi giường và quầy phòng vệ sinh thì cao hơn bình thường. Chỗ tắm vòi rộng rãi, những cái kệ để khăn dài chứa đống khăn tắm quá khổ mà anh ưa thích. April đã làm tất cả những chuyện đó.
Những tiếng nức nở say mèm của bà vang lên trong tai anh. “Đừng giận mẹ, con yêu. Mọi chuyện sẽ ổn hơn. Mẹ hứa. Nói là con yêu mẹ đi, con trai cưng. Nếu con nói là con yêu mẹ, mẹ hứa sẽ không uống rượu nữa.”
Người đàn bà đã cố làm anh chết ngạt với thứ tình yêu thất thường, phức tạp của mình không bao giờ có thể tạo nên cái ốc đảo đã trở thành nhà của anh thế này.
Hôm nay với anh đã là quá sức chịu đựng. Anh cần thời gian để chấp nhận và đối mặt với tất cả những cảm xúc rối ren này, có điều, anh đã có nhiều năm trời, và điều đó đem lại những gì tốt đẹp cho anh chứ? Qua cánh cửa Pháp, anh thấy April đang từ ngoài bước vào khu hiên. Anh và Jack đã dựng cái khu hiên đó, nhưng bà đã thai nghén ra nó: trần cao, cửa sổ vòm, sàn đá bảng mát lạnh ngay cả trong những ngày nóng nhất.
Bà chống tay lên eo để lấy lại hơi sau quãng đường chạy. Cơ thể bà lấp lánh mồ hôi. Bà mặc quần soóc đen, áo có lưng bắt chéo màu xanh nhạt và tóc bện lại thành đuôi trông sành điệu hơn nhiều so với đuôi tóc ngẫu hứng của Blue.
Anh cần đi tắm. Anh cần ở một mình. Anh cần nói chuyện với Blue, người hiểu tất cả mọi chuyện. Thay vào đó, anh đẩy cánh cửa Pháp lặng lẽ bước ra ngoài hiên.
Nhiệt độ đã lên đến 30oC, nhưng lớp đá mát lạnh dưới chân anh. April đang quay lưng về phía anh. Tối qua anh đã dịch mấy cái ghế lúc dẫn ống nước xuống hiên, và giờ bà đang đẩy lại chúng vào gầm bàn. Anh bước về phía máy CD đặt trên một cái giá bằng kim loại uốn màu đen. Anh chẳng buồn kiểm tra xem album nào của April đang ở trong máy. Nếu là của mẹ anh, nó sẽ ổn thôi. Anh nhấn nút.
April xoay người lại khi tiếng nhạc vang lên từ cái loa nhỏ. Đôi môi bà hé ra ngạc nhiên. Bà nhìn bộ dạng lấm lem bùn đất của anh và định nói gì đó, nhưng anh đã lên tiếng trước. “Muốn khiêu vũ không?”
Bà nhìn anh chằm chằm. Từng giây khổ sở trôi qua. Anh không thể nghĩ ra gì khác mà nói, bèn bắt đầu chuyển mình theo nhịp trống. Chân, hông, vai. Bà đứng như hóa đá. Anh chìa tay ra, nhưng mẹ anh – người đàn bà sống để khiêu vũ trong khi những người bình thường chỉ có thể bước đi – bà đã quên mất cách cử động.
“Có thể làm được mà,” anh thì thầm.
Bà hít vào một hơi run rẩy, âm thanh ở đâu đó giữa tiếng nức nở và tiếng cười. Thế rồi bà ưỡn ngực, nhấc hai tay lên dâng hiến bản thân cho tiếng nhạc.
Họ khiêu vũ cho đến khi mồ hôi chảy thành dòng trên người. Từ rock đến hip hop, họ phô trương các động tác của mình, người này cố vượt trội người kia. Từng lọn tóc dính bết vào cổ April, từng vệt bùn nhỏ từ đôi chân trần của anh rớt xuống sàn đá. Khi họ nhảy, anh nhớ ra rằng đây không phải là lần đầu tiên. Họ đã từng nhảy cùng nhau khi anh còn nhỏ. Bà đã lôi anh ra khỏi một chương trình truyền hình hay trò chơi điện tử nào đó, đôi khi thậm chí là ra khỏi bữa sáng nếu bà đến muộn. Anh đã quên mất rằng họ cũng có cả khoảng thời gian vui vẻ nữa.
Ngay giữa một bài hát, nhạc tự nhiên tắt phụt. Một con quạ rú lên giữa không gian yên lặng. Họ quay lại thấy cô bé Riley đang quàu quạu đứng cạnh cái máy CD im lìm, hai tay chống lên hông. “Nhạc to quá!”
“Này, bật lại đi,” April nói.
“Hai người đang làm gì thế? Giờ là giờ ăn trưa, đâu phải giờ nhảy nhót.”
“Giờ nào chả là giờ nhảy nhót,” Dean nói. “Bác April nghĩ thế nào? Chúng ta có nên để cô trông trẻ nhảy cùng không nhỉ?”
April hếch mũi lên trời. “Mẹ nghi là con bé không theo được đâu.”
“Cháu theo được chứ,” Riley nói. “Nhưng cháu muốn ăn trưa đã. Và hai người thì hôi xì.”
Dean nhìn sang April, nhún vai. “Con bé không theo được.”
Trán Riley nhăn lại bức tức. “Ai bảo thế?”
Dean và April nhìn nó chằm chằm. Riley trừng mắt đáp trả. Thế rồi con bé lại bật nhạc lên, và tất cả bọn họ cùng nhau nhảy múa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!