Boss tiểu thư.
Chương 7 :
– Hết trò vui rồi , không cần nhìn nữa ! – Nhỏ lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh lùng như vậy lại khác với giọng nói ngọt ngào lúc đầu , đáng yêu lúc nãy khiến cho đám con trai nghi ngờ đây có phải cùng một người hay không . Nếu là cùng một người sao lúc đầu và bây giờ lại khác nhau đến vậy .Thật không tin nổi , đúng là thế giới của con gái ” thật đáng sợ mà “.
Kết thúc buổi học thì trời lại đổ mưa khiến nhỏ vô cùng vui . Nhỏ rất thích mưa , mỗi khi trời mưa nhỏ toàn kéo cô ra ngoài trời mưa chơi cùng nhỏ . Kết quả lúc nào cô và nhỏ cũng bị cảm một trận nên cô rất không thích trời mưa cho lắm.
Mỗi khi trời mưa nhỏ toàn nhìn cô với ánh mắt long lanh như đang nói với cô ” cậu nhất định phải đi nghịch mưa với mình vậy ! ” … Haiz . Không để nhỏ mở miệng nài nỉ cô nhìn nhỏ nói.
– Được rồi , theo ý cậu hết ! – Cô bình thản nhìn nhỏ nói.
– Hihi … cậu là tốt nhất ! – Nhỏ mỉm cười nói.
– Nếu mà bị cảm thì đừng trách tớ vô tình – Cô lạnh lùng nhìn nhỏ nói.
– Hứ , biết rồi , nhưng cậu cũng bị mà . Nếu cậu không bị cảm mình sẽ cố lây truyền virus cúm cho cậu nên không cần lo lắng . Mình sẽ không bị cô đơn một mình đâu . Haha … – Nhỏ vỗ vai cô nói xong rồi cười.
– Vậy … cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa ! – Cô đen mặt nhìn nhỏ nói.
” Ách ” lời nói của cô khiến tay nhỏ lúc nảy vỗ vai cô liền không vỗ nữa . Lấy tay ra khỏi vai cô , nhỏ liền cười trừ.
– Nhưng mà , Thiên Như không phải cậu chỉ đơn thuần là thích tắm mưa hay là vẫn nhớ đến những việc đó ! – Cô bình tĩnh nhìn nhỏ nói.
– Tất nhiên là không rồi , tớ đã quên việc đó lâu rồi . Dù sao tên đó cũng không xứng đáng với tớ ! – Nhỏ cố mỉm cười nói.
– Cậu luôn nói như vậy nhưng trong lòng lại luôn nghĩ khác , câu yêu tên đó 4 năm nhưng tên đó phản bội cậu vừa đúng lúc hôm đó là trời mưa , 2 năm rồi tốt nhất cậu nên quên tên đó đi – Cô thở dài nhìn nhỏ nói.
– Đã nói là tớ quên rồi mà ! – Nhỏ bĩu môi nói.
– Nếu là lúc trước thì tớ vẫn tin là cậu chỉ đơn thuần thích đi dưới trời mưa thôi ! Nhưng bây giờ cậu còn thấy vậy nữa không ? Tốt nhất cậu nên quên đi , tớ không muốn cậu lại suy sụp giống lúc đó thêm một lần nữa đâu ! – Cô vỗ vai nhỏ nói.
– Tính đến đã 2 năm rồi , thời gian tớ đau khổ trong 1 năm đó tớ đã từ bỏ hết rồi ! – Nhỏ nhìn những hạt mưa đang rơi nói.
Thấy nhỏ im lặng nhìn trời mưa như vậy cô liền cảm thấy nếu mà gặp lại tên đó phải đập cho một trận . Nếu không phải nể tình 3 năm trước nhỏ cầu xin cô thì cô đã cho tên đó 1 trận rồi.
– Được rồi , đi thôi ! Cậu không phải muốn đi tắm mưa sao ? – Cô nhìn nhỏ nói.
– Cậu đi với tớ sao ? Vậy đi thôi ! – Nhỏ vui mừng nói.
Nói xong cô lấy cặp sách , nhỏ cũng vội cầm cặp theo rồi lôi cô đi . Cô và nhỏ vừa đi ra khỏi lớp thì ở đằng sau có hai bóng người xuất hiện không ai khác chính là cậu và hắn.
Nếu không phải hắn để quên điện thoại ở lớp nên lôi cậu theo về lớp lấy thì cả hai người chắc không nghe được cuộc đối thoại này đâu.
– Rốt cuộc tên nào làm tiểu mỹ nhân buồn như vậy ? Nếu để tớ tìm thấy sẽ đánh cho một trận – Hắn dơ nắm đấm lên nói.
– Khi đâu cậu tìm được thì hãy nói , đi lấy điện thoại đi . Đừng quên tối nay có việc cần giải quyết ! – Cậu lạnh lùng nói.
– Đang còn sớm mà mới có 17:30 không phải hẹn lúc 21:00 sao ? Mà cậu gửi thiệp mời chưa ? – Hắn nhìn đồng hồ nói.
– Sai người gửi rồi , chỉ là tối nay họ có đến hay không thôi ! Mau đi lấy điện thoại đi ! – Cậu vẫn lạnh lùng nói.
Xong rồi hắn đi lấy điện thoại rồi cùng cậu đi về . Còn cô và nhỏ đang đi dưới trời mưa , nhỏ lung tăng nhảy dưới trời mưa còn cô chỉ im lặng đi theo.
– Đi về thôi ! – Cô lạnh lùng nói.
– Sao sớm vậy vừa mới chơi mà ! – Nhỏ không chịu nói.
– Cậu muốn bị ốm sao ? Tớ đã nhắn tin cho quản gia Triệu đến đón rồi ! – Cô nhìn nhỏ nói.
– Vậy thì về thôi ! – Nhỏ chu môi nhìn cô nói.
Dù nhỏ không chịu thì cũng bị cô lôi về thôi nên cứ ngoan ngoãn nghe lời là được , có không lại là người chịu thiệt . Về tới biệt thự cô lôi nhỏ đi tắm rồi cô cũng đi tắm luôn còn quản gia đi lấy thuốc chống cảm cho cô và nhỏ uống.
Khi tắm xong rồi uống thuốc thì trời cũng tạnh mưa . Cô và nhỏ cùng bước ra khỏi phòng thì tin nhắn điện thoại của cô và nhỏ hiện lên.
– Đi đến đó thôi ! – Cô nhìn tin nhắn rồi lạnh lùng nhưng nhỏ nói.
Nhỏ gật đầu rồi cùng cô quay về phòng mình thay quần áo phù hợp , thay xong liền đi ra xe đã nhờ quản gia Triệu lấy sẵn rồi phóng xe chạy đến bang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!