Vì em là búp bê của tôi! - Full
Chương 23
-Anh đưa em về.- Hắn đỡ nó vào trong xe mình.
Nó vẫn không nói gì, ánh mắt không có gì bi thương hay thương cảm mà lại như đang trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thấy lạ vì ánh mắt đó không hợp với tình hình này.
-Chồng ơi!!!- Một vòng tay nhỏ nhưng mạnh mẽ ôm chầm lấy hắn.
Trời ạ! Sao nhóc lại xuất hiện ở đây, ngay lúc này và còn trước mặt nó nữa chứ.
-Đi đâu mà tắt máy hả?- Nhóc lườm hắn rồi quay sang nhìn nó.- Chị An, sao chị ở đây?
Gương mặt nó giờ đây hoàn toàn là vẻ ngạc nhiên. Nó nói chậm rãi:
-Chồng…ư?
*
-Em ổn chứ?- Tiến lo lắng.
-Không sao, tôi sẽ ổn. Cảm ơn anh.- Cô gượng cười nhưng tuyến lệ đã phản lại cô, một giọt nước mắt lại rơi xuống.- Anh về đi.- Quệt tay lên để che dấu nước mắt, cô nói.- Tôi muốn ở một mình.- Không để cho Tiến nói gì nữa, cô vội đóng cửa lại.
TIếng động cơ xe đã xa, cô mới ngồi phịch xuống sàn.
Nước mắt chảy dài. Cô lại khóc. Cầm lấy một chiếc giày lăn lóc gần đó, cô ném mạnh về phía phòng khách sang trọng.
“Choang”
Chiếc giày trúng vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, nước lênh lánh dưới những cành hoa bách hợp.
-Đình, anh là đồ ngốc, là đồ ngốc mà.- Cô lầm bầm, đứng dậy, tiến tới bên cạnh những mảnh vỡ đó, lượm lên mảnh vỡ to và nhọn nhất. Đưa mảnh thủy tinh lên cao, tia nắng chiếu qua tạo nên thứ ánh sáng bảy sắc như cầu vồng. Cô cười cay đắng một thoáng. Nụ cười đó, nước mắt đó, nỗi bi ai đó, tất cả hiện diện nơi cô.
“Xoẹt”
Máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn nhà trắng. Liền ngay sua đó, một bóng người đổ ập xuống.
-Đình, tôi sẽ tìm đến nơi anh đang ở.
*
Báo chí được một trận ầm lên trông thấy. Lúc đầu là vụ tai nạn của gã, cùng ngày đó, cô lại tự tử tại nhà riêng, nếu không nhờ cô người làm tới đúng lúc thì chắc cô đã không qua khỏi. Đoàn làm phim “Liệu anh có linh hồn?” phải mở họp báo, thông báo rõ là phim đã quay xong chỉ chờ ngày ra mắt nhưng có lẽ ngày ra mắt sẽ bị dời lại tới khi cô ra viện và có thể tham gia. Còn về phần gã? Vẫn chẳng có tiến triển gì. Thế nhưng tình hình của hai người không được giới báo chí quan tâm mà họ lại bới móc nhiều hơn về chuyện tình cảm. Việc gã vừa gặp tai nạn bị hôn mê cô liền tự tử khiến tin đồn ngày trước lại nổi lên. Mấy bức ảnh gã tới nàh cô không biết bị chụp từ khi nào được tung lên mặt báo. Quản lí của cô trả lời thông tin rằng cô hiện này gặp chấn động tâm lí, cần được yên tĩnh, sau khi ổn thõa sẽ trả lời mọi câu hỏi.
*
Một tháng sau ngày kinh hoàng đó, cô ra viện nhưng chỉ ở yên trong nhà, không gặp ai cả. Người duy nhất thấy cô trong một tháng đó chỉ có cô gái người giúp việc kia.
Khoác trên mình bộ váy ngủ màu trắng mỏng tang, cô ôm chặt chiếc gối ôm trên giường, mắt nhắm nghiền. Một bên cổ tay cô vẫn còn băng trắng được băng lại. Cô không muốn rời khỏi giường, chiếc giường này vẫn còn hình bóng gã, cô không muốn khi mình bước xuống, mọi hình ảnh đó sẽ mất đi.
Cô lại khóc.
Sao luôn là nó mà không là cô?
Câu hỏi trước khi gã rời đi cô còn chưa nhận được cơ mà?
Tại sao chứ?
*
Cầm chiếc đi động trên tay, ánh mắt cô đăm chiêu.
Trên màn hình là một tin nhắn.
“Sao anh lại làm thế? Định trốn tránh câu hỏi của tôi sao?”
Chần chừ một chút nhưng cô cũng gửi tin đó tới một số máy đặc biệt, số của gã.
Năm phút…
Mười phút…
Nửa tiếng…
Không có tin nhắn trả lời hay đúng hơn là không thể có.
Cô lại tiếp tục nhắn tới số máy kia.
“Anh quyết không trả lời sao? Làm ơn tỉnh lại và trả lời tin nhắn tôi đi.”
“Nếu vì câu hỏi của tôi thì anh không cần trả lời cũng được, làm ơn đi Đình.”
“Đình, xin anh. Tỉnh lại đi!”
“Đình, tôi…”
“Tôi yêu anh nên xin anh tỉnh lại đi Đình.”
Vẫn không có lấy một tin trả lời.
Cô biết là sẽ vậy nhưng sao cô vẫn cứ nhắn. Cô đang cầu mong một điều kì tích sẽ tới.
Cô gọi điện.
Cô gọi liên tục cả chục cuộc vào số máy gã. Chuông vẫn reo nhưng không ai bắt máy.
*
Cô thiếp đi trên giường, nước mắt vẫn còn rơi. Trên tay cô cầm chiếc điện thoại, cô đã bấm nút gọi đi trước khi ngủ. Tiếng chuông vẫn đổ từng hồi. Bỗng có ai đó bắt máy nhưng không nói gì.
Im lặng.
Một chốc sau, đầu dây bên kia cúp máy.
*
Sau đó vài ngày, nó có tới tìm cô nhưng không ai mở cửa. Thấy cổng không khóa, nó nhẹ mở cánh cổng to lớn ra rồi bước vào khuôn viên nhà. Ngay cả cửa nhà cũng mở hớ hênh, người giúp việc ở nhà này để làm kiểng chắc.
-Mĩ, Mĩ ơi.- Cô đặt bó hoa lên bàn mà gọi cô. Căn nhà thật sự rất bừa bộn. Không lẽ mấy hôm nay người giúp việc không tới nữa? Trên sàn phòng khách là mấy tờ tạp chí có bìa là hình cô với dáng vẻ quyến rũ, mặt bàn phủ đầy bụi, lọ hoa tường vi gần đó cũng héo úa.
Bước lên cầu thang, nó thấy một cửa phòng mở.
-Mĩ!!!- Cô nằm im bất động trên giường khiến nó chột dạ. Lẽ nào cô lại tự tử? Lại gần kiểm tra, nó thở phào nhẹ nhõm khi biết cô chỉ ngủ. Liếc nhìn điện thoại, nó cầm lên thì thấy nhật kí cuộc gọi kéo dài, một loạt cuộc gọi không được nhận và duy nhất trên đầu danh sách, cuộc gọi tới gã được nhận cách đây không lâu nhưng chỉ kéo dài vài dây. Quay lại nhìn cô, ánh mắt nó hơi khác lạ.
*
Cô mở mắt dậy, có ai đó trong phòng cô thì phải? Cô bật dậy.
-An? Cô làm gì ở đây?
-Tôi tới thăm cô.
-Tôi không cần cô thăm, cút đi!- Cô cầm lấy chiếc gối, ném về phía nó.
-Mĩ.
-Đừng bao giờ để tôi thấy mặt cô nữa.- Cô gào khóc.
-Mĩ.
-Đi!
*
Nhìn nhật kí cuộc gọi, chỉ toàn là cuộc gọi không được trả lời, không có lấy một cuộc được nhận. Cô khóc âm thầm, lặng lẽ và ai oán.
*
-An, anh biết em sẽ tới đây mà.- Hắn đứng tựa lưng vào cửa xe ô tô, nói.
-Về thôi anh.- Nó hững hờ nói, lượt qua hắn, ngồi yên vị trong xe.
Sau ngày hôm đó, nó không có gì khác lạ, chỉ là ít nói hơn trước thôi.
Không một cậu giận hờn, không một cái liếc nhìn giận dỗi. Nó không ghen với nhóc sao? Hắn không đáng để nó ghen ư? Nhưng nếu là anh, liệu…nó có ghen?
*
Phòng bệnh im ắng, trong không khí thoảng hoặc mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.
Gã vẫn nằm yên đó không lấy một cử động nhỏ. Cô ngồi bên cạnh, tay nắm lấy tya gã. Cô lại khóc lần nữa, những giọt nước mắt mà cô ngữ tưởng đã cạn khô trong suốt một tháng qua.
-Đình, anh yêu cô ta đến thế sao?
Không trả lời.
-Anh sẵn sàng làm mọi thứ để cô ta hạnh phúc ư?
Không chút cử động, chỉ có lồng ngực hơi phập phồng vì hô hấp.
-Được rồi, tôi sẽ thay anh khiến cô ta hạnh phúc, còn tôi, tôi sẽ nhận mọi đau khổ trên cuộc đời này. Để rồi sau khi anh tỉnh lại, tới tìm tôi sau khi tới gặp cô ta, tôi sẽ cầm cuốn tạp chí mà anh ưa thích ném thẳng vào anh rồi nói, ừ, cảm ơn vì những điều điên khùng anh làm cho tôi.
Truyện này được copy từ website: http://santruyen.com
Đêm dài…
Hắn ngồi thư thả trên ghế sofa dù đôi mắt lại mang một tâm tư trĩu nặng. Hắn rót rồi uống loại rượu màu nâu sẫm trong cốc thủy tinh có đá, hắn thở dài. Men rượu xâm nhập vào tâm trí hắn khiến ánh mắt trở nên hơi lờ đờ. Gương mặt hơi đỏ. Hắn say rồi.
-Anh sao thế? Sao lại uống rượu thế này?- Nó bước ra từ trong phòng, trên tay còn cầm cái lược chải tóc.
Hắn không trả lời mà vẫn tiếp tục rót rồi uống, uống rồi rót như một cái máy.
-Bảo.- Nó gọi tên hắn.
“Choang”
Nó cứng đờ người. Hắn vừa ném cốc thủy tinh về phía nó, không, cách nó chưa đầy 1m. Nếu không phải hắn ném trật có lẽ nó chết mất.
-Bảo, anh sao thế?- Vẫn không trả lời.- Anh điên à?- Nó gay gắt.
-Phải, anh đang điên đây.- Hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt đầy u tối.
-Em làm gì sai ư?
-Chính vì em không làm gì cả nên anh mới điên lên.- Gương mặt nó tràn ngập nỗi khó hiểu.Hắn nói tiếp.- Sao em không thể hiện bất cứ thái độ nào chứ? Anh không là gì đáng để em xếm xỉa chứ nói gì tới ghen tuông đúng không? Em…
-Không phải.- Nó chen ngang.
-Thế thì vì sao? Vì sao hả?- Hắn hét lên.- Nếu là Kiên thì chắc em ghen tức lắm chứ gì?
-Không phải.- Nó nói nhưng rồi nó im lặng. Nó nhớ lại hồi nó nhìn thấy anh và Mĩ, cái khoảng khắc anh giới thiệu Lan là hôn thế. Cái cảm giác khi đó…là ghen sao?
-Anh không xứng đáng với em à?
-Xin anh đấy Bảo, làm ơn đi, xin anh đừng nói nữa mà hãy nghe em nói.- Nó cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi trên gò má mình.- Giờ đây mọi thứ luôn ùa tới với em, em nhớ lại kí ức, gặp lại anh ta, người mà em phải gọi là mẹ xuất hiện, Đình bị tai nạn, Mĩ tự tử giờ thì cả chuyện của anh nữa. Em không biết nên cư xử thế nào đây. Mọi thứ quá rắc rối với em. Vì vậy xin anh hãy tin tưởng ở em. Còn về tại sao em không nói gì sao? Vì em tin anh, em tin anh sẽ không thể làm gì tổn thương em, Bảo à.
Mắt hắn và nó giao nhau, hai người nhìn nhau thật lâu. Hắn lên tiếng trước:
-Như thế là chưa đủ với anh.
Nó ngồi phịch xuống sàn, ngồi bó gối mà khóc.
Tiếng cửa đóng vang lên. Hắn bỏ đi rồi.
*
Quán bar White ồn ào, náo nhiệt, ánh sáng đủ màu nhưng yếu ớt chiếu khắp sàn nhảy. Bên quầy rượu, hắn ngồi im, nhâm nhi ngụm rượu nặng.
-Lâu không thấy cậu ghé qua.- Anh chàng pha chế rót một thứ rượu màu xanh sẫm vào ly rồi đưa cho anh chàng bồi bàn.- Sao? Có gì không vui à?
-Vài chuyện thôi mà.- Hắn cười nhạt nhẽo.- Còn cậu? Có gì vui không?
-Như cậu thấy, vẫn làm ăn phát đạt. À, đúng rồi, coi kìa.- Anh ta chỉ về phía sàn nhảy.- Cậu nhóc hôm trước theo cậu tới đây gần đây ngày nào cũng tới tìm cậu đấy.
Trên sàn nhảy, một bóng dáng nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ đang thể hiện những bước nhảy thuần thục đẹp mắt.
-Dù cậu ta là boy nhưng chỗ tôi vẫn không hợp cho lứa tuổi dưới vị thành niên đấy nhé.
-Boy quái gì?- Hắn uống thêm rượu.- Con gái chính hãng đó.
-Gì? Thiệt á?- Anh bạn đó ngỡ ngàng.
-Của nợ tôi vô tình vướng phải đấy.
-Nhìn cũng dễ thương mà.
-Dễ thương thì cậu lấy đi, nếu thế thì mình biết ơn cậu lắm.
-Chồng ơi, nói năng thế về vợ đấy à?- Một giọng mỉa mai và đáng sợ vang lên khiến hắn lạnh gáy. Vừa quay mặt lại, hắn đã nhìn thấy gương mặt cười khó hiểu của nhóc.
Ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn, nhóc cười tươi.
-Tiểu thư xinh đẹp này muốn uống gì đây?- Anh chàng pha chế cười lãng tử. Rõ ràng anh ta đáng tỏ ý tán tỉnh nhóc.
-Cảm ơn vì lời khen.- Nhóc cười rạng rỡ.- Cho tôi ly giống anh ta.
-Ok.
-Này, không bán rượu cho trẻ vị thành niên mà. Cô nhóc này mới 15 tuổi thôi đấy.- Hắn nhắc nhở.
-Luôn có ngoại lệ cho quý cô xinh đẹp.
-Nịnh đầm.- Hắn buông lời nhận xét.
-Thôi nào, cũng vui mà chồng.
-Thôi gọi tôi bằng chồng đi.- Hắn nhắc nhở.
-Không.- Nhóc lè lưỡi tinh nghịch.- Mà có chuyện gì buồn hay sao mà uống nhiều vậy?
-Bình thường.
-Vợ uống cùng nhé.
-Tùy.- Hắn lại nhấp thêm ngụm rượu nữa.
*
Hắn mở mắt dậy, trong người hơi uể oải, tối qua hắn sa quá thì phải? Trần nhà màu hồng nhạt, có quạt trần hiện đại. Rõ ràng không phải nhà hắn cũng không phải một nhà nghỉ khách sạn gì. Thế thì là ở đâu? Hắn bật dậy nhìn xung quanh. Một căn phòng toàn màu hồng nhạt, bên cảnh cửa sổ có một kệ sách màu trắng với vài cuốn sách mà hắn nhận ra là của nó viết. Bàn học bên cạnh không có mấy sách vở. Chiếc tủ kê cạnh giường có vài con gấu bông dễ thương. Hắn liên tưởng tới người ở trong căn phòng này chắc pahi3 là một cô gái dịu dàng và nữ tính nhưng cũng rất tươi vui chứ không quá lạnh lùng như nó.
“Cạch”
Cửa phòng tắm bật mở, một bóng người bước ra.
Hắn ngạc nhiên. Không phải chứ? Lẽ nào chủ căn phòng thế này lại là nhóc sao?
Nhóc khoác trên mình áo choáng tắm, hơi để lộ phần ngực một chút.
-Này, chồng nhìn gì thế hả?- Nhóc nói lớn.
Hắn như sực tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, nói:
-Con nít con nôi, ba vòng như một có gì mà ngắm chứ. Toàn đồng bằng, chừng nào có đồi núi hẳn tỏ ra như thế.
-Ơ…- Nhóc đỏ mặt vì xấu hổ.
-Tôi về.- Hắn gạt chăn ra, vội bước xuống giường.
-Tự nhiên đi, áo khoác trên ghế.
-Cảm ơn.- Hắn mặc áo khoác vào, trên áo vẫn còn chút mùi rượu. Vừa chạm tay vào nắm đấm cửa, hắn đã nghe thấy nhóc hỏi:
-Tối qua cãi nhau với An à?- Hắn nhún vai.- Lo làm hòa đi.
-Tôi không ngờ cô nói như thế đâu đấy. Cô nghĩ tôi sẽ trở thành chồng cô thật trong tương lai sao?
-Bingo!
-Đồ dở hơi.
-Vợ dở hơi thì chồng là đồ điên.- Nhóc cười vang.- Mà tối qua cũng chả có gì đâu nên đừng làm mặt hình sự thế với vợ nữa chồng yêu!
-Khùng, tới bệnh viện đi!- Hắn đóng sầm cửa lại.
*
Hắn không nhớ mình đã quăng xe ở đâu trên đường vào tối qua. Có lẽ hắn phải nhờ anh chàng pha rượu tối qua tìm giúp thôi. Hắn rảo từng bước về nhà, lòng chút suy nghĩ về nó. Hình như hắn đùng là đã quá đáng thật.
-Bảo.- Tiếng nó gọi khiến hắn bứt mình ra khỏi luồng suy nghĩ. Nó đáng ngồi trên bậc thềm trước cửa, trên người chỉ khoác bộ đồ từ tối qua. Nó đã ở trong tình trạng đó xuống đêm lạnh vừa qua sao?
-Em làm gì vậy hả? Vào nhà đi!- Hắn nói.
-Em chờ anh thôi, anh đi lâu quá.- Nó cười tươi hết cỡ nhưng thần sắc nó lại đang tố cáo điều ngược lại, da hơi tái, môi khô và có màu tim tím. Rõ ràng nó đã ngồi ngoài trời suốt đêm.
-Sao ngốc vậy hả?
-Bảo.
-Gì vậy?
Nó hôn hắn. Một nụ hôn bất ngờ, vội vã và vũng về nhưng có gì ấm áp. Nó ngửa đầu ra sau để nhìn rõ mặt hắn hơn rồi một lần nữa hôn hắn. Nụ hôn này dịu dàng hơn, sâu hơn và cuồng nhiệt hơn. Cho tới khi môi nó không còn trên môi hắn nữa, nó mới nói:
-Em xin lỗi.
-Hả?
-Em xin lỗi, em sai rồi anh à. Xin anh, xin anh đừng rời xa em. Nếu anh rời xa em nữa, em thật sự không còn ai, em sẽ không thể sống nữa.- Giọng nó tràn ngập sự van lơn.
-An à…anh yêu em và anh mong em sẽ luôn hạnh phúc.
Đúng như một câu nói: “Yêu một người là hi sinh tất cả để người đó hạnh phúc.”. Có lẽ điều tốt nhất hắn làm là buông tay nó thôi.
-Nếu em muốn, anh sẽ trả em về với Kiên.
Nó không nói gì, chỉ nhìn hắn. Bỗng nó ôm chầm lấy hắn. Nó không trả lời gì cả, nó muốn, nó rất muốn nhưng chỉ là nó không dám nói với hắn. Nó sợ hắn bị tổn thương. Hắn hiểu tất cả nên cũng siết chặt lấy nó, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại kia.
-Anh hiểu mà.
Có lẽ hắn phải buông lơi tất cả thật rồi, không phải vì hắn hay anh, mà là vì nó. Nhưng nếu thế, con tim hắn liệu sẽ đau tới mức nào đây? Hắn muốn bản thân ích kỉ hơn, độc đoán hơn để giữ nó lại nhưng sao hắn không thể. Để nó hạnh phúc thì dù có chết, hắn cũng sẽ chết nhưng nếu không còn có nó trong đời, hắn còn có thể sống được sao?
Đọc tiếp: Vì em là búp bê của tôi! – Chương 24
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!