Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 31


Chương 31 : Trâu TướngQuân buồn rầu thất vọng

 

Một năm nhanh chóng trôiđi.

Ngụy Nhất không thay đổigì nhiều, vẫn là một cô bé ngốc nghếch chưa qua nổi kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.

Ngụy Nhất đã là sinhviên năm thứ ba rồi. Độ tuổi hai mươi càng khiến cô trở nên trẻ trung, hấp dẫn.Ở trường, cô vẫn là người sống kép kín, nội tâm, lặng lẽ, không nói nhiều, mọitâm trí đều được cất giấu thật kỹ trong lòng.

Nhưng, ít nói cũng cóđiểm tốt, những người ít nói thường khá thần bí. Ngụy Nhất đã là sinh viên nămthứ ba, vì ít nói, các em khóa dưới vừa có thái độ hiếu kỳ vừa rất tôn trọngcô, điều này khiến Ngụy Nhất có thêm chút uy tín.

Trâu Tướng Quân thườngxuyên tới trường tìm cô. Anh vẫn khiêm nhường lái chiếc Volk­swa­gen, dường nhưkhông gây thêm sự chú ý nào cho đám sinh viên trong trường. Những người biếtNgụy Nhất đã có vị hôn phu cực kỳ ít, những nam sinh thổ lộ tình cảm với cô lạinhiều hơn tưởng tượng. Mọi người đều cảm thấy Ngụy Nhất gần gũi dễ thương, tínhtình hòa nhã, khuôn mặt trắng trẻo hay cười, không giống như đám con gái cóchút nhan sắc nhưng kiêu ngạo trong trường, cô nào cô nấy đều sở hữu những ánhmắt sắc lạnh như dao. Ngụy Nhất tính tình dịu dàng, khi từ chối người khác cũngdịu dàng như vậy, ban đầu là ánh mắt lo sợ vì được yêu chiều, sau đó là khuônmặt đầy áy náy và một giọng nói nhỏ nhẹ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi bạn, mìnhkhông thể đón nhận tình cảm đó được!”. Vậy là, mặc dù bị từ chối, phái mạnhcũng cảm thấy như vừa được tắm gội trong gió xuân, càng thất bại lại càng mạnhmẽ.

Những âm hồn tiểu quỷmãi không tan biến đó luôn khiến Trâu Tướng Quân không thoải mái, anh thấy NgụyNhất cứ nhắn tin đi nhắn tin lại với những người đang theo đuổi mình, trongbụng đầy một bồ tức giận: “Em có thể không cho lũ chó sói đói khát, thèm nhỏdãi đó số điện thoại nữa được không?”.

Ngụy Nhất nói một cáchvô tội: “Họ xin số điện thoại từ Nguyệt Nguyệt đấy chứ!”.

“Vậy em có thể chọn cáchkhông trả lời tin nhắn nữa!”

Ngụy Nhất chóp chớp mắt:“… Làm như thế thì người ta sẽ rất đau lòng”.

Trâu Tướng Quân gõ mạnhvào cái đầu đang giả bộ mơ màng của cô, sa sầm nét mặt hét lên: “Không đượcphép trả lời!”.

Ngụy Nhất ôm lấy trán,ngước đôi mắt đáng thương ngây thơ như chú nai con lên, luôn miệng kêu đau.

Trâu Tướng Quân nhủ thầmtrong bụng, chỉ có người khác là lọt được vào trái tim của em, còn anh, anh đaulòng lắm em có biết không.

Thực ra, mấy đối thủchoai choai, lông cánh còn chưa mọc đủ đó không đáng để Trâu Tướng Quân phảinhọc công suy nghĩ, anh cũng không rỗi rãi đến mức đi ghen tị với mấy cậu bémới chỉ hai mươi tuổi đầu. Nhưng gần đây, trong đám các chàng trai theo đuổiNgụy Nhất, có một nhân vật rất nổi trội, nhân vật này đã làm thay đổi cả ý thứcđánh ghen của Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất quen Cát ThừaHựu trong lúc chạy thể dục buổi sáng. Cô chạy theo vòng tròn nhỏ, còn Cát ThừaHựu men theo vòng tròn lớn nhất trên sân vận động.

Đây là hình thức luyệntập được cô duy trì trong suốt hai năm liền, nó giúp sức khỏe của Ngụy Nhất khálên nhiều. Ban đầu, Cát Thừa Hựu cũng không chú ý nhiều tới Ngụy Nhất, haingười cứ ai chạy đường của người nấy trong suốt một năm, mãi sau này mới dần đểý tới đối phương. Hóa ra, trong mỗi buổi bình minh, còn có một người nữa cũngmồ hôi đầm đìa như mình, cùng hưởng thụ sự hưng phấn do luyện tập mang lại.Phần lớn các chàng trai trẻ tuổi đều có một trái tim dễ rung động, trong tráitim của Cát Thừa Hựu, đó cũng được coi là một việc vô cùng lãng mạn, đủ làmrung động lòng người rồi.

Sau đó, khi đã quen mặt,cũng không biết ai có ý định trước, gật đầu mỉm cười chào khi hai người chạyngay sát bên nhau.

Cuối cùng, cả hai đềucảm thấy khuôn viên trường như nhỏ lại, ở đâu cũng có thể gặp nhau. Một lần, họgặp nhau ở nhà ăn, Cát Thừa Hựu lần đầu tiên chủ động chào Ngụy Nhất, cười nói:“Tan học rồi à?”.

“Ừm.”

“Để tớ xếp hàng giúp cậunhé, cậu ăn gì?”

“Á! Không cần đâu!”

“Không sao, cậu mau đilấy chỗ ngồi đi.”

Cát Thừa Hựu đón lấy hộpcơm màu xanh nhạt có in hình chú gấu nhỏ trên nắp hộp của Ngụy Nhất, giọng điệudịu dàng nhưng ẩn giấu trong đó là một áp lực rất lớn.

Ngụy Nhất vốn bản tínhhiền lành, cũng không phản kháng gì, lập tức đi kiếm chỗ ngồi.

“Cậu tên là Ngụy Nhấtđúng không?” Cát Thừa Hựu ngồi xuống phía đối diện, xúc một thìa cơm to đưa vàomiệng, nở một nụ cười thật cởi mở.

“Ừm? Sao cậu biết?”,Ngụy Nhất hỏi.

Cát Thừa Hựu không trảlời câu hỏi một cách rõ ràng, trong tâm trí cậu còn đang mải nhớ về hình ảnhsinh động, tràn đầy sức sống của Ngụy Nhất cùng mái tóc đuôi gà trẻ trung, lắcqua lắc lại trong mỗi bước chạy hằng sáng.

“Cậu thử đoán xem?”

Bắt gặp cái nhìn chămchú từ đôi mắt hai mí xinh đẹp kia, Ngụy Nhất hơi lúng túng, cảm giác sau lưngnóng ran, cô liền cúi đầu xuống lặng lẽ ăn cơm.

“Tớ học năm thứ hai,khoa Tin học, kém cậu một khóa.” Cát Thừa Hựu không hề để ý tới vẻ trầm lặngcủa Ngụy Nhất, thao thao bất tuyệt, “Nhưng, xem ra, cậu còn nhỏ tuổi hơn tớnhiều”.

“Ờ” Khuyết điểm lớn nhấtcủa Ngụy Nhất là không biết cách gi­ao lưu với những người lạ mặt.

“Sau này, nếu máy tínhcủa cậu bị hỏng thì lúc nào cũng có thể đến tìm tớ.”

“Ừm.”

“Vậy cậu cho tớ số điệnthoại nhé!”

“Á?”

“Để tiện cho việc tớ sửamáy tính giúp cậu mà!”

Ngụy Nhất cắn vào chiếcthìa, trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp, “Nhưng… máy tính của tớ khônghỏng…”

“Rồi cũng sẽ hỏng thôi!Phòng xa vẫn hơn mà!”

Vậy là, số điện thoạicủa Ngụy Nhất đã bị đánh lừa để lấy đi như vậy.

Cát Thừa Hựu ăn rấtnhanh, sau khi quét sạch mọi thứ, cậu vẫy tay gọi mấy anh bạn cùng đi. Nghĩ mộtlát, cậu quay lại gọi vào số điện thoại của Ngụy Nhất, nói cô lưu số của mìnhvào.

“Ờ”, Ngụy Nhất cứ ngồingây ra.

Ở trường, Cát Thừa Hựucũng là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, cũng giống như tất cả các sinhviên khác, trẻ trung, mạnh mẽ, sôi nổi, thêm vào đó là diện mạo hơn người, lànda trắng đến nỗi con gái cũng phát thèm, mái tóc rối màu vàng nhạt thả xuống tựnhiên, càng tôn vẻ tuấn tú phi phàm của cậu. Cát Thừa Hựu rất được các bạn nữquý mến. Thời trung học, cậu từng tham gia luyện tập chạy đường dài, là vậnđộng viên bậc Hai cấp Quốc gia, khi tham dự kỳ thi đại học, môn thể dục cũngđược cộng thêm điểm, mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động thể thao, đều khôngthể vắng mặt Cát Thừa Hựu. Phái đẹp vốn đã không có cảm tình và năng khiếu vớihai môn Tin học và Thể dục, vì vậy, hai sở trường này của cậu đều chiếm ưu thế.Biết hát, biết chơi đàn ghi ta, nhân duyên của cậu ở trong trường cũng khôngđến nỗi tồi. Chỉ cần cậu mặc bộ đồ thể thao, đứng dưới ánh mặt trời là có thểnhận được vô số sóng mắt đưa tình và sô cô la của hàng loạt nữ sinh si tìnhtrong trường. Trong mười sinh viên nữ thì có tới chín cô rưỡi đã từng thầm thìdò hỏi thông tin về cậu.

Cát Thừa Hựu nở nụ cườiđầy mê hoặc, nói một câu tạm biệt rồi đi luôn.

Ngụy Nhất mơ màng mộtlát, cũng may, cô là nữ sinh không biết gì về đại danh của cậu ấy. Nhìn vào dãysố hiện trên màn hình điện thoại, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đánh đượcbốn chữ tập chạy buổi sáng vào danh bạ những người cần liên lạc.

Ba cô bạn cùng phòng đếnnhà ăn hơi muộn một chút, khi họ vừa bước vào, chỉ nhìn thấy chàng hoàng tử họCát đang chào tạm biệt Ngụy Nhất. Cả bọn chạy bổ tới, Nguyệt Nguyệt – đại cacủa phòng là kích động nhất: “Nhất Nhất, cậu cũng quen với cậu Cát đó sao?”.

“Gì cơ?”, Ngụy Nhất cảmthấy mông lung không hiểu.

“Cát Thừa Hựu, sinh viênnăm thứ hai khoa Tin học đó! Chính là người ban nãy nói chuyện với cậu ấy! Lạilà một hoàng tử trong trường, người kế nhiệm thiên thần họ Tô của trường Đạihọc S đấy, vừa mới lên năm thứ hai nhưng đã xếp thứ hai trong bảng xếp hạngthần tượng trên trang web của trường, chỉ đứng sau mỗi thiên thần họ Tô thôi.Nhưng, thiên thần đã xa trường bao năm rồi, vị trí của cậu Cát giờ đây luôn giữvững ở vị trí số một!”

Ngoài mặt thì Ngụy Nhấttươi cười nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác đau khổ khi nghe họ nhắctới tên gọi đó.

“Đúng vậy! Rất đẹp trai,rất đàn ông nhé!”, Như Như nói.

“Chính xác, chính xác,đáng tiếc là nhỏ tuổi hơn bọn mình thôi”, Đình Đình nói.

“Nhỏ hơn thì đã sao nào?Mối tình chị em, mới nghĩ đến thôi là đã cảm thấy thật hưng phấn, thật khiếnmáu nóng trong người sục sôi…”, Nguyệt Nguyệt lại chìm vào mộng tưởng.

Bỗng nhiên, “Áaaa! Tớnhặt được một hạt cơm của cậu Cát đánh rơi!”, Như Như hét lên điên cuồng nhưvừa nhặt được báu vật, giấu kỹ nó trước ngực.

“Áaaa… đồ đáng ghét,cậu kiếm được món hời rồi!” Khuôn mặt Đình Đình lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Những ngày sau đó, việcchạy thể dục buổi sáng dường như đã trở thành cuộc gặp gỡ có chủ ý. Ngụy Nhấtdù không nhạy bén đến mấy cũng có thể cảm nhận được sự gần gũi của Cát ThừaHựu. Cảm nhận trực quan nhất, đó là giờ đây vào mỗi buổi sáng, cậu ấy không chạyở đường chạy lớn nhất nữa mà sánh vai cùng Ngụy Nhất.

Nghỉ ngơi sau khi chạyxong, Cát Thừa Hựu thường nhiệt tình ra quyết định giúp Ngụy Nhất, tổng hợpthời tiết của ngày hôm đó và nên ăn những món gì. Sau đó, ngày nào cũng giúpNgụy Nhất mua cơm, để Ngụy Nhất đi kiếm chỗ ngồi, không những thế lần nào cũnglàm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên, khiến Ngụy Nhất không biết phải từ chối thếnào.

Nhưng, Cát Thừa Hựu chưahề có những thổ lộ rõ ràng gì đối với Ngụy Nhất, cậu ấy không nói, Ngụy Nhấtđương nhiên cũng không thể tự làm ra vẻ đa tình để từ chối trước. Tuy nhiên,thái độ mập mờ đó đã nhanh chóng bị Trâu Từớng Quân phá tan một cách tàn bạo.

Rất lâu trước đó, TrâuTướng Quân đã chú ý tới một đối tượng hay gọi điện cho Ngụy Nhất, nhưng khithấy trong danh bạ điện thoại của cô có tên tập chạy buổi sáng, anh liền đoánra ngay. Cho tới tận ngày hôm đó, anh có việc phải làm thâu đêm, sáng sớm bỗngnhiên cao hứng, tắm rửa xong liền phóng xe tới trường Đại học S thăm Ngụy Nhất.

Dạo này Trâu Tướng Quânrất bận, bà Trâu dường như cảm thấy chút gánh nặng của tuối tác, đã có ý địnhlui về nghỉ ngơi, muốn gi­ao hết mọi việc ở công ty cho con trai tiếp quản.Công việc của Trâu Tướng Quân vốn đã rất nhiều, cộng thêm những việc mà mẹ bàngi­ao khiến anh bận tới tối mắt tối mũi. Thức khuya làm việc đã trở thànhchuyện thường ngày, anh cũng không còn nhiều hơi sức để quản lý cô gái họ Ngụykia nữa.

Ngụy Nhất cũng rất vôtư, anh không đến, cô tuyệt nhiên cũng chẳng qua. Trước giờ cô chưa từng chủđộng gọi điện cho anh lấy một lần. Sau mỗi lần bận tối mắt tối mũi, hễ có chútthời gi­an rảnh rỗi, nghĩ tới Ngụy Nhất, Trâu Tướng Quân lại vừa buồn bực vừachẳng biết phải làm thế nào.

Đã nửa tháng không gặp,giờ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc của Ngụy Nhất trên sân vận động,trong bầu không khí mát lành của buổi sáng sớm, cô nhanh nhẹn như một chú thỏcon, trong lòng anh trào dâng cảm giác ấm áp ngọt ngào, bao nhiêu mệt mỏi vàbất mãn cũng đều được xua tan hết. Nhưng sau đó, khi nhìn kỹ lại, anh mới pháthiện ra bên cạnh cô còn có người đàn ông cao lớn khác. Trâu Tướng Quân dựangười vào một thân cây, đôi mắt sáng cứ chằm chằm nhìn đôi nam nữ đang cùng tắmdưới ánh nắng mặt trời buổi sáng kia, một cơn giận dử bốc cao lên tận mây xanh.

Ngay lúc đó, anh chỉmuốn xông thẳng tới, đánh cho tên kia một trận và nói với hắn ta rằng, không aicó thể tùy tiện làm vấy bẩn bất cứ người phụ nữ nào của Trâu thiếu gia ta. Sauđó, anh sẽ lôi cô gái kia lên giường, chà đạp cuồng loạn trên người cô ta, đểcô ta biết rằng, từ nay về sau, ai mới là chủ nhân của cô ta. Trâu Tướng Quânvốn không phải là người hiền lành, chuyện sống chung đã được anh nhắc tới khôngdưới mười lần. Ngụy Nhất thì luôn lấy lý do vẫn đang là sinh viên mà kiên quyếttừ chối. Trâu Tướng Quân cũng mềm lòng, nghĩ dù sao cô ấy cũng kém anh nhiềutuổi như vậy, chuyện sống chung cứ đợi thêm hai năm nữa. Nhưng cô ấy lúc nàocũng mơ mơ màng màng, ngây thơ ngốc nghếch, chưa đến kỳ hoa nở rực rỡ nhất đãbị không biết bao nhiêu người đàn ông muốn hái về rồi.

Từ trước tới giờ, mỗikhi xử lý việc gì, Trâu Tướng Quân cũng đều ngông cuồng ngang ngược, nhưng lầnnày anh cứ đứng yên bất động.

Trâu Tướng Quân nhìntrong lớp sương mù mỏng tang kia, có hai bóng người, một cao lớn, một nhỏ bé,vai sát vai cùng chạy từng bước nhỏ, bỗng anh cảm thấy cảnh tượng ấy sao sinhđộng đến thế. Chàng thanh niên trẻ trung mạnh mẽ cùng cô gái rạng rỡ xinh đẹp,một người ngước mắt lên, một người sải từng bước dài, cả hai đều tràn trề sứctrẻ. Trâu Tướng Quân đã qua độ tuổi đó, đây là lần đầu tiên trong đời, anh cócảm giác ngưỡng mộ và lo sợ trước một chàng trai trẻ mới hai mươi tuổi đầutrong trường học. Dù rằng anh không nghĩ mình đã già, nhưng còn Ngụy Nhất, côgái đó cũng không hề bận tâm ư? Dù sao, anh cũng lớn hơn cô chín tuổi, chủ đềtrò chuyện của anh, cô ấy không hiểu, thế giới của cô ấy, anh cũng hoàn toànkhông có hứng thú. Cô ấy làm những việc gì ở trường, vì cái gì mà cười, vì điềugì mà buồn bã, tất cả những điều đó anh đều không biết, cũng chưa bao giờ nghĩrằng phải hạ mình để tìm hiểu.

Chênh lệch chín tuổi,cũng giống như khoảng cách giữa hai thế hệ. Cô ấy có thực sự tình nguyện không?

Hai năm ở bên nhau, TrâuTướng Quân ngày càng cảm thấy Ngụy Nhất chỉ vui vẻ bề ngoài. Cô ấy không thíchnói nhiều, không dễ dàng tâm sự với người khác, có bât cứ chuyện gì cũng chôngiấu thật kỹ, luôn chỉ mỉm cười và luôn nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ đôi khi, tìnhcờ nhìn thấy cô ấy ngồi ngây người ủ ê rầu rĩ, anh mới cảm thấy đó là một côgái bằng xương bằng thịt vừa bước qua độ tuổi hai mươi.

Thậm chí, cô ấy chưa baogiờ thổ lộ một cách rõ ràng rằng muốn được ở bên anh, rằng kết hôn với anh làniềm hạnh phúc của đời mình… Trâu Tướng Quân bỗng có một ý nghĩ. Anh bị ýnghĩ đó làm giật mình kinh sợ: Chỉ cần không phải Tô Thích, đối tượng là aicũng không còn ý nghĩa nữa rồi, cô ấy không còn tình cảm, cũng không còn khátvọng theo đuổi và tìm kiếm hạnh phúc nữa.

Cũng giống như con chimsợ cành cong, bị Trâu Tướng Quân đem nhốt trong lồng, nhốt lâu ngày rồi, đếnkhi mở cửa ra, nó cũng quên cả việc mình còn có thể bay ra ngoài.

Đang trong lúc anh đangđau khổ vì những suy nghĩ đó, Ngụy Nhất đã nhìn thấy anh, cô chạy lại, lo sợgọi: “Trâu Tướng Quân”.

Trâu Tướng Quân nhìn cô,lại nhìn chàng trai trẻ trung với khuôn mặt mâu thuẫn phía sau lưng cô, nở nụcười với Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất cứ tưởng sẽ bịTrâu Tướng Quân quát mắng một trận, nhưng không ngờ anh không tức giận, lại cònmỉm cười, điều này khiến cô càng lo sợ.

Ngụy Nhất trấn tĩnh mộtlát, khẽ hắng giọng giới thiệu: “Đây là cậu bạn học khóa dưới của em, tên làCát Thừa Hựu”.

Sau đó cô quay lại nhìnCát Thừa Hựu, nói: “Cát Thừa Hựu, đây là Trâu Tướng Quân”.

Một người đàn ông trànđầy khát vọng chiếm hữu và hệ số nguy hiểm cực cao từ trên trời rơi xuống khiênCát Thừa Hựu bị kích động tới nỗi rất lâu mà vẫn không kịp định thần lại, cậuđưa tay ra bắt tay Trâu Tướng Quân một cách vô thức.

Hai ngưòi đàn ông ngầmphát huy sức mạnh.

Cát Thừa Hựu liếc nhìnTrâu Tướng Quân một cái, liền biết ngay bản thân mình không phải là đối thủ.Anh chàng trước mặt này mặc bộ trang phục không hề tầm thường, cao lớn khôingô, trong đôi mắt sáng sâu thẳm kia có sự ngông cuồng, bá chủ, đồng thời lạicó trí tuệ và sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành – điều mà không phảichỉ trong một, hai ngày là có thể rèn luyện được.

Trâu Tướng Quân thầm đánhgiá về người đang đứng trước mặt, trong lòng rầu rĩ, bất cứ điểm gì của cậu tacũng không bằng mình, ưu thế duy nhất của cậu ta là gần với Ngụy Nhất hơn.Khoảng cách đã gần, mà tư tưởng lại càng gần.

“Anh ấy là vị hôn phucủa tớ”, Ngụy Nhất nói.

Trong giây lát, phản ứngcủa hai người lại càng không giống nhau. Cát Thừa Hựu thì kinh ngạc đến thấtsắc, Trâu Tướng Quân lại dương dương tự đắc.

Ngụy Nhất là người phụnữ đầu tiên mà Trâu Tướng Quân có tình cảm thật lòng, có thể coi đó là mối tìnhđầu của anh. Vậy là, anh quả nhiên giống như một thiếu niên đang say đắm trongnhững rung cảm đầu đời, tự ti, nhẫn nhục, vừa lo lắng không với tới được, lạisợ rằng sẽ bị mất đi người con gái trong lòng mình. Hơn nữa, chỉ vì một lời xácnhận đơn giản của cô ấy mà anh càng thêm sung sướng, phấn khởi.

Mọi phiền muộn tronglòng Trâu Tướng Quân trước đó đều đã được xóa sạch, anh khom lưng nói với CátThừa Hựu: “Anh và vợ phải đi ăn sáng rồi, em cứ tự nhiên nhé!”.

Nói xong, không nhìnthêm cậu ta một lần nào nữa, anh kéo tay Ngụy Nhất, ngẩng cao đầu bước đi. Suốtthời tuổi trẻ, Trâu Tướng Quân dọc ngang tình trường nhưng lại không biết ănnói ra sao trước mặt người con gái mà anh thực sự yêu thương, càng không biếtphải thể hiện như thế nào trước một cô gái ngốc nghếch như Ngụy Nhất. Nhưng từbây giờ, anh tin rằng, chỉ cần anh luôn nắm chặt tay cô và không cần phải nóinhiều, như thế là đủ.

Giống y như lúc này đây.

Ngụy Nhất còn muốn quayngười lại chào tạm biệt Cát Thừa Hựu. Trâu Tướng Quân lại vòng tay ôm chặt eocô, cúi người xuống, ghé sát vào tai cô, nói chỉ để mình cô nghe thây: “Nếukhông muốn anh hôn em ngay tại đây thì hãy ngoan ngoãn, đừng cử động!”.

Ngụy Nhất lập tức cúiđầu xuống đi theo anh, hai vành tai trắng ngần của cô ửng đỏ.

Trong mắt Cát Thừa Hựu,hai người đó rõ ràng là đang đồng lòng âu yếm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN