Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 61
Cần phải biết rằng mẹcủa Tiểu Thất là một phụ nữ nhà quê. Phụ nữ nhà quê mặc dù tính tình thật thàchất phác, nhưng khi đã trở nên ngang ngược thì sẽ không cần biết quy tác vàkhông hiểu lý lẽ chút nào. Mẹ Tiểu Thất bước đi run run, dắt theo Tiểu Thấtbước vào đại sảnh, ném mạnh cây gậy chống trong tay xuống đất, ngồi bệt xuốngnền nhà, ngoác miệng ra kêu gào: “Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo! Gọi lãnh đạo củaTrâu Tướng Quân xuống đây. Hôm nay, nếu không gặp được lãnh đạo, bà này sẽ ngủluôn tại đây!”.
Tiểu Thất sợ đến nỗi vộivàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”.
Mẹ Tiểu Thất hạ thấpgiọng nói: “Con thì hiểu cái gì? Cái này gọi là oai phủ đầu! Nếu không, đámngười thành phố bọn họ lại nghĩ mẹ con mình dễ bắt nạt!
Từ khi xảy ra sự việcnhân viên bảo vệ ngăn chặn không cho con mèo của vợ chủ tịch hội đồng quản trịvào trong tòa nhà bị đuổi việc, những người tiếp quản sau đó đều làm việc rấtthận trọng, nhân viên bảo vệ mới đó chưa đầy hai mươi tuổi, chưa từng trải quanhững sự kiện lớn bao giờ, thấy hai mẹ con người phụ nữ già yếu này cứ gọi trựctiếp đại danh của chủ tịch hội đồng quản trị rồi lăn ra đất gào khóc ầm ĩ, erằng họ lại có quan hệ gì đó với chủ tịch hội đồng quản trị, nhất thời không cócách giải quyết, tiến tới khuyên bảo vài câu: “Nền đất rất lạnh, mời bà đứnglên nói chuyện ạ”, cũng chẳng biết phải làm thế nào, anh ta chỉ sốt ruột đếnnỗi cứ đi lòng vòng quanh chỗ cũ.
Cô nhân viên lễ tân đànhbước tới, nói người bà cần tìm hiện không có ở công ty. Đó là sự thật.
Mẹ Tiểu Thất thấy cônhân viên lễ tân tuổi còn trẻ nên không thèm để ý, vẫn ngồi lăn ra trước cửachính của đại sảnh, chốc chốc lại soi lại dung nhan của mình qua nền đá cẩmthạch bóng loáng.
Nhân viên lễ tân thấyvậy cũng rất kinh ngạc,không dám làm phiền nữa, vội vàng thông báo cho quản lýđại sảnh. Quản lý đại sảnh là một người đàn ông trung tuổi, nhanh chóng dẫntheo vài người nữa đi tới, thấy mẹ Tiểu Thất đang bày trận gây rối thì hít mộthơi thật dài, vội vàng tiến tới kéo tay áo của lão bà, khuyên nhủ: “Thưa cụ, cụlàm gì vậy? Vào khu nghỉ ngơi ngồi một chút đã, có vấn đề gì chúng ta từ từ nóichuyện!”.
Mẹ Tiều Thất thấy mộtngười đàn ông trung tuổi rất uy nghiêm dẫn theo nhiều người đi tới, bèn nhìnngắm ông ta một lượt từ đầu tới chân, thấy bộ dạng sáng sủa, áo quần bảnh baoliền túm ngay lấy tay ông ta, xúc động kêu lên: “Anh có phải là lãnh đạo không?Anh có phải là lãnh đạo không? Anh lãnh đạo ơi, anh không biết đấy thôi, TrâuTướng Quân của công ty các anh, anh ta không phải là con người nữa! Nó làm bụngcon gái tôi ta tướng lên rồi, bây giờ lại trốn tránh không thấy mặt mũi đâunữa! Anh lãnh đạo, anh hãy đứng ra làm chủ cho mẹ góa con côi chúng tôi! Bố củacon bé mất sớm, dưới nó còn có một đứa em trai đang đi học nữa… sau này sẽ phảisống thế nào đây! Lãnh đạo, anh đừng biện bạch, hãy lôi cái thằng Trâu TướngQuân đáng phải băm vằm hàng nghìn lưỡi dao ra đây, phê bình nó một trận! Bênhvực con gái của tôi với!”.
Quản lý đại sảnh sợ đếnnỗi mặt mũi nhợt nhạt, nhủ thầm, ai mà luyện được bản lĩnh thần thông quảng đạicó thể nhổ lông cọp mà lôi Trâu Tướng Quân ra phê bình cơ chứ.
Nhưng thấy bà lão ngồibệt trên nền đất, đôi mắt đục ngầu đang chăm chú nhìn mình không chớp, đầy vẻtrông đợi, như đang được gặp Bao Thanh Thiên vậy. Thế là ông liền hắng giọng,nhàn nhã nói: “Cụ ơi, có phải cụ đã nhầm rồi không? Người mà cụ vừa nói tớichính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty chúng tôi, là lãnh đạo của tấtcả chúng tôi, chính là người mà ngay cả tôi cũng không dám gọi tên một cách trựctiếp. Hiện giờ, anh ấy thật sự không có ở công ty, cụ xem thế này có đượckhông, cụ cứ về nhà trước, khi nào Chủ tịch Trâu về, tôi sẽ đích thân đến xin ýkiến của anh ấy”.
Bà lão nghe đến nỗi u umê mê, trợn mắt lên cân nhắc một hồi về những lời nói vừa rồi.
Đám đông thấy bà cụ cuốicùng cũng chịu yên lặng, đều thở phào một tiếng. Nào ngờ chỉ một giây sau, bàlão bỗng nằm lăn ra trên nền đá cẩm thạch sang bóng, hai chân giãy đạp liêntục. “Ối giời ơi! Không sống nữa! Đám quan chức trong thành phố chỉ biết bênhvực chi nhau! Quan chức bênh vực cho nhau! Quan chức hùa nhau bắt nạt mẹ góacon côi nhà quê chúng tôi, có còn luật pháp nữa không hả? Có còn ông Trời nữakhông hả? Các người…” Bà lão trợn mắt lên nhìn quản lý đại sảnh, nghiến răngnói: “Hôm nay nếu không giao Trâu Tướng Quân ra, tôi sẽ lên tận Thiên An Môn đểtố cáo các người! Tôi sẽ nhờ Chủ tịch Mao đứng ra giải quyết, đứa con trongbụng con gái tôi, rốt cuộc phải mang họ gì?”.
Nếu Chủ tịch Mao biếtrằng, sau khi ông khuất núi đã gần mười năm rồi mà vẫn còn có người luôn tưởngnhớ tới ông trong sâu thẳm, chắc ông sẽ yên vui thanh thản vô ngần.
Đám đông lần đầu tiêngặp một bà lão không biết đạo lý gì cả, đều cảm thấy hết cách giải quyết. Chỉcòn cách nhìn sang Tiểu Thất – người vẫn ở cạnh bà lão nãy giờ, thấy cô thonthả mềm mại, rõ ràng là một người hiểu biết. Vậy là, quản lý đại sảnh đành cầuviện Tiểu Thất: “Cô ơi, cô xem mẹ cô đấy, việc này… nếu để khách hàng nhìnthấy… Việc này, việc này… Mau đỡ mẹ cô dậy đi! Hôm nay chủ tịch Trâu quả thựckhông có ở đây, chúng tôi cũng chỉ làm thuê cho người ta, xin đừng làm khóchúng tôi nữa”.
Tiểu Thất lúc đó vô cùngngượng ngùng nhưng cũng không ngăn được mẹ, cô sợ sệt quỳ xuống, vừa khóc vừanói: “Mẹ, chúng ta về đi! Người ta cười cho đấy!”.
Đôi mắt đục ngầu của bàlão trợn lên, lại cũng có vài phần uy nghiêm, gắt gỏng: “Nếu không đưa ra cáchgiải quyết thì phải mang xác của bà già này ra ngoài!”. Một câu nói thật âm ukhiến ai nấy đều hoảng sợ
Quản lý đại sảnh khôngcòn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Tiểu Trương – thư kí của Trâu TướngQuân, có được phản hồi của cô ấy, lại là khẩu dụ lạnh lùng của Trâu Tướng Quân,chỉ có vài ba từ: Lựa tình hình mà giải quyết.
Quản lý đại sảnh cứ đắnđo cân nhắc mãi mấy từ trả lời đó, cũng không hiểu rõ ý tứ của Chủ tịch Trâu làmuốn công khai hay bí mật, muốn hòa giải hay cứng rắn… đề không đoán được mộtcách chính xác. Lại thấy Tiểu Thất mặt mũi xinh xắn, cũng có chút nhan sắc.Tính cách phong lưu của Chủ tịch Trâu thì ai mà không biết, khả năng qua lạivới Tiểu Thất chắc chắn là có thể xảy ra. Quản lý đại sảnh liếc nhìn về phíabụng dưới của Tiểu Thất, biết đâu trong đó đã có tiểu thái tử của La Thái Tôngrồi, nếu lạnh nhạt hay sai sót, bản thân mình cũng không thể gánh nổi tráchnhiệm.
Sau khi suy tính một hồinhư vậy, anh ta vội vàng tươi cười bước tới, đỡ bà cụ dậy: “Cụ ơi, cụ ơi! Cụđừng vội lo lắng, hay là để tôi bố trí cho cụ một phòng, cụ và cô đây cứ nghỉngơi trước đã, cụ tự giày vò bản thân thì được nhưng cô đây đang bụng mang dạchửa, thân thể cao quý, không thể tự giày vò cùng cụ được! Xin hãy về phòngnghỉ ngơi trước đã, uống nước hoa quả, ăn chút gì đó. Cụ xem như vậy có đượckhông?”.
Mẹ Tiểu Thất nghe nhữnglời đó, cảm thấy rất hài lòng, nhưng có chút nghi ngờ, bà bán tín bán nghi nhìnanh quản lý, chậm rãi nói: “Liệu có phải là các anh muốn lừa bà già này đi ra,rồi các anh đóng cửa lại không cho vào trong nữa?”.
Quản lý sảnh sợ đến nỗixua tay liên tục: “Tôi không có quyền đóng cửa đại sảnh!”.
Bà lão suy nghĩ một lát,tự bò dậy, bước tới hàng ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, giọng nói vẫn sangsảng vang vọng: “Phòng nghỉ ngơi cũng không cần. Chúng tôi sẽ ngồi đây để đợi!Gì nhỉ, ban nãy anh vừa nói tới nước hoa quả… hoa quả gì nhỉ… Mang tới đây chochúng tôi đi, thêm hai bát cơm rang trứng có hành nhé! Sáng sớm nay đi vội quá,bây giờ đói lắm rồi.”
“Xin lỗi, có quy địnhkhông được ăn uống ở đây…” Nhân viên lễ tân tiến lên giải thích nhưng bị quảnlý đại sảnh ngăn lại, len lén xua tay với cô. Sau đó, anh quản lys quay ngườilại, nở một nụ cười tươi như hoa, nói với mẹ con Tiểu Thất, “Được ạ, xin cụ đợicho một lát”.
Không lâu sau, toàn bộđại sảnh của công ty thơm lừng mùi hành mỡ.
Không đợi được TrâuTướng Quân, bà lão và con gái quả nhiên cứ ở lì tại đó. Mặc dù hai mẹ con họcthường ngày vẫn bị người ta coi thường nhưng đồ ăn thức uống ngon lành bê tớitận nơi, không phải làm bất cứ việc gì, điều hòa dễ chịu mang theo mùi hươngthơm ngát, nằm trên chiếc ghế sô pha hằng da thật cũng cảm thấy thoải mái, ngaycả nhà vệ sinh cũng sạch sẽ bóng lộn, hương hoa ngào ngạt.
Sau hai ngày hai đêm,quả nhiên cũng đợi được Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân tuyệtnhiên không hề sợ hai mẹ con họ, cũng không cố ý trốn tránh, hai ngày vừa qua,quả thực anh rất bận, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào để giải quyết sựviệc. Ngày thứ ba, khi Trâu Tướng Quân sải từng bước lớn vào trong tòa nhà củacông ty, anh đã sớm quên mất chuyện đó rồi, theo sau anh là thư ký Tiểu Trương,cả hai tiến thẳng về phía cầu thang máy.
Bà lão thị lực rất tốt,thấy một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ bước vào, định thần nhìn kỹ,chẳng phải Trâu Tướng Quân thì còn là ai nữa. Bà bật dậy, chống gậy đuổi theo,túm chặt lấy tay ao của Trâu Tướng Quân, ngoác miệng ra kêu lớn: “Cái tên họTrâu này giỏi lắm! Coi như bà lão này đã tóm được mày rồi! Mày trốn đi, có bảnlĩnh thì trốn thêm nữa đi!”.
Trâu Tướng Quân nhíu cặpmày rậm, không ngờ mẹ con Tiểu Thất còn ở đây. Anh lạnh lùng quay sang quản lýđại sảnh: “Chuyện này là thế nào?”.
Quản lý đại sảnh ấp a ấpúng, lơ mơ kể lại chuyện bà cụ đã ở lại đây và chờ suốt hai ngày rồi.
Những câu hỏi bị dồn nénsuốt mấy ngày qua của mẹ Tiểu Thất cuối cùng cũng đã có cơ hội được nói ra,nhất thời xúc động, cứ vòng vo mãi trong cổ họng: “Cái tên họ Trâu này giỏilắm! Ừm! Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Coi như đã túm được mày rồi…”.
Trâu Tướng Quân khẽ phủitay áo vest, nơi bị bà lão túm phải, lạnh lùng nói với giám đốc đại sảnh: “Đưamẹ con họ tới phòng làm việc của tôi”, rồi bước lên dẫn đầu.
Bà lão đuổi theo phíasau, miệng vẫn không ngớt lải nhải: “Cũng tốt, cũng tốt! Tìm một chỗ yên tĩnh,chúng ta nói cho rõ rang! Chuyện xấu trong nhà không thể đem phô ra ngoài, bàlão này cũng hiểu rõ đạo lý đó. Chỉ cần anh nói rõ ràng xem cuộc hôn nhân nàybao giờ tổ chức thì tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, bà lão này vốn cũng không phảilà người không hiểu lý lẽ, anh đối xử hợp lý với tôi, tôi cũng hòa thuận vớianh…”.
Trâu Tướng Quân quayngười lại, trừng mắt nhìn bà, giận dữ hét lên: “Câm miệng!”.
Những lời nói vừa rồicủa bà lão vốn có ý muốn hòa giải cho yên mọi chuyện nhưng lại bị Trâu TướngQuân lạnh lùng chặn họng, bà lập tức nổi giận, Tiểu Thất liền kéo mẹ lại, nói:“Mẹ, ở đây đông người, mẹ giữ thể diện cho anh Trâu một chút chứ!”.
Bà lão cân nhắc tronglòng, Trâu Tướng Quân là lãnh đạo của những người này, lại là con rể tương laicủa mình, mình cũng không thể để anh ta mất mặt được. Vậy là đành nuốt ngượccục giận vào bên trong, an phận đứng vào thang máy.
Khi đến văn phòng, TrâuTướng Quân để nghị mọi người lui ra hết, chỉ còn lại ba người, anh và hai mẹcon Tiểu Thất. Căn phòng làm việc xa hoa lộng lẫy khiến mẹ của Tiểu Thất phảirất lâu sau mới định thần lại được, cứ sờ mó khắp nơi, thầm nghĩ, con rể nàycủa mình rất có tiền của đây. Đến khi bà kịp nhớ ra mục đích cuộc viếng thămlần này của mình, Trâu Tướng Quân đã ngồi vào chiếc bàn làm việc rộng lớn, nhìnbà bằng con mắt lạnh lùng.
Trâu Tướng Quân lật mộttờ giấy, cúi đầu xuống đọc văn bản, ngoài miệng thản nhiên nói: “Hai người đưara một cái giá đi!”.
Bà lão sững người hồilâu, không kịp phản ứng lại: “Đưa ra giá gì?”.
Trâu Tướng Quân mệt mỏivặn vẹo cổ, ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn: “Các người gây rối suốt mấy ngày quachắc cũng đã vui vẻ rồi. Hãy mau ra giá, bỏ đứa bé đi. Trâu Tướng Quân tôi cũngkhông phải hạng người không có trách nhiệm. Cầm lấy tiền rồi đưa Tiểu Thất vềquê, từ nay không được bước dù chỉ một bước tới thành phố B này nữa”.
Bà lão đã ngoài sáumươi, lại mang bệnh đầy mình, đầu óc phản ứng hơi chậm, nghiền ngẫm lời nói củaTrâu Tướng Quân trong đầu một hồi mới hiểu hết ý tứ của anh. Thì ra anh ta làmcho bụng con gái bà to lên rồi lại không muốn tổ chức đám cưới, lại còn hoangđường đưa ra mấy đồng tiền thối tha, muốn con gái bà bỏ đứa bé đi là yên chuyệnhay sao?
Bà lão tức run người,chỉ thẳng gậy chống vào mặt Trâu Tướng Quân, nghiêm giọng nói: “Cái tên họTrâu kia, mày… mày thật không còn là người nữa! Con gái tao trong trắng nhưvậy, giờ đây đã mang giọt máu của mày, mày cho rằng ném vài đồng tiền thối thakia là có thế dẹp yên được sao? Mấy người có tiền như các ngươi thật vô liêmsỉ! Phi!”. Nói đến câu cuối cùng, bà tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Trâu Tướng Quân đứnglên, thần thái vô cùng ngạo mạn, nắm chặt cạnh bàn, nhìn xuống phía hai mẹ conTiểu Thất: “Các người ở lại đây hai ngày, chẳng phải là muốn đòi tiền sao? Muốnbao nhiêu thì mau nói ra, đừng xấu hổ mãi như thế, tôi tin chắc rằng giá mà cácngười đưa ra cũng không làm khó được tôi đâu”.
“Mày… mày…” Bà lão tứctối, hơi thở cũng khó.
Tiểu Thất sợ đến nỗi chỉbiết khóc, lao tới giúp mẹ dễ thở, gào lên: “Mẹ, thôi đi! Chúng ta đi thôi!”.
Bà lão quay người lạiquắc mắt lên, bốp một tiếng, một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt trắngtrẻo cua con gái. Tiểu Thất loạng choạng vài bước, trên má lập tức hiện lên vằnđỏ in rõ vết bốn ngón tay.
Bà lão nghiêm giọng giáohuấn, “Tao thực sự không có đứa con gái như mày!. Trinh tiết của người con gáicó thể mua bằng tiền không hả? Vậy mà mày đã dâng hiến hạnh phúc cả cuộc đờimình như thế! Mày là đứa con ngoan ngoãn nhưng giờ chưa gả cho người ta mà bụngđã to tướng lên rồi, người ta sẽ nhìn mày như thế nào, nhìn gia đình mình nhưthế nào? Tiền thì có thì có tác dụng gì chứ?”. Bà lão quay sang nhìn Trâu TướngQuân, hằn học nói: “Rốt cuộc, anh có chịu lấy con gái tôi không?”.
Trâu Tướng Quân đang cúiđầu chăm chú viết ngân phiếu, viết xong anh ngẩnh đầu lên, ném tờ giấy trongtay ra trước bàn, lạnh lùng nói: “Đây là năm triệu nhân dân tệ. Tôi sẽ thu xếpbệnh viện nay lập tức, đưa Tiểu Thất đến đó, nhất định phải bỏ đứa bé đi”.
“Mày… mày… mày là đồ ácôn!”. Nói xong bà cụ bỗng lao tới, giơ cây gậy chống trong tay lên, nhằm thẳngvào đầu Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đã có sự đề phòng từ trước, giơ mộttay lên chặn cây gậy lại, nhưng nghĩ tới việc nếu đẩy mạnh một cái, bà lão kiachắc chắn sẽ bị ngã, anh liền kéo cây gậy sang một bên, đợi khi bà lão đã đứngvững mới rút tay về, bước ra thêm vài bước, tránh bà lão xa một chút.
“Cái tên họ Trâu kia,rốt cuộc là anh có chịu lấy con gái tôi không hả?”. Bà lão hiện giờ đã đứng bêncạnh cửa sổ tầng thứ năm mươi trong tòa nhà.
Hôm đó là một ngày âm u,gió thổi rất lớn làm rối tung mái tóc của bà, khuôn mặt bà đầy vè tức tối.
“Tôi đã nhân nghĩa hếtmức rồi. Đứa bé trong bụng của cô ta chưa chắc đã phải là con của tôi, làm gìcó chuyện vừa khéo đến như vậy, chỉ một lần đã có thai ngay?”.
Trâu Tướng Quân cười, đôimôi mỏng ưa nhìn mang theo hàn ý giễu cợt một cách sâu sắc, sau đó, anh gọiđiện thoại: “Tiểu Trương, tiễn khách”.
“Ác bà cầm quyền! Ỷ thếức hiếp người khác! Lão này sẽ đi gặp Diêm Vương, tiếp tục đấu tranh đòi lạicông lý!”. Bà lão nói xong liền nhào người nhảy ra khỏi cửa sổ, hành động nhanhnhư cắt. Trâu Tướng Quân và Tiểu Thất không ngờ tới, khi cả hai vội vàng laotới thì đã muộn, Trâu Tướng Quân chỉ kịp kéo được một cánh tay áo của bà lão,mảnh vải bị rách, anh gương mắt nhìn một người rơi từ tầng thứ năm mươi xuống.
Bà lão muốn đi gặp Chủtịch Mao, đây cũng không thể không tính là một con đường tắt.
Tiểu Thất hét lên: “Mẹ…”rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
ze�ut@���webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255);”>Có tiếng hoan hô từ đám đông trên Đại lộ Pennsylvania, Harry Lantz ngồi bật dậy thật đột ngột.
– Anh cử động làm gì thế, anh yêu!Lantz không nghe nàng. Đôi mắt hắn dán vào máy truyền hình.”Một trong những hành động chính thức của chúng ta, – vị Tổng thống nói – là sẽ đưa một đại sứ đến Rumani. Và đấy chỉ là bước đầu”.***Tại Bucarest, trời đã về chiều, thời tiết mùa đông đột ngột dịu lại và những con đường của các khu chợ chiều đầy nghẹt những công nhân đang sắp hàng để mua sắm trong thời tiết ấm áp trái mùa.Chủ tịch của Rumani, Alexandros Ionescu đang ngồi trong văn phòng của ông tại Peles, dinh thự xưa, trên đường Calea Victoriei, với năm sáu người phụ tá vây quanh, và lắng nghe tin tức trên một chiếc đài sóng ngắn.”Tôi không có ý định dừng lại đấy, – vị Tổng thống Mỹ nói, – Anbani đã cắt đứt tất cả liên hệ ngoại giao với Hoa Kỳ năm 1946. Tôi định nối lại những sợi dây ấy. Thêm vào đấy, tôi định củng cố những mối liên hệ ngoại giao chúng ta với Bungari, Tiệp Khắc và Đông Đức”.Trên chiếc đài vang lên những tiếng hoan hô và vỗ tay.”Việc chúng ta gửi đại sứ đến Rumani là khởi đầu của một phong trào giữa các dân tộc rộng khắp thế giới. Chúng ta đừng quên rằng tất cả nhân loại đều có chung một nguồn gốc, những vấn đề chung và chung một số phận cuối cùng. Chúng ta hãy nhớ rằng những vấn đề chúng ta cùng nhau chia sẻ lớn hơn những vấn đề ngăn cách chúng ta và điều ngăn cách chúng ta chính là tác phẩm của chúng ta”.***Tại một biệt thự được canh gác nghiêm ngặt ở Neuilly, một vùng ở ngoại ô Paris, nhà lãnh tụ cách mạng Rumani, Marin Groza, đang nhìn vị Tổng thống trên băng tần 2 vô tuyến truyền hình.”Giờ đây tôi hứa với các bạn rằng tôi sẽ cố gắng hết sức mình và tôi sẽ tìm cho ra những người tốt nhất giữa những người khác…”Tiếng vỗ tay kéo dài tròn 5 phút.Marin Groza lên tiếng đầy suy tư:- Tôi nghĩ rằng giờ của chúng ta đã điểm, Lev ạ. Ông ta thật sự muốn điều ấy.Lev Pasternak, viên bí thư chính của ông, đáp lại:- Việc này sẽ không giúp gì cho Ionescu chứ?Marin Groza lắc đầu.- Ionescu là một tên độc tài nên rốt cuộc chẳng có gì giúp được hắn cả. Nhưng tôi phải rất cẩn thận trong việc tính toán thời gian. Tôi không được quyền thất bại nữa.***Peter Connors không say – không say như ông ta dự định. Ông hầu như đã uống cạn ly Scotch thứ năm khi cô Nancy, cô thư ký riêng sống chung với ông ta, lên tiếng:- Anh không nghĩ rằng anh đã uống đủ rồi ư, Peter?Ông mỉm cười và vỗ lên người nàng.- Tổng thống của chúng ta đang nói chuyện. Em phải tỏ ra tôn trọng một tí chứ. – Ông ta quay sang nhìn bức ảnh trên máy truyền hình. – Đồ chó đẻ Cộng sản – ông ta thét vào màn ảnh. – Đây là đất nước của tao và CIA sẽ không để mày phản bội đâu. Chúng tao sẽ chặn mày lại, Cộng sản ạ(1).Mày có thể lấy mạng mày đánh cuộc đi.Chú thích:
(1) Ngôn ngữ của một nhân vật phản động quá khích, bày tỏ sự bất bình trước chính sách thân thiện với các nước xã hội chủ nghĩa của nhân vật Tổng thống Hoa Kỳ Ellison (ND)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!