Hợp Đồng Yêu
Chương 16
Dạo gần đây vợ tôi thay đổi cách đối xử với tôi nhiều lắm, có vẻ quan tâm hơn, ân cần hơn.Tôi đã mong đó là những tia hy vọng mới cho tình yêu của mình nhưng tôi vẫn chưa dám tin vì tôi sợ tôi chỉ là vật thế thân khi cô bé đang thiếu thốn tình cảm, tôi sợ cảm nhận của mình là sai. Và tôi ko muốn nói mình yêu cô ấy vì tôi là một tên bất bại trong tình trường, tôi ko muốn tình yêu đầu tiên của mình nhận phải sự từ chối và sẽ thật khó đối mặt với nhau khi đã bị từ chối.
Nên tôi cố tỏ ra lạnh nhạt với vợ mình, tôi giả vờ đi chơi cùng Lan, tôi muốn cô ấy phải bộc lộ ra nhiều hơn nữa và thật tốt nếu cô ấy nói luôn là đã yêu tôi.
– Anh sao thế ?
– Ko có gì, em muốn đi đâu ?
– Chúng ta đi hóng mát anh nhá.
– Ừmh
Đi cạnh Lan mà tâm trí tôi ko thể nào thôi nhớ đến Shell. Bây giờ cô ấy và Phong đang làm gì nhỉ ? Phải chi người đang đi cạnh tôi lúc này là cô ấy thì tốt biết mấy .
– Anh à, cảnh ở đây đẹp quá !.
Lan nhảy khỏi xe, reo lên thích thú. Nhìn cô ấy mà tôi lại nhớ đến vợ mình, có phải khi phấn khích cô bé cũng sẽ giống Lan hay ko ? Hình như chưa bao giờ tôi thấy được hình ảnh đó.
– Anh, nhìn kìa. Ai trông giống em gái anh quá vậy ?
– Em điên à ? Anh làm gì có em gái.
– Đấy, nhìn xem cái con bé My, em gái ở nhà anh đấy. Chính con bé nói với em anh là anh hai nó mà.
Phóng tầm mắt theo hướng Lan chỉ, xa xa có hai người ngồi cùng nhau trên ghế đá trông giống hệt Shell và Phong, cô gái đang vui cười cùng chàng trai. Trông họ rất hạnh phúc, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
– Có phải em gái anh ko ?
– Chính con bé nói với em nó là em gái anh à ?
– Vâng chính My nói đấy, sao vậy anh ?
– Ko có gì.
Tại sao cô ấy phải nói dối ? Em gái ư ? Thật nực cười ! Tôi chỉ có thể làm anh trai cô ấy thôi ư ? Những cử chỉ quan tâm của cô ấy chỉ là em gái đối xử với một người anh trai thôi phải ko ?
Mà cũng phải thôi, có vợ chồng nào như chúng tôi ? Chưa một lần đi chơi cùng nhau, chưa một lần nắm tay nhau, cả số phone của nhau cũng ko biết thì làm gì mà là vợ chồng được cơ chứ.
– Anh xem, bạn trai con bé dễ thương thật cởi áo khoác cho bạn gái nữa kìa.. Đúng là tuổi trẻ có khác anh nhỉ.
– Chúng ta về thôi.
– Ơh sao thế ?
Tôi lôi Lan vào xe, đau thật! Đây là cảm giác yêu ư ? Sao nó ko ngọt ngào như người ta thường ca tụng, sao nó đau thế này ?.
***
Nó cùng Phong đi dạo mát gần bờ hồ. Thật ra Phong muốn cùng nó đi bar nhưng nó muốn đến nơi nào đó tĩnh lặng. Nó ngồi ở ghế đá cùng Phong, bọn nó ko nói gì cả, cứ lặng im nhìn mặt hồ lăn tăn sóng.
– Em có yêu Trí ko ?
Phong hỏi nó, câu hỏi mà nó ko muốn trả lời nhất lúc này.. Nó im lặng, vì nó ko biết phải trả lời Phong như thế nào ? Nó có thật sự yêu Trí hay ko ? Nó có ngộ nhận tình cảm với Trí ko ?
– Em ko muốn nói thì thôi vậy. Chúng ta nói chuyện khác đi.
– Thật sự em cũng ko biết mình có yêu Trí ko nữa, chỉ biết là em ghét những lúc anh ta đi cùng chị Lan, em ghét cách anh ta làm lơ với em. Ghét cả lúc em ko kiểm soát nỗi mình.
– Ngốc ạ, em thích Trí rồi đấy.
Phong cốc nhẹ vào đầu nó, nó nhìn anh, anh nhìn đi đâu đó xa lắm. Ánh mắt anh đượm chút buồn miên man. Chợt anh quay sang mỉm cười
– Ở đây gió lớn quá, em lạnh ko ?
– Ừmh, một chút ạ.
Phong cởi áo khoác của mình choàng qua vai nó, nó bỗng thấy lòng mình là lạ.
– Thế này sẽ ấm hơn.
Anh lại cười, anh ấy thật dịu dàng. Trông anh lúc này rất giống Ryan, anh ấy rất đẹp. Một chút lãng tử, một chút giá băng. Nếu đem so sánh thì chắc Phong cũng ngang ngửa vẻ điển trai với Trí. Nhưng về độ tinh tế chắc Trí phải chạy theo bái Phong làm sư. Nó chợt bật cười vì cái so sánh điên rồ của mình.
– Em cười gì thế ? Mặt anh dính gì à ?
– À, à mặt anh có con ruồi to kìa, để em đập 1 phát nhá.
Nó vờ nhảy lên đập vào má Phong một cái rõ to vừa để lảng sang chuyện khác vừa vì mục đích là sờ thử xem má anh ấy có mềm ko sao mà nhìn yêu thế. ^^
– Này , em 35 với anh đấy à
– Em 35 đâu, mới có 75 thôi.
– Dám lừa anh này.
Phong rượt nó chạy khắp nơi, nó vừa chạy vừa cười đến toát cả mồm. Đột nhiên nó thấy bụng mình đau dữ dội, đau đến nỗi chân nó ko thể đứng vững nữa.
– Em sao vậy ?
Phong chạy vội lại đỡ nó ngồi xuống ghế.
– Em ko biết, bụng em đau quá.
– Em ko sao chứ ? Hay để anh đưa em vào bệnh viện ?
– Thôi ko sao đâu, chắc bệnh đau bao tử của em tái phát. Chúng ta về thôi anh.
– Ừh, để anh dìu em.
****
Tôi về nhà sau khi kết thúc bữa ăn tối nhàm chán cùng Lan.
– Dạ cậu chủ về
– Vợ tôi về chưa ?
– Dạ cô chủ về rồi, nhưng hôm nay cô ấy bị đau
– Đau ?
Tôi giật mình, toan chạy lên phòng. Nhưng tôi chết điếng khi nghe câu tiếp theo của bà hai
– Dạ cậu chủ đừng lo, có cậu Phong trên phòng cùng cô chủ từ lúc về tới giờ rồi ạ.
– Thế à ?
Tôi buông câu nói một cách thờ ơ,. thế đấy. Lo làm gì nữa, đã có người lo cho cô rồi, cần gì tôi nữa cơ chứ ?.
– Bà hai chuẩn bị một phòng ngủ khác cho tôi.
– Vâng ạ
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu những sự quan tâm của em cho tôi đều ko thật, có trách chắc nên trách tôi quá mơ mộng.
Trong bao đêm mơ anh mong có em
Ta tay trong tay bên nhau phút giây
Và anh mong thời gian trôi nhanh
Để bên em yêu em đắm say
……
Bao đêm cô đơn anh mong có em
Ta tay trong tay bên nhau bên nhau ước mơ
Một tình yêu dành riêng cho em
Để bên em yêu em đắm say
…….. ..
( Trích Juz Chill – Andree)
Em đang làm gì bên kia thế ? Em đã hết đau chưa ? Em đã ngủ chưa ?.
Tôi ngồi bật dậy, tôi thật sự ko thể ngủ với hàng đống câu hỏi trong đầu. Thằng Phong nó đã về từ đời nào nhưng tôi vẫn ko muốn sang thăm vợ mình. Có một cái gì đó ngăn tôi lại. Ghen ? Tự ái ? Tôi cũng ko biết. Nhưng có một thứ tôi chắc chắn là tôi sẽ ko thể nào ngủ nỗi nếu ko thấy được mặt vợ mình ngay bây giờ.
Và cuối cùng lí trí tôi cũng ko thể thắng nổi trái tim
Vợ tôi đang say ngủ, tôi bước tới gần vợ mình, ngồi cạnh giường cô ấy. Tôi ngắm vợ mình ngủ, tại sao tôi lại vì cô bé này mà đau khổ thế này ? Có phải vì tôi đã làm khổ nhiều cô gái nên thựợng đế cho em xuống để làm đau trái tim tôi ?.
– Em có yêu anh ko Shell ? Anh yêu em lắm em có biết ko ?. Thật sự rất yêu, yêu rất nhiều. Nhưng anh sẽ mãi mãi ko có cơ hội phải ko ?
Tôi sờ má vợ mình, nắm tay vợ mình và hôn cô ấy. Một nụ hôn cưỡng cầu trên đôi môi đỏ của cô bé. Một buổi tối dài chỉ mình tôi tự độc thoại với bản thân mình. Có lẽ những câu nói ấy em sẽ ko bao giờ nghe thấy, và cả tình yêu dành cho em nữa. Em sẽ ko bao giờ chấp nhận nó phải ko ? Bởi vì em chỉ xem anh như một người anh trai thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!