Cô Dâu Quỷ Full
Chương 147
– Hề hề … bắt chước theo cái phim này này … – Nói rồi , lão đưa tay quay ra phía màn hình , chỉ trỏ một cách thích thú !
– Cái gì cơ ?! Không được đâu ! – Bất ngờ Mom nhảy dựng lên , mặt đỏ bừng bừng , đẩy vội Bụt ra một cách ngượng ngùng .
– Gì mà không được ! Bà đã bao nhiêu cái tuổi rồi mà còn bày đặt ngượng ngùng hả ! Mau ngồi lại đây ! – Vừa nói , Bụt vừa đưa tay đập bồm bộp vào cái thành giường làm ra vẻ gia trưởng !
– Ứ … không được đâu ! Dù sao thì tôi vẫn còn trong trắng cơ mà … á á !! Đừng có lôi tôi !!! – Tiếng Mom đang thỏ thẻ rồi bất giác lại hét ầm lên trong sự ” sợ hãi ” vì bị Bụt ” tra tấn ” phát ra từ trong phòng khiến Yul phải giật mình đẩy cửa xông vào ngăn chặn .
– Yà ! Hai ông bà già kia ! Làm trò gì trong phòng tôi đấy hả !!
Cánh cửa bất ngờ mở toang và ngay sau đó là hình ảnh của Yul đột ngột hiện lên khiến ” hai ông bà già ” giật mình buông vội nhau ra , thở hổn hển , vẻ mặt vô cùng sợ hãi .
– Ầy … chúng ta có làm gì nhau đâu ! Chỉ là chơi thú nhún thôi ấy mà ! – Bụt nhăn nhó nhoẻn cười ngụy biện .
– Phải phải ! Là thú nhún ý mà ! Cái trò mà hồi bé ta vẫn hay cho cậu chơi ấy mà ! – Thấy vậy , Mom cũng hùa vào ngụy biện cùng .
– Là … nhún trên giường sao ?! – Trước thái độ lúng túng của hai ông bà , Yul lại khẽ nheo mày nhìn chằm chặp rồi giở giọng bắt lỗi .
– Ơ … không … à … mà … là … – Bị Yul bắt lỗi , cả hai người đều cứng họng nói chẳng lên lời , chỉ có thể lắp bắp …
Thấy hai ông bà đã bắt đầu rối trí , Yul cũng phải bật cười , nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị .
– Thôi được rồi ! Không làm khó cho hai người nữa ! ” Nhún nhảy ” tiếp đi ! Rồi chút nữa ra đây cùng giúp tôi làm việc này ! – Yul khẽ ngoe nguẩy đưa hai ngón tay chắp hờ lên trán kiểu chào tạm biệt rồi tưng tửng bước ra khỏi phòng . Để lại vẻ vô cùng ngơ ngác trên khuôn mặt của ” hai ông bà già ” .
” Cậu Yul mà cũng có chuyện cần nhờ tới sự giúp đỡ của chúng ta sao ?! ”
………………….
Hai ông bà tưởng bở , thực ra chỉ là được nhờ làm chân phụ tá giúp hắn chuẩn bị cho bữa tiệc nhỏ chào mừng sự trở lại của Xư Bi mà thôi .
Mom – với quyền năng điều khiển thiên nhiên của mình , chỉ bằng một chút phép thuật đơn giản bà đã làm sống lại cả cánh rừng màu tím với muôn vạn sắc hoa lung linh của mùa xuân . Lần đầu tiên Yul tự tay thiết kế một bữa tiệc , tự tay thắp nến , trải bàn và tỉ mỉ trang trí từng tí một cho chiếc bàn ăn xinh xắn của mình . Hắn chọn những nhành hoa đẹp nhất , nấu những món ăn ngon nhất ( mà mình có thể làm được , còn Xư Bi ăn được hay không thì chưa chắc ) rồi bày đặt cẩn thận lên chiếc bàn được trải khăn màu trắng tinh khôi . Xong xuôi đâu đó , hắn ngồi nhìn lại tất cả và tự thưởng cho mình một nụ cười tâm đắc .
” Chắc hẳn con sâu ăn tạp sẽ thích lắm đây ! ” – Yul thầm tự nghĩ trong đầu mình như thế trước khi hắn dùng tâm pháp của mình để gửi đến lời nhắn cho Xư Bi .
” Hãy trở về lâu đài trên hạ giới của chúng ta , anh sẽ cho em câu trả lời ngay bây giờ ! ”
Lời nhắn vừa được chuyển đi cũng là lúc Xư Bi nhận ngay lấy nó , có chút ngạc nhiên khi biết được Yul muốn gặp mình ở “căn nhà đó” ! Nhưng không cần bận tâm thêm nữa , con bé vội vàng chào tạm biệt mọi người sau khi đã ” sắp xếp xong xuôi mọi việc ” rồi chuyển mình bay ngay xuống thế giới phàm trần .
………….
Nhẹ nhàng hạ cánh đặt chân xuống mặt đất , nó dường như hết sức ngỡ ngàng trước cái khung cảnh diệu kỳ ngay lập tức đập vào mắt mình . Đó là một cánh đồng màu tím nhiệm màu , nổi bật ngay trên đó là một bàn ăn được trải khăn trắng muốt với cung cách trang trí nhẹ nhàng nhưng sang trọng theo … kiều của Yul ! Và lại càng ngạc nhiên hơn khi biết được chính tay Yul đã tỉ mỉ chuẩn bị bữa tiệc này . Là dành cả cho nó sao ?!
Còn chưa kịp hết ngạc nhiên này , con bé đã phải ngỡ ngàng khi nhận ra một ngạc nhiên khác – đó là sự xuất hiện của Bụt và Mom , hai vị tiền bối vô cùng đáng kính đã lâu ngày không gặp mặt . Xúc động nghẹn ngào , Xư Bi vội vàng bước tới , từng bước nó dang rộng cánh tay để đón chào hai người bằng một cái ôm thật chặt !
Tiếng con bé nấc lên trong hạnh phúc :
– Con nhớ hai người quá đi thôi ! Hai người trốn đi đâu mà sao bây giờ mới chịu xuất hiện vậy ! – Xư Bi vừa nói , ánh mắt nó vừa rưng rưng lên như muốn khóc .
– Yà ! Gì chứ ! Làm gì mà vừa mới gặp lại đã khóc như vậy chứ ! Con khóc không xinh đâu ! Gạt nước mắt qua một bên đi mà ! Với lại chúng ta đâu có trốn … – Bụt nhăn nhở cười theo kiểu dỗ dành riêng của mình .
– Ừm phải đấy ! Trong suốt thời gian qua chúng ta đều ở đây mà , vì là quản gia nên ta phải ở lại trông nhà , còn mọi người thì đi hết , may mà có Bụt sunbea cùng đến đàm đạo , lúc đầu thì cũng hơi khó chịu … nhưng mà sau này … – Vừa nói , mặt Mom lại vừa đỏ dần .
– Bụt … Bụt sunbea ?!! – Nghe Mom nói đến đây , Xư Bi tròn mắt ngạc nhiên đến nỗi suýt sặc … không khí !
– Yà yà ! Cái bà này … đã bảo đừng gọi thế nữa mà ! Tôi ngượng ! – Bụt giả vờ đẩy vai Mom vẻ ngại ngùng .
– Gì chứ ! Chính ông bắt tôi phải gọi thế còn gì ! Tập mãi mới được ! – Mom làu bàu quay ra đánh mắt lườm như sát thủ .
…………..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!