Tổng tài bức hôn: Ngạo thê khó thuần phục
Chương 57 - 58:
Ngày thứ hai, những tấm hình Chris và Hạ Tử Tinh hôn nhau ở bờ biển đã liên tiếpxuất hiện trên báo chí, trở thành đầu đề của mỗi tờ báo.
Lâm Lập Phong nhìn hình ảnh Hạ Tử Tinh và Chris thân mật ôm hôn nhau trên báo,anh nghe được thanh âm tan nát cõi lòng.
Anh nhắm hai mắt lại, vì sao là hắn ta? Vì sao lại là Chris? Chẳng lẽ thật sựlà cô và hắn có tư tình?
Anh rất muốn tin tưởng cô! Nhưng cô lại một lần nữa làm cho anh thất vọng!
Người đàn ông mang tên Chris này, hắn có phải vì bọn họ mà tới không? Kể từ saukhi hắn xuất hiện, cuộc sống yên tĩnh của bọn họ đã bị rối loạn.
Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Nếu như hắn còn ở lại Trung Quốc, có lẽ bọn họ cũngkhông thể có cuộc sống yên bình nữa.
Anh nên giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào? Khóe miệng Lâm Lập Phong lộra nụ cười tàn nhẫn, trực tiếp đuổi hắn khỏi Trung Quốc? Hay là trực tiếp tìmngười xóa sổ hắn?
——————————-
Trong trại an dưỡng thanh u, Lâm Thế Hiên nhìn cảnh vật bất biến bên ngoài cửasổ, 20 năm như một, ông cảm giác mình chẳng khác gì một thi thể. Không rõ mìnhcòn sống ở thế giới này vì cái gì đây?
Tĩnh lặng, cô đơn như thế, ông sắp không chịu nổi nữa. Vì sao ông còn chưa chết?Ông không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần rồi? Cuộc sống như này, ông còn phảichịu đựng bao lâu?
Tiếng bước chân vững vàng từ xa tiến lại, Lâm Thế Hiên ngẩng đầu nhìn người đến.Không khí nơi đây từ từ ngưng kết, cả người ông xơ xác tiêu điều làm bất kể aicũng thấy run rẩy.
“Hắc…… Hổ……?” Thanh âm Lâm Thế Hiên ngạc nhiên. Là cơn gió nào đem bang chủ giớihắc đạo Hắc Hổ tiếng tăm lừng lẫy tới đây? Đã nhiều năm bọn họ không gặp rồi.
“Thế Hiên đại ca, lâu ngày không gặp.” Khóe miệng Hắc Hổ giương nhẹ, lộ ra vẻcười đạm mạc.
“Còn chưa chết.” Lâm Thế Hiên khàn giọng tiết lộ ra bao nhiêu ưu thương.”Cơngió nào thổi cậu tới đây?”
“Hắc hắc, là con trai ông – Lâm Lập Phong thổi ta qua.” Hắc Hổ cợt nhả.
“Lập Phong?” Lâm Thế Hiên trong lòng cả kinh! Lập Phong tìm Hắc Hổ làm gì? Chẳnglẽ hắn muốn làm chuyện gì trái pháp luật? “Nói chuyện rõ ràng.”
“Con trai ông muốn ta giải quyết một người tên là Chris, ta đang nghĩ nên để hắntàn phế nha, hay là trực tiếp ‘bẻ gãy’ hắn coi như xong.” Hắc Hổ làm tư thế “chết”.
Lâm Thế Hiên một thoáng run rẩy cả người! Lập Phong lại tìm Hắc Hổ giải quyếtChris? Hơn nữa còn muốn giết chết Chris?!
Ông nghĩ đến đây, ngay cả đôi môi cũng tím bầm lại.
“Nguyên nhân gì?” Ông lớn tiếng hỏi.
Hắc Hổ nhún bả vai một cái: “Ông biết chúng ta làm việc chỉ biết tiền, cũngkhông hỏi nguyên nhân!”
“Nó đưa cậu bao nhiêu tiền?”
“Một trăm vạn.”
“Tôi trả cậu gấp đôi giá tiền! Không được đáp ứng nó!”
Hắc Hổ lạnh lùng cười một tiếng, “Được rồi, đây chuyện của cha con hai người.Tôi tới nói cho ông biết là nghĩ tới chúng ta đã có giao tình nhiều năm. Tôi sẽtừ chối vụ làm ăn này, ông và con trai mình hãy nói chuyện đi.”
“Cám ơn cậu, Hắc Hổ.” Gương mặt Lâm Thế Hiên lộ ra đầy sự cảm kích.
“Không cần! Tiện tay mà thôi.” Hắc Hổ thư thái rời đi, để lại Lâm Thế Hiên cảmxúc lạnh lẽo.
Ông không khỏi rùng mình một cái! Lập Phong muốn giết Chris? Rốt cuộc chuyện gìđã làm hai đứa đi tới nước này?
Ông phải ngăn cản! Hai đứa đều là con trai ông! Ai đúng, ai sai đã không cònquan trọng nữa! Quan trọng là … chúng phải bình an vô sự!
Buổi tối, khi Lâm Lập Phong về đến nhà, anh kinh ngạc nhìn thấy ba mình ngồitrong phòng khách, bên cạnh còn có Hạ Tử Tinh.
Hai người họ xem ra nói chuyện rất vui vẻ. Không biết đang nói chuyện gì? Nhìnthấy anh trở lại, họ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện dang dở.
” Lập Phong, ta có lời muốn nói với con.” Lâm Thế Hiên nhìn con trai, nói trầmthấp.
” Được.” Lâm Lập Phong nói, ” Chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”
Anh đẩy xe lăn cùng rời đi, trước khi rời đi, anh nhìn Hạ Tử Tinh một cái đầythâm ý. Gần đây sắc mặt cô cũng rất yếu ớt. Tại sao cô lại không biết tự chămsóc mình?
Đi tới thư phòng, Lâm Thế Hiên thở dài thật sâu một tiếng, giọng nói già nua vàkhàn, đau lòng hỏi Lâm Lập Phong: “Tại sao con tìm Hắc Hổ đi đối phó Chris?”
Lâm Lập Phong hừ lạnh một tiếng, “Tôi muốn đối phó ai, có phải cần ông đồng ýkhông?”
Trong lòng Lâm Thế Hiên cứng lại, ông thở hổn hển: “Ta muốn biết nguyên nhân!”
“Tôi thấy hắn không thuận mắt!” Lâm Lập Phong nói ngắn gọn mà tàn khốc……
“Chính là vì vậy? Con phải tìm Hắc Hổ giết nó?” Lâm Thế Hiên không dám tin contrai mình có thể máu lạnh như vậy.
Hạ Tử Tinh đang cầm cà phê ngoài cửa không khỏi giật mình, cà phê trong khayrơi đầy đất. Lâm Lập Phong muốn giết Chris?! Chẳng lẽ tất cả là vì cô?
“Đúng ! Đúng là như vậy!”
“Ba ” một tiếng, một cái tát trầm mạnh rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm LậpPhong. Lâm Lập Phong che gương mặt phát đau của mình, thịnh nộ nhìn chăm chúba. Lâm Thế Hiên vịn xe lăn chậm rãi đứng lên, tay ông run run tỏ vẻ bây giờông đang rất tức giận.
Ngay sau đó là thanh âm Lâm Thế Hiên té ngã xuống mặt đất. Hạ Tử Tinh nghe thấytiếng rên rỉ thống khổ của Lâm Thế Hiên, lập tức đẩy cửa đi vào.
Cô chạy đến bên Lâm Thế Hiên đau đớn ngã trên mặt đất, mà Lâm Lập Phong chỉ tứcgiận nhìn chăm chú ông, hoàn toàn không có ý đỡ ba mình dậy.
Hạ Tử Tinh rất tức giận! Cô lập tức đỡ Lâm Thế Hiên dậy ngồi lại xe lăn, quantâm hỏi: ” Ba, ba không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lâm Thế Hiên thở hổn hển.
Hạ Tử Tinh lập tức giúp ông vỗ nhẹ sau lưng, muốn ông bớt đau.
“Tại sao ông đánh tôi?” Hai tròng mắt Lập Phong trong đêm tối cuồng nộ như muốngiết người.
“Ta muốn đánh con! Tên hỗn đản này! Tại sao con có thể tìm Hắc Hổ đi đối phó vớiChris?” Lâm Thế Hiên đau lòng chỉ trích anh.
“Tôi tìm người đối phó hắn liên quan gì tới ông?” Lâm Lập Phong quả thực tức đếnnghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện của nó dĩ nhiên có liên quan đến ta! Bởi vì nó là con trai ta! Nó là emtrai cùng cha khác mẹ với con!” Lời nói của Lâm Thế Hiên như một quả bom nổtung bên tai họ.
Lâm Lập Phong cả người cứng đờ! Hạ Tử Tinh quả thực ngây dại!
Làm sao có thể? Chris lại là em trai cùng cha khác mẹ với anh?! Vẻ mặt Hạ TửTinh kinh ngạc nhìn chăm chú Lâm Lập Phong, vẻ mặt anh lại âm trầm làm cô khôngđoán ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì?
Lâm Lập Phong không lộ ra biểu tình gì, sải bước rời thư phòng. Hạ Tử Tinh nhìnanh rời đi, không biết nên nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi!
Trong lòng cô cũng không chịu nổi! Bỗng nhiên Chris thành em chồng cô, cô cũngkhông thể tiếp nhận nổi! Huống chi là Lâm Lập Phong, bỗng nhiên bắt anh nhận mộtngười em trai, hơn nữa còn là người anh hận thấu xương!
Đối với anh chẳng phải là cú sốc nặng nề sao? Giờ khắc này, cô không biết nênan ủi anh thế nào? Để tự anh yên tĩnh một chút thì hơn.
“Ta hiểu, là ta làm bậy! Vì sao báo ứng không đổ hết lên người ta chứ?” Lâm ThếHiên chôn mặt trong lòng bàn tay, đau khổ khó nhịn.
Hạ Tử Tinh nhìn Lâm Thế Hiên đau khổ, trong lòng mình cũng khổ sở theo.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
“Chris biết Lập Phong là anh trai mình không ba?” Hạ Tử Tinh nghi ngờ hỏi LâmThế Hiên.
Lâm Thế Hiên gật đầu, “Nó có biết.”
Hạ Tử Tinh lúc này càng thêm kinh ngạc. Nếu Chris biết Lập Phong là anh traicùng cha khác mẹ với mình, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Bọn họ rốt cuộccó ân oán gì đây?
“Chris biết Lập Phong là anh trai mình, vì sao hắn phải gây xích mích khắp nơicho chúng con đây?”
“Bởi vì nó hận ta! Hận Lập Phong! Cho nên nó cố ý từ Mĩ về báo thù!”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ạ?” Hạ Tử Tinh không hiểu hỏi.
“Năm đó là do ta vứt bỏ Chris, cần Lập Phong chứ không cần nó. Nó ghi hận tronglòng, cho nên nhiều năm sau, từ Mĩ trở về tiến hành trả thù chúng ta.”
Giờ khắc này Hạ Tử Tinh rốt cuộc hiểu rõ, ân oán của họ đã tồn tại từ 20 nămtrước.
—————————
Chris là em trai cùng cha khác mẹ với con! Chris là em trai cùng cha khác mẹ vớicon! Lời nói của ông giống như cái xích vô hình lởn vởn quanh tai Lâm LậpPhong, thật lâu không cách nào tan biến.
Anh cảm thấy mình giống như bị người ta làm mắc kẹt ở cổ họng, không cách nàohô hấp nổi. Anh nắm chặt vô lăng, chân ga dưới chân từ từ gia tăng tốc độ. Chiếcxe tựa như một mũi tên trong đêm tối lao vun vút. Anh d hư không nhìn thấy đíchđến, trong cả mắt là màn đêm đen quánh, trong đầu là lời nói bi thiết của cha.
Tại sao? Tại sao tên Chris ghê tởm kia là em trai của anh? Tại sao lại là hắnta? Anh lộ ra nụ cười lạnh khổ sở, Chris đáng hận! Ba đáng hận!
Năm đó, ba vì tên Chris ghê tởm này vứt bỏ anh và mẹ! Hiện giờ, tên Chris ghê tởmấy khắp nơi đối địch với anh!
Xem ra bọn họ trời sanh chính là thế bất lưỡng lập! Có Lâm Lập Phong anh thìkhông có Chris, có Chris hắn thì sẽ không có Lâm Lập Phong!
Song, chuyện tới bây giờ, anh còn muốn Hắc Hổ tiến hành hành động không?
Lâm Lập Phong hừ lạnh! Trong lòng anh hận không thể làm Chris chết ngay lập tức!Hậu quả, tuyệt đối sẽ ép điên ba!
Anh nhắm ánh mắt khổ sở, móc điện thoại, bấm số Hắc Hổ.
“Hắc hắc, Lâm Lập Phong, thế nào? Muốn bắt đầu hành động không?” Trong điện thoạitruyền đến thanh âm Hắc Hổ không kềm chế được.
“Hủy bỏ hành động!” Lâm Lập Phong lạnh lùng.
“Ơ! Vậy, tốt! Cậu hẳn là hiểu tác phong làm việc của chúng tôi?”
“Tôi hiểu. Số tiền đó tôi sẽ không lấy lại!” Thanh âm của anh vẫn lạnh băng.
“Tốt. Cám ơn.”
Lâm Lập Phong ngắt điện thoại. Trong lòng anh không khỏi cảm thấy đau nhói! Anhtức giận ném điện thoại, chiếc điện thoại rơi vào ghế ngồi cạnh rồi hung hăng đậpngược trở lại vào trán anh, anh nhíu mi tâm.
Lúc này, một bóng đen vọt qua, anh nhìn thấy một đứa bé chắn ở giữa đường đi củamình, anh bẻ mạnh tay lái, cuống quít thắng xe, nhưng tốc độ xe vốn rất nhanh,muốn dừng lại ngay là không thể……
“Rầm” một tiếng! Xe của anh đâm vào một cột đèn đường, đầu anh bị va đập mạnh,thoáng chốc trước mắt tối sầm……
Chap 58:
Trong bệnh viện, người của Lâm gia lại một lần nữa tụ tập ở chung một chỗ. LâmLập Phong xảy ra tai nạn đặc biệt nghiêm trọng đang phòng cấp cứu.
Sắc mặt Bạch Lệ Như tái nhợt ngồi ở một bên, trong vòng 2 tháng con trai bà đãliên tiếp xảy ra chuyện, làm cho lòng bà như như bị xát muối lên. Rốt cuộc lànghiệp chướng gì? Tại sao trời cao đối xử với bà như vậy? Đó là con trai duy nhấtcủa bà, là hi vọng duy nhất để bà dựa vào!
Nếu con trai có mệnh hệ gì, bà sống như thế nào đây? Bà không còn gì nữa! Đãmất chồng, hiện giờ tính mạng con trai lại gặp nguy hiểm, bà khóc không ra nướcmắt. Tất cả chỉ biết nghe theo mệnh trời!
Hạ Tử Tinh ngồi bên cạnh mẹ chồng, cả người run rẩy lạnh lẽo, cô biết tâm tìnhanh không tốt, cô nên đi theo anh chứ không nên để anh một mình đi ra ngoài.
Cô rất hối hận! Nhưng đã muộn rồi! Cô gấp gáp nhìn cánh cửa phòng bệnh cấp cứu,trong lòng lo lắng đau khổ.
Sau đó, cô phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kì dị nhìn mình. Cô cúiđầu xuống, không hiểu trong ánh mắt mọi người hàm chứa điều gì?
“Lệ Như, chúng ta đều không hợp với mạng cô ta! Bà thấy đấy, cô ta mới gả vào cửađược mấy tháng, Lâm gia chúng ta gặp tai họa liên tục. Lập Phong cũng 2 lần xảyra chuyện. Mỗi lần đều là họa tới tánh mạng!” Một bà có họ hàng xa nào đó dùngánh mắt sắc bén nhìn cô, không nể tình npói với Bạch Lệ Như.
Trái tim Hạ Tử Tinh như rơi trong biển lạnh! Dường như cảm nhận được trận gió lạnhlẽo thổi qua người. Cả người cô lạnh băng!
Cô biết, tất cả mọi người đều không thích mình! Đặc biệt là từ sau khi cô gảvào cửa, Lâm gia liên tiếp gặp chuyện không may, Lập Phong cũng xảy ra chuyệnngoài ý muốn hai lần, cô nghĩ thời gian mình có thể sống ở Lâm gia cũng khôngcòn nhiều nữa. Cô chỉ hy vọng Lập Phong có thể bình an vô sự, còn chuyện kháccô đã không để ý nữa.
Nếu lần này Lập Phong có thể bình an, muốn cô rời đi Lâm gia hay muốn cô làm gìcô cũng nguyện ý.
Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, Lâm Lập Phong được đẩy ra ngoài, mọi người lậptức vây lại hỏi.
“Bác sĩ, thế nào rồi? Lập Phong như thế nào?” Tất cả mọi người gấp gáp hỏi thămbác sĩ.
“Bệnh nhân không có gì đáng ngại. Chỉ là não có chút chấn động.”
“Thật sao?”
“Chúng tôi còn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, kiểm tra cẩn thận mới có thể xác địnhchắc chắn.”
Hạ Tử Tinh nghe bác sĩ nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm. May quá! May mắn làanh không có việc gì! Cô vui mừng quá đỗi, lấy hai tay che mặt của mình, ngănkhông cho nước mắt trào ra.
Hạ Tử Tinh ngồi ở ngoài phòng bệnh của Lâm Lập Phong cả ngày, cho tới khi nghethấy người bên trong nói anh đã tỉnh lại. Cô chạy ù vào, Lâm Lập Phong mở tođôi mắt còn mù sương có phần yếu ớt nhìn mọi người.
Hạ Tử Tinh chen đến trước mặt Lâm Lập Phong nắm tay anh, mừng rỡ hỏi: “LậpPhong, anh không sao chứ? Anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”
Lâm Lập Phong mơ màng nhìn Hạ Tử Tinh, hồi lâu mới nói một câu: “Cô là ai?”
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh! Cả người Hạ Tử Tinh run lên. Tại sao? Tạisao anh không nhận ra cô? Mặt cô tái đi.
“Lập Phong, em là Tử Tinh.” Cô gấp gáp.
“Tôi không biết cô.” Anh hất tay cô ra, lạnh lùng.
Mọi người cũng kinh ngạc mở to mắt. Chẳng lẽ sau khi Lập Phong xảy ra tai nạnxe cộ thì bị mất trí nhớ? Lúc này cả người Hạ Tử Tinh nổi da gà. Anh, anh lạikhông nhận ra cô?
“Em là Tử Tinh! Lập Phong. Em là vợ anh, là Hạ Tử Tinh!” Cô không thể tin đượcnắm lấy tay anh.
“Vợ tôi?” Anh mê hoặc nhìn cô: “Tôi kết hôn lúc nào? Tôi còn đang học ở Harvardmà.”
Tất cả mọi người ngây ngẩn! Trí nhớ của anh chẳng lẽ chỉ dừng lại ở giai đoạn họcở Harvard thôi?
“Tôi và Dương Vũ, Tuyết Lâm mới xuống trực thăng. Dương Vũ đâu? Tuyết Lâm đâu?”Anh bối rối hỏi người thân bên cạnh.
Mọi người rơi vào trạng thái tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, trong lòng đềunghĩ anh đã xảy ra chuyện rồi? Anh chỉ nhớ trở lại trước giây khắc xuống trựcthăng hồi học Harvard mấy năm trước kia.
Đó là giai đoạn yêu thương mãnh liệt nhất của anh và Dư Tuyết Lâm……
” Bác sĩ, mau gọi bác sĩ tới !” Sắc mặt Bạch Lệ Như tái nhợt bảo người bên cạnh.
Mọi người bối rối chạy đi tìm bác sĩ. Hạ Tử Tinh cảm thấy cả người vô lực,trong đầu trống rỗng, bên tai nổ vang không ngừng, ánh mắt cô mơ hồ, không nhìnrõ bất kỳ vật gì, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
” Aizz……, mau! Mau đỡ cô ấy! Cô ấy ngất xỉu……”
Hạ Tử Tinh té xỉu giữa những tiếng hô kinh hoảng. Mọi người cuống quít đỡ thânthể cô đang từ từ trượt xuống.
Nếu như có thể, cô tình nguyện cả đời không cần tỉnh lại nữa…….
Khi Hạ Tử Tinh tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm ở giường bệnh. Cô bật dậy,không để tâm giật mũi kim truyền dịch trên tay ra, đau đến cau mày lại.
Dương Tuệ Lan ở một bên lập tức đi tới giữ tay cô lại.”Tử Tinh, con không nên cửđộng.”
Hạ Tử Tinh ngước mắt nhìn mẹ mình, lại đau lòng, nước mắt lập tức xông lên hốcmắt: “Mẹ……”
“Đứa nhỏ này, con làm sao vậy?” Bà đưa mắt nhìn con mình, hốc mắt cũng hồnglên, trong lòng cũng rất khổ sở.
“Con phải kiên nhẫn, bệnh tình Lập Phong sẽ tốt lên.”
“Mẹ……” Nước mắt Hạ Tử Tinh rốt cục không kìm giữ được nữa, chảy xuống gương mặt.Trong lòng cô đau khổ thế nào không ai có thể thấu hiểu.
Lúc này, quan hệ của cô và Lập Phong đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng,hiện giờ anh vừa mất đi trí nhớ. Người của Lâm gia nhất định sẽ mượn cớ này bứcép cô rời xa anh.
Chẳng lẽ duyên phận giữa cô và Lập Phong chỉ mỏng manh như vậy?
” Lập Phong…tình huống anh ấy bây giờ thế nào?Mẹ.” Hạ Tử Tinh thấp giọng hỏi mẹ.Giờ khắc này, trong lòng cô vẫn luôn canh cánh về anh.
“Thân thể nó không có việc gì. Chẳng qua là mất đi một phần trí nhớ. Vừa lúc, vừalúc lại là……” là đoạn trí nhớ khi bọn họ kết hôn. Bà phải nói cho con gái mìnhnhư thế nào đây, phải làm thế nào mới có thể giảm bớt thương tổn đối với TửTinh đây?
“Anh ấy có nhớ được người nhà không?”
“Người nhà nó, nó căn bản cũng khá nhớ được.”
“Chẳng lẽ anh ấy chỉ quên mỗi con?” Hạ Tử Tinh bi thiết hỏi mẹ mình.
“Ừ……” Dương Tuệ Lan nhẹ nhàng đáp.
Hạ Tử Tinh như nghe thấy thanh âm cõi lòng mình tan nát. Chẳng lẽ đã đến lúc rờixa? Nhân duyên của họ đã hết?
Trên gương mặt trắng bệch cố nặn ra một nụ cười buồn khổ, nước mắt lăn dài.
Dương Tuệ Lan vội cầm khăn giấy giúp cô lau nước mắt không ngừng rơi, bà thấycon gái mình đau khổ thế này, trong lòng cũng tràn đầy bi ai.
“Không sao. Nó rất khỏe. Con phải có lòng tin.”
Hạ Tử Tinh mím môi, không nói tiếng nào, yên lặng rơi nước mắt.
“Con không nên khổ sở, các con dù sao cũng là vợ chồng. Cho dù nó mất trí nhớcũng không thể thay đổi chuyện này. Con phải kiên nhẫn.” Dương Tuệ Lan không ngừngan ủi cô.
“Thật là có thể thế không?Mẹ.” Trong thâm tâm cô một chút lòng tin cũng khônganh nàng cảm giác thế giới của mình ở tan biến.
“Dĩ nhiên có thể! Con phải có lòng tin. Mẹ tin hai đứa sau này sẽ tốt đẹp hơn.Trước tiên con hãy quan tâm bản thân thật tốt, rồi mau chóng sinh em bé. Haicon sẽ bên nhau cả đời.”
Hạ Tử Tinh nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Cả đời? Cả đời sao mà dài quá!”
“Không phải. Thật ra cả đời cũng rất nhanh! Chỉ chớp mắt cái đã trôi qua rồi.Con phải có lòng tin, hai đứa có thể được cả đời.”
Có thể mẹ nói đúng, cô phải điều dưỡng thân thể mình cho tốt, sau đó còn chămsóc Lập Phong. Cô tin dù cho Lập Phong mất trí nhớ cũng không quá vô tình vớicô. Chỉ cần cô kiên nhẫn, bọn họ sẽ trở thành một đôi hạnh phúc. Cô nhất định phảicó lòng tin!
Lúc Hạ Tử Tinh một lần nữa đi vào phòng bệnh Lâm Lập Phong, cô thấy bên cạnhanh có một vị mỹ nữ đầy khí chất đang đứng, bộ dáng quyến rũ xinh đẹp. Bọn họ cửchỉ thân mật, Lâm Lập Phong đang nhìn cô ta dịu dàng, cô nàng xinh đẹp kia cònđút canh cho anh.
Trên mặt Hạ Tử Tinh cứng đờ. Cô nàng này là ai đây? Cô nhận thấy một tia nguyhiểm.
” Cô là ai?” Hạ Tử Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi.
Cô ta quyến rũ cười một tiếng: ” Tôi là Dư Tuyết Lâm. Lần đầu gặp mặt, Hạ tiểuthư.”
Trái tim thiện lương của Hạ Tử Tinh giống như bị xe tăng mạnh bạo lăn qua. Cônàng xinh đẹp động tâm này chính là Dư Tuyết Lâm? Là người trong lòng Lâm LậpPhong thích nhất!
Cô cảm thấy thân thể mình như lay động. Thoáng chốc cả người lạnh run. Cô cảmnhận áp lực trước nay chưa có.
Trong lòng cô khổ sở vô tận. Anh quên mất cô,nhưng nhớ kỹ Dư Tuyết Lâm. Vậy ra ởtrong lòng anh, Dư Tuyết Lâm vĩnh viễn quan trọng hơn cô nàng.
Cô nhìn Lâm Lập Phong, ánh mắt của anh nhìn Dư Tuyết Lâm lại dịu dàng, thâmtình như vậy. Ánh mắt này, xuất hiện với cô đã mấy lần?
Trong nội tâm cô bỗng nhiên rất bi ai, nỗi buồn vô tận như xông kín đầu óc.
” Chào cô, Dư tiểu thư.” Khóe môi Hạ Tử Tinh nhếch lên tia cười bình thản, đi tớitrước mặt Lâm Lập Phong: “Lập Phong, anh cảm thấy thế nào?Có khỏe không?”
“Tôi rất khỏe.” Anh nhìn cô, ánh mắt biến thành lạnh lẽo.
Hạ Tử Tinh lộ ra ánh mắt bi thương, “Anh không sao là tốt rồi.”
“Thân thể của tôi rất tốt. Không có chuyện gì thì cô có thể rời đi.” Lời nói củaanh lạnh lùng giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trái tim cô.
Cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên ngừng đập, lời nói lạnh lùng của anh làmlòng cô đau đớn. Chẳng lẽ đối với mình, thật sự là một chút ấn tượng anh cũngkhông nhớ? Thật sự là thế phải không?
Cô thấy hốc mắt mình dần dần ẩm ướt.
Nhưng cô hiểu, cô không thể rút lui! Nếu trước mặt cô Tuyết Lâm này mà cô biểuhiện yếu ớt, biểu hiện sự rút lui, chẳng phải Lập Phong sẽ hoàn toàn thuộc vềDư Tuyết Lâm sao?
” Tôi nghĩ Dư tiểu thư hẳn là còn bận rộn nhiều chuyện quan trọng phải không?Dư tiểu thư.” Hạ Tử Tinh ổn định lại tâm tình, dũng cảm nghênh diện khuôn mặtDư Tuyết Lâm sáng rỡ tươi cười.
Dư Tuyết Lâm nhấc khóe miệng: ” Không sao, hôm nay tôi rất rảnh rỗi.”
” Cho dù rảnh rỗi, chuyện gì so với việc ở bên chồng của người khác cũng khôngquan trọng hơn sao?” Hạ Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Gưỡng mặt Dư Tuyết Lâm không khỏi đỏ lên.
” Xin lỗi, Hạ tiểu thư……”
” Là Lâm thiếu phu nhân, Dư tiểu thư ạ.” Hạ Tử Tinh lập tức cắt đứt lời của côta. Cố ý nhấn mạnh trọng lượng từ “Lâm thiếu phu nhân”, để cho Dư Tuyết Lâm hiểurõ thân phận của mình.
Gương mặt Dư Tuyết Lâm tái đi. Lời nói của Hạ Tử Tinh làm cô thấy tổn thương!Cô hối hận! Năm đó vì nhất thời mê hoặc tên minh tinh không có tiền đồ kia, còncùng hắn bỏ trốn, làm tổn thương Lập Phong, cũng làm tổn thương người nhà củamình.
Bây giờ còn bị tên minh tinh kia vứt bỏ! Trong nội tâm cô vừa giận vừa hận! TừMĩ trở về, cô chỉ muốn người nhà có thể tha thứ cho mình. Vừa hay nghe tin LâmLập Phong xảy ra tai nạn xe, cô liền chạy tới thăm.
Nào ngờ phát hiện anh đã mất trí nhớ trước kia, đã quên mất đoạn kí ức lúc trướccô phản bội anh, hơn nữa ánh mắt anh còn thâm tình vô hạn nhìn cô.
Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng trong đầu anh vẫn còn lưu giữ kí ức tốt đẹp củabọn họ năm đó, chứng tỏ bản tthân mình trong lòng anh có địa vị rất lớn.
Cô phải nắm bắt cơ hội này để cùng anh bắt đầu lại! Mặc kệ việc anh đã có vợ!Trong thâm tâm cô cho tới bây giờ cũng không có mấy cái đạo đức xã hội! Chỉ cóyêu và không yêu!
Cô sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Lập Phong! Cô muốn cùng người phụ nữ trướcmắt này tranh giành!
Lời nói của Hạ Tử Tinh kích thích ý chí chiến đấu trong lòng Dư Tuyết Lâm, côdũng cảm đón nhận ánh mắt lạnh băng của Hạ Tử Tinh, khinh miệt: ” Lâm thiếu phunhân? Anh ấy có nhớ ra cô không? Dường như anh ấy chỉ nhớ rõ tôi thì phải.”
Sắc mặt Hạ Tử Tinh tối sầm, ánh mắt chuyển thành thị uy! Con người không biết xấuhổ này! Rốt cuộc cô ta muốn thế nào? Chẳng lẽ trở lại là muốn phá hỏng mối quanhệ của mình và Lập Phong ?
Năm đó không phải là cô ta cùng người đàn ông khác chạy trốn, vứt bỏ Lập Phongsao? Bây giờ còn có mặt mũi trở lại? Rốt cuộc cô ta có biết thẹn hay không?
Hạ Tử Tinh tức giận nhìn chăm chú Dư Tuyết Lâm, muốn cướp Lâm Lập Phong từ trêntay cô? Không có cửa đâu!
Trong mắt Hạ Tử Tinh bốc lên ngọn lửa hừng hực! Cô bất kể Lâm Lập Phong có nhớra mình không, cũng không quản Lâm Lập Phong còn yêu mình không, cô không muốngiao anh cho ả Dư Tuyết Lâm vô sỉ này!
Lâm Lập Phong nhìn trong mắt của hai người dấy lên ngọn lửa kịch liệt, tranh đấusắp bắt đầu.
“Tuyết Lâm, em đi về trước đi. Anh có lời muốn nói với cùng Hạ tiểu thư.” Anh cảmthấy phải làm rõ ràng chuyện này.
Dư Tuyết Lâm nghe Lâm Lập Phong vậy, lộ ra nụ cười kiều mỵ rời đi. Trước khi rờiđi vẫn không quên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Tử Tinh.
Hạ Tử Tinh nhìn Lâm Lập Phong vẻ mặt lãnh đạm, trong lòng không ngừng lay động.Anh lại gọi cô là “Hạ tiểu thư”? Trong nội tâm cô khổ sở khó chịu! Thật là, mộtchút ấn tượng đối với mình anh cũng không có?
Tình cảm yêu thương, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng? Hiện tại đã tỉnh mộng, phảihay chăng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!