Cô Dâu Mạo Danh
Chương 20
Sáng hôm sau. Tôi cùng hắn đi làm.
– Chiều nay chờ tôi trước công ty, tôi sẽ đưa cô về!
– Hả….. gì…..?
Hắn làm tôi quá đỗi ngạc nhiên. Chẳng phải hắn sợ mọi người biết tôi với hắn….. nên bất đắc dĩ mới đưa tôi đi làm buổi sáng (vì ở đây không đón dk xe) lại dừng xe rất xa công ty, còn buổi chiếu hắn bảo tôi phải tự dón taxi mà về.
Tự dưng hôm nay thay đổi 180 độ , bảo tôi không ngạc nhiên sao được:
– Chẳng phải anh……….
Tôi còn chưa nói hết câu hắn đã lườm tôi một cái:
– Tôi nói sao thì làm vậy đi, đừng hỏi lôi thôi!
” Anh đúng là cái đồ khó hiểu mà………. nhưng……. sao tự dưng lại thấy………”
Môi tôi bất giác nhếch lên thành một nụ cười mà chính tôi cũng không kiểm soat được.
Quay sang phía hắn, chợt phát hiện ánh mắt vừa lướt nhẹ qua mặt tôi.
Tự dưng lại thấy mặt mình nóng ran.
Cúi gằm mặt tôi lại đấu tranh tâm lý với chính mình:
“Đã bảo là đừng để ý tới anh ta nữa mà!
Đã bảo là phải quên đi!
Đã tự hứa với mình là sẽ không để tình cảm với anh ta chi phối mình nữa.
Vậy mà……….”
Đôi lúc con tim lại phản kháng với lý trí của mình.
************************************
– Phi Khanh! cô sướng quá nha.
Tôi đang loay hoay làm việc thì Nhã Đan từ đâu chạy lại nhìn tôi xị mặt kiểu như ” tôi đang ganh tỵ với bạn nè”
Nhìn cái mặt Đan tôi phát mắc cười:
– Này! làm gì mà sướng với không sướng hả? Không lo làm việc mà chạy đi đâu lung tung vậy?
– Không đi lung tung thì có mang cái này đến cho cô được không?
Chìa ra trước mặt tôi một bó hoa tường vi . Nhã Đan lại suýt xoa:
-Đan vừa đi ngang quầy tiếp tân. có người gởi cho Khanh cái này nên nhân tiện mang vào dùm luôn nè. Gớm ! mới vào công ty làm đã được sếp để ý . Bây giờ còn được tặng hoa nữa. Nhất định là của sếp rồi.!
-Không phải !
Tôi trả lời ngay tắp lự làm Nhã Đan hơi ngạc nhiên.
Dù chưa biết là ai lại tặng hoa cho tôi, nhưng hắn thì ….. không thể nào.
– Mà tôi với giám đốc không có gì với nhau hết. Mọi người đừng hiểu lầm. Giám đốc……
Tôi định nói “giám đốc có người yêu rồi” nhưng sao tự dưng lại …… thấy không thể thốt ra được câu ấy.
– Giám đốc sao?-Thấy tôi ngập ngừng Nhã Đan lại hỏi tới.
– Không có gì. Chỉ là hoa này không phải của giám đốc thôi.
Cùng lúc tôi đang xem tấm bưu thiếp đính kèm.
” Ngày mới vui vẻ nha cô bé!
Rất hân hạnh nếu chiều nay được cô bé dễ thương này cùng ăn tối.
Vĩnh Cường.”
Vĩnh Cường- Anh ấy thật là ………
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong tôi.
” Yêu một người là cách tốt nhất để …….. quên một người. Tại sao lại không thử?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!