Cô Dâu Mạo Danh
Chương 32
Tôi ngồi xuống xích đu, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.
Đúng là trên thế gian này ta có thể hiểu được tất cả , dù là những điều khó nhất.
Duy chỉ có con người là không bao giờ ta có thể hiểu được.
Tôi biết hắn lạnh lùng với tôi.
Tôi biết hắn yêu Thiên Vân.
Nhưng tôi không nghĩ rằng hắn lại có thể làm như vậy….
“Chu Thiên Vân- Cô người mẫu gợi cảm nhất hiện nay bất ngờ gây sốc cho dư luận khi cô đột ngột công bố đám cưới của mình ngay sáng ngày mai……”
Tôi không ngờ thật sự không thể ngờ.
Chuyện giữa tôi và hắn chỉ mới xảy ra chưa đầy một tuần, vậy mà……..
Tại sao ?
Tại sao lại không để tôi ra đi nhẹ nhàng.
Tại sao lại là lúc này……..
Lại chọn đúng lúc này để mà làm đám cưới.
Các người có thể chờ đến lúc tôi rời khỏi đây mà……..
– Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi! – Anh cầm tờ báo trên tay ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi nhìn anh. Đúng, lúc này tôi rất muốn khóc nhưng tôi không thể.
Có lẽ nước mắt của tôi đã cạn, và một phần lý trí của tôi không cho phép .
Tôi đã chọn anh , thì phải hoàn toàn quên đi hắn.
Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.
Tôi không muốn anh phải mang một nỗi đau …như tôi.
Nhìn tấm ảnh cưới trên trang bìa, tôi bình tĩnh đến lạ:
– Trông họ đẹp đôi quá anh nhỉ?
– Phi Khanh! Em ổn đấy chứ?- Anh nhìn tôi ánh mắt lạ lùng.
Tôi cười :
– Anh xem em có gì không ổn à? – Tôi nhìn anh rồi làm như nhớ ra chuyện gì- À mà có không ổn đấy. Em thấy lạnh quá, em vào nhà trước đây.
Tôi nói rồi đứng dậy đi thật nhanh, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
***********
Sáng hôm sau. 7h30′
Thành phố còn chìm trong màn sương mờ ảo. Tôi đã cùng anh mang hành lý chuẩn bị đến sân bay.
Xe chạy dọc con đường nhỏ đầy hoa vàng rực. Tôi say sưa nhìn ngắm không mỏi mắt.
Anh lại cười:
– Em có vẻ thích hoa Dã Quỳ nhỉ?
– Uhm! Em không biết sao nhưng loài hoa mộc mạc này lại quyến rũ em đến vậy. Anh biết không hoa Dã Quỳ là biểu tượng của tình yêu chung thủy đấy.
-……………………
Anh không nói gì. Tôi thì còn mải mê với sắc hoa nên cũng không để ý, nghĩ là chắc anh lo lái xe nên cũng thôi không nói chuyện với anh nữa.
Xe dần đi xa hơn.
Mặt trời đã lên, xuyên qua nhưng rặng thông để đến với màn sương mù mờ mịt đang tan dần dưới sức nóng của ánh sáng.
Một khung cảnh thật là đẹp. Tôi nhìn không chớp mắt.
– Anh xem mặt trời mọc kìa Việt Hùng! Đẹp thật!
Xe chạy chậm dần rồi ngừng hẳn.
– Em có biết em vừa gọi anh là gì không?
Nét mặt anh vô cùng thản nhiên, nhưng tôi nhìn rõ đôi tay anh đang ghì chặt vô lăng.
– Em… !- Tôi ngập ngừng nhớ ra lời nói vô thức của mình.- Xin lỗi…..
– Quay về đi!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
– Đừng giận em mà Vĩnh Cường! Em không cố ý , em……
Anh cười, một nụ cười phảng phất đầy nỗi buồn:
– Anh không giận em! Anh biết là em vô tình, nhưng lời nói vô tình đó mới chính là lời thật lòng của em. Nghe lời anh….
Anh ngập ngừng một lúc rồi lại nói đều đều, giọng lạc dần:
– Lý trí có thể điều khiển được bản thân, nhưng không thể nào điều khiển được trái tim mình em à. … Mấy ngày nay, mỗi cử chỉ của em, mỗi nụ cười gượng gạo của em … anh đều thấy rất rõ. Với em Việt Hùng lúc nào cũng trong trái tim em, và tình yêu đó mãi mãi sẽ không bao giờ , không bao giờ em quên được đâu. Ngay từ lúc em vừa rời khỏi nhà Việt Hùng, cái ngoảnh đầu vô tình của em……. anh đã biết…..
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi cười đau khổ:
– Nhưng giờ quay lại thì có được gì hả anh? Người Việt Hùng yêu đâu phải là em.
Vén mái tóc buông xõa trên mặt tôi, khẽ lau đi giọt nước mắt, anh nhìn tôi:
– Phi Khanh! Anh muốn em ghi nhớ hình ảnh của anh , hãy giữ lại một hình ảnh tốt đẹp trong em, trước khi……..
Anh buông tay, ánh mắt sâu thẳm đầy dằn vặt.
– Anh xin lổi em Phi Khanh! Anh xin lỗi vì đã giấu em – anh nấc nghẹn, tôi không nhìn thấy vì anh đã quay mặt đi nhưng tôi biết anh đang khóc- Thật ra, Việt Hùng yêu em!
– Không thể nào. Anh đang lừa em thôi!
– Đúng là anh lừa dối, nhưng không phải lừa em mà anh đã lừa Việt Hùng và lừa chính bản thân anh. Em còn nhớ cái buổi sáng mà em bị đạp phải mảnh vỡ khi đi dạo sớm ấy chứ? Sáng hôm đó anh đã đi gặp Việt Hùng. …….
Tôi chạy thật nhanh. Phải thật nhanh, nếu không tôi sẽ không kịp mất.
Tôi quay đầu nhìn lại.
Anh đã không giữ lời. Anh đã nói là sẽ không nhìn theo tôi , vậy mà…..
Tôi cười , tôi không giận anh.
” – Anh xin lỗi em ! Thật sự xin lỗi em!
Việt Hùng đã hỏi anh rằng có phải em yêu anh?
Anh đã bảo với cậu ấy là em đã nói ngoài anh ra em không yêu một người nào khác.
Việt Hùng lặng lẽ rời đi chỉ để lại 3 từ “Chúc hạnh phúc”
Thái độ rất lạnh lùng nhưng anh nhìn thấy trong mắt cậu ta – một nỗi đau cố đè nén”
Vốn dĩ anh có thể giấu tôi việc này.
Tôi có thể tự lừa dối bản thân mình mà sống vui vẻ với anh. Nhưng anh đã không nhẫn tâm, anh không muốn thấy tôi sống với anh mà hạnh phúc với tôi chỉ là gượng ép.
– Cám ơn anh!- Tôi vẫy tay với anh trước khi quay lưng chạy thật nhanh.
Tôi phải ngăn cái đám cưới này lại.
***************************
Đứng trước cửa nhà hàng PARADISE ( hj cái nhà hàng này tự nghĩ ra ) tôi thở dốc. Lau mồ hôi đang đầm đìa trên mặt, tôi lấy hết can đảm bước vào trong.
Cả một đại sảnh lộng lẫy với hoa tươi và pha lê. Còn đẹp hơn cả đám cưới trước đây của tôi và hắn.
Khách khứa cũng đã đông nghịt.
Hắn mặc lễ phục, đang đứng đó- ngay cạnh sân khấu với một tấm rèm là ảnh cưới của hai người trông vô cùng lãng mạn.
Tôi đã chùn bước. Tôi định quay đi…. nhưng….. không được…. dù có thế nào cũng phải thử một lần.
Hít một hơi thật sâu, tôi lao nhanh đến chỗ hắn.
-…… Việt Hùng!
– Gì?
Hắn chỉ buông một tiếng lạnh lùng, cũng không ngạc nhiên vì tôi có mặt ở đây. Thái độ đó của hắn càng làm cho tôi không tài nào mở miệng nổi.
– Tôi ….tôi….
– Gì ? Nói lẹ đi tôi không có thời gian.
– …………….
– Không nói à? Vậy tôi đi đây.
Nhìn hắn từng bước, từng bước quay lưng về phía tôi.
“Không được!”
– Anh phải dừng đám cưới này lại!- Tôi hét lên thật lớn.
– Tại sao?- Hắn đứng lại ngay lập tức quay lại nhìn tôi.
– Vì .. . vì … tôi không đồng ý cho anh cưới cô ấy!
– Tại sao tôi phải nghe cô?- Hắn nhếch mép cười.
– Vì … tôi là vợ anh!
– Đơn ly hôn đã ký rồi!- Hắn vẫn thờ ơ- Cô còn muốn gì sao?
– Anh ơi! Chuẩn bị đi sắp tới giờ rồi.- Tiếng anh chàng nào đó gọi hắn.
Hắn lại ngoảnh mặt bỏ đi, tôi thấy tim mình lại nhói. Cái ý nghĩ rằng tôi sẽ mất hắn mãi mãi làm tôi hoảng sợ, và trong giây phút đó:
– Việt Hùng ! Em yêu anh!
Tôi không nghĩ được gì, chỉ biết rằng tôi phải nói , nhất định phải nói cho hắn biết….
– Em vừa nói gì?
Hắn xoay người ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ cũng không còn.
– Em yêu anh!…-Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, tôi thấy hắn cười, một hy vọng lóe lên trong tôi.- Anh có thể hủy đám cưới này?
– Như thế thì ….. càng không thể hủy.
Tai tôi ù đi, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Hết thật rồi!
Tôi cười chua xót quay bước lặng lẽ ” Ngốc! mày đúng là ngốc mà.”
“Vĩnh biệt ! Mong rằng sau này anh sẽ hạnh phúc.”
– Cô lại định bỏ đi lần nữa sao?
Tôi sững người khi trông thấy người phía trước…….
woo… hehe pjk y djnh kua tac gja roy nha. thj ra dam kuoj do la danh cho vjet hung va phj khanh ket kuc that la tot dep…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!