Non Xanh Vẫn Ở Đây - Chương 10: Em muốn tôi trả khoản tiền ấy thế nào?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Non Xanh Vẫn Ở Đây


Chương 10: Em muốn tôi trả khoản tiền ấy thế nào?


Trong phòng yên lặng giây lát, gió lạnh ngoài cửa lùa vào, phảng phất có thêm mùi “thuốc súng”.

Hứa Thanh San nhướng mày, không rút tay về, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh của Hứa Thanh Sơn, khóe môi gợn nét cười đùa bỡn: “Anh rể?”

“Chia tay ba năm rồi!” Hứa Thanh Sơn bắt lấy tay cô, cẩn thận nhét vào chăn: “Nằm hẳn hoi!”

Giọng hai người đều không lớn, cử chỉ thân mật như chỗ không người, hệt một cặp đôi. Huyết sắc trên mặt Du Hiểu rút cạn, đứng ở cửa, vào không được, đi cũng không xong, dáng vẻ rất bối rối.

Hứa Thanh San liếm đôi môi khô khốc, dửng dưng liếc cô ta, cong mày, ngoan ngoãn nằm tử tế. Ánh mắt cùng giọng điệu của cô gái đáng suy ngẫm lắm, cứ như thể người “vượt quá giới hạn” là bạn trai cô ta chứ không phải anh rể.

Thảo nào Chung Thành theo đuổi Du Hiểu gần bốn tháng, cô ta vẫn luôn như gần như xa. Té ra vấn đề nằm ở trên người Hứa Thanh Sơn. Nếu đoán không nhầm thì nước sôi tối qua lấy từ đây về.

Sặc… Cô vậy mà làm kẻ “trợ sức”, và đối tượng còn là người đàn ông mình “chấm” nữa chứ. Không biết Hứa Thanh Sơn có hiểu tâm tư của cô em vợ trước này không. Anh ta đầu gỗ thế kia.

“Chị em về rồi, đang ở thủ đô. Mấy hôm nữa sẽ tới thành phố B.” Du Hiểu cúi đầu, giọng điệu cứng ngắc: “Chị ấy bảo chị ấy không quên được nơi này, cũng không quên được anh.”

Hứa Thanh Sơn không hé môi, thậm chí chẳng quay đầu, tay vẫn cầm cốc nước, tập trung thổi hơi nóng bốc lên miệng cốc. Đôi con ngươi đen như mực ẩn sau làn hơi nước mờ mờ, ánh mắt sâu thăm thẳm.

Tối qua cô ta tới hỏi nước sôi cũng đã nói hệt như vậy.

Thực tế, sở dĩ hắn trở lại đây trợ giảng là bởi nguyên nhân khác, không liên quan gì đến Du Tinh, cũng chẳng phải nhớ mãi không quên.

“Nơi ước hẹn à?” Hứa Thanh San nhếch mày, khóe miệng giương lên một nụ cười, thò một tay ra khỏi chăn, thoải mái đặt lên đầu gối Hứa Thanh Sơn, khẽ gãi gãi mấy cái, ánh mắt ý vị: “Mối tình đầu?”

“Trước kia, lúc chị em làm giáo viên tình nguyện ở đây, hay bị ốm. Mỗi lần toàn là anh rể cõng chị ấy lên thị trấn lấy thuốc!” Du Hiểu tranh lời, có phần tức tối, như nóng lòng chứng minh điều gì đó: “Anh rể, em biết anh không quên được chị em.”

Hứa Thanh San vén mí mắt, giọng nói có thêm chút “mát mẻ”, cười nhạo: “Thói quen tốt thật!”

“Nước nguội rồi, tôi đỡ cô dậy!” Hứa Thanh Sơn che giấu nụ cười trong đáy mắt, hắn hơi khom mình, vòng cánh tay qua gáy Hứa Thanh San, ôm vai cô, đỡ cô dậy: “Uống nước trước đã, sốt to thì uống thuốc.”

Bộ dạng cô ghen rất cuốn hút.

Ban đầu, khi Hứa Thanh San theo đuổi Bành Văn Tu, Hứa Thanh Sơn liền biết rõ tiêu chuẩn chọn bạn trai của cô gồm hai mục: Có tiền, ưa nhìn.

Lúc ấy, hắn chỉ có thể thầm tương tư, không dám bộc lộ điều gì. Trước khi rời Lâm Châu, nghe Bành Văn Tu bảo hai người họ sẽ sớm đính hôn thì hắn hết hy vọng hoàn toàn, không nghĩ sẽ gặp lại.

Song, hắn vẫn không có tiền, vẫn không đủ “ưa nhìn”, cũng chẳng rõ rốt cuộc cô “ưng” hắn ở điểm nào, thế mà đuổi theo một mạch từ showroom ô tô đến tận cảng Thanh Ấp.

Nhưng lần này, hắn quyết định không cho phép cô chỉ chơi đùa không thôi.

“Anh rể, hai người quen nhau bao lâu rồi?” Du Hiểu ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa, lửa giận lấp kín trong lồng ngực, làm sao cũng không nén xuống nổi.

Những lời bàn tán về Hứa Thanh San chẳng hay ho cho lắm, đồng nghiệp công ty đều rỉ tai nhau, cô lớn tuổi vậy vẫn chưa gả đi được là bởi quá buông thả, thăng chức giám đốc phòng kế hoạch cũng là dựa vào “lên giường”.

Còn nói Hứa Thanh San và Chung Thành không trong sạch, đồn như thật họ đi đâu đặt phòng. Cô căn bản không xứng ở bên Hứa Thanh Sơn. Du Hiểu thà thấy Hứa Thanh Sơn thích người khác còn hơn.

“Mới gặp ban sáng, vừa thấy thì trúng tiếng sét ái tình luôn.” Hứa Thanh San thu hết vẻ mặt Du Hiểu vào trong mắt, nhướng môi cười. Đưa ánh nhìn sang Hứa Thanh Sơn, cô chớp chớp mi: “Thầy Hứa, em nói đúng không?”

Hứa Thanh Sơn “Ừ” một tiếng, cầm cốc nước cho cô uống. Khuôn mặt dường như đã quên vận động dây thần kinh ấy mang theo đôi phần mạnh mẽ, đôi mắt đen thâm trầm.

Du Hiểu vừa cáu vừa giận, xoay người đá cửa phòng, quay đầu chạy: “Anh rể, xem như em đã nhìn nhầm anh!”

Cánh cửa phòng vốn đã hỏng, bị cô ta đá một phát, tức thì toác một vết nứt to, phát ra từng đợt tiếng rung.

Hứa Thanh San liếc mắt, lãnh nhạt cầm lấy cốc nước: “Đừng diễn nữa, khán giả chạy xa rồi!”

Du Hiểu không biết Hứa Thanh Sơn đang diễn, nhưng cô thì biết.

“Đưa cặp nhiệt độ cho tôi!” Hứa Thanh Sơn nâng cổ tay xem giờ, trong mắt lặng lẽ ấp ủ mưa gió.

Hắn không diễn.

Hứa Thanh San lườm Hứa Thanh Sơn, lấy cặp nhiệt độ ra đưa cho hắn, đoạn dựa vào đầu giường, mím chặt môi.

Chia tay 3 năm vẫn không buông xuôi được, thâm tình thật.

“Sốt cao đấy, nếu sau nửa tiếng vẫn không đổ mồ hôi thì tôi đưa cô vào thị trấn.” Hứa Thanh Sơn cất cặp nhiệt độ, cầm thuốc hạ sốt đưa tới bên miệng Hứa Thanh San: “Uống đi!”

“Anh cõng tôi nhá!” Hứa Thanh San trêu chọc, mang theo nụ cười. Cô cầm viên thuốc trong tay hắn, ngửa cổ bỏ vào miệng, uống một ngụm nước to, rồi vén chăn xuống giường.

Hứa Thanh Sơn cau mày, kịp thời tóm tay cô lại: “Cô đi đâu?”

“Về! Chẳng lẽ anh muốn hầu tôi ngủ chắc?” Hứa Thanh San cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt giếng cổ không gợn sóng của hắn. Trong nháy mắt, cô khôi phục vẻ đứng đắn: “Chốc nữa tôi còn phải làm việc, đồng nghiệp cũng mang theo thuốc.”

Tay Hứa Thanh Sơn dùng thêm sức, rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thình lình đứng dậy đẩy cô về giường, không đợi cô ngồi lên, hắn đã áp người qua, ôm cô nằm tử tế, kéo chăn đắp kín mít.

Vừa vặn còn nửa tiếng.

Gối đầu lên khuỷu tay hắn, Hứa Thanh San lơ mơ, máu nóng dồn lên, da đầu nóng ran từng cơn, tim đập nhanh như phá tan lồng ngực bất cứ lúc nào, không nhịn nổi run rẩy.

Căn phòng im ắng hẳn đi. Bên ngoài lục tục truyền tới tiếng học sinh chơi đùa, khi gần khi xa.

Cảm nhận được hắn chỉ đơn giản nằm ngủ cùng cô, nhịp tim vẫn không tài nào trở lại bình thường. Vành tai bỗng dưng nóng ran, chưa tới một chốc đã toát mồ hôi. Không chỗ nào trên người là khô ráo.

“Đổ mồ hôi xong phải cặp nhiệt độ lần nữa. Tôi đi sắp xếp cho học sinh đến sớm truy bài đã.” Hứa Thanh Sơn lấy tay ra, vén chăn ngồi dậy, trán vã mồ hôi: “Không hạ sốt thì phải gọi điện cho tôi đấy!”

Hứa Thanh San rúc trong chăn, mồ hôi túa ra hết lớp này đến lớp khác, cảm giác hơi phức tạp.

Đôi bên đều tỉnh táo, hắn lại chỉ ôm cô, không có bất cứ hành động thái quá nào, quả thực đả kích người ta ghê. Cô chưa từng mất tự chủ với người khác thế này bao giờ…

“Trong phích có nước nóng. Nước đánh răng rửa mặt ở sát vách ấy, mở cửa sẽ thấy ngay.” Hứa Thanh Sơn dặn một câu, dém góc chăn cẩn thận, sau đấy đi thẳng ra ngoài.

Cửa mở, gió lạnh ùa vào, đầu óc bỗng chốc minh mẫn hơn, luồng khô nóng đè nén trong lồng ngực cũng tản đi theo. Khóe môi Hứa Thanh Sơn không khỏi vểnh lên.

Tối qua hắn đã biết lần này họ tới, ít nhất phải ở lại nửa tháng.

Nằm tới bảy giờ hơn, Hứa Thanh San cặp nhiệt độ lần nữa, phát hiện vẫn ngây ngấy sốt. Cô bò dậy rót nửa cốc nước nóng, mặc áo khoác, ra khỏi cửa.

Trước kia, lúc cô ốm, không dở hơi thế này. Tự mình uống thuốc, tiêm, chưa từng làm phiền ai.

Đụng phải Hứa Thanh Sơn, đột nhiên cô rất muốn làm nũng, còn muốn… “ngủ” với hắn.

Hứa Thanh San bơ phờ về đến cửa phòng học nơi họ nghỉ lại. Du Hiểu đang đứng khoanh tay ở lối rẽ hành lang, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía cột cờ, dường như không thấy cô.

Hứa Thanh San nhếch mày, đi lấy bàn chải và cốc đánh răng của mình, xoay gót đi đánh răng rửa mặt.

Cảm cúm trở nên nặng hơn, ho không ngớt, phát sốt, đầu óc cũng lơ ma lơ mơ. Ăn sáng xong, Hứa Thanh San tìm cái khẩu trang, đeo vào, đoạn sang phòng bên cạnh thông báo mở cuộc họp, thảo luận kịch bản và nội dung quay phim hôm nay.

Nghe một lúc, đến lượt Hứa Thanh San phát biểu, cô liền mở ứng dụng ghi âm điện thoại, mở đoạn ghi âm tiếng chim hót, đề nghị điều chỉnh lại nội dung phim ngắn, kịch bản cũng phải chỉnh sửa tương ứng.

Theo kịch bản gốc, hình ảnh đại sứ từ thiện lên lớp đặt ở đầu, dùng ngôn ngữ cùng ống kính trực tiếp nhất để thể hiện sự lạc hậu và nghèo khó của nơi đây. Các tổ chức từ thiện khác cũng đang dùng cách tương tự, đưa ra những thước phim dài ngắn.

Quay như vậy thật, không giúp gì được thì cũng chẳng gây sai sót, tiền quyên góp được sẽ ít.

Sự bùng nổ thông tin, cùng một phương thức, cùng một ý vị sẽ không thể chạm vào dây thần kinh yếu mềm của lòng người. Nơi này có nghèo nữa, cũng chẳng có ai muốn quyên góp đâu.

Tiếp tục thảo luận đến hết tiết học đầu tiên, nhất trí thông qua bản kế hoạch mới. Đoàn quay phim quyết định tranh thủ thời tiết đẹp, quay cảnh trước, quay người sau.

Cổ họng Hứa Thanh San khô rát khó chịu, uống siro xong vẫn còn ho sù sụ, cô đành phải ở lại hoàn thiện nốt kịch bản.

Du Hiểu lấy cớ Hứa Thanh San không có ai chăm sóc, cũng ở lại theo.

Hứa Thanh San liếc cô ta, vừa ho vừa làm việc. Ở đây không có 4G, tín hiệu điện thoại cũng phập phù. Hứa Thanh San không xem được bài đăng trên Weibo tối qua thế nào rồi.

“Giám đốc Hứa, có cần em đi lấy cho chị ít nước nóng không? Chị ho dữ thế này.” Du Hiểu chợt cất lời: “Hay, em đưa chị lên thị trấn nhé!”

“Không cần, cảm cúm nên bốc hỏa thôi. Không có vấn đề gì to tát đâu.” Hứa Thanh San chẳng buồn ngẩng đầu, khóe miệng sau khẩu tranh giương lên, như cười như không: “Nói cho tôi nghe chút về anh rể cô đi!”

Du Hiểu trầm lặng, hít thở rõ ràng trở nên nặng nề hơn: “Anh ấy vẫn còn yêu chị em, bằng không sẽ chẳng đến chốn này dạy học tình nguyện. Hai anh chị quen nhau ở đây, yêu nhau thắm thiết ở đây.”

“Vậy hả?” Hứa Thanh San nghiêng đầu qua bên, lại bật ho dữ dội, sau đấy viết lời thoại cho từng cảnh quay.

Người đàn ông chia tay rồi còn thâm tình thế, hơi đáng sợ. Cô để ý chuyện này, nên tuyệt đối sẽ không có khả năng “qua lại”.

Lảm nhảm một hồi, thấy Hứa Thanh San không có phản ứng gì, Du Hiểu dần dần im lặng.

Buổi trưa, cả đoàn đến nhà ăn của trường. Nghe Phương Minh Hải buôn chuyện, Hứa Thanh San mới biết trường học có tổng cộng mười ba giáo viên. Ngày thường, ngoài lên lớp, họ còn phải làm “cô nuôi dạy trẻ” kiêm đầu bếp, chăm sóc học sinh xa nhà phải ở lại trường.

Hứa Thanh San ho kinh khủng, sợ lây cho học sinh, nên cô bưng khay cơm ra ngoài ăn xong thì đi luôn.

Buổi chiều cùng đoàn phim lựa chọn cảnh quay không có nhân vật, trong lúc vô tình cô trông thấy Hứa Thanh Sơn và đồng nghiệp dẫn mấy học sinh lớp sáu đi lấy nước. Hứa Thanh San không kìm nổi, lại lấy di động ra chụp ảnh.

Trên người hắn có thứ khí chất kỳ lạ, bất kể ở sòng bạc Ma Cao hay làm thầy giáo nơi hoang vu hẻo lánh này, hay nghiêm túc kể với cô câu chuyện của những bức bích họa ở chùa Khai Thiện, trước sau đều thong dong, điềm tĩnh.

Du Hiểu yêu hắn cũng chẳng lạ tí nào.

Kết thúc việc chọn cảnh quay, về trường học đã hơn 9 giờ tối, cả ngôi trường im phăng phắc.

Tình trạng ho khan của Hứa Thanh San càng nghiêm trọng, sợ làm ồn đến bọn Chung Thành, cô khoác áo lông ra ngoài, đi thẳng về phía phòng học.

Thời tiết đẹp, bầu Trời sao trên đầu lấp lánh sáng ngời hơn hẳn Trời sao nhìn thấy ở chùa Khai Thiện. Hứa Thanh San dựa vào cây cột hành lang ho một chặp, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô nhướng khóe môi: “Thầy Hứa.”

“Là tôi!” Hứa Thanh Sơn đi đến trước mặt Hứa Thanh San, không hề báo trước, nghiêng người giam cô giữa cây cột và lồng ngực mình, khàn giọng: “Em muốn tôi trả khoản tiền ấy thế nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN