Non Xanh Vẫn Ở Đây - Chương 39: Sẽ không chấp nhận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Non Xanh Vẫn Ở Đây


Chương 39: Sẽ không chấp nhận


Hứa Thanh Sơn không trả lời, cũng không gọi điện thoại, hình như một tiếng chuông ban nãy chỉ là ảo giác.

Đền chùa vốn yên tĩnh. Bây giờ đã là đêm khuya, bốn bề dường như rơi vào trạng thái tĩnh tại, không nghe thấy được cả tiếng gió.

Hứa Thanh San dựa cột, thấy hơi “quê”. Cô do dự có cần gọi lại cho hắn không?

Màn hình di động khóa rồi lại mở, lặp đi lặp lại mấy lần. Bỗng, đằng sau vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ vững chãi, hơi thở quen thuộc bao phủ ngay tiếp đó, cùng với giọng nói lẫn nụ cười của Hứa Thanh Sơn: “Có.”

Khoảnh khắc Hứa Thanh San ngoảnh đầu, cả người bị hắn kéo vào vòng tay. Trái tim cô đập loạn: “Anh cố tình hả?”

“Đâu. Bồ Tát nói yêu tinh đã vào chùa, bảo anh ra ngoài xem thử, có phải người thân của anh không.” Hứa Thanh Sơn ghé sát tai Hứa Thanh San nói đùa, đoạn vừa gọi điện thoại vừa dắt tay cô đi ra ngoài.

Các đồng nghiệp trong tổ bích họa vẫn đang tăng ca. Hứa Thanh Sơn mà đi, những khâu sau sẽ không thể hoàn thành, chỉ có thể bảo họ về nghỉ trước.

Ra khỏi cổng núi, Hứa Thanh Sơn quay đầu liếc chú tiểu canh đêm, thấy chú ta ngáp dài, đóng cổng, hắn liền dừng bước, ôm eo Hứa Thanh san, cúi đầu khóa môi cô.

Cô sẽ nhận được bản vẽ trong tuần này. Ban đầu, hắn định bớt chút thời gian về một chuyến. Nhưng, chiếc bán tải của Béo đang vứt trên thị trấn để sửa, Chung Thành thì còn vài việc cần làm trên tỉnh. Thực sự không tiện nên bấy giờ hắn mới xóa bỏ ý nghĩ này.

Hứa Thanh Sơn không ngờ Hứa Thanh San sẽ đến. Lúc nhận được tin nhắn, hắn giật mình, kế tiếp là mừng như điên.

Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh Sơn véo khuôn mặt đã lạnh tới mức đông cứng của Hứa Thanh San, rồi dẫn cô đi lấy xe.

Hai ngày nay, tuy nắng ráo nhưng nhiệt độ trong núi vẫn se lạnh. Hứa Thanh San ngủ giường tập thể trong phòng thiền của nhà chùa, không thể dẫn cô vào.

“Vẫn lên thị trấn ạ?” Lên xe, Hứa Thanh San ngáp một cái, biếng nhác lệch người trên ghế phụ: “Lỡ không còn phòng thì chẳng phải phí công à?”

Hứa Thanh Sơn thoáng mím môi, không đáp lời. Hắn khởi động xe, lái đi và dừng lại trên con đường ra sau núi. Tắt máy, hắn quay sang hôn cô lần nữa.

“Ông Hứa…” Trái tim Hứa Thanh San run lên. Dây an toàn được cởi ra, lưng ghế từ từ hạ xuống.

Không gian trong xe rất rộng, cũng tương đối ổn định, bầu không khí yên ắng, hơi thở đôi bên hòa quyện lấy nhau, nóng bỏng mà mãnh liệt.

Hứa Thanh Sơn hôn rất nghiêm túc và nồng nàn. Trên người Hứa Thanh San nhanh chóng không còn mảnh vải che, cô không nhịn nổi run rẩy.

Cuối cùng mới hít thở được không khí mới mẻ, bên tai vang lên tiếng cười trầm khàn của hắn: “Trong thần thoại với truyền thuyết nói, dáng vẻ xinh đẹp mới là yêu tinh. Hiện tại anh rơi vào tay em, muốn hấp hay kho đây?”

“Đường Tăng cũng chẳng như anh thế này…” Hứa Thanh San ngứa ngáy né tránh, liền bị Hứa Thanh Sơn khóa sau gáy, xoay lại, cảm nhận sự xâm lược của hắn. Cô nhăn mày: “Muốn hấp.”

“Được.” Hứa Thanh Sơn lại cười, cúi xuống dịu dàng hôn má cô.

Màn đêm buông xuống, mở cửa sổ trên nóc xe, bầu Trời đầy sao gần đến mức như thể giơ tay là chạm tới.

Hứa Thanh San làm ổ trong vòng ôm của Hứa Thanh Sơn, trên mình đắp cái chăn dày, buồn ngủ ngáp dài: “Nếu thời tiết vẫn nắng ráo thì khoảng thứ Tư tuần sau có thể đổ mặt cầu. Các vật liệu đã đặt, được làm xong cả rồi.”

“Ừ.” Hứa Thanh Sơn đáp, hai tay khóa trước ngực cô, cổ họng tràn ra tiếng cười nhẹ: “Em còn chưa cho anh biết, hôm chúng mình gặp mặt, tại sao em đuổi đến tận nhà anh?”

Hứa Thanh San hơi ngớ người, xoay đầu cắn hắn: “Bụng dạ đen tối!”

“Lúc ở cửa hàng 4S, anh đã nhận ra em, vừa vặn Quan Hoài gọi điện cho anh bảo muốn mua xe cho em để thổ lộ.” Hứa Thanh Sơn nhịn đau, thơm lên đỉnh đầu cô: “Trên đường về, anh ngẩn ngơ suốt, cũng hối hận đã không chào hỏi.”

“Cho nên anh nói với Quan Hoài là nhà em kén người ở rể đúng không?” Hứa Thanh San nhướng môi: “Hôm ấy đuổi theo anh, thực ra là đánh cuộc với vận may. Đợt Tết, em rút một quẻ ở bên ngoài khu thắng cảnh động Ngàn Phật, trên quẻ thẻ nói em nên từ bỏ những gì không tốt, theo đuổi hạnh phúc mới.”

“Có phải sư cụ tay luôn lần chuỗi tràng hạt trên bậc tam cấp thứ tám ngoài cổng khu thắng cảnh Ngàn Phật bảo em rút, hôm mùng ba tháng Giêng không?” Hứa Thanh Sơn khẽ cười thành tiếng: “Anh cũng bị chặn lại, bắt rút một quẻ này.”

Trùng hợp thế… Trong lòng Hứa Thanh San dâng lên sự tò mò, ghìm lòng không đậu bèn hỏi hắn nội dung quẻ thẻ.

Hứa Thanh Sơn cắn vành tai cô, nhỏ giọng đáp.

Nhưng hắn nói nhanh quá, Hứa Thanh San không nghe rõ, phải ngồi dậy. Trong bóng đêm, đôi mắt cô mở to, không dám tin: “Anh vừa nói gì?”

Hôm ấy, rất nhiều người bị ngăn đón rút quẻ thẻ, hai bạn học đi cùng Hứa Thanh San cũng rút, không thấy các cô ấy nhắc tới có linh hay không. Thực tế, chẳng phải Hứa Thanh San thật sự muốn kiểm chứng gì đâu. Cô chỉ muốn cho mình cái cớ, để có thể yên tâm thoải mái.

“Không nói, nói nữa em lại bỏ chạy.” Hứa Thanh Sơn lấp kín môi Hứa Thanh San, không cho cô hỏi tiếp chuyện này.

Thực ra, quẻ thẻ rất đơn giản, chỉ có bốn từ: Sắp cưới được vợ.

Sau khi rút xong, hắn cũng không nghe giải thẻ, ghi chú trên quẻ thẻ của sư cụ cũng bị hắn tiện tay vứt vào sọt rác.

Duyên phận giữa cô và hắn chưa bao giờ bị cắt đứt, chẳng qua hắn không chủ động đi tranh giành đấy thôi.

Lần đầu gặp Hứa Thanh San, cô thật sự giống như bước ra từ trong bức tranh kia, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc.

Cuối buổi gặp, hắn với Bành Văn Tu lái xe cùng đưa cô về quán bar. Ngồi ghế sau, cô thảnh thơi tiếp chuyện, nụ cười luôn nở trên môi. Cái kiểu cởi mở mà tinh quái lộ ra trong lúc lơ đãng ấy đã cuốn hút lại còn mang theo mùi vị nguy hiểm, khiến hắn không ngăn nổi si mê.

Nhất là khi cô cười, vẻ đắc thắng trong mắt là động lòng người nhất.

Lúc đó hắn nghĩ, nếu có thể thấy cô cười mỗi ngày thì hạnh phúc xiết bao.

Không ngờ, ngày này sẽ đến sau hơn một năm, biến thành hiện thực thật rồi.

“Không nói là tối nay không cho ngủ đâu.” Hứa Thanh San đẩy Hứa Thanh Sơn đang thở dốc ra: “Không cho chơi xấu!”

“Vậy thì không ngủ.” Một tay Hứa Thanh Sơn giữ chặt gáy Hứa Thanh San, lại cúi xuống hôn….

Ngoài cổng chùa Khai Thiện có mấy gian phòng cho các Phật tử, mấy Phật tử trẻ tuổi trong thị trấn thường tới ở dăm bữa. Sau, ít người đến, nên phòng bỏ trống. Trụ trì thấy bỏ không những phòng này thì tiếc quá, bèn bảo đồ đề thu dọn làm chỗ dừng chân cho khách hành hương tới dâng hương.

Hứa Thanh Sơn hỏi xin trụ trì chìa khóa của một căn phòng trong số đó. Lúc phải tăng ca tìm tư liệu, để không ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác, hắn sẽ ở đây.

Dạo này khá nhiều Phật tử tới dâng hương, phóng sinh, cách âm lại kém, cộng thêm chốn cửa Phật thanh tịnh, Hứa Thanh Sơn mới không dẫn Hứa Thanh San về đây ngay từ đầu.

Đỗ xe vào trong sân, Hứa Thanh Sơn tắt máy, rút chìa khóa, vòng qua đầu xe, mở cửa cho Hứa Thanh San: “Có lẽ điều kiện tương đối sơ sài, để em chịu thiệt thòi rồi!”

“Có chỗ ngủ là tốt rồi.” Hứa Thanh San xuống xe, nắm lấy bàn tay hắn duỗi ra, cong khóe môi.

Với nhiệt độ này, ngủ trên xe quả thực không mấy dễ chịu.

Mở cửa, bước vào, Hứa Thanh Sơn bật đèn, bảo cô ngồi, còn mình quay lại xe lấy hai chai nước khoáng.

Hứa Thanh San sờ soạng chăn trên giường, cúi xuống ngửi ngửi, rồi cởi áo khoác, yên tâm chui vào chăn.

“Nghe Chung Thành nói Phó Triết bị thương rất nặng?” Hứa Thanh Sơn mở nắp một chai nước, cởi áo khoác, tắt đèn, cầm chai nước ngồi bên mép giường: “Cậu ta tương tư cô giáo Tống thật hả?”

Hứa Thanh San lấy chai nước trên tay Hứa Thanh Sơn, uống một hớp, gật đầu: “Thực ra em bực lắm ấy. Sao gã thích Bảo Ninh mà không phải Lê Thư. Lê Thư trẻ tuổi, xinh đẹp, tính tình cũng giống Bảo Ninh.”

“Em không cảm thấy cô giáo Tống rất có dáng mẹ hiền vợ đảm à. Lê Thư hãy còn ít tuổi, mới tốt nghiệp đại học.” Hứa Thanh Sơn nhấc hai chân lên, nằm xuống cạnh Hứa Thanh San, ôm cô vào lòng: “Cậu ta muốn kết hôn, nghiêm túc đấy!”

“Tào lao! Bố mẹ gã có thể chấp nhận việc Tống Bảo Ninh từng qua một đời chồng không?” Hứa Thanh San căn bản chả tin Phó Triết sẽ nghiêm túc.

Nói ra, đến ma cũng không tin chỉ bởi cưỡng hôn Tống Bảo Ninh ở cửa quán bar cho nên gã phải lấy cô ấy về bằng được mới cam lòng.

Trầm lặng một lát, Hứa Thanh Sơn rầu rĩ đáp: “Họ sẽ không chấp nhận.”

“Vậy là được rồi. Lần này bị thương nặng thế kia, nếu bố mẹ gã biết đến sự tồn tại của Bảo Ninh, sẽ xé cô ấy ra là cái chắc.” Hứa Thanh San véo Hứa Thanh Sơn, cố ý hỏi: “Ví thử em cũng từng ly hôn, liệu bố mẹ anh có phản đối không?”

“Không đâu, họ chỉ lo anh cô đơn đến già thôi. Miễn là nữ giới, đang sống, hai ông bà đồng ý hết.” Hứa Thanh Sơn nhịn đau, hôn Hứa Thanh San, khàn giọng thủ thỉ: “Ngủ đi em!”

Hứa Thanh San chớp chớp mi, tìm một tư thế thoải mái trong vòng ôm của hắn, thả lỏng, nhắm mắt lại.

Người tới dâng hương đều dậy rất sớm, cảm giác chưa ngủ được bao lâu thì tiếng động ở gian bên cạnh đã ầm ĩ nhức cả đầu.

Hứa Thanh San mở mắt, mò di động mở khóa xem giờ, rồi lại nhắm lại.

Mới hơn 5 giờ sáng, rốt cuộc những người này có nguyện vọng gì mà phải quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Bồ Tát lúc tinh mơ vậy…

Hứa Thanh Sơn cũng đã tỉnh giấc. Hắn thơm cô một cái, đúng lúc di động có tin nhắn. Mở khóa đọc nội dung, hắn cau mày.

Béo nói, trong số khách du lịch tự lái xe đến Lạc Hoài, có người bị thương. Song, không quá nghiêm trọng.

Hắn không quản được vấn đề này, và cũng không thể quản.

Gửi tin nhắn lại cho Béo xong, Hứa Thanh Sơn cúi nhìn Hứa Thanh San đã ngủ tiếp trong vòng tay mình. Hắn lắc lắc đầu, cầm di động của cô lên.

Mấy hôm nay, Hứa Thanh Sơn đã dành ít thời gian viết ra kinh nghiệm tự lái xe đến Hoài Lạc, vốn tính gửi cho cô, nhưng ngẫm nghĩ tín hiệu bên đó rất kém, không nhận được hình ảnh, hắn đành thôi.

Mở khóa màn hình điện thoại Hứa Thanh San, Hứa Thanh Sơn nhấp vào Weibo của cô, share kinh nghiệm qua, đăng bài, ghim lên đầu.

Đang định thoát ra, để ý những chủ đề Hứa Thanh San xây dựng trước đấy, Hứa Thanh Sơn bất giác vểnh khóe môi, khóa màn hình, nhắm mắt, ôm cô.

6 giờ hơn, hầu như khách hành hương và Phật tử đã thức dậy. Hứa Thanh Sơn sẽ sàng rời giường, ra giếng múc nước, cho vào ấm, đun sôi.

“Mấy giờ rồi anh?” Hứa Thanh San mơ màng mở mắt, hốc mắt rõ ràng thâm quầng: “Sáng sớm ngày ra đã đi khấn vái Bồ Tát, họ không thấy mệt à?”

“Chắc họ nghĩ như thế mới thành tâm. Nhà chùa sẽ chuẩn bị bữa sáng đồ chay. Em ăn chay hay ăn mì tôm?” Hứa Thanh Sơn ngoảnh đầu cười với Hứa Thanh San: “Trên xe có thịt hun khói đấy.”

Hứa Thanh San lườm Hứa Thanh Sơn, bò dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó xõa mái tóc, đi tới nhón chân cắn hắn: “Ăn thịt.”

“Đợi anh đi lấy.” Hứa Thanh Sơn lắc đầu, bật cười.

Ăn xong, Hứa Thanh San đem bản vẽ trên xe mình xuống, hỏi Hứa Thanh Sơn mua gạch và ngói xanh dùng tu sửa chùa ở đâu, giá tiền khoảng bao nhiêu.

Viện thiết kế đã cho dự toán, nhưng giá thành cao quá, số tiền gây quỹ cộng cộng đồng không đủ.

“Em bảo Béo đi tìm, nhiều nhà trong thôn có trữ ngói xanh, giữ lại để sửa mái nhà đấy.” Dứt lời, điện thoại đổ chuông, Hứa Thanh Sơn rút ra xem dãy số gọi tới, nói nhanh với cô: “Là Du Tinh.”

Hứa Thanh San bĩu môi, sắc mặt khó chịu, ra hiệu cho hắn nghe máy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN