Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ - Chương 37: Văn phòng giáo sư (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
269


Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ


Chương 37: Văn phòng giáo sư (1)


Edit: Va

Beta: Sakura + Su

Sáng sớm.

Ngoài cửa sổ, chim chóc hót véo von, một tia nắng mặt trời nghiêng nghiêng rơi vào và chiếu sáng toàn bộ phòng học.

Lâm Nhuỵ tì má, tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào thân thể cao lớn trên bục giảng kia.

Từ sau ngày hôm đó, cô cùng Phó Duẫn Thừa không còn liên hệ nữa. Cô vốn tính toán là sẽ không quấy rầy Phó Duẫn Thừa nữa mà chỉ đứng xa xa nhìn anh là tốt rồi. Nhưng thẳng đến khi gặp mặt thì cô mới biết để làm được việc này có bao nhiêu khó khăn. 

Thích một người thì phần lớn thời gian đều muốn ở bên cạnh người ấy.

Trên bục giảng, Phó Duẫn Thừa mặc áo sơ mi màu đen như cũ, mặt vô biểu tình, cả người tản ra hàn khí càng lạnh thấu xương hơn so với ngày thường, mắt đen quét quanh phòng học. Lúc sắp nhìn tới Lâm Nhuỵ thì tầm mắt luôn bị anh cố tình thu trở về.

Bao gồm cả khi có vấn đề gì đó mà sinh viên hỏi, cho dù Lâm Nhuỵ vẫn luôn giơ tay muốn hỏi nhưng anh cũng chỉ lựa chọn làm lơ.

Anh đang cố ý bỏ qua sự tồn tại của cô.

Trái tim Lâm Nhuỵ đau đớn tựa như bị dao nhỏ cắt..

Cô làm anh chán ghét như vậy sao? Lâm Nhuỵ rất muốn hỏi Phó Duẫn Thừa.

Chỉ là con người luôn có khát vọng mươn chinh phục. Phó Duẫn Thừa càng không nhìn cô thì cô càng muốn làm cho Phó Duẫn Thừa nhìn cô. Cho dù Phó Duẫn Thừa không thích cô nhưng chỉ cần trong mắt anh có cô thì cũng đủ để an ủi trái tim khô cạn của cô rồi.

Vì thế, Lâm Nhuỵ đơn giản không hề che dấu nữa. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Phó Duẫn Thừa ở trước mặt biết bao nhiêu người trong phòng học này.

Phó Duẫn Thừa đi đến đâu thì tầm mắt của cô liền theo tới đó.

Cô không tin mình làm như vậy mà Phó Duẫn Thừa vẫn còn có thể tiếp tục bình tĩnh.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Phó Duẫn Thừa liền có chút chịu đựng không nổi.

Ánh mắt nóng rát kia tựa như kẹo cao su dính ở trên người anh, như thế nào cũng không bỏ được. Anh cũng không phải người mù thì làm sao mà không phát hiện được.

Nháo đủ chưa?

Anh lãnh đạm liếc Lâm Nhuỵ một cái và dùng ánh mắt cảnh cáo.

Lâm Nhuỵ đương nhiên tiếp thu được hàm nghĩa trong mắt anh.

Tuy anh hiện tại thoạt nhìn lạnh nhạt mười phần nhưng dù sao thì cô cũng đã bất chấp tất cả, sợ hãi cái gì?

Cô đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào.

Tóc dài xõa trên vai, đồng thời, tóc mái và mặt mày tú khí biểu hiện thanh thuần vô hại.

Nhưng lần này, Phó Duẫn Thừa sẽ không bị lừa nữa.

Thứ cô muốn, anh không cho được và cũng không thể cho.

Thấy cảnh cáo vô dụng, anh trực tiếp xoay mặt đi và coi như không thấy rồi tiếp tục giảng bài.

Sự tồn tại của Lâm Nhụy đối với anh mà nói thì thật là phiền toái. Coi cô như người xa lạ, nhưng anh lại tuỳ ý phát tiết thú tính của mình ở trên người cô. Tuy chưa thật sự đi vào, nhưng toàn thân cô đều đã bị anh chơi đến không sót cái gì, so với làm thật thì có cái gì khác nhau?

Nhưng nếu coi như là tình nhân, trước không nói chuyện thầy trò giữa hai người…

Không, anh là người đàn ông đã có gia đình thì làm sao có thể bởi vì vợ mình không ở nhà dài ngày mà lại đi phản bội vợ mình?

Tình trạng hiện giờ làm anh không biết giải quyết như thế nào, lưỡng lự.

So với phẫn nộ bởi vì Lâm Nhuỵ trêu chọc người đã kết hôn như anh thì anh càng thêm giận bản thân mình, cư nhiên phóng túng dục vọng, hơn nữa còn nhiều ngày hoài niệm cảm giác tận tình khi làm ở trên người cô…

Lâm Nhuỵ thấy Phó Duẫn Thừa không có phản ứng lại với mình thì trong lòng có chút ủ rũ.

Một tiết cứ như vậy mà ủ rũ cụp đuôi trôi qua.

Ai ngờ, lúc tan học, Phó Duẫn Thừa cư nhiên kêu cô lên trước mặt mọi người.

“Lâm Nhuỵ, em đến văn phòng của tôi một lát.”

Nói xong, Phó Duẫn Thừa liền không lưu luyến mà lập tức rời đi.

Trong lòng Lâm Nhuỵ lập tức có vô hạn vui mừng.

Bên cạnh có bạn học vừa tò mò vừa hâm mộ hỏi: “Phó giáo sư sao lại đột nhiên kêu cậu vậy?”

Lâm Nhuỵ làm bộ như không có việc gì nói: “Không biết, có thể là biểu hiện gần đây của tớ không tốt.”

Mấy ngày nay, cô đi học thất thần là rõ như ban ngày.

Nghe Lâm Nhuỵ nói như vậy, người bạn kia cũng không nói gì nữa rồi trưng ra một biểu tình cậu tự cầu nhiều phúc đi.

Tuy lớn lên anh tuấn nhưng Phó Duẫn Thừa lại rất ít khi nói cười. Hơn nữa còn rất nghiêm khắc. Anh có một loại khí tràng không giận tự uy nên ngầm được xưng là “Sát thần mặt đen.” Đại đa số sinh viên đều sợ anh.

Lâm Nhuỵ lại tùy tiện nói vài câu, sau đó lòng mang tâm tình kích động và thấp thỏm đi đến văn phòng của Phó Duẫn Thừa.

Cửa văn phòng không khóa mà chỉ khép hờ. Lâm Nhuỵ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Sau khi vào trong, Lâm Nhụy đóng cửa lại rồi lặng lẽ khóa trái xong sau đó rón ra rón rén đi đến phía sau lưng Phó Duẫn Thừa.

Phó Duẫn Thừa ngồi đưa lưng về phía cô. Anh đang cúi đầu chấm bài nên không có chú ý tới cô đã tiến vào.

Nhìn từ phía sau thì thấy bóng dáng của anh dày rộng, bả vai hữu lực để lộ ra mười phần hơi thở hormone nam tính.

Nghĩ đến người đàn ông này đã từng cùng cô thân mật qua, trong lòng Lâm Nhuỵ không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào.

Cô vươn cánh tay ra ôm chặt Phó Duẫn Thừa từ phía sau rồi thân mật cọ cọ mặt vào lưng anh.

“Thầy a ~” Cô giống như con mèo nhỏ đáng yêu đang làm nũng.

Phó Duẫn Thừa không nghĩ tới Lâm Nhuỵ to gan như vậy, thân mình anh cứng đờ: “Buông tay!”

“Không buông.” Lâm Nhuỵ tùy hứng trả lời, cánh tay ôm Phó Duẫn Thừa lại xiết chặt hơn chút. Cô chặt chẽ ôm lấy anh.

Phó Duẫn Thừa không dùng nước hoa, trên người anh thanh mát sảng khoái, chỉ có mùi sữa tắm và dầu gội, vô cùng đơn giản lại phá lệ dễ ngửi.

Lâm Nhuỵ thỏa mãn híp híp mắt.

Phó Duẫn Thừa vội vàng nhìn về phía cửa. Thấy cửa đã bị khoá, không có ai thấy cảnh này thì sắc mặt mới khá hơn một chút.

Anh dùng tay tránh thoát rồi nhíu mày nói: “Em đừng làm như vậy.”

Sức lực của anh rất lớn, chỉ mới vung một cái mà liền dễ như trở bàn tay tránh thoát khỏi cái ôm của cô.

Lâm Nhuỵ càng không cho người đàn ông như ý, xoay người. Nhân lúc Phó Duẫn Thừa chưa phản ứng kịp, cô trực tiếp ngồi lên trên đùi anh.

Hai tay giống con đười ươi gắt gao ôm cổ Phó Duẫn Thừa rồi nhỏ giọng lại đáng thương nói: “Thầy, thầy biết không, mấy ngày nay em thật sự rất nhớ thầy.”

“Thầy có nhớ em không?”

Cô chớp chớp mắt to ngập nước, trong mắt hàm chứa sự chờ mong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN