Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ - Chương 16: Ninh Quý Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
752


Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ


Chương 16: Ninh Quý Nhân


Từ khi hắn quay trở lại Tống Văn, trong tim hắn luôn tâm tâm niệm niệm rằng nàng rồi sẽ quay trở lại. Hắn tin vào lời nói vang vọng của một Lão nhân trong khi hắn nửa mê nửa tỉnh xuyên về đến nỗi Hậu vị suốt 5 năm vẫn để trống vì nàng.

Thậm chí ngay cả vị trí Đại Hoàng tử của Tống văn, hắn vẫn luôn đợi nàng quay trở về để sinh hài tử cho hắn.

Nhưng cũng đã 5 năm….5 năm rồi!!!

Ngay lúc hắn gần như tuyệt vọng lại gặp được gương mặt thân quen này. Nàng đến cuối cùng là ai, sao có thể giống Tiểu Vũ đến như vậy?

Hàn Đế nhịn không được liền đứng lên đi lại gần chỗ nữ tử ấy hơn. Mà phía sau Chu Đại tổng quản cũng ngạc nhiên không kém, hắn lại một thân mập ú đi theo sau hoàng đế.

Vũ Ngưng cùng với nha hoàng Ngọc Châu do mải miết hái hoa nên cũng không hay từ xa có người đang tiến đến. Đến khi nhận ra được thì lại bị một phen cả kinh…

Vũ Ngưng tim đập thình thịch, hai mắt mở to nhìn nam nhân trước mặt.

Quen quá, thật sự là quá quen rồi…người mà trước kia nàng luôn tâm tâm niệm niệm…người mà đã từng giết tâm nàng đến mấy lần…cũng vì người khiến thân nàng lao đao khống khổ mấy kiếp luân hồi…

Hận, nàng hận nhiều lắm!

Ngọc Châu thấy nàng thẫn thờ liền huých tay ra hiệu, Vũ Ngưng khôi phục lại thần trí, nàng cung kính phúc thân hành lễ:

– Thiếp thân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Quỳ đến gần nửa ngày cũng chưa thấy người kia cho đứng dậy, bất giác nàng có chút nhức mỏi do thân thể vẫn còn bệnh nhẹ chưa dứt.

Chu Đại Bảo hô nhẹ một tiếng, ra hiệu nhắc nhở cho Hàn đế, lúc bấy giờ hắn mới dời tầm mắt khỏi người Vũ Ngưng, áp chế kích động trong lòng, lạnh nhạt lên tiếng:

– Đứng lên đi.

Vũ Ngưng được Ngọc Châu dìu đứng dậy, hai tay quy củ để trước bụng, cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn.

– Ngươi là ai?

– Dạ, thiếp thân là Ninh Thường Tại ngự Tú hiên của Trữ tú cung thưa Hoàng thượng.

Trong lòng Hàn đế lộp bộp vài cái nữa. Ninh…người này cũng họ Ninh sao?

– Ngươi ngước mặt lên cho trẫm.

Vũ Ngưng nhẹ nhàng ngước lên, hai mắt to tròn đen láy, gương mặt phấn nộn trắng hồng, môi đỏ nhuận. Đặc biệt trên trán có một nốt hoa mai đỏ nhỏ, thoạt nhìn ẩn hiện bí ẩn vô cùng. Cả thân nàng như thoát ra một loại khí chất bất phàm, cái nhấc tay, cái liếc mắt thập phần rúng động.

Đến cả Chu Đại Bảo cũng lấy làm bất ngờ, từ trước đến nay ngoài Hoàng hậu nương nương đã mất kia ra thì hắn chưa từng thấy ai có được một loại khí chất quý phái thế này, ngay cả Hiền phi biểu muội ruột của Hoàng hậu cũng không thể có được.

Trừ phi…là nàng cố ý!

Nhưng suy nghĩ chưa kịp hình thành đã bị Chu Đại Bảo đánh ngã, phàm là dung mạo có thể giả, tính tình có thể giả, ngay cả phong thái cũng có thể học theo, chỉ duy khí chất là không thể. Vì nó cơ bản là xuất phát từ bản chất của mỗi người, muốn giả cũng không thể nào giả được.

Chu Đại Bảo không khỏi đánh giá thêm vài lần với vị Ninh Thường Tại trước mặt….Nếu có thể sóng gió yên bình trong hậu cung này lại một lần nữa nổi lên rồi…

Mà giờ phút này, trong lòng Hàn đế có bao nhiêu là sóng ngầm. Gương mặt này quá giống so với Tiểu Vũ của hắn, có chăng khác nhau vì nữ tử này tuổi còn nhỏ chỉ vừa 15,16, còn nàng khi ấy cũng đã 22,23.

Nhưng giống nhau là giống, cái ánh mắt kia không thể lẫn đi được. Đó là ánh mắt của Ninh Khuynh Thành…cũng là của Chu Thượng Vũ!

Tống Bạch Hiên áp chế biểu tình sôi trào trong lòng hắn, giờ đây nữ tử này đã là phi tần của hắn. Nếu đúng như là nàng, hắn tuyệt nhiên sẽ không để nàng đi mất. Mà nếu như không phải là nàng…. hắn cũng không mất mác gì. Có chăng nếu không phải thì hắn lại phải tiếp tục một mình đợi chờ.

Mà bây giờ đây, Vũ Ngưng nhìn chằm chằm Hoàng đế, mà hắn cũng gắt gao nhìn nàng không kém. Ây ây…không khí xung quanh có chút quỷ dị lạ thường..

Mãi đến khi Hoàng đế giật mình thì cũng đã là một khắc sau.

– Ngươi ở Tú hiên sao?

Vũ Ngưng khẽ chớp mi mắt, nàng nói:

– Vâng thưa Hoàng thượng, thiếp thân ở tại Tú hiên của Trữ tú cung.

Nhìn thấy nắng có phần đang lan tới, Hàn đế ra lệnh cho Vũ Ngưng đi đến trong đình.

Ngọc Châu đi theo tâm tình không khỏi kích động, nếu lần này tiểu thư được lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng chẳng khác nào có được một phần vinh sủng. Nếu như vậy…nếu như vậy… thời kì khổ cực của tiểu thư chẳng phải đã qua rồi sao.

Mà Vũ Ngưng lúc này lại cảm thấy có chút sợ hãi, căn bản là do khối thân thể này lo sợ tên Hoàng đế kia chứ nàng thì… ừm nằm mơ cũng thấy không sợ!

Vào trong đình, Hoàng đế ngồi xuống, sau lại lệnh cho Vũ Ngưng cùng ngồi.

– Ngươi tiến cung khi nào?

Chu Đại Bảo sau lưng nhanh nhảu:

– Bẩm Hoàng thượng, Ninh Thường Tại tiến cung sau đợt tuyển tú, là cùng lúc với Cao Tài tử và Lương Mỹ Nhân.

Hàn Đế cau mày không hiểu vì sao lại có chút chột dạ.

– Ừ trẫm nhớ ra rồi.

Vũ Ngưng khinh bỉ trong lòng, hắn tam cung lục viện, trái ôm phải ấp thì còn nhớ được đến ai cơ chứ?

– Ngươi vì sao trẫm thấy có chút không khỏe à?

Vũ Ngưng chưa kịp lên tiếng đã nghe phịch một cái, nha hoàng Ngọc Châu kế bên quỳ xuống đất khóc khảm thương.

– Bẩm Hoàng thượng, Ninh tiểu chủ từ nhỏ thân thể đã không khỏe, khi tiến cung lại bị đổi xử không tốt làm cho thân thể vốn suy nhược nay lại càng yếu. Huống chi chủ tử cũng vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh xém chút người đã không còn…hô..hô…

Vũ Ngưng chỉ thiếu chút đứng dậy vỗ tay bộp bộp khen cho Ngọc Châu, nàng khi còn là Thái tử phi cũng chưa từng có nha hoàng nào thân tín đến mức như vậy đâu a…

Vũ Ngưng cũng quỳ theo, cúi đầu dập tội với Hàn đế:

– Thiếp thân xin hoàng thượng đại hồng đại đức bỏ qua cho tiểu nha hoàng còn nhỏ không hiểu quy củ. Xin hoàng thượng….

Hàn đế nhìn một màng chủ tử tình thâm nhịn không được mà đau xót, nếu đây đúng là nàng xuyên tới thì có lẽ nào để nàng chịu ủy khuất như vậy. Mà nếu không phải là nàng thì đây cũng là phi tử của hắn, chẳng lẽ hoàng gia nuôi không nổi một cái nữ nhân sao.

Giọng trầm trầm, Hàn đế ra lệnh cho Chu Đại tổng quản:

– Ngươi đi điều tra một chút.

Chu Đại Bảo cung kính dạ một tiếng, khi đi ngang qua Vũ Ngưng cũng không khỏi liếc nhìn nàng vài cái…

A..a…chưa gì đã gây sóng gió rồi a!!!

– Ngươi đỡ chủ tử đứng dậy đi, lo âu thay chủ tử là đúng đắn nhưng sau này không được thiếu quy củ như vậy, lần sau trẫm sẽ không bỏ qua.

Ngọc Châu dập đầu tạ ơn, lại nhanh tay đỡ Vũ Ngưng đứng dậy.

Hàn đế nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt nhìn lại Hàn đế, trong ánh mắt thật sự không có tia sợ sệt nào như những nữ nhân trong hậu cung kia.

Bất giác trong lòng Tống Bạch Hiên như chắc chắn thêm vài phần, chỉ là hắn chưa rõ nàng có nhớ ra hắn hay không?

Nếu nàng là Chu Thượng Vũ sẽ nhào ngay đến hắn mà kể lể mới phải chứ… không lẽ nàng thật sự đã quên, hay là nàng cơ bản là không phải.

Nhưng cái ánh mắt kia chắc chắn là nàng rồi, không sai đi đâu được.

Trong lòng Hàn đế rối rắm muôn phần, mà lúc này Chu Đại Bảo cũng đi đến. Hắn hành lễ sau đó nói với Hàn đế:

– Bẩm Hoàng thượng là do người của Thượng cục tay chân không sạch sẽ.

Hàn đế nhíu mày tỏ vẻ không vui:

– Điều tra, đưa vào Thận hình tư trị tội.

Chu đại tổng quan khẽ run mấy hồi, Thận hình tư…thận hình tư….vào đó có mấy đường sống a!

Nhìn canh giờ sắp hết, Hàn đế đứng dậy, nhưng trước khi đi vẫn không quên nói lại một câu:

– Ngươi về trước đi, tối trẫm đến thăm.

Nói rồi, dẫn đầu đoàn tùy tùng, đi mất.

Ngọc Châu mừng như điên, mà ở đây Ninh Vũ Ngưng mặt như cắt không còn giọt máu.

Tối đến thăm…. là.. là..thị tẩm…là thị tẩm…. bà đây mới không cần… không cần…a!

Đến chạng vạng tối, tin tức Vũ Ngưng gặp được thánh nhan sau đó được hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm truyền đi khắp hậu cung.

Có kẻ dửng dưng, có kẻ cười hời hợt, lại có kẻ đập vỡ tách trà…hậu cung này một khi được thị tẩm thì định là đặt một chân lên sàn đấu tranh sủng, đến cuối cùng ai đưa lên được vị trí Hoàng hậu kia, người đó chiến thắng!

Càn Thanh cung.

Hàn đế ngồi bên sớ tấu chương nhưng tâm trạng lại như chạy đến bên Tú hiên của Trữ tú cung. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, có chút phải lại có chút không phải.

Từ trên xà đại điện, một thân hắc y nhảy vọt xuống, hai tay chấp lên trước, cung kính quỳ xuống báo:

– Bẩm Hoàng thượng, thần đã điều tra rõ về thân phận của Ninh Vũ Ngưng.

Hắn đưa phong thư cho Hàn đế, sau lại nhảy phốc lên trên cao, biến mất như hề tồn tại.

Tống Bạch Hiên mở phong thư ra xem, càng xem gân xanh trên trán càng nổi rõ.

” Rầm “, tiếng đập bàn thật mạnh làm cho Chu Đại Bảo chạy vào quên luôn cả hành lễ, hắn hỏi:

– Hoàng thượng có chuyện gì xảy ra?

Hàn đế thu lại biểu tình, đứng dậy đi nhanh ra chính điện:

– Bãi giá Trữ tú cung.

Chưa đến canh giờ thị tẩm nên khi Hàn đế tiến vào, liền dọa cho chủ tớ Vũ Ngưng một phen hoảng sợ. Trà chưa kịp pha, Vũ Ngưng cũng chưa chuẩn bị gì cho thị tẩm.

Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa ngồi xuống, lại nhìn xung quanh một chút. Thật sự là đơn sơ đến mức không tưởng tượng được, bên ngoài cũng chỉ có một tiểu thái giám canh chừng, trong sân cũng không có người quét dọn. Mà trong điện, đến huân hương cũng không có được, xem ra Ninh Vũ Ngưng sống rất tệ.

– Chu Đại Bảo, ngày mai cho người đem bình hoa Cao Ly, tượng Phật giác vàng, trân châu bảo thạch, ghế quý phi,….. À chiếu theo phân lệ của Tần vị mà an trí lại phòng điện cho Ninh Quý nhân.

Ninh Quý nhân?? Ninh Thường Tại vừa tăng phân vị lên thành Quý nhân???

Đây….đây là sự thiên vị như thế nào đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN