Xuyên Việt Chi Tiên Sinh - Chương 114: Suy nghĩ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Xuyên Việt Chi Tiên Sinh


Chương 114: Suy nghĩ


Editor: Aubrey.

“Văn Tùng vẫn chưa chịu ra ăn cơm, hẳn là nó không muốn ra đây, để ta bới cho nó một bát cơm rồi mang vào phòng nó.” Trong lúc bày thức ăn, Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng nói với Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình mang đũa lên: “Cứ để cho nó yên tĩnh thêm một lát, lát nữa Hà Phúc sẽ bưng cơm cho nó.”

“Được.” Thấy Trọng Tôn Thụy cũng chưa ra, Hoắc Tiểu Hàn lại nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi đã nói chuyện với Hà Văn Tùng chưa? Nói với nó đừng gây chuyện với những hài tử khác nữa, những hài tử kia vốn rất tốt, phải chi nó có thể kết giao được một vài bằng hữu a.”

“Lời thì ta đã nói rồi, có nghe hay không còn phải xem nó.” Sau chuyện này, Hà Văn Tùng sẽ có phản ứng như thế nào, Nguyên An Bình cũng không dám khẳng định. Dĩ nhiên, hắn vẫn hi vọng sẽ không phụ sự nhờ vả của Chương Lâm Dịch, nhưng nếu như thật sự không được, hắn cũng không còn cách nào khác.

Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, Hà Văn Tùng dù sao cũng là ủy thác do Chương Lâm Dịch giao cho Nguyên An Bình, có thể giúp được bao nhiêu, tất nhiên sẽ cố gắng giúp hết mình.

Nhưng Hà Văn Tùng vẫn không có ý muốn hợp tác, còn muốn đối nghịch với Nguyên An Bình, dù là ai nhìn vào cũng đều cảm thấy thật đau đầu: “Hi vọng nó có thể nghĩ thông, hảo hảo học tập với ngươi.”

“Hi vọng vậy.”

Lúc ăn cơm, Nguyên An Bình nhìn thấy thần sắc của Trọng Tôn Thụy đã trở nên bình thường, liền mỉm cười gắp cho bé một ít đồ ăn: “Tiểu Thụy! Ăn nhiều đồ ăn một chút.”

Trọng Tôn Thụy dùng bát tiếp nhận đồ ăn, bé nhịn không được hỏi: “An Bình ca ca! Ngươi sẽ không phạt Nguyên Lâm phải không?”

Nguyên An Bình muốn để cho bé yên tâm, liền đáp: “Hắn cũng đã nói lời xin lỗi rồi, sự tình lần này coi như qua, ta sẽ không phạt hắn.”

Hoắc Tiểu Hàn cũng gắp đồ ăn cho Trọng Tôn Thụy: “Ngươi và Nguyên Lâm thật thân nhau a, ta thấy thường ngày Nguyên Lâm không nói một tiếng nào, không nghĩ tới còn có thể vì ngươi mà đánh Hà Văn Tùng.”

Trọng Tôn Thụy cười nói: “Nguyên Lâm thật sự rất tốt, chỉ là có chút không thích nói chuyện, bọn ta là hảo bằng hữu của nhau.”

Trọng Tôn Liên Giác thấy Trọng Tôn Thụy có được một người bạn tri tâm, ông cũng rất vui mừng: “Người ta đối xử tốt với con, con cũng phải dụng tâm mà đối xử lại như vậy.”

“Gia gia! Con hiểu rồi.”

Thời điểm màn đêm sắp buông xuống, Nguyên An Bình thấy Hà Văn Tùng vẫn luôn làm ổ ở trong phòng, chưa chịu đi ra, liền đi qua phòng của nhóc xem thế nào.

Hắn cầm trong tay một cái chiếu, ném cho nhóc: “Đừng ở trong phòng nữa, cùng Tiểu Thụy đi ra ngoài ngủ đi.”

Nói xong, Nguyên An Bình liền rời đi, trước khi ra cửa, hắn quay đầu lại nói với nhóc: “Đừng quên nói lời xin lỗi với Tiểu Thụy, mình đã làm sai thì phải biết nói lời xin lỗi.”

Sau khi Nguyên An Bình rời đi, Hà Văn Tùng liền trầm mặc ngồi dậy, nhìn đến cái chiếu, đưa tay cầm lên, Hà Phúc nhìn mà kinh ngạc không thôi: “Thiếu gia! Ngài thật sự muốn đi ra bên ngoài ngủ sao? Vừa có muỗi, lại còn có sương, làm sao có thể ngủ thoải mái như trong phòng a?”

Hà Văn Tùng mím môi: “Ta muốn đi ra ngoài ngủ.”

“Thiếu gia, ngài không cần nghe lời của hắn…” Lời của Hà Phúc còn chưa nói hết, Hà Văn Tùng đã cầm chiếu đi ra ngoài.

Vì mấy câu nói của Nguyên An Bình, nên đã khiến cho Hà Văn Tùng suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là khoảnh khắc khi phụ thân của nhóc hấp hối, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy lo lắng nhìn nhóc. Điều này khiến cho tâm tình của nhóc rất tệ, thật sự nhóc cũng không muốn làm cho Chương Lâm Dịch thất vọng, càng không muốn làm cho phụ thân đã qua đời của mình thất vọng.

Cho nên, mặc dù nhóc không thích Nguyên An Bình, cũng không thích ở lại nơi này, nhưng nhóc vẫn quyết định nhịn. Nhóc cũng biết, muốn trở nên tài giỏi, nhất định phải hảo hảo học tập cùng tiên sinh của mình. Chỉ là, những thứ hào nhoáng quanh thân trong quá khứ đã mê hoặc nhóc quá nhiều, khiến cho nhóc căn bản không thể ngồi yên nghe giảng bài.

Thấy Hà Văn Tùng đi ra, Nguyên An Bình mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn ra hiệu với Trọng Tôn Thụy, nhờ bé mang nhóc đi đến chỗ mảnh đất trống mà người dân trong thôn dùng để đánh lúa.

Bởi vì chuyện trước đó, khiến cho Trọng Tôn Thụy rất không thích Hà Văn Tùng, nhưng Nguyên An Bình đã giải quyết xong rồi, Trọng Tôn Thụy cũng không muốn cùng nhóc so đo: “Ngươi đi theo ta.”

Hà Văn Tùng trầm mặc đi theo.

Nhìn thân ảnh hai đứa trẻ rời đi, Nguyên An Bình liền thở phào một cái: “Ta cũng nên trở về ngủ.”

Trọng Tôn Liên Giác phe phẩy quạt, trên mặt mang ý cười: “Nó nguyện ý ở lại, ngươi cũng không cần phí thêm tâm tư nữa.”

Nguyên An Bình đứng dậy vươn vai, hắn cũng rất hài lòng: “Phải a! Chờ đến thời cơ thích hợp mới ra tay, vẫn tốt hơn là ép buộc nó học. Cũng thật may, nó không còn nhất quyết muốn rời đi nữa.”

Trọng Tôn Liên Giác bắt đầu đề cập đến chuyện khác: “Chuyện Chương Lâm Dịch giúp ngươi xây trường học khi nào thì bắt đầu? Cũng nên sớm thương lượng với trưởng thôn.”

“Đành phải chờ hắn có thời gian rảnh rỗi đến đây, chuyện như vậy không cần vội. Qua một thời gian nữa, hắn sẽ đến đây thăm Văn Tùng, thời điểm đó sẽ bắt đầu thương thảo chuyện này. Còn chuyện xây trường học thành hình dạng như thế nào, ta cũng đã nghĩ xong, mặc dù ta không có ý định cố ý muốn phí tiền của hắn, nhưng một khi đã xây, thì phải xây cho ra hình ra dạng mới được.”

“Ngươi đã nói như vậy, xem ra hắn sẽ phải tốn không ít tiền đây, ngươi cũng nhờ cơ hội này mà bớt được một số tiền lớn.”

“Dù sao hắn cũng có nhiều tiền mà, với lại ta cũng không cố ý muốn hắn phải xây thật xa hoa.”

https://aubreyfluer.wordpress.com

Sự kiện đánh nhau của Nguyên Lâm và Hà Văn Tùng rất nhanh đã trôi qua, ngày tân học sinh nhập học, sinh hoạt cũng lần thứ hai khôi phục lại bình thường, cuộc sống hằng ngày cũng từng bước trôi qua.

Người thay đổi duy nhất chính là Hà Văn Tùng, mặc dù vẫn không tình nguyện, nhưng nhóc cũng đã bắt đầu thành thật cùng Nguyên An Bình học tập. Cũng không còn kiêu ngạo nữa, thay vào đó là bắt đầu nỗ lực cùng những học sinh khác ở chung.

Ngày mùa hè nắng chói chang, người dân trong thôn rất thích tìm đến những nơi có nhiều bóng cây để hóng gió.

Hoắc Tiểu Hàn đang giặt quần áo, mùa hè cần không ít quần áo để mặc sau khi tắm rửa, thừa dịp mặt trời vẫn chưa lên cao, y liền nhanh chóng đem quần áo đã giặt xong mang ra phơi nắng, buổi chiều có thể hong khô.

Thời điểm đang mang quần áo ra phơi nắng, Nguyên Tiểu Vũ mang theo một cái rổ đến đây: “Tiểu Hàn! Còn bận a?”

“Quần áo đã giặt xong hết rồi, chỉ cần phơi nắng nữa là xong. Tiểu Vũ tỷ! Ngươi tới đây làm gì?”

“Hai ngày trước không phải ngươi nói muốn làm giày sao? Ta giúp ngươi tìm một vài kiểu giày để ngươi tham khảo.” Nguyên Tiểu Vũ đi tới mái đình ngồi xuống, trong đình còn có một cái bàn, nàng liền đem rổ đặt lên trên bàn.

Hoắc Tiểu Hàn đến gần xem: “Thực sự là đã làm phiền ngươi.”

“Không cần khách khí như vậy, ngươi muốn làm giày cho An Bình phải không?”

“Ân! Ta muốn làm cho hắn một đôi giày, giày mùa hè của hắn không nhiều, còn nói muốn đi mua. Ta nghĩ, không bằng để ta làm cho hắn, dù sao thường ngày ta cũng không có chuyện gì để làm.”

Nguyên Tiểu Vũ cười nói: “Ngươi nên học một vài kỹ năng thiêu thùa đi, sau này thành thân, làm giày hay là thêu quần áo đều là những chuyện cần ngươi làm. Không phải ngươi thường hay sang nhà Đại nãi nãi, gia đình có tiếng là giỏi thêu thùa kia sao? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi thêu thùa bao giờ, học được thế nào rồi?”

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng: “Ta đối với chuyện thêu thùa không có thiên phú, đến bây giờ cũng chỉ có thể thêu một vài hình thù đơn giản mà thôi.”

“Như vậy cũng không sao, ta nghĩ rằng khi sống cùng nhau, chỉ cần Nguyên An Bình không để ý đến những thứ đó, ngươi có biết thêu thùa hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa, trong nhà cũng không cần ngươi làm việc kiếm sống.”

“Nhưng ta cũng muốn học tốt một chút, như vậy có thể…” Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, thật ra y rất muốn thêu những hoạ tiết thật đẹp lên y phục của Nguyên An Bình, chỉ đáng tiếc tay nghề của y vẫn còn khá kém.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, Tiết Chu Cẩn đi vào, hắn đến đây là để mượn sách trong thư phòng của Nguyên An Bình, không nghĩ tới Nguyên Tiểu Vũ cũng ở đây.

Chào hỏi với hai người xong, Tiết Chu Cẩn liền giải thích ý đồ mình đến: “Ta đến đây để mượn sách của Nguyên An Bình, các ngươi trò chuyện đi, ta đi thư phòng.”

Sau đó, hắn lại nhìn về phía Nguyên Tiểu Vũ.

Nguyên Tiểu Vũ hướng hắn khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, cũng không nói thêm gì.

Hoắc Tiểu Hàn nhịn không được trộm đánh giá biểu tình biến hoá của Nguyên Tiểu Vũ, nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của nàng, y không thể không lo lắng.

Thời điểm Tiết Chu Cẩn mang theo sách chào tạm biệt với bọn họ xong rồi rời đi, Hoắc Tiểu Hàn thử thăm dò hỏi: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi cảm thấy Tiết công tử thế nào?”

“Hắn?” Nguyên Tiểu Vũ nghĩ một hồi, rồi nói: “Tiết công tử có tướng mạo đường hoàng, cử chỉ văn nhã, khiêm tốn, không giống với các thanh niên trong thôn. Có lẽ là bởi vì, hắn là công tử nhà giàu.”

Hoắc Tiểu Hàn thấy Nguyên Tiểu Vũ đối với Tiết Chu Cẩn có ấn tượng rất tốt, liền nói: “Phải a! Nhưng mà ta nghe nói từ nhỏ Tiết công tử đã định sẵn hôn ước rồi, thật là đáng tiếc.”

Nguyên Tiểu Vũ nghe xong, lông mày theo bản năng nhíu lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường. Nàng nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, cười hỏi: “Hắn có hôn ước, ngươi tiếc cái gì a?”

Hoắc Tiểu Hàn vội vàng lắc đầu: “Không… Không có gì.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN